Đóng Vai Tình Địch, Tôi Bị Nam Chủ Coi Trọng!

Chương 9

Edit: A Uyển

Đường đường là một học bá, một tiếng trước còn nghiêm túc, không hề qua loa ngăn cản hắn leo tường cúp học, lại không chút lưu tình trừ điểm kỷ luật, vừa mới quay đi, hắn lại bắt gặp Lê Nhan ở chỗ này.

Lục Lâm ngạnh ngạnh hàm, thật có chút kinh ngạc.

Lúc này, thời gian tự học buổi sáng đã sớm kết thúc, chuông vào học chắc cũng ngừng vang, bây giờ e là tiết thứ ba cũng sắp học xong. Lê Nhan cúp học, chính hai mắt hắn nhìn thấy.

Nếu đoán không lầm, Lê Nhan chắc là giống hắn trèo tường ra ngoài.

Biết trèo tường, còn cúp học.

Đôi mắt màu nâu sẫm của Lục Lâm không tự chủ híp lại, trong mắt còn có mấy phần tò mò nghiên cứu. Hắn đã sớm phát hiện tính cách Lê Nhan căn bản không giống như một khối băng lạnh lùng cứng nhắc như cậu ta hay thể hiện ở trong trường, cũng không hề giống mọt sách suốt ngày chỉ biết học tập.

Thú vị.

Bên này Lê Nhan bị Lục Lâm bắt quả tang, trong lòng không hề hoảng hốt.

Ánh sáng mờ tối trong ngõ hẻm, thiếu niên thân hình đơn bạc thần sắc nhàn nhạt, mặt mũi trong trẻo lạnh lùng. Lúc nghe Lục Lâm chất vấn, cũng vẫn ung dung ổn trọng.

Tiếp theo một cái chớp mắt, thiếu niên khóe miệng hơi cong, lập tức giống như một bức thủy mặc hai màu đen trắng được điểm thêm màu sắc tươi mới.

"Tôi không phải cúp học. Hiệu trưởng đã đồng ý với tôi, có thể tự do lựa chọn không đi học." Độ cong ở khóe môi rất nhỏ nhưng sáng ngời, thể hiện nó có tồn tại, nụ cười nhạt trên mặt Lê Nhan, đã trực tiếp vả mặt Lục Lâm.

Lục Lâm: ". . ." Thành tích tốt thì ngon lắm sao? Cúp học còn được hiệu trưởng cho phép?

Cạn lời, nụ cười Lục Lâm lập tức đông cứng, sắc mặt có chút khó coi.

Lúc đầu khi Lê Nhan chuyển trường đã thi đầy đủ đề tham khảo các môn của lớp 12 ngay dưới sự giám sát của các thầy cô, Lê Nhan cả quá trình làm bài không hề áp lực một chút nào, cuối cùng thành tích cũng gần như tuyệt đối. Học sinh ưu tú như vậy, đương nhiên sẽ có đặc quyền nho nhỏ. Có đi học hay không, Lê Nhan có thể tự chọn. Chỉ cần mỗi lần thi xuất hiện là được.

Chỉ là vì muốn tiếp xúc với Lục Lâm ở trường, Lê Nhan rất ít sử dụng đặc quyền này. Nhờ đó, các thầy cô trong khoa chỉ cảm thấy Lê Nhan không hề tự kiêu tự đại, học tập nghiêm túc, đối với cô càng thêm yêu thích.

Hơi rũ mi mắt, Lê Nhan cúi đầu nhìn thấy tay phải của Lục Lâm, mu bàn tay sáng bóng lại xuất hiện một vết thương nhỏ dài, còn đang chảy máu.

"Tay cậu bị thương, không cảm thấy gì sao?"

Giọng nói rõ ràng của thiếu niên truyền vào tai, Lục Lâm hậu tri hậu giác mới kịp phản ứng, giơ tay lên nhìn một cái, trên tay có một vết thương nhỏ, chắc là lúc đánh nhau vô tình đụng trúng.

Khoát khoát tay, Lục Lâm không để ý, chỉ là một vết thương nhỏ thôi, hắn trước kia bị thương còn nghiêm trọng hơn cái này nhiều.

Quả nhiên là một thằng nhóc gầy yếu, việc bé xé to.

"Bị thương nhẹ thôi, ngày mai sẽ khỏi." Tùy tiện lau lau máu trên tay, Lục Lâm thờ ơ nói.

Lê Nhan nhìn dáng vẻ Lục Lâm dửng dưng đành thở dài, bỗng dưng kéo tay Lục Lâm ra khỏi ngõ hẻm.

"Đi với tôi."

Nhìn theo bóng người nho nhỏ phía trước nói một lời không hợp liền dám kéo hắn đi, trong lòng Lục Lâm lướt qua một cảm xúc khác thường.

Hắn ở Thất Trung phách lối nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ không có người nào dám đối xử với hắn như vậy.

Chỉ có Lê Nhan, không những không sợ hắn, giống như còn đặc biệt nhắm vào hắn.

Híp mắt một cái, Lục Lâm nhìn thấy cổ tay mình bị một bàn tay khác nắm chặt lấy, thấp giọng xùy một tiếng, cuối cùng vẫn không hất tay ra. Hắn muốn xem thử Lê Nhan kéo hắn muốn làm gì.

. . .

Trong tiệm thuốc.

"Tao đã nói là không sao, phiền phức như vậy làm gì. Cũng không phải là tiểu cô nương chân yếu tay mềm, mày trả lại đi, tao không cần." Lục Lâm chau mày, nhìn đồ vật Lê Nhan cầm trong tay mặt đầy ghét bỏ.

Miệng vết thương có bao lớn, còn tới tiệm thuốc mua cồn và băng cá nhân làm gì, Đại lão gia Lục Lâm bày tỏ không thể hiểu nổi.

Lê Nhan làm như không thấy kháng cự của Lục Lâm, đôi mắt trong trẻo nhìn Lục Lâm, một hồi lâu sau, đành thỏa hiệp bỏ cồn và bông gòn xuống.

Ngón tay xé băng cá nhân ra, không hề do dự, cầm tay Lục Lâm dán lên.

"Cồn có thể không cần, băng cá nhân vẫn phải có. Tránh nhiễm trùng." Cúi đầu dán chặt băng cá nhân hình một chú heo nhỏ, Lê Nhan lời nói trong trẻo lạnh lùng, mang theo mấy phần không cho cự tuyệt.

Lục Lâm: . . .

Hắn tại sao lại cảm thấy Lê Nhan này còn bá đạo hơn cả hắn chứ?

Hạ mi nhìn chú heo nhỏ màu hồng nhạt trên mu bàn tay, Lục Lâm thế nào cũng cảm thấy ghét bỏ. Trên tay dán cái này, mặt mũi đại ca của hắn vứt hết.

"Tại sao mày lại chọn cho tao cái hình này, bên kia không phải có cái bình thường sao?" Lục Lâm trên tay dán băng cá nhân hình chú heo hồng đang nhảy múa, trong giọng nói nồng nặc sự bất mãn.

"Cậu biết đây là cái gì sao?"

"Heo chứ gì."

"Đây là Heo Peppa. Rất hợp với cậu."

". . ." Trời ạ!

Đôi lời editor: Tui trở lại rùi nè mn ơi =]]] Tui mấy bữa trước phải thi học kỳ nên off hơi lâu, bây giờ tui sẽ đăng lại thường xuyên như cũ nha. Còn bạn nào muốn đọc trước thì tui hay đăng bên wordpress á, tại truyenwiki1.com của tui lâu lâu hay bị lỗi mạng nha!!!

Bình Luận (0)
Comment