Đông Tây - Nhật Lãng

Chương 2

"Mẹ..."
Đôi đồng tử vô lực mở to. Đầu ngón tay dính máu run rẩy cố gắng cử động. Tuy nhiên do bị gãy, cho nên đành đau đớn từ bỏ.
Ngô Cẩn Ngôn huyết dịch đỏ thẫm từ trên trán nhỏ xuống, trong cơn mê tỉnh chẳng rõ ràng, cô âm thầm khắc sâu đôi môi tựa như máu vẫn luôn thủy chung giữ độ cong vừa đủ kia.
Cô biết đó là Tần Lam - nữ nhân duy nhất có khả năng vững vàng ngồi lên chiếc ghế đương gia giới hắc đạo. Và cũng là nữ nhân duy nhất trên thế gian này dám thẳng tay kết liễu anh trai mình chỉ để đổi lấy vị thế của ngày hôm nay.
Từng bước tiến về phía thi thể của Thẩm Lan. Tần Lam ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, ánh mắt mơ hồ mang theo hơi nước.
"Đồ tồi. Chị vĩnh viễn là kẻ phản bội ngốc nghếch nhất thế gian." Nàng nhỏ giọng thì thầm. Sau đó chậm rãi hướng tầm mắt về phía cô - vẫn là nét cười ý vị thâm trường ấy - lạnh lùng nói: "Mạng của ngươi là do mẹ ngươi tự tay giết cha ngươi và dùng chính bản thân mình để đổi lấy. Bởi vậy ngươi tốt nhất hãy thức thời một chút."
Rốt cuộc, vẫn là đem Ngô Cẩn Ngôn với nửa cái mạng nhặt về.
Thật là quá hoang đường.
***
"Đương gia."
"Tình hình thế nào rồi?"
"Tạm thời đã qua cơn nguy kịch. Có điều ngón trỏ tay phải cùng bả vai bị thương tương đối nghiêm trọng."
"Chỉ cần không chết là được. Thời gian tới nhớ chăm sóc con bé thật tốt, nếu nó muốn chống đối, có thể tiêm vài mũi an thần để tránh ồn ào."
Đơn giản phân phó vài câu, cuối cùng nàng chậm rãi xoay gót rời đi.
"Đương gia."
"Sao nữa?"
"Đây chính là kết quả cô thực sự mong muốn sao?"
Bước chân nàng dần ngưng trệ rồi dừng hẳn.
Để lại tấm lưng cao ngạo nhưng đầy kiên định, Tần Lam khẽ cười trả lời: "Phải. Kể từ khi bị Thẩm Lan phản bội, đây luôn là kết quả mà tôi mong muốn."
"Cô..."
"Đúng thế. Tôi sẽ thực hiện theo di nguyện của nàng - tuyệt đối không bỏ mặc Ngô Cẩn Ngôn."
"Còn nữa, nhắn với con bé rằng hiện tại đừng nuôi quá nhiều hy vọng báo thù. Bởi vì cách tốt nhất để giết tôi, chính là tài năng của con bé phải thực sự nâng lên một tầm cao mới"
"Điều cuối cùng, tôi sẽ trở về gặp con bé sau khi hoàn thành cuộc đàm phán vũ khí quân sự tại Moscow."
***
Thời điểm Ngô Cẩn Ngôn tỉnh lại, bốn phía xung quanh không còn là quang cảnh chém giết hỗn loạn hay tiếng súng thi nhau nổ nữa. Mà là tiếng 'tít... tít...' theo quy luật của điện tâm đồ cùng ánh sáng nhân tạo từ đèn điện.
Cơ thể hết băng chỗ này cũng vá chỗ kia. Đương nhiên chúng đang liên tục khiến toàn thân cô đau nhức mệt mỏi.
Chưa tới mười phút. Cửa phòng bệnh được kéo ra, vị nữ bác sĩ mặc chiếc áo blouse trắng dẫn đầu nhóm 5 người tiến vào. Ẩn sau lớp khẩu trang y tế trên mặt là ánh mắt tinh tường nhạy bén.
Ngô Cẩn Ngôn đương nhiên hiểu hoàn cảnh bản thân hiện tại chẳng khác nào chim trong lồng. Ít nhất thì bắt đầu từ giây phút này, toàn bộ hành động của cô sẽ đều do bọn họ quản thúc hoặc thao túng.
"Minh Ngọc, đo huyết áp."
Sau khi vị nữ bác sĩ nọ lên tiếng. Ngay lập tức, một người lạ mặt khác đã sải bước lại gần, thao tác nhanh nhạy kiểm tra huyết áp trong cơ thể cô.
"Huyết áp ổn định." Nàng nghiêng đầu báo cáo với nữ bác sĩ.
Từ đầu đến cuối, Ngô Cẩn Ngôn chỉ nằm bất động mặc cho bọn họ lần lượt đem cơ thể mình ra kiểm tra.
Sau khi cuộc đánh giá chất lượng sức khỏe kết thúc, nhóm người cũng lần lượt rời khỏi. Chỉ còn lại vị nữ bác sĩ thản nhiên cùng cô đối mặt.
"Chào em, tôi là Tô Thanh." Nàng giới thiệu.
Ngô Cẩn Ngôn nghiêng đầu, thái độ kiên quyết không mở miệng tiếp chuyện.
"Tôi nhận lệnh đương gia chữa trị cho em trong thời gian vết thương hồi phục. Tôi hiểu đây là khoảng thời gian tương đối khó khăn đối với em, song tôi vẫn hy vọng chúng ta có thể phát huy mối quan hệ hòa bình hữu nghị giữa bác sĩ và bệnh nhân."
Đương gia? Khoảng thời gian khó khăn? Hòa bình hữu nghị? Bác sĩ bệnh nhân?
TẦN LAM...
Thời điểm nghĩ tới cái tên này, hàng lông mày cô vô thức nhíu chặt.
Nếu không phải vì nữ nhân đó, liệu Ngô gia có phải rơi vào thảm cảnh này hay không?
Cái chết của mẹ, sự thống khổ tuyệt vọng của cha, dòng máu nóng của trên dưới gia nhân thuộc hạ...
Tần Lam, người nhà họ Tần... Ngô gia đã nợ các người điều gì? Ngô gia đã nợ các người điều gì mà phải gánh lấy hậu quả là họa diệt môn?
Mặc kệ nơi cổ họng khô khốc, cô nhàn nhạt mấp máy môi nói:
"Để tôi về nhà."
"Nhà? Ý em là Ngô gia - địa phương sớm đã bị đốt sạch đó ư?"
"Chị vừa nói gì?"
Đôi đồng tử nhanh chóng hằn lên những tia máu. Ngô Cẩn Ngôn quật cường chống tay ngồi dậy, dù phần bả vai không ngừng truyền lên đại não từng trận đau nhói, ấy thế nhưng điều duy nhất cô muốn làm lúc này là truy hỏi tới cùng.
Tô Thanh cười nhạt: "Để tôi thông báo em hay. Đêm ngày hôm qua ngay sau khi đương gia đưa em về đây, kẻ nào đó đã phóng hỏa thiêu trụi toàn bộ đại bản doanh nhà họ Ngô rồi."




















Ngày đăng: 22.10.2019

Bình Luận (0)
Comment