Đóng Vai Tình Địch, Tôi Bị Nam Chủ Coi Trọng!

Chương 14

Edit: A Uyển

Tia nắng tựa ánh kim xuyên qua hàng cây, ánh sáng lấm tấm chiếu xuống, gió nhẹ thổi, bóng cây loang lổ lay động, giống như bầu trời đầy sao.

Ánh mặt trời không quá gắt, gió nhẹ vừa phải. Lê Nhan nhẹ khép mi, có chút hưởng thụ thời gian nhàn nhã.

Đáng tiếc không được bao lâu, có tiếng bước chân dẫm lên lá khô, có người đang đi tới.

"... Bạn học Lê." Một giọng nữ êm ái có chút chần chờ lên tiếng.

Ánh sáng bị che lấp, Lê Nhan mở mắt ra, trước mặt là một nữ sinh dáng người mảnh khảnh, tóc đen dài, ngũ quan thanh tú, cả người tản ra khí tức văn nhã dịu dàng, trong tay còn cầm một quyển sách.

Ánh mắt lướt qua bảng tên trên áo sơ mi, Lâm Dư lớp 11-1.

"Bạn Lê Nhan, tớ có một số đề bài đọc không hiểu lắm... Có thể chỉ tớ một chút không?" Lâm Dư mở cuốn sách ôn thi đại học màu tím, trên mặt có chút khẩn trương.

Trực tiếp hỏi như vậy hình như có chút đột ngột? Trong lòng Lâm Dư cũng không chắc, nghĩ lại, Lê Nhan là một người tương đối lạnh nhạt lãnh đạm.

Trước khi Lê Nhan chuyển đến, Lâm Dư vẫn là học sinh giỏi nhất khối, có thể nói là con nhà người ta. Gia cảnh Lâm Dư không tốt lắm, nhưng người nhà đặt kỳ vọng rất cao, thành tích của nàng không phải do thiên phú, tất cả đều nhờ bản thân cố gắng đạt được. Ví dụ như giờ thể dục, Lâm Dư lần nào cũng mang theo đề luyện tập, khi người khác nghỉ ngơi nói chuyện phiếm hay vận động rèn luyện, nàng chỉ có một việc —— vùi đầu luyện đề.

Lần này cũng vậy, chẳng qua là lúc đang làm đề thi cũ của năm ngoái, suy nghĩ hồi lâu cũng chưa giải ra một bài khó, Lâm Dư đành phải lật đáp án phía sau để nghiên cứu, nhưng đáp án này tóm tắt rất nhiều chi tiết trong quá trình giải, Lâm Dư cũng không hiểu hết. Nàng phát hiện Lê Nhan cách đó không xa, nghĩ đến thành tích của đối phương, Lâm Dư cảm thấy nếu như là Lê Nhan, đề bài này hẳn là không làm khó được cậu ấy.

Lâm Dư bình thường không có sở thích gì, chỉ vô cùng quan tâm việc học. Cho dù trong lòng có chút thấp thỏm, Lâm Dư vẫn là đi qua thử hỏi một chút.

Nhìn nữ sinh đối diện ánh mắt không giấu được vẻ cầu cứu, còn có trang sách mở ra trong tay, Lê Nhan dừng lại, lần đầu tiên hoài nghi bản thân có phải cầm phải kịch bản giả hay không.

Đối phương không phải là nữ chính Lâm Dư sao?

Đơn giản nhớ lại kịch bản, thời điểm này, nữ chính đáng lẽ nên đi xem dáng vẻ Lục Lâm chơi bóng rổ vô cùng cuốn hút, sau đó vì cảm ơn Lục Lâm ngày đó cứu mình liền đưa nước đưa khăn? Lê Nhan còn nhớ, còn có chi tiết Lâm Dư ôn nhu lau mồ hôi cho Lục Lâm...

Nhìn một chút sân bóng rổ thấm đẫm mồ hôi của các nam sinh, lại nhìn nữ sinh ở trước mặt đang ôm sách đầy mong đợi, Lê Nhan có chút yên lặng.

Cô lần đầu tiên diện kiến nữ chính nhân thiết yêu thích học tập, quả nhiên... rất thích học tập.

Dừng một chút, thiếu niên dưới tàng cây đưa tay cầm lấy sách trong tay nữ sinh, "Tôi giúp cậu xem một chút."

"Được! Cảm ơn bạn học Lê!" Lâm Dư trong nháy mắt cong cong mi mắt, cũng không câu nệ.

Bạn học Lê quả nhiêu tính cách ngoài lạnh trong nóng, là người tốt!

Nhanh chóng nhìn lướt qua đề bài, các loại công thức trong đầu tính toán qua một lần, Lê Nhan trong bụng đã có câu trả lời, ngẩng đầu để cho Lâm Dư ngồi bên cạnh, nhẹ giọng giảng bài.

Thanh âm thiếu niên mát lạnh sạch sẽ, giảng bài không nhanh không chậm, rõ ràng mạch lạc, Lâm Dư nghe rất nghiêm túc, bất tri bất giác, khoảng cách giữa hai người kéo lại vô cùng gần gũi.

"Anh Lục, anh Lục? Anh đang nhìn gì vậy?" Chu Đông quơ quơ tay trước mặt Lục Lâm, "Sao rồi, lát nữa còn phải ra sân, anh Lục mà không ra sân, đám nhóc con bên kia cũng sắp đuổi kịp tỷ số..."

Nhìn mấy lần cái cây kia, Chu Đông không nhìn ra có gì đặt biệt, cũng không biết phía đó có cái gì để Lục Lâm nhìn chòng chọc lâu như vậy.

Hơn nữa...

Lặng lẽ ghé mắt lại quan sát một chút, Chu Đông không nhìn được trong lòng thầm nói: Ánh mắt này của đại ca... có chút khủng bố nha. Đây là, lại không vui?

Bình Luận (0)
Comment