Đốt Cháy Lãng Mạn

Chương 34

một nửa chặng đường rồi nha, mọi người chuẩn bị tinh thần bị ngược cẩu đi

~~~~~~

Chương 34

Trong khu nhà trọ lúc này không có người đi lại, bốn phía vô cùng an tĩnh.

Xa xa ánh nắng chiều nhuộm cả bầu trời thành màu cam đỏ, vạn vật cũng đều lây nhiễm một tầng hào quang.

Hứa Nùng bị Chu Khởi ôm vào trong ngực, bên tai là tiếng tim hắn đập "Thịch thịch thịch", mạnh mẽ có lực, thanh âm lọt vào tai, cô cảm thấy trái tim mình cũng từng nhịp từng nhịp, đi theo nhịp điệu hắn, cùng nhau nhảy lên.

Hứa Nùng không biết bản thân bị hắn ôm bao lâu, sau đó xung quanh lục tục bắt đầu có người tan tầm tan học về nhà, không ngừng đi ngang qua bên người bọn họ, cô mới cảm thấy không thể để hắn tiếp tục nữa.

Vì thế cô dùng sức giãy dụa, lần đầu tiên vẫn là không tránh thoát thành công.

"Chờ một chút, hiện tại mới tám mươi phần trăm."

Hứa Nùng vừa xấu hổ vừa tức, nhấc chân hung hăng đạp hắn một cái, "Có người đang nhìn kìa! Anh mau thả tôi ra!"

Ánh mắt Chu Khởi nhàn nhã quay đầu lại, phát hiện quả thật dường như có một cặp tình nhân, vừa đi về phía trước, vừa như tìm tòi nghiên cứu nhìn bọn họ.

Ánh mắt hắn nhàn nhạt quét qua người bọn họ, mang theo ý lạnh không thể nói rõ.

Hai người đối diện lúc này mới thu hồi tầm mắt, nhanh chóng gia tăng tốc độ đi lên phía trước.

Nhưng Hứa Nùng cũng chịu không nổi nữa, không quan tâm dùng lực thật lớn, rốt cuộc thoát ra từ trong ngực hắn.

Chu Khởi âm thầm "Chậc" một tiếng, rốt cuộc không làm khó cô nữa.

Hứa Nùng chỉnh lý lại váy trên người cùng với đầu tóc có chút hỗn độn, mặt đỏ bừng bừng, đầu vẫn luôn cúi xuống không nâng lên.

Một lúc lâu sau, cô mới lại vươn tay về phía hắn, "Đưa túi cho tôi đi."

Chu Khởi lấy ba lô trên vai xuống, đưa tay giao cho cô.

Hứa Nùng vốn bởi vì chuyện hắn làm vừa rồi vẫn còn có chút tức giận, muốn trực tiếp xoay người không để ý tới hắn.

Nhưng vừa nghĩ tới lời hắn nói lúc trước, lại ở tại chỗ do dự một hồi.

Qua một lúc lâu, cô ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

" Trên người anh vẫn còn tiền sao?"

Chu Khởi nhịn không được nhếch môi cười, con mèo nhỏ này thật sự là lòng dạ tốt tới một trình độ nhất định mà.

Hắn vươn tay lục tìm trong túi, lôi ra mấy tờ mười đồng cùng mấy tờ một đồng, mấy tờ tiền giấy kia lúc này đều nhăn nhăn nhúm nhúm, vo thành một đống nằm trong lòng bàn tay hắn.

"Tiền em cho anh lúc trước vẫn còn dư chừng này."

Hứa Nùng không còn lời gì để nói nhìn mấy tờ tiền kia, cuối cùng, từ trong ba lô của mình lại lấy ra hai tờ Mao gia gia.

"Cái này trước cho anh dùng đi, đêm nay tìm một chỗ ngủ, còn về cái khác..."

Cô ngẩng đầu, rất nghiêm túc nhìn về phía hắn, "Cái khác, phải dựa vào bản thân anh rồi."

Thật ra Hứa Nùng muốn nói với hắn rất nhiều điều, rất nhiều đạo lý lớn, nhưng lại cảm thấy quan hệ của hai người tạm thời còn chưa tới mức có thể giáo huấn lẫn nhau.

Cô có thể trợ giúp đối phương, nhưng là không thể phán xét hay can thiệp vào lựa chọn của đối phương.

Mà Chu Khởi thì, đương nhiên cũng nghe rõ ngụ ý của Hứa Nùng, hắn nhìn tiền trên tay cô một lúc lâu, cười cười.

Đẩy bàn tay nhỏ bé một cái, hắn nói: "Trở về đi, anh nhìn em lên lầu liền đi."

Hứa Nùng có chút ngoài ý muốn sự từ chối của hắn, cúi nhìn tiền trong tay mình, cuối cùng quyết định tôn trọng lựa chọn của hắn, yên lặng đem tiền thu trở về.

Cô cũng không nhìn hắn nữa, cúi đầu xoay người, vừa đi vừa nói: "Tôi đi đây."

...

Sau khi Hứa Nùng về đến nhà, khống chế xúc động muốn đi tới bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu.

Cô trước tiên làm cho chính mình một đĩa salad, ăn được hai miếng cảm thấy không có khẩu vị, lại đi phòng tắm xả nước chuẩn bị tắm một cái.

Sau khi ngâm cơ thể trong nước nóng, Hứa Nùng vẫn còn lặp đi lặp lại suy nghĩ, cũng không biết Chu Khởi đã đi hay chưa, nếu đi rồi... Lát nữa sẽ ở chỗ nào.

Thật ra theo lý trí mà nói, cô cảm thấy bản thân rất kỳ quái.

Chu Khởi với bản thân cô mà nói chính là một người xa lạ mới quen biết không bao lâu, nhưng cô để ý đến hắn đã vượt xa mức độ nên có.

Cô mơ mơ hồ hồ đoán được vì cái gì, nhưng là lại cảm thấy rất không thể lý giải.

Càng nghĩ đầu óc càng loạn, Hứa Nùng cảm thấy lại tiếp tục như vậy thì không được, đơn giản trực tiếp thả lỏng, thân thể chìm về phía trước.

Qua hơn đại khái nửa giờ đồng hồ, Hứa Nùng mới đứng dậy từ trong bồn tắm.

Sau khi đi ra cô tùy tiện choàng lên bộ áo ngủ, sau đó nhìn thời gian, 7:10 tối.

Nhìn về hướng cửa sổ, cô không tự chủ nghĩ, cách lúc mình lên nhà cũng đã qua 2 tiếng... Người kia hẳn là đã đi rồi đi.

Bước chân không tự chủ được liền đi về hướng cửa sổ, nào ngờ mới đi được nửa đường, toàn bộ đèn trong phòng bỗng nhiên vụt tắt, bên trong gian phòng nháy mắt chìm vào bóng tối.

Hứa Nùng hoảng sợ, lúc này cũng không có tâm tư lại đi nhìn Chu Khởi là cái tình huống gì, luống cuống tay chân đi ra cửa kiểm tra công tơ điện trong nhà một chút, nhìn xem có phải sập cầu dao hay không.

Mới đi tới cửa, cô liền cách cánh cửa nghe thấy hai người hàng xóm đang nói chuyện, hình như cũng đang nói về chuyện mất điện.

Hứa Nùng lần này bỏ qua, biết không phải là vấn đề của một mình cô, mà là cả tòa nhà đều không có điện.

Cô nhớ trong nhà hình như có một cái đèn nhỏ có thể thắp sáng bằng pin, cô bật đèn pin trong điện thoại di động, sờ soạng mở ngăn kéo ra, lục lọi hơn nửa ngày, rốt cuộc tìm được cây đèn kia.

Nhưng đáng tiếc, pin bên trong... không có điện.

Hứa Nùng yên lặng cầm vật kia ngồi xổm tại chỗ trong chốc lát, cuối cùng vẫn là cam chịu số phân đứng dậy, quyết định xuống nhà mua hai cục pin.

Lúc đi xuống, cầu thang rất náo nhiệt, mấy hộ gia đình đều cùng nhau xuống lầu chuẩn bị đi siêu thị mua đồ.

Hứa Nùng an tĩnh đi theo phía sau bọn họ, ngược lại cũng không có cảm giác sợ hãi bóng tối.

Khi đi đến tầng hai, có một đôi bác trai bác gái từ tầng dưới đi lên, chính diện chạm mặt với người ở phía trước, dường như là họ quen biết nhau.

"Ơ, mọi người cũng đi siêu thị mua nến à?"

"Đúng vậy, dường như là muốn cắt điện hết một đêm luôn, nhà chúng tôi cơm cũng mới ăn được một nửa, tối om om thế này không được a."

"Ừ, chúng tôi này cũng mới đi mua về." Bác gái nói đến đây, giống như là nghĩ tới điều gì, "Ôi, đúng rồi, tôi nói này, dưới nhà có thanh niên không biết làm gì, vừa mới hỏi thăm về một cô bé sống trong tòa nhà này, tôi không nói cho hắn biết! Mọi người có biết cũng đừng nói nha, ai biết hắn làm cái gì, còn nói gọi điện thoại bên kia không ai nhận... Chậc, lớn lên mặt người dạ chó, không biết có ý tốt hay không!"

Hứa Nùng vốn dĩ vẫn luôn ở phía sau bọn họ yên tĩnh đi về phía cầu thang, vừa nghe những lời này, nháy mắt trong đầu cũng hiện lên khuôn mặt của Chu Khởi, theo bản năng nhìn vào điện thoại di động.

Phía trên quả nhiên có một tin nhắc cuộc gọi nhỡ.

Đầu óc cô có chút mơ hồ, sau khi kiểm tra, phát hiện điện thoại di động không biết từ khi nào bị cô chỉnh thành chế độ im lặng.

Mà thời gian cuộc gọi kia vừa lúc là hai phút trước, chính là thời điểm cô mới từ trong nhà đi ra.

Hứa Nùng cũng không quan tâm cái gì nữa, chiếu đèn pin di động, vòng qua vài người phía trước, chạy xuống dưới lầu.

Khi chạy đến cửa tòa nhà, chính diện liền va phải một người đàn ông.

Bên ngoài không có đèn đường, ánh trăng nhẹ phủ xuống, mặt người kia hơn phân nửa còn ẩn trong bóng đêm, nhìn không quá rõ ràng, nhưng hơi thở trên người thì Hứa Nùng vô cùng quen thuộc.

Vài người đi cùng nhau xuống lầu lúc này cũng đều sắp đi tới cửa tòa nhà, Hứa Nùng sợ hai người chắn đường, liền lôi kéo Chu Khởi trước tiên đi sang bên cạnh.

Dưới ánh trăng như mảnh lụa trắng, Hứa Nùng ngẩng đầu, yên tĩnh nhìn Chu Khởi một lúc lâu mới nhẹ nhàng mở miệng: "Anh sao vẫn chưa đi?"

Chu Khởi đứng đối diện cô, mí mắt nhẹ rủ xuống nhìn cô, khi mở miệng, giọng điệu rất nhàn nhã tùy ý.

"Hút mấy điếu thuốc, liền quên mất thời gian."

Hút mấy điếu thuốc? Này đều qua hơn hai giờ rồi, là mấy điếu thuốc đây?

"... Sau đó, quên luôn cho tới bây giờ?"

"Cũng không phải, lúc trước muốn đi rồi."

Chu Khởi trong mắt là lười biếng đối diện với cô, nhưng con ngươi lại tối đen thâm thúy dị thường, "Lúc trước muốn đi, lại phát hiện tiểu khu bị cắt điện."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó lo lắng em sợ bóng tối a."

Giọng điệu của hắn có chút không đứng dắn, nhưng từng câu từng chữ đều như đánh vào trong lòng cô. Cô áp chế nhịp tim đang đập loạn, một lúc lâu, không để ý hắn, xoay người đi về hướng siêu thị ở cửa tiểu khu.

Chu Khởi cũng không vội, bên miệng giữ nụ cười, chậm rì rì theo sau lưng cô.

Sau đó đi tới cửa tiểu khu, Hứa Nùng một mình đi vào siêu thị, Chu Khởi ngậm thuốc lá chờ ở bên ngoài không đi vào.

Cô trước tiên chọn mấy cục pin mà mình muốn mua, khi quét mã tính tiền, theo bản năng thoáng nhìn ra bên ngoài.

Thân thể Chu Khởi cao ngất thon dài đứng ở dưới ánh trăng, quanh người phủ một tầng sa trắng, không hiểu sao mang theo cảm giác trong trẻo cùng suy sụp.

Hứa Nùng ở quầy thu ngân do dự một lúc lâu, cuối cùng nhận mệnh quay người, lại chọn mấy thứ đồ khác.

Sau khi đi ra, cô cũng không để ý tới Chu Khởi, xách một gói đồ liền đi trở về.

Người kia như trước nhàn nhã sải bước chân theo ở sau lưng cô, hai người một trước một sau, thân ảnh một cao một thấp nghiêng nghiêng chiếu trên mặt đất. Xung quanh có một vài người dân trong tiểu khu lui tới ra vào, mọi người vui vẻ cười nói, không khí náo nhiệt mang theo mùi khói thuốc.

Sau đó khi đi đến cửa tòa nhà, Hứa Nùng dừng bước, chủ động xoay người.

Cô trực tiếp giao gói đồ trong tay cho Chu Khởi, sau đó cũng không nhìn hắn, tốc độ rất nhanh nói: "Sau khi vào nhà quần áo đều thay đi, lúc rửa mặt đánh răng dùng đồ tôi mới mua cho anh, không được dùng lộn đồ của tôi! Cốc mới tôi cũng vừa mua cho anh, lát nữa chính mình đánh răng lại dùng, còn có..."

Hứa Nùng dừng một chút, giương mắt nhìn hắn, "Ở trong nhà tôi, quan trọng nhất một điều, không được ở trong phòng hút thuốc."

Nói xong những điều này, Hứa Nùng cũng không cho hắn thời gian đáp ứng hay cự tuyệt, trực tiếp xoay người đi về hướng cửa tòa nhà bên kia.

Chu Khởi ở tại chỗ, nhìn gói đồ trong tay một chút, phút chốc, đầu lưỡi đặt lên khóe môi, bật cười.

...

Sau khi lên nhà, Chu Khởi ấn theo yêu cầu của Hứa Nùng, khi vào cửa trước tiên thay đôi dép từ trong gói đồ mà cô chuẩn bị cho hắn.

Lúc ấy Hứa Nùng đang ngồi trên thảm trải sàn trước sô pha đang lắp pin vào cây đèn, nghe thấy Chu Khởi tiến vào cũng không phản ứng, như trước vùi đầu yên lặng làm việc của mình.

Sau khi Chu Khởi thay đổi dép lê, xoay tay khóa cửa lại, tiếp đến xách đồ đi qua, đặt cái túi ở trên bàn trà trước mặt Hứa Nùng.

Hắn ở trước mặt cô, lấy từng thứ từng thứ cô mua cho mình ra.

Có bàn chải đánh răng, áo ngủ, cốc nước, còn có hai bộ áo phông cùng quần dài để thay đổi.

Lục lọi đến cuối cùng, hắn lại đụng đến một vật ngay ngắn trong túi ni lông màu đen, hắn vừa mở túi đồ ra, vừa hỏi: "Đây là cái gì?"

Hứa Nùng theo bản năng ngẩng đầu, mơ hồ mượn ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn đến đồ vật trong tay hắn, trái tim cô giật thót.

Gần như ngay lập tức đứng lên, chạy đến trước mặt hắn.

"Đưa cho tôi!"

Động tác của cô quá mạnh, thời điểm bổ nhào qua Chu Khởi một chút phòng bị cũng không có, hắn lại vừa vặn đứng ở bên rìa thảm trải sàn, bước lui về phía sau một bước dép liền mắc kẹt trong khe hở giữa thảm trải sàn và sàn nhà, loạng choạng, thân thể cao lớn liền ngã ngửa về phía sau.

Mà Hứa Nùng bổ nhào về phía hắn cũng không thể may mắn thoát khỏi, thân thể Chu Khởi ngã vào sô pha, mà cô thì ngã vào trong ngực hắn.

Một tích tắc kia, Hứa Nùng rõ ràng cảm nhận được, khi cơ thể của mình nện lên Chu Khởi, hắn ở phía dưới rên khẽ một tiếng.

Tiếng rên này làm Hứa Nùng có chút xấu hổ, cô cho rằng là bản thân quá nặng đè lên hắn, đùi tựa hồ cũng cộm lên gì đó, vì thế luống cuống tay chân nhanh chóng chống tay ở trước người hắn, muốn đứng dậy.

Bên hông đột nhiên nhiều thêm một bàn tay, bàn tay dùng sức đè xuống, Hứa Nùng liền không có lực chống cự, lần nữa ngã về trong ngực hắn.

Bóng tối phóng đại các giác quan, bên tai Hứa Nùng là tiếng hít thở có chút nặng nề của người đàn ông cùng nhịp tim vội vàng lại có lực.

Chỉ nghe hắn ở bên tai cô mở miệng, hơi thở mang theo luồng không khí mơ hồ xẹt qua vành tai cô, thanh âm thô ráp lại trầm thấp, như là đang cực lực nhẫn nại cái gì, khiến người ta không tự chủ mà run rẩy.

"Em có phải muốn cọ chết anh hay không?"
Bình Luận (0)
Comment