Đông Tây - Nhật Lãng

Chương 51

Một đường cùng Xa Thi Mạn, Vương Quán Dật và bác sĩ riêng đưa nàng trở về phòng, Ngô Cẩn Ngôn thủy chung không rời nửa bước.
Dừng lại trước cửa, nâng cặp mắt đỏ sọng sưng húp nhìn cô, chị thanh âm khàn khàn nói: "Tạm thời ta vẫn chưa hiểu lý do vì sao đến thời điểm này đương gia vẫn kiên quyết muốn giữ lại ngươi. Nhưng ta dám thề nếu ta là nàng, ta chắc chắn đã tặng cho ngươi vài viên kẹo đồng. Giờ thì cút ra chỗ khác cho khuất mắt ta. Ngươi không xứng để bước vào nơi nghỉ ngơi của nàng."
Vừa nói vừa đặt tay nàng vào máy quét vân tay. Thẳng tới khi cánh cửa lớn mở ra rồi khép lại, Xa Thi Mạn cũng chẳng buồn để tâm đến cô thêm lần nào nữa.
Sau khi xác định đoàn người đều đã ở bên trong, Ngô Cẩn Ngôn bấy giờ mới ngồi sụp xuống trước cửa, đơn độc tựa cằm lên đầu gối.
Cô nghĩ giả như khoảnh khắc ấy mình thực sự dồn toàn lực để nổ súng, thì mọi chuyện liệu có giống như hiện tại hay không? Tô Thanh liệu có phải chết không? Tần Tử Việt liệu có phải bị thương hay không?
Rõ ràng ban đầu bản thân đã sống chết lập lời thề, rõ ràng ban đầu bản thân đã điên cuồng ôm oán niệm rằng chỉ cần một ngày mình còn sống, thì Tần Lam chắc chắn sẽ là mục tiêu duy nhất để mình nỗ lực mà giết hại.
Mọi thứ xảy đến quá nhanh, nhanh tới mức đến tận bây giờ cô vẫn chưa thể tin việc mình đã dao động và đã lỡ thích Tần Lam.
Không, tuyệt đối không thể yêu nàng.
"Ngô Cẩn Ngôn, ngươi chết cũng không được quên mục đích ban đầu của mình. Nàng đã giết cả nhà ngươi, nàng đã dùng đôi tay ấy tước đoạt toàn bộ sự sống của Ngô thị."
Nắm thật mạnh mái tóc đã dài ngang lưng. Cô nhỏ giọng rít lên một tiếng, tựa hồ muốn đem toàn bộ sự bất lực của bản thân quy vào đại tội.
Tại sao lại yêu nàng?
***
Vương Viện Khả sát trùng xong vết thương cuối cùng của Tần Lam, bấy giờ mới mở miệng nói: "Minh Ngọc đã rất đau lòng khi nghe tin tức về Tô Thanh và Hứa Khải."
"Ừ, chỉ nghe thôi cũng đã thấy đau lòng. Ấy thế nhưng chị và Quán Dật lại phải tận mắt chứng kiến." Xa Thi Mạn cười khổ. "Tiểu Khải theo đương gia khi chỉ mới 10 tuổi, và việc cậu ấy đã sống với bao nhiêu nỗ lực để có thể trở thành một trong tứ đại hộ pháp, tụi chị là người rõ hơn ai hết. Ngày hôm đó ngay cả khi bị Tô Thanh ban một phát súng thấu tim, ánh mắt của cậu ấy vẫn chưa từng rời khỏi đương gia."
"Có một sự thật rằng chẳng ai dám tin Tô Thanh lại phản bội. Bởi vì năm xưa em ấy đã từng từ chối đại tiểu thư, thậm chí là sẵn sàng tổn thương thân thể mình chỉ để một lòng bảo vệ và phò tá đương gia."
"Thôi. Chuyện gì đã qua cứ để nó qua đi." Mắt thấy thần sắc Xa Thi Mạn trầm xuống, Vương Viện Khả lập tức khéo léo chuyển đề tài. "Việc của chúng ta hiện tại là chăm sóc đương gia thật tốt. Bởi vì đã lâu lắm rồi nàng chưa từng mệt mỏi tới mức ngất xỉu như thế này."
Vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn dung nhan tái nhợt đang an tĩnh nằm trên giường. Cả ba người đều không hẹn mà thở dài.
Thời điểm bước chân ra khỏi phòng, Vương Viện Khả thoáng nhíu mày quan sát bóng dáng nhỏ bé đang ngồi bó gối cách nơi mình đứng không xa.
Ngô Cẩn Ngôn nghe động cũng ngẩng đầu lên nhìn.
"Thật giống Thẩm Lan." Nàng cảm thán.
"Đúng vậy, nó chính là bản sao thu nhỏ của ả tiện nhân đó." Xa Thi Mạn gật đầu bổ sung. "Ngay cả sự phản bội cũng thế."
Lồng ngực như có ai hung hăng cầm dao đâm một nhát. Cô lập tức yếu ớt phản bác: "Ta không có..."
"Ngươi ngậm miệng lại được rồi. Đợi ngươi thanh minh chỉ tổ khiến chúng ta tốn thời gian."
Xa Thi Mạn dứt câu liền cùng hai người còn lại rời đi. Lại vô tình không để ý rằng cửa phòng của Tần Lam vẫn chưa hoàn toàn đóng kín do bị một tấm thẻ chặn lại.
Đó là thẻ căn cước của Ngô Cẩn Ngôn.
Sau khi gian lận trót lọt. Cô đấm đấm vào đôi chân mỏi nhừ do ngồi một tư thế quá lâu của mình. Cuối cùng mới chậm rãi đứng dậy, dồn hết can đảm đẩy cửa tiến vào trong.
Phòng ngủ của Tần đương gia được thiết kế theo phong cách Baroque với tông màu trắng là chủ đạo. Tuy nhiên hoàn toàn đối lập với bầu không khí cổ điển vốn có mà phong cách này mang lại. Chính là xung quanh phòng trang trí vô cùng nhiều vũ khí. Bao gồm cả súng, đao và cung tên...
Đưa mắt quan sát một lượt, đại khái bức tranh lớn gần cửa sổ đã thu hút sự chú ý của cô.
Đó là một tranh nghệ thuật tái hiện liên tiếp những cảnh tượng tàn bạo như: chặt đầu, lột da, phanh thây, lăng trì...
Ngô Cẩn Ngôn chợt cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt.
Lắc lắc đầu ép bản thân tỉnh táo. Kế tiếp cô nhanh chóng chuyển hướng về phía giường ngủ, đương nhiên mỗi bước đi đều phải đặc biệt nhẹ nhàng, nếu không chắc chắn sẽ đánh thức Tần Lam.
Nữ nhân nằm trên giường lúc này đặc biệt phong tình vạn chủng, hệt như một bức họa mỹ cảnh nhân gian.
Ngô Cẩn Ngôn có chút si ngốc nhìn nàng thật lâu. Thẳng tới khi bàn tay ngăn không được mà nâng lên chạm vào gò má nàng, cô mới giật mình hoàn hồn.
Mình đang làm gì thế này?
Nếu cứ tiếp tục kéo dài, cô chắc chắn sẽ chịu không nổi mất.
Trong lòng dần hạ quyết tâm. Ngô Cẩn Ngôn chậm rãi khom lưng đặt lên môi nàng một nụ hôn, sau đó nhỏ giọng thì thầm:
"Tần Lam, ta bây giờ thực chán ghét bản thân. Bởi ta vốn cho rằng chính mình có thể ôm mối hận này đến khi đủ khả năng để tống ngươi xuống địa ngục. Nhưng ta nhận ra ta đã lầm."
"Càng lúc ta càng không khống chế nổi cảm xúc của bản thân. Đặc biệt là trong khoảnh khắc ở trước mặt ngươi, súng cũng đã đặt tại nơi ngực trái của ngươi, nhưng ta lại bắn không được."
"Ta biết đoạn tình cảm này của ta là sai trái, cho nên hãy coi như đây là lần cuối cùng ta cầu xin ngươi. Xin ngươi hãy để ta rời đi."
"Tần Lam, làm ơn đừng bắt ta trở về. Làm ơn hãy coi như ta không quen ngươi, ngươi cũng chẳng dính dáng gì tới ta. Ta cũng sẵn sàng chấp nhận rằng sẽ không tiếp tục tìm ngươi trả thù. Chỉ cần ngươi chịu để ta yên, đừng khiến ta cảm thấy tội lỗi với phụ mẫu nơi suối vàng và cả thứ tình cảm không nên có này nữa."
Hai bàn tay dần siết lại thành quyền. Cô khó khăn hít sâu một hơi rồi lẳng lặng xoay người rời đi.
Cùng lúc ấy, đôi mi nàng khẽ động vài lần rồi hé mở.




















Ngày đăng: 11.1.2020
Lãng Lãng: Như các bác thấy đấy, bất ngờ là chẳng có gì bất ngờ cả =))))))) 
Vài chương sau, sau khi chơi trò mèo vờn chuột chán chê, bạn nhỏ sẽ lại ngoan ngoãn theo đương gia trở về thôi =)))))) 

Bình Luận (0)
Comment