Dòng Nước Thiên Thần (Angel Creek)

Chương 14

(Người dịch: halucky)

Kyle uống say dù mới đầu giờ chiều. Gã hiếm khi cho phép bản thân quá chén vì người nào uống quá nhiều thường cũng nói nhiều, mà gã muốn giữ kín phần đời trước đây của mình chỉ là, trong quá khứ. Có vài trường hợp, gọi đồ uống rồi quan sát trang trại chết đi đủ điều kiện là một trong những cái cớ.

Bên cạnh đó, gã chẳng có việc gì khác để làm, trừ việc cưỡi ngựa ra ngoài, chứng kiến đất đai đang dần khô kiệt. Nếu muốn nhìn thấy nước, gã phải cưỡi cả chặng đường tới Angel Creek.

Giờ đó là một ý tưởng, gã đăm chiêu. Có lẽ nếu gã trả cho người phụ nữ Swann nhiều hơn trước đây, cô sẽ đồng ý lần này. Không phải gã đang có tiền, nhưng cô đâu biết. Tất cả gã cần là chữ ký của cô trên giấy tờ mua bán. Gã bắt đầu di chuyển đàn gia súc tới nơi mới nên lo lắng đến tiền. Giống như lời phát biểu cũ được lan truyền, sở hữu chỉ là chín phần mười theo pháp luật.

Đó là việc gã sẽ làm. Gã sẽ đề nghị trả thật nhiều tiền, cô có là kẻ ngốc mới từ chối.

Gã không quá say đến mức không thể cưỡi ngựa, nên chẳng bao lâu gã đã ngồi trên lưng ngựa. Ít nhất gã có việc gì đó để làm, và nó quả là một sự giải khuây. Chờ đợi vô vọng khiến gã phát điên, mà kiên nhẫn chưa bao giờ là điểm mạnh của gã.

Bước vào thung lũng Angel Creek như du ngoạn tới một phần khác của đất nước. Mặt đất khô cằn, nứt nẻ trên Bar B còn đồng cỏ đang dần héo úa thì ở đây đất đai tơi xốp nhờ dòng nước ngầm và đồng cỏ mọc tốt um. Ngay cả không khí cảm giác cũng mát mẻ hơn. Gã kìm chế, mơ hồ nghĩ rằng không khí không chắc mát hơn, nhưng rồi gã quyết định chắc chắn là như vậy. Gã nhăn mặt cho tới khi làn gió nhẹ táp vào mặt kể câu chuyện. Thung lũng có tác dụng như một cái phễu, những cơn gió thổi xuống từ dãy núi bị nó cuốn lấy phần không khí mát hơn xuống dưới. Không khí vẫn nóng, nhưng không bằng ở mọi nơi khác.

Người phụ nữ Swann bước ra ngoài hiên khi nghe tiếng ngựa của gã, khẩu súng săn đã cầm sẵn trong tay, giống những lần khác gã đến gặp cô nói chuyện. Cô chưa bao giờ dùng nó đe dọa gã, nhưng gã cũng không bao giờ quên sự có mặt của nó ở đó.

Cô đứng đó kiêu ngạo như bất kỳ quý cô mũi cao nào ở New Orleans trong thủa niên thiếu của gã, mặc dù cô làm công việc đồng áng như một người đàn ông và quần áo giản dị, sờn cũ. Chết tiệt, Tillie mặc đồ khá hơn cô. Nhưng đầu cô vẫn ngạo nghễ trên cần cổ thanh mảnh, còn đôi mắt màu lục mê hoặc thì vững vàng như đá.

“Ông Bellamy,” là tất cả lời chào hỏi của cô.

Gã không xuống ngựa. Gã chỉ dướn người về phía trước, tựa cánh tay lên núm yên ngựa.

“Tôi sẽ trả gấp đôi lời đề nghị cuối cùng của mình cho nơi này.”

Cô nhướn cong lông mày, gã nhìn thấy một chút thích thú trong đôi mắt cô.

“Đề nghị cuối cùng của ông là lời cầu hôn. Ông đang nói sẽ cưới tôi hai lần?”

Gã không có tâm trạng để cười nhạo. “Tôi cần mảnh đất này. Tôi cần nước. Gia súc của tôi sẽ chết nếu chúng không có nước, mà cô gần như là người duy nhất có con lạch tốt trong vòng một trăm dặm hay hơn.”

Dee thở dài, nhìn lên bầu trời xanh không một gợn mây. Tại sao trời không mưa?

“Tôi xin lỗi, ông Bellamy, nhưng tôi sẽ không bán cho ông.”

Cô lấy làm tiếc cho gã; tiếc cho mọi chủ trang trại, lớn hay nhỏ, và mọi nông dân. Nhưng cô không thể quan tâm tới tất cả bọn họ, không thể chia nhỏ dòng nước đang chảy qua đất của mình.

Kyle ghì cương, quay ngựa vòng quanh rồi cưỡi đi không nói một tiếng. Gã quá giận dữ không thể cất lời. Khốn kiếp nhà cô! Cô ta không thèm nghe lý do. Cô ta chỉ dùng có hơn một mẫu đất, và để phần còn lại lãng phí, cô ta giữ chặt từng inch đất như thể sẽ chết nếu buông nó ra. Vì lợi ích cái vườn rau khỉ gió của cô ta, bầy gia súc của gã sẽ chết.

Không, vì Chúa, chúng không thể.

Gã gần như tỉnh táo lúc về đến nhà, nhưng cơn giận dữ không hề nguôi bớt, cũng như quyết tâm độc ác của mình.

Một người chăn bò bước ra khỏi khu chuồng. “Gọi Pierce!” Kyle hét lên. “Và Fronteras!”

Hai người đàn ông đều ở ngoài bãi chăn thả, nên đến tối muộn khi cuối cùng họ mới lê bước vào ngôi nhà nơi gã đang đợi.

“Chúng ta bắt đầu lùa đàn gia súc vào ngày mai,” Kyle nói, giọng cộc lốc đầy vẻ giận dữ.

Pierce chậm rãi gật đầu, như thể gã đã cân nhắc ý tưởng đó trước khi đưa ra lời chấp nhận.

Luis thì tò mò. “Ta sẽ lùa chúng đi đâu?”

“Tới thung lũng Angel Creek.”

Piece lên tiếng, “Đó là đất của người phụ nữ Swann?”

“Tôi nói chuyện với cô ta ngày hôm nay,” Kyle trả lời, biết rằng mình sẽ giả vờ là cô đã cho phép gã thả gia súc trên đất của cô.

Piecre gật đầu lần nữa. “Thung lũng nhỏ. Ông muốn tất cả gia súc chứ?”

“Đúng.”

Bầy gia súc sẽ nhanh chóng ăn hết cỏ, nhưng ít ra chúng còn có nước. Tâm trí gã đã lên kế hoạch. Không quan trọng Dee Swann đã nói hay làm gì, gia súc của gã sẽ tiến vào thung lũng.

Lùa gia súc không phải dễ dàng. Chúng không muốn rời bỏ nguồn nước ít ỏi để rồi đánh mất cơ hội chúng có được. Mọi người trên Bar B làm việc cả ngày hôm sau cho tới tận trước khi hửng sáng ngày kế tiếp. Những người đàn ông cảm giác như thể lớn lên trên yên ngựa.

Cuối buổi sáng ngày thứ ba họ bắt đầu di chuyển đàn, họ tới được lối vào thung lũng nhỏ lúc giữa buổi chiều.

Dee dậy sớm sáng hôm đó để nhổ cỏ vườn trước khi cái nóng trở nên khó chịu. Cô không nhớ từng nóng như thế trước đây, cây cối bắt đầu cho thấy biểu hiện. Chúng đang phát triển, nhưng cô sợ rằng mùa màng sẽ cằn cỗi, bị cháy khô dưới ánh mặt trời.

Các chủ trang trại hẳn đang trong tình cảnh khó khăn. Cô đã không vào thị trấn trong vài tuần qua, lần cuối cùng cô tới đó mọi người đều nói chuyện về sự khô hạn, và ảnh hưởng của nó tới việc chăn thả. Kyle Bellamy trông thật tuyệt vọng khi cưỡi ngựa tới thuyết phục cô bán đất, niềm cảm thông khuấy động bên trong khi cô nhớ về gương mặt gã.

Cô tự hỏi Lucas đang xoay sở thế nào. Cô nhìn thấy anh duy nhất một lần kể từ khi anh tới đề nghị cô bán đất; đó là sau khi cuộc bỏ phiếu phê chuẩn hiến pháp, anh có vẻ vui mừng về điều đó, song mệt mỏi bởi công việc cũng như lo lắng về việc thiếu nước. Cô muốn động viên anh rằng mọi thứ đều ổn cả thôi, nhưng mọi lời lẽ đều là vô nghĩa. Làm sao cô có thể đảm bảo những cơn mưa?

Nếu hạn hán tiếp tục kéo dài, gia súc của anh bị chết, liệu anh có tha thứ cho cô?

Cô duỗi thẳng người, ngước nhìn mặt trời, thực sự cảm thấy nóng nực cho dù vẫn còn sớm. Ngực cô thít chặt. Cô không kiểm soát được thời tiết, nhưng cô có Angel Creek.

Lucas muốn đất của cô. Kyle Bellamy cũng thế, gã thậm chí còn đề nghị kết hôn để giành được. Kể từ đó mỗi ngày cô sống với nhận thức rằng anh không muốn cô vì chính bản thân cô, mà vì mảnh đất. Nó nằm đó lạnh ngắt và nặng nề trong lồng ngực, thời gian chỉ khiến nó dường như khó chịu thêm. Chẳng ích gì khi biết được căn nguyên cô bị anh thu hút ngay từ buổi đầu, vì dù thế nào như một con ngốc cô đã phải lòng anh. Cô thậm chí không thể coi cuộc làm tình của họ là quan trọng, bởi không thể phủ nhận sự sung mãn bản năng của Lucas, cô cho rằng bất kỳ người phụ nữ sẵn sàng nào đều đáp ứng đủ cho những nhu cầu của anh.

Thỉnh thoảng cô nghĩ tới việc cưỡi ngựa tới Double C, nói với anh mình đã thay đổi ý định, sẵn sàng lấy anh nếu anh vẫn còn hứng thú. Rồi lòng kiêu hãnh buộc cô từ bỏ ý tưởng, cô biết mình sẽ ghét bản thân nếu làm thế. Cô luôn lập kế hoạch sống một mình, thưởng thức cuộc sống chỉ có mình cô. Cô vẫn tận hưởng cuộc sống của mình, nhưng lần đầu tiên cô muốn thêm nữa.

Cô muốn Lucas. Không chỉ về mặt thân thể, mặc dù cô khao khát mùi hương cũng như cái chạm của anh, thái độ chiếm hữu của anh. Cô muốn hơn. Cô chưa bao giờ có một đêm trọn vẹn cùng anh, chỉ là vài giờ đánh cắp. Cô chưa từng thức giấc lúc bình minh sau nhiều giờ cuộn tròn trong vòng tay anh, hay quan sát anh cạo râu. Cô muốn nhiều năm với những trận tranh luận nổ trời cùng anh; sống với một người như Lucas sẽ giúp cô cảnh giác. Anh sẽ hà hiếp người phụ nữ nào mà không đủ dũng cảm đương đầu với anh. Đó là một kiểu sức mạnh cô chưa từng bắt gặp ở một người đàn ông; dù cô đã quen với việc bị đe dọa. Lucas không chỉ chiến đấu với cô, anh còn trao cho cô sự khen ngợi không lời bằng cách không kìm lại bản thân như thể coi cô là một bông hoa mong manh, người sẽ sụp đổ dưới cơn cuồng nộ của anh.

Nếu anh cưới cô để có được Angel Creek, cô sẽ có những năm tháng mình thèm muốn, nhưng cô sẽ không có được tình yêu của anh, cũng như đánh mất lòng tự trọng của chính mình.

Tuy vậy, cô yêu anh, và anh cần cô. Đúng hơn là, anh cần đất của cô.

Cô nhìn khu vườn. Cây cối đều vươn lên mạnh mẽ, xanh tốt, bắt đầu đơm trái và sẽ chín sau những tuần hè dài trước mắt. Mặc tình trạng thiếu mưa, chúng vẫn sum xuê, nhờ con lạch giúp đất đai màu mỡ và tơi xốp.

Có lẽ Lucas sẽ di chuyển một phần đàn gia súc vào thung lũng. Một hàng rào có thể dựng xung quanh để bảo vệ căn nhà gỗ và khu vườn. Anh có thể không đưa gia súc đi qua được hẻm núi, nhưng chỉ mất một vài ngày lùa đàn quanh chân núi. Cô không thấy có lý do nào anh không nên nhận lời; thậm chí đàn gia súc có thể trú đông ở đó.

Nếu cần thiết, nếu anh từ chối chấp thuận thiện chí, cô sẽ bán Angel Creek cho anh. Sẽ giống như bán mất một phần trái tim cô, nhưng cô đâu thể đứng đó nhìn gia súc của anh chết dần khi mà cô có khả năng ngăn chặn.

Chấp nhận chuyện đó như một đòn giáng xuống làm đôi mắt cô nhức nhối khi cô nhìn quanh nơi tổ ấm của mình. Nói rằng cô yêu nó thì chỉ là thảo luận sơ qua vẻ bề ngoài. Hàng năm qua cô làm việc với đất đai, dụ dỗ sự sống nảy nở đâm chồi, cô đã tìm thấy sự mãn nguyện thứ còn sâu sắc hơn cả tình yêu. Đó không chỉ là sự hài lòng được chứng kiến mọi vật lớn lên, đó là mọi thứ về Angel Creek, hoàn hảo tuyệt đối. Tâm hồn cô bén rễ từ đó, chìm ngập trong lòng đất. Cô có thể sống ở nơi khác, nhưng không nơi đâu giống nơi này, nơi cô hoàn toàn phù hợp.

Song vì Lucas cô sẽ từ bỏ nó.

Anh có những ước mơ lớn như thế, tham vọng cao vời như thế. Anh cũng sẽ đạt được, nếu Double C tồn tại qua đợt hạn hán này. Colorado sắp trở thành tiểu bang, nên kế hoạch của anh sắp thành hiện thực. Anh xứng đáng có cơ hội làm điều đó. Người giống Lucas khác những người khác; anh là một nhà lãnh đạo, một người có nhiều việc để làm.

Cô chưa bao giờ tới Double C, chưa từng lên tới hẻm núi hẹp Lucas thường dùng để vào thung lũng. Ngoại trừ chặng đường vào thị trấn mà cô chưa hề bị lạc.

Angel Creek vẫn như thế kể từ ngày gia đình cô tới định cư. Ngay cả cô đã quen thuộc chặng đường tới Double C cô không đến đó, chỉ là thực tế rằng việc cô ghé thăm Lucas Cochran rất không phù hợp với bản tính của cô, nên ngay lập tức mối quan hệ giữa cô và anh sẽ bị nghi ngờ. Bất chấp điều đó, cô sẽ tới trang trại và nói với anh quyết định của mình.

Sau tất cả, lối sống của cô đòi hỏi phải kín đáo, vì bất kể điều gì ít hơn một danh tiếng không tì vết sẽ gây hại đến cô. Một người phụ nữ sống một mình không có nhiều cách bảo vệ. Nhưng nếu sống trong thị trấn, cô không phải quá cẩn trọng. Cô và Lucas có thể giữ kín về mức độ thân mật giữa họ, nhưng họ không phải che giấu hoàn toàn mối quan hệ giữa hai người. Tất nhiên, đó chỉ là giả thiết, mọi người sẽ biết ngay về quan hệ của họ sau khi Lucas nhận được thứ anh muốn từ cô, thứ tên gọi là Angel Creek.

Buổi chiều đến, mặt trời còn đang thiêu đốt mọi vật khi cô kết thúc những việc lặt vặt, đi vào trong nhà rửa sạch bằng nước mát. Giờ cô phải đối mặt với việc mình đã lên kế hoạch, việc khiến cô bồn chồn, không đủ kiên nhẫn để hoàn thành. Có lẽ Lucas sẽ chấp nhận lời đề nghị lùa đàn gia súc của anh tới thung lũng và cô không phải rời đi. Nếu anh khăng khăng đòi mua mảnh đất, cô muốn kết thúc nó và sẽ thu xếp được, giống như uống một liều thuốc đắng thôi.

Sau khi lau rửa cô thay bộ đồ sạch, đứng một phút ngắm nghía xung quanh. Vài giờ nữa sẽ quyết định liệu cô có sống ở đây hay không, rồi trong một khoảnh khắc ý nghĩ về việc rời bỏ thật quá khó khăn để chịu đựng đến nỗi đầu cô gục về phía trước khi cô chiến đấu với những giọt nước mắt.

Rồi một âm thanh khiến cô ngẩng đầu, lắng nghe. Giống như tiếng ồn ào của gia súc. Tiếng sấm sét ầm ầm, cô nghĩ mình nghe thấy tiếng sấm sét. Hy vọng nhen lên, cô đi tới cửa sổ, cúi xuống nhìn ra ngoài. Không hề có mây. Con bò đực lẫn hai con bò cái đang bình thản nhai cỏ, nhưng rõ là cô nghe tiếng ồn của gia súc, hay thứ gì đó giống thế.

Cô bước ra hiên, nghiêng đầu một bên tò mò nghe ngóng. Mắt cô dán vào đám mây bụi đang bốc lên trên những lùm cây, cô thoáng ngây người nhìn vào nó chằm chằm trước khi một biểu hiện kinh hãi sượt qua gương mặt. Cô phóng ngược trở vào trong, lấy khẩu súng săn, nhét một lượng lớn đạn vào đầy túi.

Con vật đầu tiên xuất hiện trong tầm nhìn. Biết rằng mình không có giây phút nào để lãng phí, cô đặt súng lên vai, nổ súng ngay trên đầu chúng, hy vọng làm chúng hoảng sợ chuyển theo lối khác.

Bầy gia súc chen lấn hỗn độn, bị kích thích bởi mùi nước nhưng hoảng loạn bởi tiếng súng. Cô nổ phát nữa rồi nhanh chóng nạp đạn, tim cô đập quá khó nhọc trong lồng ngực khiến cô cảm thấy phát ốm. Nếu đám gia súc vào trong vườn, chúng sẽ phá hủy nó.

“Hạ súng xuống,” Kyle Bellamy hét lên. Gã cưỡi về phía cô, khẩu súng trường trong tay. “Bầy gia súc đang đi qua đây.”

“Không phải trên đất của tôi,” cô dữ dội trả lời. Thung lũng thì hẹp, mà căn nhà gỗ lại gần lối vào; gã hẳn lùa gia súc vào ngay giữa căn nhà gỗ và khu chuồng, mảnh vườn không được rào chắn ở ngay sau nhà. Thứ lũ gia súc không giẫm nát cũng sẽ bị chúng ăn.

Đàn gia súc không chuyển hướng. Cô tiếp tục nổ súng, lần này cô chĩa súng thấp hơn đủ trúng vào con vật. Ở khoảng cách đó đạn chì đe dọa mà không gây nhiều thiệt hại, nhưng những con gia súc vẫn kêu ầm ĩ hoảng loạn, đột ngột đổi hướng bởi cả tiếng động lẫn đau đớn. Những con vật ở hàng đầu quay ngược lại đâm vào những con khác. Cô nổ súng lần thứ tư, và chúng bắt đầu bỏ chạy.

Một phát súng trường nổ giòn rã, miếng gỗ sau cô vỡ vụn.

Cô luồn lách chạy vào nấp trong căn nhà gỗ, đóng sầm cánh cửa, đồng thời vội vã nạp lại đạn cho khẩu súng săn. Với một cú huých nhanh gọn bằng nòng súng, cô đập bể kính cửa sổ, thò súng ra nổ lần nữa.

Nguyền rủa theo từng hơi thở, Kyle bắn trở lại. “Chú ý lũ gia súc!” gã gào thét với người làm. “Mẹ kiếp, lùa chúng vòng lại.”

Vài tên đang cố gắng làm theo. Một số khác đã rút súng lục, chĩa về phía tiếng súng nổ. Tất cả bọn chúng đều biết về người phụ nữ Swann, biết rằng cô ta hay đón tiếp mọi người bằng khẩu súng săn. Thậm chí cô ta còn bắn tới tấp nhiều người cố gắng trao đổi công việc với mình, đúng là con mụ cáu kỉnh xấu tính. Cô ta không nên đối xử với mọi người như thế. Nếu ông chủ có ý định cho cô ta nếm mùi vị thuốc của chính cô ta, với chúng thế cũng tốt. Lúc đầu chỉ lác đác, rồi dần dần tăng lên, chúng bắt đầu bắn vào căn nhà gỗ.

Luis kìm cương con ngựa tránh sang bên, khuôn mặt gầy tối tăm của anh giận dữ, anh đặt bàn tay lên khẩu súng lục sau mông. Anh không biết Bellamy mắc vào chuyện gì, nhưng anh không có ý định gây chiến tranh với một phụ nữ đơn thương độc mã.

Anh thuần thục với một khẩu súng lục, nhưng không đủ giỏi để đảm trách hai mươi gã đàn ông đang trong cơn khát máu. Trong một khoảnh khắc anh cân nhắc tới chuyện giết Bellamy, rồi nhận ra rằng nếu thế cũng không thể dừng sự việc. Anh không có nhiều thời gian nhận được sự giúp đỡ trước khi cái lũ con hoang hoặc giết chết người phụ nữ, hoặc tràn lên căn nhà gỗ và hãm hiếp cô ấy; anh nhìn thấy đủ vẻ khát máu ở chúng để biết sẽ không có sự khác biệt nào.

Bầy gia súc chạy tán loạn, hoảng sợ bởi tiếng súng, điên loạn bởi mùi nước. Một đám mây bụi dày bốc lên trên mọi thứ, che cắt tầm nhìn. Luis lao vào bầy súc vật, la hét kích động chúng to hơn, cuối cùng thoát ra, anh quay ngựa hướng về phía Prosper.

Anh cưỡi con vật không thương xót dưới cái nóng, nó đẫm mồ hôi vào lúc anh kìm cương dừng lại phía trước văn phòng cảnh sát trưởng. Anh nhảy xuống, đôi ủng nện thình thịch trên vỉa hè khi anh xô cửa mở. Văn phòng trống không.

Nơi hợp lý nhất để tìm kiếm là quán rượu. Nếu cảnh sát trưởng không ở đấy, ai đó sẽ biết nơi tìm ra ông ta.

Nhưng cảnh sát trưởng không được nhìn thấy khi anh bước vào quán rượu. “Cảnh sát trưởng Cobb đâu?” anh hỏi mọi người trong quán.

“Không đúng lúc rồi,” một người lên tiếng. Luis nhận ra là chủ một cửa hàng.

“Tôi nghe thấy rằng ông ấy đi thăm con gái ở tận Denver vài ngày,” một người khác trả lời. “Anh gặp rắc rối ư?”

“Bellamy đang cố lùa gia súc vào thung lũng của người phụ nữ Swann,” Luis sẵng giọng. “Một vụ xả súng đang diễn ra, sẽ có một vụ chiếm đoạt hoặc chết người nếu chuyện này không dừng lại.”

Mọi người trong quán rượu im lặng. Luis nhìn xung quanh vào tất cả, nhưng không ai trong số họ đứng lên giúp đỡ. “Vì cảnh sát trưởng đã đi, có ai trong số các người sẵn lòng giúp người phụ nữ đó không?”

Những đôi mắt tránh đi nơi khác. Vì hầu hết mọi người trong quán vào thời điểm này của ngày là dân thị trấn, người buôn bán và chủ cửa hàng. Họ đã không lau chùi vũ khí của mình trong nhiều năm. Nếu một lũ chăn bò om sòm đang trở nên náo loạn, họ sẽ không dính mũi vào, miễn là vụ việc nằm ngoài thị trấn. Dee Swann không phải một người bạn hay điều gì đại loại thế; cô ấy luôn sống tách biệt với mọi người.

Các chủ trang trại luôn giữ vũ khí trong tay và sẵn sàng giúp thì không có ai trong quán rượu. Họ đang bận rộn cả ngày làm cái việc giúp gia súc của mình còn sống. Luis phẫn nộ quay đi, đôi mắt tối màu lạnh lẽo.

“Đợi đã,” Tillie lên tiếng, vội vã chạy về phía anh. Cô dừng lại trên vỉa hè, đặt bàn tay lên cánh tay anh. Cô ta trông nhợt nhạt. “Lucas Cochran ở Double C sẽ giúp.”

“Cô ấy không có đủ thời gian đâu,” Luis nói cay nghiệt.

Đôi mắt nâu của Tillie mở to thống khổ. “Vậy anh quay lại giúp cô ấy, còn tôi sẽ cưỡi ngựa tới Double C.”

Luis gật đầu ngắn gọn, sẵn sàng quay đi. “Tốt hơn là cô nhanh lên.”

Anh cắt ngang đường bộ, thúc con ngựa mệt mỏi chạy, hướng vào từ bên cạnh. Anh vẫn nghe thấy tiếng súng, thế nghĩa là người phụ nữ còn trụ được. Mặc sự dứt khoát không gì lay chuyển, miệng anh xoắn lại thành nụ cười nhăn nhở. Cô ấy đúng là một con mèo chết tiệt. Một phụ nữ như thế xứng đáng nhận được giúp đỡ cần thiết.

Anh bỏ lại ngựa, đi bộ một trăm yard cuối cùng, chọn một thân cây lớn làm chỗ ẩn nấp. Bellamy và người làm đã nấp khá tốt, thi nhau nổ súng về ngôi nhà gỗ. Vài tên còn cố gắng tìm cách đi quanh bắn vào cô từ phía sau, nhưng ngôi nhà ở khu vực rộng, trống trải, nên không có nhiều chỗ nấp để chúng làm việc đó. Người phụ nữ là một tay súng khá. Giờ thì cô đang dùng súng trường, di chuyển từ cửa sổ này đến cửa sổ khác.

Luis cân nhắc chiến lược. Anh không quan tâm che dấu danh tính cũng như vị trí của mình; mục tiêu duy nhất của anh là giúp Swann ngăn chặn bọn chúng tràn lên ngôi nhà, cũng như quay bầy gia súc khỏi vào đất của cô. Có thể có ích nếu người của Bellamy biết anh đang giúp đỡ cô; mặc dù anh sống lặng lẽ ở Colorado thì kỹ năng của anh với một khẩu súng lục vẫn được biết đến. Nó sẽ khiến vài người bọn chúng xem xét lại nếu chúng biết rằng anh đang đợi mình.

Thời gian vừa là đồng minh vừa là kẻ thù của họ. Nếu anh và người phụ nữ duy trì đủ lâu, người của Double C có thể tới. Nếu sự cứu viện không đến trước khi trời tối thì người của Bellamy có thể tiến vào ngôi nhà mà không bị phát hiện.

Với suy nghĩ đó, anh bình tĩnh lựa chọn mục tiêu. Mục đích của anh không phải kìm chúng lại, mà là cân bằng lại thế bất lợi của anh nhiều nhất có thể. Nếu một tên chết hay lĩnh nhiều vết thương, thì bạn không phải lo lắng về gã ngay cả trong đêm tối. Miệng anh di chuyển thành một điệu cười mỏng, lạnh lẽo. Chết tiệt, dù thế nào anh có đủ thời gian ở Colorado rồi.

Tillie không đủ thời gian thay sang bộ đồ cưỡi ngựa hay hỏi mượn con ngựa gần nhất. Vào lúc Luis phi nước đại ra khỏi thị trấn, cô ta cũng phi nước đại theo hướng khác. Chiếc váy ngắn sặc sỡ cô ta mặc có thể giúp cô ta ngồi dạng chân trên yên ngựa, mặc dù cẳng chân cô lộ trần từ đầu gối xuống. Cô thoáng bắt gặp vài gương mặt bị sốc khi cưỡi ngựa ra khỏi thị trấn nhưng không bận tâm nghĩ về hình ảnh mình tạo nên.

Trái tim cô đập thình thịch như tiếng vó ngựa nện trên nền đất. Ôi, Kyle! cô nghĩ ngợi. Sao anh ta làm thế? Cô sẽ cho anh ta vay tiền mà; sẽ không ai biết chuyện, và anh ta sẽ giữ được trang trại, thực hiện được giấc mơ trở thành một chủ trang trại phát đạt, đáng trọng mà. Giờ đây anh ta tấn công Dee Swann, người dân thị trấn sẽ không bao giờ quên, không bao giờ chấp nhận. Không quan trọng anh ta làm thế vì tuyệt vọng; anh sẽ bị lên án. Và nếu Lucas Cochran không tới đó kịp trước khi Dee bị chà đạp hay giết chết, Kyle sẽ bị treo cổ.

Da yên ngựa cọ xát làm trầy xước phần bên trong đùi non của cô, nhưng cô không dám chậm lại, không khi mà từng phút được tính đếm. Sẽ mất nhiều thời gian để Lucas tới được Angel Creek, có lẽ là rất nhiều. Ít nhất bây giờ Dee được Fronteras giúp đỡ - trừ khi cả hai người đều đã bị giết.

Con ngựa bắt đầu mệt lử. Nỗi sợ hãi dâng lên, nhưng cô kìm chế không đá vào con vật khốn khổ. Nếu cô giết nó bằng cách bắt nó chạy quá sức dưới thời tiết nóng thế này, cô sẽ không bao giờ tới được Double C kịp lúc. Nhưng sự thôi thúc phải chạy nhanh đã đánh thắng, trong đầu cô lặp đi lặp lại điệp khúc, nhanh nhanh lên, trước khi là quá muộn. Quá muộn cho Dee, quá muộn cho Kyle, ... quá muộn cho chính cô.

Rồi cô ta nhìn thấy tòa nhà. Ngôi nhà của trang trại Double C cao hai tầng, với một hàng cột trắng dựng quanh hiên. Cô ta không kéo dây cương cho tới khi tới nơi, con ngựa kiệt sức vụng về trượt chân.

“Lucas!” cô ta gào lên ngay khi trượt khỏi yên. “Lucas!” Cô ta chạy lên hiên nhà, đấm thình thịch lên cửa bằng nắm tay.

“Ở đây! Tillie, tôi ở đằng này.”

Cô ta quay người, nhìn thấy anh đang sải bước khỏi chuồng gia súc, đôi chân dài lấp dần khoảng cách. Cô ta lao xuống bậc cấp, chạy hết tốc lực qua cái sân hướng về anh, gào thét dọc đường. “Anh phải tới Angle Creek! Họ đang phát điên, họ đang bắn vào cô ấy, cố gắng chiếm đất—“

Cô ta tới chỗ anh, anh nắm lấy cánh tay và dừng cô lại. Đôi mắt màu xanh da trời của anh đóng băng. Nếu địa ngục có lạnh lẽo, nó sẽ giống như đôi mắt anh. “Họ là ai?” Ngón tay anh bấm sâu vào cánh tay mềm mại của cô ta. Cô ta hổn hển thở, anh lắc mạnh cô. “Mẹ kiếp, họ là ai?”

“Là Kyle,” cô ta trả lời, vẫn hớp lấy từng ngụm không khí. “Kyle Bellamy. Anh ấy tuyệt vọng – nước trên Bar B hầu như đã cạn.”

Lucas quay lại, gầm thét gọi mọi người lấy súng và lên ngựa. Từng người nghe thấy đều vâng lời. Lucas lao về phía ngựa của mình. Tillie chạy theo sau, chiếc váy vải taffeta màu đỏ đá tung lên, lộ ra cả váy lót.

“Luis Fronteras đang giúp cô ấy,” cô la lên. “Anh ấy cưỡi ngựa vào thị trấn, bảo tôi gọi anh rồi quay lại.”

Lucas gật đầu ngắn gọn thể hiện mình đã nghe thấy. Cảm giác hoảng sợ thắt chặt trong lồng ngực nới lỏng khi anh nhận ra Dee không phải một mình đối mặt với Bellamy và đám người làm.

Anh nhảy lên yên, Tillie chộp lấy chân anh. “Đừng giết Kyle,” cô ta điên cuồng van xin. “Lạy Chúa, Lucas, làm ơn đừng giết anh ấy. Tôi yêu anh ấy. Làm ơn, làm ơn đừng giết anh ấy, hứa với tôi đi.”

Lucas nhìn xuống cô ta, biểu hiện băng giá vẫn còn trong đôi mắt. “Tôi không thể hứa gì đâu,” anh nói. Nếu Bellamy đã hãm hại Dee, gã sẽ không còn nhìn thấy mặt trời mọc lần nữa.

Lucas thúc đinh vào con ngựa, khó khăn lao đi theo con đường vẫn đưa anh tới Angel Creek nhanh hơn bất kỳ lối nào khác. Tille đứng trong sân, quan sát những người đàn ông cưỡi ngựa đi, nước mắt lã chã rơi xuống khuôn mặt đầy bụi của mình.
Bình Luận (0)
Comment