Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu

Chương 7

Tổng quản? …



Thế này không phải là hoàng tuyền vẫy gọi, thiên tuyệt Dương Liên Đình sao?

Trên đình Hắc Mộc Nhai, trời sáng.

Đông Phương Bất Bại để gió táp vào người, hai tay áo rung lên, chân khí như gió lệ, bên chân lá bay tung trời, hòa vào vân vụ, hóa thành lưỡi dao sắc bén, Đông Phương Bất Bại đề khí, trong tay áo hồng ti vô ngân một đường hiện ra, Đông Phương Bất Bại giống như chim diều phá trời bay cao, từ trên núi lao thẳng xuống lướt đi —

Ở nơi rất xa sơn cốc, chỉ thấy một vệt hồng ảnh bị vân vụ lượn lờ che, gió điên cuồng thổi, lạc điểu vô số, trên người không có một tia lợi khí, hồng ảnh trong gió tựa hoa nở tháng hai.

…..

Sắc trời từng bước sáng lên, đột nhiên hạ mưa phùn trắng xóa, hơi mang theo tuyết hạt rơi xuống.

Sáng sớm, Dương Liên Đình lờ mờ tỉnh, chỉ thấy trướng màn bị gió núi thổi bay phấp phới, tay áo cũng theo gió phần phật, làm cả căn phòng tràn không khí lạnh lẽo, không khỏi hoảng hốt.

Dương Liên Đình nhớ đêm qua rõ ràng mình đã đóng cửa, mùa đông lạnh lẽo, đạo lý này hắn không thể nào quên! Hắn định dụi mắt, tay vừa đụng tới mặt, Dương Liên Đình lại nhìn tay mình, trong lòng cả kinh, lẽ nào mộng không phải mộng mà là thật?

Dương Liên Đình vừa nghĩ đến đó, không khỏi đột nhiên đứng dậy, gió làm hắn một trận rùng mình, Dương Liên Đình cúi đầu, sắc mặt khẽ biến, chỉ thấy một sợi tơ mảnh rơi trên mặt đất, còn lại không cần nhìn, Dương Liên Đình cũng biết đó là cái gì, quần áo của hắn trước khi ngủ nằm trên mặt đất.

Nữ quỷ không phải quỷ? Dương Liên Đình cũng không kịp nghĩ mình đến tột cùng làm cái gì, trong đầu lật qua lật lại mọi chuyện từ trước đến nay, tựa hồ hắn nhầm nam nhân với nữ nhân?

Nếu đó là Húc tỷ tỷ, như vậy…… Dương Liên Đình trong đầu cấp tốc hiện lên con người tuyệt mỹ nhưng mang anh khí bừng bừng, hình ảnh lại chuyển, tiếp đến là cảm giác khốn quẫn, Dương Liên Đình đầu tiên nghĩ đến không phải người nọ là nam hay nữ, mà là bàn tay trắng mịn, như nữ nhân, chỉ là……

Chỉ là không có gì! Cảm giác khi chạm vào chỗ hạ thân, vùng đất bằng phẳng, đáng ra…… Dương Liên Đình nghĩ vậy, tay không khỏi run lên, chổ đó — nam, không, nữ, cũng không.

Dương Liên Đình nhìn tay phải mình, quả nhiên là toàn bộ cổ tay trật khớp, xương bàn tay tựa hồ nát nhưng đã được sơ cứu qua, đầu khớp xương cũng được nắn tốt, còn tay trái thì toàn bộ xanh tím, chỉ mơ hồ cử động là Dương Liên Đình muốn đau đến phát khóc, chợt nghe tiếng gọi: “Đại hiệp đã dậy chưa?” Trong giọng nói còn có tia cung kính?

Dương Liên Đình rung mi, hắn nhớ kỹ, rõ ràng trước khi hắn ngủ, mấy người này đều coi hắn là đại hiệp lười biếng, thậm chí còn có người cười hắn là một “Phế sài”.

“Xin đợi một chút!” Dương Liên Đình vội vã mặc đồ, tốt xấu là một nam nhân, để một đám thiếu nữ vây xem, thế nào thờ ơ, nhưng nghĩ thì dễ, mặc đồ với hai tay bị thương thì không dễ chút nào.

Quần còn chưa mặc xong, chúng nữ tử đã đi vào rồi nở nụ cười nói: “Dương tổng quản, ngài vội làm gì? Giáo chủ nói, tay tổng quản bị thương, hành động bất tiện, bảo chúng ta hầu hạ!”

“Tổng quản? Ai?” Đi nhầm phòng à?

Dương Liên Đình khó khăn lôi ống quần, một mặt âm thầm ảo não mình nửa đêm chán sống đi gây chuyện với quỷ, một mặt thực sự không hiểu nổi người trên Hắc Mộc Nhai làm sao mà đổi mặt nhanh như thời tiết, thay đổi thất thường, còn có hai chữ “Hầu hạ”, ngày hôm qua nghe rõ ràng là khách sáo, mà nay nghe lại thành ra ý nịnh nọt.

“Tổng quản chính là tổng quản, Dương tổng quản không phải là Dương đại hiệp ngài sao?” Một vị nữ tử vén mành che, thướt tha cước bộ nhẹ nhàng tiến đến, làm Dương Liên Đình hoảng sợ, tay nắm quần, thiếu chút nữa đã trốn lại trên giường, mặt đỏ, xấu hổ không ngớt.

“Tổng quản, sợ ta?” Nữ tử cười yếu ớt phản ứng, dáng điệu mê người, Dương Liên Đình tâm hoảng còn hoảng cả với người hầu.

“Thế nào…… Thế nào sợ!” Dương Liên Đình tránh một bên ngồi xuống, như trước ôm theo quần, “ Thỉnh tỷ tỷ cách ra một chút, Liên đình xiêm y bất chỉnh, sợ đường đột tỷ tỷ.” Đêm qua mỹ nhân ngồi ở đầu giường, rõ ràng là dụ dỗ người ta, kết quả mất hứng còn bẻ gãy cổ tay hắn, nữ nhân ở đây hắn Dương Liên Đình chỉ muốn đứng từ xa mà vái lạy.

“Ba ba!” Nữ tử vỗ tay,“Hầu hạ Dương tổng quản thay y phục!”

Dương Liên Đình còn đang né né thỉnh cô nương ly khai, ai ngờ nữ tử này đột nhiên nói thế, chưa kịp phản ứng, đã thấy các thị nữ đồng loạt xuất hiện quanh Dương Liên Đình, quỳ gối tràn đầy cung kính: “Dương tổng quản đắc tội.”

“Các ngươi……” Dương Liên Đình cuống quýt, thế nhưng mỗi một người nói nên bị những người kia áp đảo, hắn chỉ có thể đơn giản đỏ mặt, nhắm chặt mắt lại coi như không biết gì hết, tâm loạn hết lên, chỉ có thể nói giang hồ nữ tử quả thật là không câu nệ tiểu tiết.

“Lệnh của giáo chủ không thể trái, nếu như giáo chủ thấy Dương tổng quản xiêm y bất chỉnh, nhất định sẽ trách phạt chúng ta chậm trễ!” Một nữ tử nói, nữ tử còn lại đều phụ họa.

“Ha hả a……” Dương Liên Đình rất muốn hỏi thực ra giáo chủ các ngươi nói cái gì…… Nhưng lời nói bên mép liền vội vã nuốt xuống.

Hắn âm thầm phỏng đoán trong lòng, thứ nhất là vị giáo chủ này hắn còn chưa thấy qua, thứ hai nghe nói Nhật Nguyệt thần giáo khác hẳn với các môn phái khác, nổi danh từ giáo chủ đến giáo chúng giai nhân đều tùy hứng làm bậy, càng đừng nói đến các đời giáo chủ đảm nhiệm mỗi người tính tình khác nhau, mà Đông Phương giáo chủ này niên thiếu đắc chí, càng hăng hái tùy hứng chỉ sợ thiên hạ không loạn, hắn Dương Liên Đình tính toán cái gì? Chỉ sợ làm trò cười cho người ta, so với nhân gia, hắn chỉ là con kiến hôi mà thôi.

“Giáo chủ các ngươi thực sự là trì giáo sâm nghiêm!”

Dương Liên Đình cười xấu hổ, thầm nghĩ bị người khác chụp mũ quan thì thà cứ làm dân thường! Hắn còn muốn sống về nhà, vô ý nhìn người nào đó thành Húc tỷ tỷ, nhưng người đó cũng chẳng thèm giải thích gì cả, rõ ràng không có việc gì, chỉ là hiểu nhầm mà lại giả thần giả quỷ, trước khi đi còn nhân tiện bẻ tay người ta, nam nữ thì khó phân biệt, đừng nói đó là thái giám của Hắc Mộc Nhai a!

“Đúng thế, hoàn toàn xứng đáng với thần công thiên hạ đệ nhất của giáo chủ chúng ta!”

“Ân ân, giáo chủ chúng ta thần công đại thành, cái bọn mặt người dạ thú luôn ỷ người đông thế mạnh chẳng còn dám thách thức ma giáo chúng ta!”

“Tối không biết xấu hổ là Ngũ Nhạc kiếm phái, năm nay vừa bị Thập trưởng lão đánh bại, lại còn trá hại Thập trưởng lão chúng ta, ngẫm lại thật tức, danh môn đại phái thì sao, cũng lạm dụng thủ đoạn bỉ ổi.”

“Ân ân……”

Các cô nương một bên giúp Dương Liên Đình mặc quần áo đi giày, một bên lời qua tiếng lại, trò chuyện như thói quen các nàng sớm đã có, Dương Liên Đình coi như mới sơ nhập giang hồ, không biết mấy chuyện xưa đó, cũng chẳng muốn nói gì, chỉ cảm thấy không hợp nhau.

Cuối cùng, các cô nương giúp hắn quần áo chỉnh tề, tùy tiện băng bó cổ tay tay phải, mất mặt lại thêm mất mặt, Dương Liên Đình thừa lúc họ tạm dừng liền hỏi: “Không biết vì sao các tỷ tỷ gọi tại hạ là Dương tổng quản?” Hắn Dương Liên Đình tự nhận tại Hắc Mộc Nhai không thân không thích, cũng vô bằng hữu, sao qua một đêm đã có danh hiệu này —

Tổng quản, hắn quản ai a, chính mình còn không cách nào quản.

“Ngài không biết?” Một cô nương ngửa đầu, dừng việc thắt đai lưng cho hắn, vô cùng kinh ngạc.

“Ta? Liên Đình kiến thức nông cạn, lại không công lao, tại sao đột nhiên có vinh quang như vậy, có phải nhầm người không?” Dương Liên Đình cười khổ, hắn vừa ngủ dậy, liền gãy tay, sau đó người ta nói hắn là Dương tổng quản, thi tú tài chưa từng dễ như thế, ngủ một giấc, liền thăng quan, chính yếu là, hắn thậm chí không phải Nhật Nguyệt thần giáo nhân a.

“Lời giáo chủ nói luôn luôn đúng, giáo chủ bảo ngài là tổng quản, tự nhiên sau này ngài là tổng quản, toàn bộ Hắc Mộc Nhai chỉ có ngài không có chức danh, mà toàn bộ Hắc Mộc Nhai cũng chỉ có ngài mới đến, không phải ngài là tổng quản thì là ai ni?” nữ tử vỗ tay, mang nước rửa mặt tới, nói mấy câu khiến Dương Liên Đình càng thêm thấp thỏm.

“Ta chưa thấy qua giáo chủ các ngươi, hơn nữa Liên Đình không phải người trong giang hồ……” Dương Liên Đình cười theo, mặt căng cứng.

Nói trắng ra, hắn Dương Liên Đình cũng chỉ là một thư sinh nho nhỏ mà thôi, điểm ấy bản lĩnh nhiều nhất cũng chỉ có thể đi nha môn làm bộ khoái, danh bộ vân vân, những chức cao hơn đều chỉ có thể ngưỡng vọng, huống hồ tại Hắc Mộc Nhai này, hắn cũng không ngu đến mức múa búa trước cửa Lỗ Ban.

“Dương tổng quản, ta chỉ biết là ta nghe giáo chủ nói vậy, nên cứ án theo lời giáo chủ mà hành sự, ngài nói ngài không phải người giang hồ, vậy tại sao ngài lại xuất hiện tại Hắc Mộc Nhai? Ngài nói ngài chưa từng gặp giáo chủ chúng ta, vậy càng kỳ quái hơn, ta chính mắt thấy giáo chủ tự tay đem ngài giao cho ta, hay là ngài quen giáo chủ, chỉ là không biết mà thôi!”

Nữ tử một hơi bắn pháo làm Dương Liên Đình á khẩu không trả lời được, chỉ có thể kinh ngạc nhìn nữ tử, mà cô gái này nói cũng không phải không có đạo lý, nếu như thực sự là vốn không quen biết, giáo chủ người ta địa vị cao uy danh bay khắp mà cứu một người vô danh như hắn, còn đem về Hắc Mộc Nhai như thể lôi con cún bị thương về nhà thì quá là khó hiểu, thôi thì đâm lao phải theo lao, tống hắn vào chức tổng quản thì thôi, dù sao hắn cũng đã hảo tâm nhắc nhở rằng có thể có nhầm lẫn.

“Tổng quản mất hứng?” Nữ tử giương mắt.

“Thế nào mất hứng, được làm tổng quản thì tốt chứ sao!” Tốt xấu cũng là một quản sự!

Dương Liên Đình căn bản không thể thoải mái tận hưởng cảm giác mỹ nhân vây quanh, đây là điều nhiều nam nhân mộng tưởng, nhưng vấn đề là hắn sợ ngày hôm nay hưởng thụ, ngày mai bị người ta đá xuống, hạ sơn theo đường không, đến chết cũng không biết tại sao, cha hắn đã nói rồi: Giang hồ hiểm ác đáng sợ, mạng người như con kiến hôi.

“Tổng quản sao không cười lên, đến khi gặp giáo chủ, nhất định phải thay ta nói tốt!” Các cô nương cười.

“Hảo hảo, nhất định, nhất định!” Tiền đề là Đông Phương giáo chủ thấy hắn không một chưởng đánh chết.

Dương Liên Đình cười khô khốc, âm thầm kêu khổ: Số phận là cái gì vậy, hay là hắn lễ mừng năm mới không đủ to, tưởng được gặp gỡ người trong lòng, kết quả đầu khớp xương nát một lần lại còn thêm lần nữa, người trong lòng chưa mò thấy, cái thân hắn đã bị bắt cóc một cách quang minh chính đại lên Hắc Mộc Nhai.

Làm tổng quản? Làm trò cười thì có! Dương Liên Đình thấp thỏm bưng bát cháo, chợt nghe người hô: “Giáo chủ muốn gặp Dương tổng quản!”

Những lời này vang lên, cháo trong miệng Dương Liên Đình còn không kịp nuốt vào đã văng vài thước —

Thế này không phải là hoàng tuyền vẫy gọi, thiên tuyệt Dương Liên Đình sao?

Hết Đệ Thất Chương



Neh, cuối cùng cũng sắp đến được cảnh gặp nhau chính thức giữa 2 vị ^^ Suốt mấy chương chỉ có gặp mơ hồ thoáng qua thôi ah XD

Mình cực thích tính cách của Liên Đình trong truyện này, mình thấy như thế rất đáng yêu ^^

TB: hình như mình đang theo đuổi hơi bị nhiều bộ, ngập đầu ngập cổ ah >_<

Bình Luận (0)
Comment