Đông Phương, Ngươi Là Chính Thất!

Chương 35

Cuộc sống của ta trôi qua vốn ảm đạm, không có bất kể thứ gì khiến ta xao động.

Phụ mẫu, họ không cần ta, ta cũng không cần họ. Muội muội Nghi Lâm? Nàng vốn không cần tỷ tỷ ma đầu như ta. Bởi vậy ta cũng không có ý định xuất hiện trước mặt nàng, chỉ dám cẩn mật quan sát rồi rời đi. Giáo chúng? Bọn chúng mấy ai trung thành, Đồng Bách Hùng cũng tạm coi người thân cận nhưng vẫn không thể không đề phòng, lòng người khó đoán.

Một tay ta cướp đoạt ngôi vị giáo chủ của Nhậm Ngã Hành có không ít kẻ không phục, ngày đêm ôm hận chờ thời cơ ngóc đầu dậy phục thù. Nhậm Doanh Doanh, Hướng Vấn Thiên là tiêu biểu trong số chúng. Những chuyện chúng làm ta không phải không biết chỉ là bổn tọa vốn không để vào mắt.

Có điều, cái ngày gặp mặt tên đại sư huynh của phái Hoa Sơn đó ta không khỏi dao động. Coi như cũng có chút tâm tư. Hắn là kẻ duy nhất dám thân cận với ta cho dù ta biết nếu hắn biết thân phận ta sẽ đem 1 kiếm đâm ta.

Bởi...

Đông Phương Bất Bại, giáo chủ ma giáo, gϊếŧ người không ghê tay, vạn người gặp vạn người muốn gϊếŧ. Hắn thân danh môn chính phái không lí nào chịu yêu một nữ ma đầu như ta.

Đông Phương Bất Bại ta cũng không nuôi ý niệm đó, ta độc lai độc vãng quen rồi có thêm người ắt vướng víu tay chân.

Nhưng có thế nào hắn vẫn chiếm vị thế không nhỏ trong lòng ta. Nghe tin hắn bị phạt trên Tư Quái Nhai chỉ biết lòng dạ không yên, ta gấp rút đến đó.

Cẩn thận quan sát hắn mấy ngày, ta phát hiện hắn thân mật với nữ nhân khác.

Lệnh Hồ Xung chưa từng nói với ta có thêm 1 cái sư muội, nhìn bọn họ thân mật như vậy ta không khỏi khó chịu, càng không có thiện cảm với kẻ Vũ Dương kia.

Ta càng nộ khí khi kẻ đó nhúng tay vào chuyện của ta. Trước giờ bổn tọa muốn gϊếŧ ai chưa từng bị can thiệp vậy mà kẻ không biết trời cao đất dày đó cư nhiên hẫng tay trên của ta.

Lần đó ta trực tiếp đối mặt nàng.

Giao đấu với nàng ta càng nổi sát khí, nàng danh tính không rõ, kẻ duy nhất đối chiêu với ta vẫn có thể cười. Cho dù là Nhậm Ngã Hành cũng chưa từng khiến ta cảm giác bất an như vậy. Sự tồn tại của kẻ đó chính là mối đe dọa cho tham vọng bá chủ của ta. Đã là mối đe dọa thì phải loại bỏ.

Năm lần bảy lượt hạ sát chiêu tên đó vẫn tránh được. Kẻ đó ngang nhiên bỉ ổi giở trò chạy thoát thân. Kể từ lần bị vũ nhục, Đông Phương Bất Bại ta đã thề nhất định khiến nàng sống không bằng chết.

Nhưng nàng không phải người bình thường, 5 lần 7 lượt mạng lớn gặp hiểm không chết còn bày bộ mặt cười như chọc tức ta. Ta phát hiện nàng ta đích thị kẻ tâm thần.

Đường đường danh môn chính phái có địa vị không nhỏ vậy mà quỳ rạp dưới chân ta xin gia nhập ma giáo, dám tuyên bố sẽ giúp ta hoàn thành bá nghiệp.

Đông Phương Bất Bại ta từ khi nào cần kẻ giúp đỡ. Dù vậy giữ nàng bên cạnh cũng xem như tiện để mắt. Nhưng con người này giống như không khiến ta tức điên sẽ không yên. Nàng cư nhiên gϊếŧ Nhậm Ngã Hành, diệt sạch Tung Sơn Phái, hủy tên ngụy quân tử Nhạc Bất Quần. Kế hoạch bao lâu của ta phút chốc bị đảo lộn. Nàng còn lớn mật đả thương Lệnh Hồ Xung.

Kẻ đó rất không bình thường, kẻ khó hiểu nhất ta từng gặp, ta duy chỉ không thấu rõ tâm can người này. Một thân võ công cao cường có thể đánh ngang tay với ta thậm chí nếu nàng hạ sát chiêu ta cũng khó sống vậy mà không dưới 1 lần kháng cự yếu ớt bị ta đánh bầm dập vẫn cười. Ngay cả lúc ta trọng thương cũng liều mạng cứu ta. Vũ Dương chính là kẻ khiến ta vô phương đối phó.

Ta những tưởng nàng là kẻ vô tâm vô phế nhưng khúc gỗ cũng có lúc rơi lệ. Trước mặt ta dù bị đánh thành cái đầu heo vẫn cười ha hả cứ hễ đêm xuống lại lẻn ra hoa viên sau hậu viện trên núi uống rượu, vừa uống vừa độc thoại. Cũng chính lần đó ta biết nàng đánh chủ ý lên ta, có tâm ý với ta. Có điều ta cảm thấy hai nữ nhân can bản không thể có chuyện gì đó xảy ra, ta không có khả năng rung động trước nàng.

Không hiểu lý do từ lần đó ta không muốn gặp nàng, đánh nàng nhiều hơn.

Ấy mà nàng không oán ta, còn đỡ thay ta một kiếm của Độc Cô Cầu Bại. Cảnh tượng đó ta không khỏi sửng sốt, trên đời này có kẻ không tiếc mạng cứu Đông Phương Bất Bại. Câu nói của nàng giống như vạn tiễn xuyên tim ta  "Ngươi không được thương tổn nàng". Chính câu nói đó khiến ta càng thêm kinh hoảng lẫn tội lỗi. Trước giờ ta làm bất cứ thứ gì đều không tội lỗi, duy chỉ nàng khiến ta cảm giác như tội đồ, tại sao bị ta chà đạp như vậy vẫn không mảy may một tia oán niệm.

Đến lúc ta kịp hồi thần đã không thấy người đâu, dưới đất từng vũng máu loang lổ, tấm Mộc bài nằm trơ trọi giữa vũng máu. Ta chợt nhớ đến nàng từng nói "Đông Phương, ngươi yên tâm. Mộc bài còn thì người còn. Ta quyết giữ thứ này, bởi nó là thứ duy nhất ngươi tặng ta". Lúc ta ta chỉ hừ lạnh nói nàng tự luyến vì ta không hề có ý tặng. "Mộc bài còn thì người còn", mộc bài ở đây nhưng người ở đâu?

Đó lần đầu tiên ta mất kiểm soát. Trên dưới giáo chúng đều dừng mọi hoạt động hiện tại, tất cả chỉ có nhiệm vụ duy nhất, tìm nàng đem về đây.

Gần 1 năm trời cái tên Vũ Dương chính là "biệt vô âm tín", giống như vốn dĩ không tồn tại người đó, giống như mọi chuyện chỉ là mộng. Nếu quả thực như vậy thì đó chính là cơn ác mộng.

Chính lúc ta không còn đủ kiên nhẫn, tin tức chấn động, cấm quân bị quái nhân đả thương trong 1 chiêu, công chúa bị cướp. Dù tranh họa kẻ truy nã không giống diện mạo nàng nhưng ta linh cảm đó chính là người ta cần tìm.

Nhưng lão thiên trêu ngươi, ta lại lần nữa mất tung tích nàng. Rồi lại đùa cợt ta. Để cho ta chính mắt thấy nàng đang ôm ấp nữ nhân trong lòng tình nồng ý đậm xông lên Hắc Mộc Nhai. Nàng còn dám hờ hững với ta, dám gọi ta hai tiếng "giáo chủ". Lúc đó ta chính là muốn gϊếŧ đôi cẩu nữ nữ đó.

Có điều ta phát hiện bản thân căn bản không nỡ hạ sát chiêu. Gϊếŧ nàng? Ta không làm được. Gϊếŧ nữ nhân đó? Làm vậy càng khiến nàng hận ta.

Đúng vậy, ma gϊếŧ người không gớm tay lại không đủ dũng khí xuống tay, Đông Phương Bất Bại bị bại dưới một chữ tình. Nực cười.

Dù vậy nhưng có phải nàng kiếp số đào hoa hay không? Đến sư muội mấy năm ta không gặp cũng đem lòng si mê nàng. Còn để nàng đoạt mặt nạ, nói cho nàng biết danh tự, dùng bảo pháp độc môn cứu nữ nhân nàng cầu.

Ngày sư muội ta cùng nàng thành thân, đêm hai người động phòng ta lần đầu tiên thấy bản thân hèn nhát trốn một góc uống rượu giải sầu. Ta là người ép nàng thành thân cùng sư muội, khiến nàng nói oán ta. Đông Phương ta muốn vậy sao? Ta không mong muốn nàng chỉ thuộc về ta sao?

Ta chỉ có thể chấp nhận sự thật. Dù gì cũng do ta, khi trước không biết giữ vật quan trọng nay bị đoạt mới  hận. Có thể áp dụng hai từ nàng hay nói với ta "Trời phạt".

Ta cùng sư muội diễn kịch lừa mấy lão tự xưng trưởng lão không ngờ gạt luôn cả nàng. Kết cục bức nàng tự vẫn. Đông Phương ta gϊếŧ người, làm chuyện đại nghịch bất đạo chưa từng hối hận nhưng những việc ta làm với Vũ Dương khiến ta thống khổ không ngừng.

Cuối cùng ta chọn cách nàng từng chọn, tự vẫn. Không ngờ hai người kia cũng nhảy theo ta.

Ta xuống Diêm La, kéo hai nàng đi gặp Diêm Vương cầu xin có thể gặp Vũ Dương. Hắn không đồng ý. Ta cùng họ liền nháo một trận dưới đó cuối cùng cũng buộc hắn chấp thuận.

Lần này, ta hạ quyết tâm sẽ không để nàng chạy khỏi tay. Ta sớm vẽ bức họa nàng, dạy dỗ ba hài tử hễ gặp người như trong tranh liền áp giải đến trước mặt bọn ta.

Tái ngộ, ta không thể khóc lóc như hai nữ nhân kia, như vậy thật mất mặt, mất uy nghiêm. Làm vài chuyện cũng như cảnh cáo nàng.

Có thể nói ta đối với cuộc sống của chúng ta hiện tại rất mãn nguyện. Không tranh đấu, không oán hận cừu thù, an ổn sống qua ngày.

Một điều ta rút ra được sau từng ấy năm chung sống với nàng đó chính là con người này bình thường sẽ rất ngoan ngoãn nghe lời nhưng khi làm đến chuyện kia thì thay đổi như thành người khác. Ấn tượng trong lần đầu tiên của ta với nàng không thể tốt đẹp hơn, có thể diễn tả qua vài từ "Sắc lang đói khát", bổn tọa hai ngày mới có thể xuống giường, 1 tuần mới có thể đi lại bình thường. Ta đã như vậy, kết cục hai nha đầu kia nhất định không khả thi.

Bình Luận (0)
Comment