Đông Phương Bất Bại - Chi Tái Thế Tình Nhân

Chương 26

Sau khi giải khai huyệt đạo, Nghi Lâm lập tức vội vã vỗ ngực muốn nôn ra, thế nhưng viên thuốc đã tan ra trong cổ họng từ lâu, vì vậy đôi mắt của nàng đỏ lên, dậm chân nói. “Lệnh Hồ sư huynh, huynh… Nhậm tiểu thư và Nhạc sư tỷ phải làm sao đây?”.

Nhìn viên thuốc còn lại, Lệnh Hồ Xung nắm chặt tay quyết định.

“Xung ca…” Nhậm Doanh Doanh ôm bụng, vẻ mặt tái nhợt, thanh âm run rẩy gọi Lệnh Hồ Xung.

Lệnh Hồ Xung ôm chặt Nhạc Linh San vào lòng liếc nhìn Nhậm Doanh Doanh, đến cuối cùng lại cúi đầu nhét viên thuốc vào đôi môi khép chặt của người đang nằm trong lòng mình.

“…” Nhậm Doanh Doanh há hốc miệng, trên mặt tràn ngập tuyệt vọng và không dám tin tưởng nhìn về phía Lệnh Hồ Xung.

Nhìn đến đây, Dương Liên liền cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái trong lòng, vì vậy giả vờ đỡ trán chợt nhớ: “Ấy chà, ta quên mất Đông Phương còn giữ một viên thuốc giải, hiện giờ chỉ còn Thánh cô của chúng ta cần thuốc rồi.” Nói xong còn mỉm cười nháy mắt với Đông Phương Bất Bại, bàn tay tự nhiên luồn vào ngực áo của y lấy ra một viên thuốc ném cho Nhậm Doanh Doanh.

Gương mặt Lệnh Hồ Xung lộ ra thần sắc tức giận nhìn Dương Liên, mà Nhậm Doanh Doanh lại là tiếp nhận giải dược trầm mặc ăn vào miệng, khuôn mặt vẫn cứ trắng bệch tỏ ra bi thương.

“Đông Phương, ở đây đã không còn chuyện của chúng ta, chúng ta đi thôi!” Ôm Đông Phương Bất Bại, Dương Liên tâm tình thật tốt nói.

Đông Phương Bất Bại gật đầu mang theo Dương Liên, hai người tung mình một cái đã rời khỏi phòng.

Sau khi rời xa một đoạn, Dương Liên bắt đầu cười lớn không ngừng. “Ngươi có thấy vẻ mặt lúc nãy của Nhậm Doanh Doanh không, thật là cực kỳ thống khoái mà, đáng đời, ta thật sự muốn nhìn xem bây giờ làm sao nàng có thể cùng Lệnh Hồ Xung lưu lạc thiên nhai.”

Nhìn bộ dạng cao hứng của Dương Liên, Đông Phương Bất Bại cũng nhếch khóe miệng.

Dương Liên ngáp dài một cái, kéo tay Đông Phương Bất Bại, “Bây giờ chúng ta đi tìm một chỗ nghỉ ngơi, hôm qua đã cả đêm không ngủ rồi, ngày mai ngươi bắt đầu dạy ta luyện võ.”

Trong mắt Đông Phương Bất Bại lộ ra nét cười, gật đầu.

Hai người tìm một khách *** có vẻ thanh tĩnh ở lại, sau đó lại gọi tiểu nhị đưa đến một thùng nước nóng, cả hai cùng nhau ngâm mình.

“Liên đệ…” Đông Phương Bất Bại nằm dài trên giường, sắc mặt hồng nhuận, khóe mắt ẩm ướt, hai tay ôm lấy Dương Liên nỉ non kêu gọi.

“Đông Phương, cơ thể của ngươi thật thơm.” Dương Liên nằm trên người Đông Phương Bất Bại, không ngừng hôn lên từng tấc thân thể đối phương.

Đông Phương Bất Bại đỏ mặt ngoảnh đầu về hướng khác, dùng thanh âm có chút khàn khàn, nói: “Liên đệ… ngươi, có thể.”

Ánh mắt Dương Liên sáng lên, dưới tay hơi dùng sức một chút rồi mỉm cười rút ra: “Ta tới đây!”

Mãi đến khi sắc trời tối mịt Dương Liên mới ôm Đông Phương Bất Bại đứng dậy, Đông Phương Bất Bại hơi nhíu mày, đôi mắt khép hờ, thân thể vẫn không cử động.

“Ta đã gọi người đem nước nóng đến rồi, ngươi cũng tắm rửa một chút.” Dương Liên cười cười khẽ hôn lên khóe miệng của Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại hừ nhẹ một tiếng, đợi đến khi Dương Liên ôm lấy mình thì mới thuận thế ngả đầu lên vai đối phương, hai mắt vẫn nhắm chặt.

Sau khi đặt Đông Phương Bất Bại vào thùng tắm, Dương Liên lại khoát một tay Đông Phương Bất Bại lên vai mình để giữ thăng bằng, sau đó bắt đầu tắm rửa, tẩy sạch thân thể cho Đông Phương Bất Bại, trong suốt quá trình Đông Phương Bất Bại chỉ hừ nhẹ hai tiếng.

Sau khi tắm rửa xong, Dương Liên lại lau khô thân thể cho Đông Phương Bất Bại, rồi mới ôm người trở về giường đắp kín chăn, bản thân cũng cởi áo ngoài ra nằm lên giường ôm chặt nhau cùng ngủ.

Trên mặt Dương Liên lộ ra nụ cười nằm ở bên cạnh Đông Phương Bất Bại, lại vươn cổ hôn lên mặt đối phương một cái mới có thể thỏa mãn nhắm mắt ngủ vùi.

Hai người cứ thế ngủ một giấc đến tận sáng sớm ngày hôm sau, khi ánh mặt trời chiếu đến tận mặt Dương Liên mới cau mày mở mắt ra, khi thấy mặt trời đã lên cao thì xoa xoa mũi, xoay người lại thì thấy Đông Phương Bất Bại vẫn đang tựa vào ngực y ngủ đến ngọt ngào.

Dương Liên cười khẽ một tiếng ôm lấy người bên cạnh, mở to mắt nhìn bầu trời qua khung cửa sổ, bàn tay thoải mái vuốt ve xoa bóp trên phần eo của Đông Phương Bất Bại.

Lại khoảng chừng thêm nửa canh giờ trôi qua, Đông Phương Bất Bại mới từ từ tỉnh lại, thế nhưng vừa mở mắt ra đã cảm nhận được eo lưng được người xoa bóp thoải mái, vì thế cũng không cử động mà tiếp tục lười biếng tựa lên người Dương Liên để hắn phục vụ.

Dương Liên biết Đông Phương Bất Bại đã tỉnh lại thì hơi đẩy đẩy hông y, cười hỏi. “Tỉnh rồi sao?”

Thấy trên eo hơi ngứa, Đông Phương Bất Bại uể oải dịch người tránh né một chút, lúc này mới lười biếng lên tiếng: “Trên người khó chịu!”

Trong mắt Dương Liên lộ ra ý cười, tiếp tục xoa eo cho Đông Phương Bất Bại, thấy đối phương lộ ra biểu tình thoải mái thì bàn tay lại dần dần dời xuống dưới. “Khó chịu chỗ nào? Ở đây, hay là ở đây…” Ngón tay nhẹ nhàng nhấn một cái, Dương Liên liền cảm thấy thân thể của Đông Phương Bất Bại hơi run rẩy, bật người tránh khỏi bàn tay của hắn, ánh mắt xấu hổ nhìn sang.

Đông Phương Bất Bại hơi cử động thân thể một chút quả nhiên cảm thấy phần eo đau nhức, y vừa dùng tay xoa nắn vừa dùng ánh mắt xấu hổ ủy khuất nhìn Dương Liên. Dương Liên thấy vậy cũng xót xa, nghiêng người qua kéo Đông Phương Bất Bại về lại trong ngực mình. “Được rồi, ta xoa giúp ngươi…” Thấy ánh mắt cảnh giác của Đông Phương Bất Bại, hắn lập tức nghiêm mặt bảo chứng.”Tuyệt đối quy củ.”

Lúc này Đông Phương Bất Bại mới yên lòng thả lỏng nằm trên giường, tùy ý để Dương Liên ôm vào trong lòng xoa nắn phần eo, chỉ đến khi cảm thấy thoải mái mới khe khẽ hừ một tiếng ra hiệu cho Dương Liên.

Nhìn thấy biểu tình đáng yêu của Đông Phương Bất Bại, Dương Liên một bên xoa bóp một bên không ngừng hôn lên môi y, chỉ là bàn tay vẫn ngoan ngoãn quy củ, vì vậy Đông Phương Bất Bại cũng không truy cứu những việc khác, thậm chí đôi lúc cao hứng còn dịu ngoan mở miệng nghênh tiếp.

Hai người cứ thế nấn ná trên giường suốt một canh giờ mới chịu đứng dậy.

Sau khi Dương Liên mặc quần áo chỉnh tề mới xoay người, nhìn thấy thần sắc lười biếng của Đông Phương Bất Bại, ngay cả động tác mặc y phục của người nọ cũng là uể oải như vậy, vì thế Dương Liên chỉ có thể bất đắc dĩ mỉm cười đi đến tiếp nhận y phục trong tay đối phương, giúp Đông Phương Bất Bại mặc vào. Nhận thấy động tác của Dương Liên, Đông Phương Bất Bại mỉm cười dang tay thả lỏng chờ đợi hầu hạ.

Đến khi mọi việc hoàn thành thì Dương Liên lại trực tiếp ôm lấy eo Đông Phương Bất Bại, hung hăng hôn lên môi người kia, vừa hôn vừa đùa. “Tiền công!”

Đợi Dương Liên thỏa mãn buông tay, đuôi mắt của Đông Phương Bất Bại lại lộ ra nét giảo hoạt, nhẹ nhàng đè lên vai đối phương, thân thể ngã về phía trước chạm vào đôi môi vừa rời đi nọ. “Đây là phần thưởng vì hầu hạ bản tọa chu đáo!”

Dương Liên nhìn thấy bộ dạng tươi cười đắc ý của Đông Phương Bất Bại thì không khỏi sửng sốt một chút, sau đó nhào lên ôm lấy hông y. “Giáo chủ, thuộc hạ cảm thấy phần thưởng này chưa đủ, thuộc hạ muốn thứ này!” Dương Liên lại vươn móng vuốt của mình ra thâm nhập vào y phục của Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại đỏ mặt, nụ cười đắc ý vừa rồi cũng không khỏi cứng lại, lúc này mới tỏ ra ngoan ngoãn tựa vào trong lòng Dương Liên. “Liên đệ, ta mệt mỏi!”

Thanh âm mềm mại cầu xin tha thứ như vậy Dương Liên làm sao có thể từ chối, vì vậy chỉ mỉm cười láu cá mà không rút bàn tay ra. “Vậy ta sẽ xoa bóp thắt lưng cho ngươi nhé?”

Đông Phương Bất Bại chôn mặt vào ngực Dương Liên, lộ ra một nụ cười. “Hiện tại không cần, chúng ta đi ăn điểm tâm đi, ăn xong Liên đệ lại xoa cho ta là được.” Đông Phương Bất Bại cố ý dùng thanh âm êm ái mềm mại nói, đợi đến khi Dương Liên đồng ý thì lại ngẩng đầu hôn một nụ lên khóe miệng của người kia, sau đó mỉm cười tủm tỉm bước ra ngoài.

Dương Liên vẫn đứng yên tại chỗ liếm liếm môi, đột nhiên cảm thấy hôm nay Đông Phương Bất Bại cực kỳ mê người.

Ăn xong điểm tâm, Dương Liên và Đông Phương Bất Bại lại ra ngoài tìm mua một tiểu viện yên tĩnh, bố trí vật dụng để cư ngụ lâu dài. Đợi đến khi mọi việc ổn định, Đông Phương Bất Bại mới bắt đầu giảng giải bảng Dịch Cân Kinh mà Lệnh Hồ Xung đã viết ra.

“Khi vừa mới bắt đầu tu luyện Dịch Cân Kinh cũng là khó khăn nhất, bất quá ta sẽ dùng nội lực dẫn dắt ngươi, vì thế Liên đệ cũng đừng lo lắng. Chỉ cần đưa nội lực của ngươi đi theo con đường ta đã chỉ định sẵn, cam đoan không quá một tháng nhất định có thể đả thông kinh mạch.” Đông Phương Bất Bại nằm trong lòng Dương Liên, trên tay còn cầm Dịch Cân kinh, thần sắc vô cùng phấn khởi.

Dương Liên chú tâm nghiên cứu Dịch Cân kinh vài lần, sau đó dựa theo hướng dẫn của Đông Phương Bất Bại ngồi xếp bằng bắt đầu vận khí. Chỉ là cả nửa ngày trôi qua Dương Liên vẫn chưa có khởi sắc gì được gì, không bao lâu sau thì cảm thấy bàn tay của Đông Phương Bất Bại đặt vào sau lưng mình, từ vị trí tiếp xúc đó có một cỗ chân khí từ từ chảy vào cơ thể hắn.

“Khí vận đan điền, dùng phương pháp ta đã nói vận khí đi theo lộ trình này.” Thanh âm của Đông Phương Bất Bại vang lên, Dương Liên xốc lại tinh thần nhớ lại hướng dẫn của Đông Phương Bất Bại, từ từ chìm vào tu luyện.

Đợi đến khi Dương Liên thành công vận khí qua một chu thiên, hắn cũng cảm thấy cỗ chân khí nhỏ nhoi của mình trở nên dày rộng hơn một chút.

Đông Phương Bất Bại thu tay về, thấy Dương Liên đã tiến vào trạng thái tu luyện thì trong mắt lộ ra vẻ hài lòng, y đứng dậy đi đến gần cửa sổ, vừa thêu hoa vừa canh giữ Dương Liên.

Hồi lâu, Dương Liên từ từ mở mắt, lập tức thấy được hình ảnh Đông Phương Bất Bại đang ngồi thêu hoa trước mặt mình, khóe miệng cũng hơi cong lên một chút.

“Liên đệ, sao rồi?” Đông Phương Bất Bại cảm thấy khí tức của Dương Liên hơi thay đổi thì biểu tình liền sáng lên, mang theo ý tứ mong đợi hỏi.

“Cảm giác rất tốt.” Dương Liên xòe bàn tay ra rồi dùng sức nắm lại thành quyền. “Giống như lực lượng đột nhiên gia tăng rất nhiều.”

Đông Phương Bất Bại cũng mỉm cười nhìn Dương Liên, “Xem ra bản Dịch Cân Kinh này quả nhiên hữu ích.”

Bình Luận (0)
Comment