(15)
Khi Chương Thanh Đàm trở về, tôi và Chương Thiển Ngôn đã uống say bí tỷ rồi.
Tôi mang tới một chai rượu vang đỏ, vốn dĩ muốn trút say Chương Thanh Đàm, nhưng cuối cùng tôi và chị anh nói chuyện quá hợp nhau, hai chúng tôi còn gọi thêm vài cân tôm hùm đất, vừa uống vừa tán gẫu, giống như những người bạn già lâu ngày mới gặp lại.
Nhà của Chương Thanh Đàm bị chúng tôi làm loạn cả lên, nhìn thấy cảnh này, lông mày anh nhíu chặt lại.
"Lão đệ.*" Chương Thiển Ngôn ôm bả vai tôi, hào khí can vân**, "Chị thực sự thích Tiêu Tiêu, chị tuyên bố, từ này về sau, em ấy chính là em dâu của chị."
*cách xưng hô thân thiết với những người đàn ông nhỏ tuổi hơn**豪气干云: Dũng cảm, kiêu ngạoChương Thanh Đàm không nói gì, chỉ liếc nhìn chị một cái, sau đó gọi điện thoại cho anh rể, rất nhanh anh rể của anh tới nơi mang chị Thiển Ngôn về.
Chương Thanh Đàm ngồi xuống trước mặt tôi, tôi đưa cho anh một cái bát nhỏ.
Bên trong đều là thịt tôm tôi đã lột vỏ hết mà lúc nãy lén giấu đi, "Em cố ý để lại cho anh."
Anh nhìn cái bát, rồi lại nhìn tôi, ánh mắt nặng nề, không biết đang nghĩ cái gì.
"Lấy tôm hùm đất ở đâu?" Anh hỏi
Tôi vẫn mang bao tay tiếp tục lột tôm: "Chị Thiển Ngôn mua."
Anh do dự một chút: "Còn rượu?"
"Em mang tới."
"Vậy hoa?"
"Cũng là em mang tới."
Anh cầm cổ tay tôi, ngăn việc bóc tôm của tôi lại: "Hôm nay em định làm cái gì?"
Tôi đem một con tôm đã bóc hết vỏ đưa tới gần miệng anh, nhếch miệng cười: "Em mời anh ăn tối dưới ánh nến."
Anh vừa tức vừa buồn cười, "Sau đó em không chờ được, ăn tối cùng chị tôi luôn?"
Tôi mạnh mẽ gật đầu.
Chương Thanh Đàm lắc đầu, anh kéo tôi đứng lên, đưa tôi đi rửa sạch tay, sau đó dọn dẹp bàn ăn bị chúng tôi bày tứ tung.
Tôi nhìn bóng dáng bận rộn của anh, nói thầm trong lòng: không được, tôi nhất định phải đem tiên sinh ốc sên* yêu sạch sẽ này về nhà.
*tác giả biến tấu từ câu chuyện "Cô nương ốc sên", cô nương ốc sên là một nhân vật trong truyện dân gian địa phương ở thành phố Phúc Châu, tỉnh Phúc KiếnTôi bắt đầu nghĩ cách, nghệ thuật binh pháp của Tôn Tử, ba mươi sáu kế.
Nhưng dung lượng não của tôi có hạn, rất nhanh liền mệt đến nỗi ngủ quên.
Không biết qua bao lâu, Chương Thanh Đàm đánh thức tôi: "Dậy đi, tôi đưa em về."
Mắt của tôi dính chặt lại, không mở ra được, không muốn dậy.
Chương Thanh Đàm kiên nhẫn đợi tôi vài phút, rồi rời đi, một lát sau anh lại quay trở lại.
"Tôi sắp xếp phòng ngủ khác cho em." Anh nói, "Có thể đi không?"
Tôi nhắm mắt lại, dang hai tay về phía anh.
Chương Thanh Đàm chỉ có thể thở dài, giây tiếp theo, ôm tôi ngồi dậy.
Lúc anh đưa tôi tới giường, tôi cũng đã tỉnh táo vài phần.
Tôi mở mắt nhìn anh, anh cũng cúi đầu nhìn tôi, khoé môi hơi nhếch lên, trong ánh mắt mang theo một chút bất đắc dĩ và sự cưng chiều, tôi nhìn vào mắt anh, nhất thời như bị rơi vào trong ngân hà rộng lớn.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim tôi chao đảo, một sự thôi thúc không biết tới từ đâu, tôi vòng tay ôm anh, hôn anh.
Tôi cố gắng dùng kỹ năng hôn điêu luyện của mình để cạy mở hàm răng của anh, cố gắng một lúc, kết quả vẫn là phí công.
Tôi trợn tròn mắt nhìn anh.
"Thẩm Tiêu Tiêu..." Anh vuốt ve gương mặt tôi, con ngươi sâu không thấy đáy.
"Đừng hối hận."
Anh nâng mặt của tôi lên, hôn xuống.
Mưa giông bão táp, gió cuốn mây tan.
Hay thật, lúc này mới thực sự nghiêm túc hôn.
(16)
Tôi thức dậy ở phòng của của Chương Thanh Đàm.
Tối qua say rượu, trong lúc mơ hồ hình như đã tiến thêm một bước, nhưng lại giống như không phải.
Ngoại trừ một nụ hôn sâu ra, cái gì cũng không có.
Tôi cũng chưa kịp hỏi anh có thích tôi hay không, anh có chấp nhận tôi làm bạn gái anh không.
Chương Thanh Đàm không ở nhà, anh gửi tin nhắn cho tôi, nói bệnh viện thiếu người trực, sẽ tăng ca ở bệnh viện, buổi tối trở về sẽ nói chuyện kỹ càng với tôi.
Cuối tuần rồi còn tăng ca, thật là một bác sĩ chuyên nghiệp, tận tâm với nghề.
Tôi nhìn câu cuối cùng, trong lòng vừa mong chờ lại vừa lo lắng.
Nói kỹ về cái gì? Đồng ý hay từ chối?
Tôi ôm điện thoại lo lắng tới tận buổi trưa, cuối cùng dậm chân một cái, dự tính đi tìm anh.
Đương nhiên không phải là trắng trợn táo bạo đi tìm, mà là viện cớ đi khám bệnh
Tôi đi tới khoa thần kinh, người bệnh ở khoa này không quá nhiều, rất nhanh đã đến lượt tôi.
Sau khí bác sĩ nghe các triệu chứng của tôi, bác sĩ kết luận, nói tôi bị rối loạn lo âu nhẹ, cụ thể chính là chứng cuồng loạn phát tác. Trong không gian hẹp, vấn đề không lớn, điều chỉnh tâm trạng tốt là được.
Bác sĩ hỏi tôi dạo gần đây trong cuộc sống hay công việc có chuyện gì lo lắng không.
Tôi nghĩ, chắc là khoảng thời gian trước áp lực công việc lớn, làm cho tôi lo lắng không yên trong thời gian này, chỉ có mỗi Chương Thanh Đàm.
Tôi biết hiện tại Chương Thanh Đàm không ở khoa cấp cứu, hỏi phòng làm việc của anh ở đâu, dự định cho anh một bất ngờ lớn.
Ai ngờ vừa mới đến khoa tim mạch, tôi rùng mình sợ hãi.
Tiếng người ầm ĩ, trong đám người ồn ào, có người vung nắm đấm, có người nhẹ nhàng khuyên ngăn.
Chương Thanh Đàm trầm mặc đứng lặng im, khẩu trang đã sớm bị người ta xé rách, nhăn nheo treo ở bên tai.
Má phải anh sưng đỏ, trên mặt có dấu tay rõ ràng.