Đông Phương Thần Thám

Chương 7

Khi nhận được chỉ lệnh của Lý Nhất Đình, Hứa Kinh Nam không khỏi hơi sững sờ.

Hôm nay thầy muốn tới đồn cảnh sát?

Không phải đã sớm bàn bạc rằng sẽ ngầm điều tra lấy chứng cứ trước sao, thế mà lại xuất hiện ở đồn nhanh đến vậy rồi, nên báo cáo với đồn trưởng như thế nào đây, anh nên giới thiệu thân phận của thầy như thế nào? Hơn nữa, lỡ đây lại là một trận hiểu lầm, mình có tiếng xấu thì không sao, một đời anh danh của thầy Lý chẳng phải sẽ bị hủy hay sao.

Anh đương nhiên biết rõ thái độ của đồn trưởng về chuyện này, lúc này có phải anh nên nhanh chóng ngăn cản thầy lại hay không đây, anh đang cúi đầu khổ sở nghĩ đối sách thì bóng dáng cao to của Lý Nhất Đình đã xuất hiện trước cửa đồn cảnh sát biên phòng.

Đồn cảnh sát không có cổng cũng không cần bảo vệ cửa, cho nên Lý Nhất Đình hoàn toàn không bị ngăn trở, đi thẳng đến cửa sổ phòng trực ban và gõ gõ cửa kính, Hứa Kinh Nam đành phải đánh bạo bước tới, gượng cười nói: “Thầy Lý, thầy đến sớm thế?”

Lý Nhất Đình không để ý đến vẻ mặt do dự của Hứa Kinh Nam, chỉ thản nhiên nói: “Đồn trưởng của các cậu đâu?... Ở văn phòng nào?”

“Đồn trưởng vẫn chưa ngủ dậy đâu.” Hứa Kinh Nam nhẹ giọng trả lời, anh vốn định nói thêm điều gì, nhưng lời vừa đến bên miệng lại nuốt trở vào.

Lý Nhất Đình thở dài: “Đúng là lười thật đấy.” Ông cởi mũ hẹp vành hai bên trên đầu xuống, phủi phủi lớp bụi đất không biết từ đâu tới, thuận miệng hỏi: “Đối diện đồn cảnh sát các cậu đang xây dựng công trình gì à? Mới sáng sớm mà đã bắt đầu thi công, chắc mất ăn mất ngủ lắm.”

Hứa Kinh Nam gật đầu: “Thợ đang xây một căn tin, bọn em bây giờ nhiều người quá, không đủ chỗ ăn cơm.”

Lý Nhất Đình dường như vui đùa nói: “Kẻ bất tài đúng là nhiều.” Không đợi Hứa Kinh Nam đáp lời, ông đã muốn đi thẳng về phía trước, bởi vì bây giờ ông hiển nhiên đã nhìn thấy tấm biển nhỏ “Văn phòng đồn trưởng” được treo trên cửa.

Cánh cửa đột nhiên tự mở ra, đồn trưởng đang ngáp, hai mắt dường như vẫn chưa mở ra nhưng ông ta vẫn đi tới, thiếu chút nữa đã va phải Lý Nhất Đình, ông ta kinh hãi, sắc mặt rõ ràng có vẻ giận dữ.

Lý Nhất Đình hơi nghiêng người tránh né, nhường cho cơ thể béo mập tròn vo này, ban đầu ông còn nhíu mày, nhưng chỉ trong giây lát, khóe miệng lại nhướng lên một nụ cười mỉm mang hàm nghĩa khó tả.

Vị đồn trưởng còn chưa tỉnh ngủ này vừa định há miệng, Lý Nhất Đình lại lạnh lùng thốt lên: “Thì ra là trưởng phòng Từ, bây giờ thành đồn trưởng Từ, ông thế này là bị giáng cấp rồi nhỉ.”

Đồn trưởng giật mình một cái, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, ông ta trợn hai mắt lên, nghi ngờ mà quan sát người tới, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, biểu cảm cười mà không cười và khí chất mạnh mẽ không hiểu tại sao lại phát ra.

“Trưởng phòng Lý!...” Từ Cảnh Nguyên cuối cùng cũng nhận ra người tới là ai. “Sao ngài lại ở đây thế?”

Lý Nhất Đình cười lạnh nói: “Một trưởng phòng thí nghiệm như ông mà cũng có thể đến đồn cảnh sát biên phòng làm đồn trưởng, chẳng lẽ không thể cho người dân như tôi đến đây để kêu oan hay sao.”

Sắc mặt Từ Cảnh Nguyên hơi xấu hổ, hồi lâu sau, ông ta mới cười khổ nói: “Trưởng phòng, ngài vẫn hay thích nói đùa như thế nhỉ, mau, mau mời ngài vào, vào văn phòng của đàn em ngồi cái đã.”

Hứa Kinh Nam sau lưng bỗng ngây ngẩn bởi cảnh tượng trước mặt.

Nhưng Lý Nhất Đình cuối cùng cũng không châm chọc nữa, ông tới nơi này không phải là để chế nhạo vị đồn trưởng mập mạp này, chỉ không ngờ đồn trưởng lại là Từ Cảnh Nguyên mà thôi… đồng sự năm đó của mình - “Chó săn” Của Đàm Hán Kiều.

Trước khác nay khác, hôm nay mình có việc cầu người ta, cho nên tâm tình của ông lúc này cũng hơi phức tạp, phải nhờ học trò của đối thủ cũ, ai ngờ sẽ có kết quả gì.

Cũng may mà Từ Cảnh Nguyên khá khách sáo, không chút phật lòng với sự khắt khe của Lý Nhất Đình, ông ta làm cộng sự với Lý Nhất Đình cũng không chỉ một hay hai ngày, ông ta vẫn hiểu được tính tình của người này phần nào, càng biết hậu quả nếu đối nghịch.

Hai người một trước một sau đi vào văn phòng.

Gọi là văn phòng đồn trưởng nhưng trên thực tế, cách trang hoàng thật sự bình thường, thậm chí có thể nói là khá bừa bộn, xem ra cuộc sống ở đây cũng không khá giả như người ta nghĩ, có người nói đồn cảnh sát được coi như là một nước chư hầu, hiển nhiên là hơi nói quá sự thật lên.

Từ Cảnh Nguyên gọi Hứa Kinh Nam lại để dọn dẹp văn phòng qua loa một chút, rồi mới mời Lý Nhất Đình ngồi xuống, thấy khay trà trên bàn vẫn từ ngày hôm qua, ông ta vội hỏi: “Tiểu Hứa, cậu đi pha một bình trà, để tôi với trưởng phòng tâm sự nhé.”

Hứa Kinh Nam vội vàng chạy từ cửa văn phòng vào để làm việc.

Khi trà còn chưa pha xong, Từ Cảnh Nguyên đã lấy từ túi quần ra một gói thuốc lá, rút hai điếu cho Lý Nhất Đình, ông ta biết sở thích của vị lão gia này.

Lý Nhất Đình yên lặng nhận lấy, thuận tiện liếc qua một cái.

Quả nhiên vẫn là Trung Hoa.

Lý Nhất Đình thầm than, dù một người nghèo túng đến mức nào đi nữa, có vài thói quen lại dường như vĩnh viễn cũng không thể thay đổi được, ví dụ như thói quen “ra vẻ”.

***

“Ông muốn điều tra lại vụ án Mạnh Tiêu mất tích?” Từ Cảnh Nguyên hơi khó hiểu: “Nhưng vụ án này đã bị huỷ bỏ mấy ngày trước rồi.”

Lý Nhất Đình gật đầu tỏ vẻ mình có biết, ông không nói ra chuyện mình tạm rời cương vị công tác, cũng hiểu rõ Từ Cảnh Nguyên không biết chuyện xảy ra sau đó, người này đã bị Đàm Hán Kiều làm cho liên lụy, bị giáng chức trước khi ông rời đi, chỉ là không biết tại sao một nhân viên xét nghiệm chuyên nghiệp như Từ Cảnh Nguyên lại lên làm đồn trưởng; đương nhiên thì đồn cảnh sát hầu như chỉ quản lý các vụ điều tra hình sự đơn giản, không tính là công việc đòi hỏi kỹ thuật phức tạp, nói không chừng, trưởng phòng Từ đảm nhiệm chức vị này không thành vấn đề.

Nhưng bây giờ ông vẫn phải giữ lại vài phần bí mật đối với người nịnh hót trời sinh Từ Cảnh Nguyên này, mặc dù trưởng phòng Từ hiện giờ chẳng qua chỉ là một người phụ trách phòng ban, nhưng vẫn có quyền thế hơn một người dân như ông; cho nên ít nhiều vẫn phải đề phòng cẩn thận mới được, ít nhất không thể cho ông ta biết mình đã không còn là trưởng phòng nữa.

Từ Cảnh Nguyên gẩy tàn thuốc lá vào gạt tàn thủy tinh, suy tư một lát rồi nói: “Chẳng lẽ vụ án này còn có điểm đáng ngờ nào sao, nhưng người ta quả thật đã trở về rồi... Thật ra tôi cũng quen biết cậu Mạnh Tiêu này, không có đặc điểm gì, chính là mọc tận ba con mắt, đi trên đường khá gây chú ý mà thôi.”

Lý Nhất Đình mỉm cười nói: “Ba con mắt nghĩa là sao, Nhị Lang Thần à?”

Từ Cảnh Nguyên vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên không phải thật sự có ba con mắt đâu, dân địa phương ở đây thích gọi người mọc mụn nhọt trên trán là ba con mắt cho vui thôi.”

Lý Nhất Đình lúc này mới cười rộ lên, không khí dường như trở nên hài hòa rất nhiều.

Từ Cảnh Nguyên nhanh chóng nói: “Trưởng phòng, chỉ là một vụ án mất tích bình thường thôi mà, đâu đến mức làm phiền ngài chứ?” Ông ta lại nịnh hót vô cớ một câu, chắc hẳn ông ta cho rằng địa vị của hai người bây giờ cách nhau rất xa, không thể nói năng tùy tiện như hồi cùng cấp nữa.

Lý Nhất Đình cười thầm, cũng không bóc trần ông ta mà ra vẻ nghiêm túc nói: “Sao có thể là một vụ án mất tích bình thường chứ, chuyện này hiển nhiên đang che giấu bí ẩn nào đó, chỉ là năng lực điều tra của đồn cảnh sát các ông thật sự có hạn, cho nên cấp trên mới phái tôi đến đây để hiệp trợ điều tra.”

Từ Cảnh Nguyên à một tiếng, nghĩ thầm rằng sao mình lại không nhận được thông báo thế, đương nhiên ông ta sẽ không nói thẳng ra, quan trọng là ông ta chưa bao giờ nghĩ tới “nhân vật cấp thần” như Lý Nhất Đình lại có thể nói dối.

Ông ta vẫn hơi nghi hoặc, nói: “Nhưng bây giờ, cơ quan của Mạnh Tiêu đã gửi đơn xin rút án rồi, chúng ta lấy danh nghĩa gì để triển khai điều tra đây? Có lẽ không dễ xử lý đâu.”

Lý Nhất Đình thoáng nghĩ ngợi rồi hỏi: “Không phải người nhà của Mạnh Tiêu vẫn chưa xin hủy bỏ vụ án hay sao?”

Từ Cảnh Nguyên lắc đầu, thở dài: “Người nhà của cậu ta quả thực chưa từng đến đây bao giờ, nhưng bản thân Mạnh Tiêu đã đến rút án rồi, chuyện này cũng phù hợp với quy định của quốc gia. Quê hương Mạnh Tiêu ở phương Bắc, ông cũng biết đấy, muốn huỷ bỏ vụ án mất tích thì không nhất định phải là người báo án tự mình tới, huống chi lại xa xôi như thế.”

Lý Nhất Đình tất nhiên biết điều này, thật ra, ông đã sớm nghĩ xem nên giải quyết nan đề này như thế nào rồi, rốt cuộc phải dựa vào đâu mới phù hợp tình lý đây? Một ý nghĩ đột nhiên lóe lên, ông phải cảm ơn Từ Cảnh Nguyên đó, không vì chuyện gì, đơn giản là thấy đáng ghét, người mà mình ghét thường thường có thể kích phát giác quan thứ sáu của mình lên.

“Ông cứ nói với cơ quan của bọn họ thế này, dựa vào những gì mà Lý Nhất Đình tôi điều tra ra, tên Mạnh Tiêu này rất có thể là giả, Mạnh Tiêu thật vẫn đang mất tích.” Lý Nhất Đình vô cảm nói.

“Giả!?” Từ Cảnh Nguyên cũng không ngốc: “Sao có thể thế được? Dựa vào phỏng đoán lung tung để lập lại án lần nữa là phạm pháp đấy, hơn nữa, lý do này hoàn toàn không có cơ sở, chứng cứ đâu?”

Lý Nhất Đình vẫn mang thái độ kiên quyết, ông lạnh lùng nói: “Sao lại không thể? Tôi đang có chứng cứ vô cùng xác thực, nhưng tạm thời vẫn chưa thể cung cấp cho ông được; nhưng ông yên tâm, chỉ cần ông nói với lãnh đạo của đơn vị bọn họ như vậy thì chắc chắn bọn họ sẽ chủ động lập lại án lần nữa. Nếu xảy ra chuyện gì bất trắc, tôi sẽ chịu trách nhiệm hết; dù không lập lại án lần nữa thì ông cũng chẳng bị tổn thất gì, đúng không?” Ông bổ sung nói: “Công lao đều về ông, thế nào?”

Từ Cảnh Nguyên nhìn chằm chằm vào Lý Nhất Đình hồi lâu, ông ta thật sự không hiểu rốt cuộc vị trưởng phòng này muốn làm gì, cũng không biết mình có nên chấp hành hay không.

Văn phòng đột nhiên im lặng khiến người ta sợ hãi.

Hứa Kinh Nam bưng ấm trà đứng ở cửa, cũng không chắc có nên đi vào lúc này hay không.

***

Khi Lý Nhất Đình rời khỏi đồn cảnh sát, mặt trời đã lên rất cao, nhiệt độ cũng tăng lên, ông nhẹ nhàng đẩy đẩy vành mũ, không quay đầu lại mà đi thẳng về phía phố Phân Bò.

Hứa Kinh Nam đứng ở cửa đồn cảnh sát nhìn ông rời đi, bóng dáng ấy thật kiên nghị và dũng cảm, Hứa Kinh Nam cuối cùng cũng hơi hiểu được tại sao thần tượng của mình lại có thể nổi tiếng khắp giới cảnh sát, một cảnh sát nhân dân vĩ đại thì phải như thế nào.

Biết rõ núi có hổ, vậy mà vẫn mạnh mẽ leo lên, đây là Lý Nhất Đình thần kỳ, là người bạn tốt vĩnh viễn sẽ không làm Trần Thiên Vũ thất vọng.
Bình Luận (0)
Comment