Đồng Thể

Chương 31

Màu sắc đầu tiên Lâm Hề nhìn thấy khi tỉnh lại là một sắc trắng toát của bệnh viện. Cha mẹ ở bên giường trong chừng cô, hai người đều mỏi mệt lại tiều tụy. Khi nhìn thấy cô tỉnh lại thì ánh mắt hai người đều vui sướng nở nụ cười.

“Hề Hề, có cảm thấy không thoải mái ở đâu không cha giúp con gọi bác sĩ đến.”

Kinh ngạc nhìn đôi mắt đang lo lắng của cha trong chốc lát, tay cô vừa động đậy lại cảm thấy trên mu bàn tay mình đang cắm kim luồng, có máu đang chảy vào trong cơ thể cô. Ngực có cảm giác hơi đau như đang nhắc nhở cô lúc trước đã bị thương ra sao, thì ra nó còn nghiêm trọng đến mức phải vào bệnh viện… Vô Song xuống tay thật đúng là ngoan tuyệt.

Hô hấp của Lâm Hề cứng lại, chỉ vừa nghĩ tới lần cuối cùng nhìn thấy bóng dáng kia tựa như có kim đâm vào tâm phế của cô, đau đớn khiến cho chóp mũi cô cảm thấy cay xót.

Sau này sẽ không còn được gặp lại, sớm biết rằng Vô Song là người quyết đoán quyết tuyệt như vậy, cô nên nói lời từ biệt với Vô Song, ít nhất sẽ không mắc chứng cuồng loạn không thể vãn hồi như vậy… Vãn hồi cái gì đây? Tình huống như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

Lâm Hề khó chịu nhắm mắt lại, bên tai lập tức có giọng nói ân cần thăm hỏi của cha: “Hề Hề, có phải vết thương đau lắm không? Cha đi gọi bác sĩ.”

“Bị thương, vết thương đau là chuyện bình thường, bác sĩ có đến cũng chỉ có thể cho thuốc giảm đau mà thôi, uống thuốc nhiều ngược lại không tốt cho sức khỏe.” Tạ Thục bất mãn liếc nhìn Lâm Xương Văn, lại nhìn về phía Lâm Hề. “Hề Hề, kiên nhẫn một chút, trước hết nói cho mẹ biết, con có còn nhớ dáng vẻ của người làm con bị thương trong hoa viên, mẹ cảnh sát rồi, con nói rõ đặc điểm của người đó, để chúng ta mau chóng bắt hắn.”

Trong hoa viên? Là Tứ Ly mang cô đến hoa viên của tòa nhà… Bọn họ tưởng Tứ Ly làm cô bị thương nên muốn bắt Tứ Ly, nhưng sao có thể bắt được đây, nhất định Tứ Ly đã trở về. Lâm Hề lắc lắc đầu. Tạ Thục nhướn mày: “Con cẩn thận suy ngẫm lại xem, không nhớ chút nào sao?”

Cách gặng hỏi của bà khiến cho Lâm Xương Văn nhất thời nổi giận, trầm giọng bảo: “Con còn đang bệnh, bà gấp như vậy làm gì! Vào lúc này việc bắt kẻ trộm quan trọng hơn sức khỏe của Hề Hề sao! Sao bà không thể làm chuyện mà một người mẹ đáng ra nên làm chứ!”

Khi Tạ Thục vừa nghe thấy câu nói ấy thì lại tức giận. “Ông là cha tốt lắm sao! Nếu tôi không cho ông biết thì con gái nhà mình sống chết thế nào ông cũng không biết nữa là!”

“Bà!” Lâm Xương Văn nhìn Lâm Hề một cái, cố gắng áp chế cơn tức giận, đẩy cửa đi ra ngoài. “Tạ Thục, đi ra ngoài nói chuyện.”

Cha mẹ ra cửa, Lâm Hề lẳng lặng từ từ nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện cũng nói không nên lời. Sau này cô nên làm cái gì bây giờ đâu, tiếp tục học cao học, trở về cuộc sống riêng của mình, nhưng mà, cô đã quen với sự tồn tại của một người, cô còn có thể quay lại cuộc sống trước kia sao…

Ở bệnh viện nghỉ ngơi một tuần, bởi vì cha mẹ bận bịu chuyện công việc nên đều rời khỏi đó. Lâm Hề cảm thấy vết thương của mình cũng không nên tiêu tốn nhiều thời gian để nằm viện, ngày thi cao học càng ngày càng gần, cô nên khôi phục lại thời gian học tập của mình, cân nhắc trước sau, Lâm Hề liền xếp đồ đạc rồi tự về nhà. Khi mang theo một đống đồ đạc về nhà Lâm Hề cảm thấy kỳ quái hẳn phải là có ai đó xách dùm đồ đạc cho cô chứ.

Nhưng trên đường lớn người người xa lạ, ai sẽ đến giúp cô đây. Lâm Hề mỉm cười, cảm thấy mình nằm bệnh viện quá lâu, nằm ra một công chúa bị bệnh rồi.

Về đến nhà, lúc mở cửa bỗng nhiên có cảm giác xa lạ đập vào mặt, Lâm Hề đứng ở cửa, đầu tiên đưa mắt liếc nhìn sô pha trong phòng khách, ánh mắt dừng lại hồi lâu cũng không có xê dịch, sau đó nhìn vách tường trong phòng mình.

“Ý…” Lâm Hề vừa thu xếp đồ đạc vừa thì thầm cảm thấy kỳ quái. “Vách tường như thế nào lại sạch như thế?”

Lời này vừa thốt ra thì ngay lập tức trong lòng đã phản bác lại: không phải vách tường này vốn rất sạch sẽ sao… Lâm Hề vỗ vỗ đầu, đi vào trong phòng ngủ, sàn nhà trơn bóng và cửa sổ thủy tinh vẫn hoàn mĩ như trước tạo nên một không gian tĩnh lặng. Tiếng chim chóc bay qua ngoài cửa sổ càng tăng thêm sự yên lặng của căn phòng.

Lâm Hề vẫn rất thích cảm giác này, bởi vì như vậy thì cô mới có thể yên tâm đọc sách, nhưng hôm nay cô lại cảm thấy được bức tường và không gian căn nhà có chút kỳ quái. Giống như nơi này vốn không nên như thế này, nơi này hẳn là…

Phải như thế nào?

Trong căn phòng yên tĩnh bỗng nhiên Lâm Hề giật mình thất thần.

Vết thương trên ngực bỗng nhiên đau đớn nóng lên, Lâm Hề ôm lấy vết thương, xoay người rên rỉ, gió thu lạnh xuyên qua khung cửa quấn lấy sợi tóc đang rũ xuống của Lâm Hề, trong lúc hoảng hốt có một giọng nam vang lên phía sau lưng cô: “Chậc, vẫn vô dụng như trước đây.”

Lâm Hề lập tức xoay người quay đầu lại, đưa tay muốn giữ lấy giọng nói kia, nhưng cuối cùng lại chỉ chạm vào một luồng gió mát.

Nhìn bàn tay trống rỗng của mình, Lâm Hề nghĩ có phải mình đã quên cái gì đó quan trọng không, cái gì đó còn quan trọng hơn kỳ thi cao học.

124.

Trong nhà không tìm thấy sách thi cao học!

Chuyện này làm cho Lâm Hề kinh hoảng không thôi. Ghi chép trong sách quan trọng bao nhiêu! Tại sao cô có thể làm mất chúng trong khi kỳ thi cao học sắp đến gần như thế! Lâm Hề tìm kiếm hồi lâu vẫn không thấy quyển sách nào.

Gặp tà sao… Cô buồn phiền cào cào đầu mình, sao mà từ lúc từ bệnh viện trở về cô luôn có cảm giác không đúng ở chỗ nào đó. Không có sách tham khảo ở trong phòng, Lâm Hề tìm kiếm cả giờ đồng hồ, lập tức lấy chìa khóa ra cửa đi dạo tiệm sách.

Ở tiệm sách thì gặp phải Quý Nhiên, anh ta rất tự nhiên chào hỏi Lâm Hề, Lâm Hề cũng cười đáp lại, nhưng chờ khi Quý Nhiên đi rồi, Lâm Hề lại vuốt ngực cảm thấy kỳ quái bĩu môi nói: “Như thế nào không giống như trước kia? Hơn nữa… Từ khi nào mà mình thân thiết với anh ta như vậy…”

Nhưng nghi vấn này không tồn tại lâu trong lòng Lâm Hề, cô chuyên tâm đọc sách, mãi cho đến chạng vạng, Lâm Hề liếc nhìn thời gian, vội vàng mua vài cuốn sách sau đó gấp gáp về nhà. Sau khi về nhà, căn phòng yên lặng, tối như mực như là đang hỏi cô, cô vội vã về nhà như vậy là vì cái gì. Rõ ràng có thể ngồi ở tiệm sách nhiều hơn một chút, cứ vội vã trở về như vậy tựa như một bà nội trợ vội vàng về nhà…

Lại không cần nấu cho ai ăn.

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Lâm Hề vẫn là làm ba món mặn một món canh đặt lên bàn cơm, mở tivi, cô vừa ăn cơm, vừa nghe nội dung trong tivi, không biết trong tivi có người nào nói một câu “… đã luyện thành thần công thiên hạ vô song” Lâm Hề đang ăn thì đột nhiên có giọt nước mắt rơi xuống bát cơm.

“Ý?” Lâm Hề thay đổi sắc mặt, lòng bàn tay lập tức ướt lạnh. “Thật kỳ quái, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì thế này.” Cô vừa gạt lệ, nước mắt rơi càng nhanh, mãi đên khi cô thấy mệt mỏi không đưa tay lên lau nữa, mặc kệ nước mắt cứ tràn mi. “Rốt cuộc là làm sao vậy…”

Cô vẫn cố gắng làm việc và nghỉ ngơi như bình thường, đồng hồ báo thức trong phòng tích tắc đến hơn nửa đêm, bỗng nhiên trong lúc đó, có bóng người đang run rẩy trên giường, trong căn phòng yên tĩnh tối đen chợt nghe một tiếng kêu sợ hãi gọi “Vô Song”.

Lâm Hề ngồi dậy, dùng tay che khuất gương mặt trong bóng đêm.

Rốt cuộc cô đã quên cái gì! Xuyên qua khe hở giữa các ngón tay có thể nhìn thấy đôi mắt sợ hãi đến cực độ của cô, cả người cô run nhè nhẹ, cái lạnh lẽo của đêm đen thấm vào tận xương tủy, giống ma quỷ khiến cho cô không cách nào thoát khỏi được, rốt cuộc cô đã quên gì!

Một cảnh tượng mơ hồ xuất hiện trong đầu cô, một bóng hình tựa như giấc mộng thoáng lướt qua, nhưng Lâm Hề biết đó là sự thật đã từng xảy ra, cô đã từng cùng một chàng trai đồng sinh cộng tử với nhau, bọn họ từng thân thiết chung sống như thế. Cơ hồ đã thành thói quen…

Nhưng cô lại bắt đầu quên đi, nhanh chóng quên đi hết. Có phải sau một thời gian nữa, bóng hình ấy sẽ không còn xuất hiện trong giấc mộng của cô nữa…

Nghĩ như thế, đáy lòng Lâm Hề đột nhiên cảm thấy khủng hoảng, nàng vội xoay người bước xuống giường, mở đèn trên bàn học, lấy một tờ giấy rồi viết trên đó hai chữ “Vô Song”, như là sợ hãi mình sẽ quên đi, cô lại lấy xấp giấy dán tiện lợi, viết đến mười trang “Vô Song” dán lên những nơi dễ nhìn thấy trong phòng.

Như vậy sẽ không quên đi. Lâm Hề nghĩ, cho dù có thể nhớ kỹ một chút cũng tốt, không ai biết cô luyến tiếc cỡ nào, không muốn xa rời những ký ức đã trở nên mơ hồ cỡ nào. Đây cũng không phải chỉ là tình cảm yêu thích mà cô dành cho một người, mà đó còn là sự trưởng thành dần của cô do người ấy mang đến. Có một người thật vất vả dạy cho cô biết dũng cảm và thẳng thắn, nhưng ông trời lại dễ dàng cướp đi những thứ ấy.

Có thể cam tâm sao!

Lâm Hề ngồi suốt đêm bên bàn học, trong tay nắm thật chặt tờ giấy viết hai chữ “Vô Song”, lúc sáng sớm, hai mí mắt của cô lơ đãng nhắm lại trong chốc lát, những suy nghĩ lung tung đêm qua cũng tan biến hết. Khi tia sáng mặt trời buổi sớm mai chiếu vào trong phòng, Lâm Hề có chút bối rồi không thể lý giải được mà mở mắt.

Đập vào mắt là một tờ giấy trắng trống không bị cánh tay cô giữ chặt như sợ bị ai đó đoạt đi vậy.

“Tối hôm qua mình thức khuya đọc sách sao?” Lâm Hề day day huyệt Thái Dương. Cô đưa tờ giấy lên nhìn trong chốc lát, lại vò nó lại ném vào trong sọt rác. “Không được… trước hết mình phải nằm nghỉ một lát, mệt mỏi quá…”

Thời gian lặng lẽ trôi đi, ngày qua ngày, Lâm Hề vẫn cố gắng học tập như trước, học hành, tất cả trọng tâm trong cuộc sống đều đặt trong kỳ thi cao học.

Rốt cục, ngày thi cao học cũng đến.

Lâm Hề rời khỏi giường rất sớm, ôn tập một lượt lần cuối, cô thu xếp xong tất cả thì chuẩn bị nghênh chiến.

Trước khi rời khỏi cửa, lúc cô lơ đãng quay đầu lại, trong thoáng chốc nắng sớm xuyên qua khe hở lớp màn lụa bên cửa sổ, cô tựa như nhìn thấy có người nằm ở trên ghế sô pha giơ ngón tay cái lên nói với cô: “Này, cố lên.” Giọng nói mờ ảo, tựa như một lời chúc phúc đến từ thế giới khác.

Lâm Hề thất thần ngây ra, trong nháy mắt, trên sô pha không còn bóng dáng của anh chàng kia, một khoảng không trống trãi, chỉ còn lại ánh mặt trời giữa mùa đông, hơi ấm dào dạt chiếu vào lòng người.

Lâm Hề vỗ vỗ hai má, mang bao tay và khẩu trang, không chút nào lưu luyến đóng cửa xuống lầu. Hôm nay chắc sẽ đạt được thành tích tốt.

Ngày mai cũng sẽ tốt đẹp như thế.
Bình Luận (0)
Comment