Đốt Cháy Lãng Mạn

Chương 36

Con đường truy thê của anh nhà vẫn còn rất dài.

~~~~~~

Chương 36

Chuyện đội cổ vũ bóng rổ, thật ra Hứa Nùng là một vạn lần muốn từ chối.

Nhất là lúc cô thay đổi quần áo, từ trong gương nhìn thấy bản thân, càng là ngay cả đi ra ngoài cũng không muốn.

Nhưng Trì Sa Sa giày vò, dây dưa cô quá lợi hại, một lát lôi kéo nói vì chị em hi sinh, một lát nói vinh dự lớp...Làm cho đầu Hứa Nùng cũng muốn to ra, cuối cùng chỉ có thể theo những bạn học nữ còn lại, cùng nhau mặc quần áo kia lên người, đi đến sân huấn luyện.

Nhưng là cô không nghĩ tới, phản ứng của Chu Khởi sẽ đột nhiên lớn như vậy.

Trên người Hứa Nùng bọc áo thi đấu mới của hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn có chút sững sờ nhìn hắn, bên tai vẫn là câu nói lúc trước "Bạn học nhỏ, em không ngoan nha", trong lúc nhất thời, cũng không biết nên đáp lại như thế nào.

Giờ phút này trên sân huấn luyện không những có thành viên đội bóng của khoa bọn họ, còn có người bên khoa biên đạo. Vừa mới rồi những tiếng ồn ào cùng tiếng huýt sáo, cũng là người bên khoa biên đạo phát ra.

Đang hưng trí bừng bừng nhìn đùi trắng bóng cùng eo nhỏ kích thích như thế, kết quả liền đột nhiên bị người xen vào.

Khoa biên đạo có một nam sinh miệng móm lên tiếng: "Mắc mớ gì tới cậu, con gái người ta mặc cũng mặc rồi, lộ cũng lộ rồi, chính là để cho người khác nhìn, cậu che cái gì mà che hả."

Lời này là nói với Chu Khởi.

Vốn dĩ Chu thiếu gia đã có chút lòng dạ không thuận, Hoa Tí ở một bên cũng có thể nhìn ra, khí thế quanh người hắn có chút lạnh lẽo lại có chút âm trầm. Kết quả không nghĩ tới, vậy mà còn có người dám ở loại thời điểm này, đâm đầu vào nòng súng.

Chỉ thấy Chu Khởi nghe xong lời của đối phương, bật cười, nhưng hàn ý trong đáy mắt lại mười phần đáng sợ.

"Thế nào? Mẹ mày đẻ mày ra, chính là để mày làm thằng lưu manh sao?"

Người kia nghe xong liền nóng nảy, thái độ vô cùng không tốt, "Con mẹ nó mày nói người nào!"

Nói xong còn nóng lòng muốn thử tiến lên, vươn tay giống như chuẩn bị túm cổ áo Chu Khởi.

Nhưng Chu Khởi căn bản không để đối phương vào trong mắt, đưa tay chặn lại, lật tay lại nắm chặt cổ tay của đối phương nhẹ nhàng bẻ quặt lại, dường như là không tốn chút sức lực nào, thẳng đến khi làm cho người kia kêu "Oai oái".

Ánh mắt Chu Khởi lạnh lẽo nhìn hắn, khi mở miệng, trong câu chữ mang theo ý lạnh làm cho không người nào có thể xem nhẹ.

"Mày muốn làm đứa cặn bã không quan hệ đến tao, mày muốn nhìn người khác, cũng không liên quan đến tao. Nhưng mà..."

Nói rồi, lực tay của hắn càng tàn nhẫn hơn, đối phương đau đến vừa toát mồ hôi lạnh, vừa thét chói tai.

"Con mẹ nó mày muốn nhìn cô gái của tao? Vậy chính là tự tìm chết."

Một khắc kia, sự tàn ác trên người Chu Khởi khiến người có mặt đều run sợ.

Nam sinh trên sân không một ai dám tiến lên khuyên can, mà ngay cả Hoa Tí bình thường thích nhất hi hi ha ha cùng Chu Khởi, lúc này cũng không dám tùy tiện mở miệng.

Tuy vậy lần này hắn đối với cô nàng Hứa Nùng kia càng tò mò.

Hắn ngược lại rất ít thấy lão Đại bọn họ không khống chế được, lúc trước ở quán bar lần đó là có nguyên nhân, người kia cõng trên người chuyện của em họ lão Đại, lại tự mình đến tìm chết, cho nên phản ứng kia của lão Đại, ở trong mắt của hắn còn xem là bình thường.

Nhưng lần này...

Chỉ bởi vì người khác nhìn chân của cô ấy, lại nói hai câu cợt nhả, liền là đầy người lạnh lùng cùng nghiêm nghị.

Hoa Tí không tự chủ cũng nhìn Hứa Nùng hai lượt, trong lòng nghĩ, vị này về sau tám chín phần mười chính là chị dâu của mình, hắn nhất định phải cố gắng lấy lòng một chút mới được!

...

Lời của nam sinh khoa biên đạo kia, làm mấy cô gái ở đây đều rất không thoải mái. Nhất là Trì Sa Sa, tuy rằng bộ quần áo này là cô ta chọn, nhưng cũng tuyệt đối không nghĩ tới sẽ có người căn cứ vào quần áo xuyên tạc các cô thành như vậy.

Cái gì gọi là mặc ra, lộ ra chính là vì để cho người khác nhìn?

Đây quả thực chính là lời nói láo khốn nạn!

Cho nên nhìn Chu Khởi sửa trị đối phương, trong lòng Trì Sa Sa không ngừng vui vẻ.

Sau đó vẫn là Hứa Nùng phản ứng trước tiên, cô sợ Chu Khởi thật sự làm ra việc gì, nhanh chóng tiến lên kéo tay hắn.

"Được rồi, Chu Khởi, buông tay."

Chu Khởi quay đầu lại liếc cô một cái, tiếp theo ánh mắt lại nhàn nhạt quét về hướng nam sinh khoa biên đạo kia, cánh tay tùy ý vung lên, nam sinh kia liền bị hắn quăng ra ngoài.

Trì Sa Sa lúc này cũng phản ứng lại, hướng về phía nam sinh lớp bọn họ ở trên sân huấn luyện nói: "Áo thi đấu của các cậu đều chưa mặc đi? Cho chúng tôi mượn trước đi, về sau lúc thi đấu, chúng tôi sẽ giặt sạch sẽ rồi trả lại."

Mấy nam sinh cũng không do dự, tuy rằng bình thường trong lớp cãi nhau ầm ĩ om sòm, nhưng loại thời điểm này, đương nhiên muốn che chở nữ sinh của lớp mình.

Bọn họ vừa rồi cũng cảm thấy người bên khoa biên đạo nói lời thật sự rất ghê tởm.

Ba người đều cầm quần áo đưa tới, Hoa Tí cũng đưa bộ của mình cho một nữ sinh trong đó, đội cổ vũ tổng cộng sáu người, Trì Sa Sa thấy nữ sinh khác đều có quần áo, chủ động từ chối.

"Tớ có mang áo khoác đến, các cậu mặc đi."

Nói xong, vừa lôi áo khoác từ trong túi ra, vừa lại nói: "Về sau tớ lại phải chọn một bộ quần áo khác, bộ này quả thật có chút quá nóng bỏng, có vài người nhìn vào, trọng điểm đều lệch lạc!"

Hứa Nùng không để ý nhiều như vậy, cô như trước đứng ở bên cạnh Chu Khởi, trong con ngươi mang theo tia phức tạp nhàn nhạt, nhìn hắn.

"Anh về sau... Không cần kích động như vậy."

Lúc này, tia lệ khí quanh người Chu Khởi đã tiêu tán không ít, lười biếng nhếch lông mày, "Không kích động chờ nhìn em bị người ghê tởm sao?"

Hứa Nùng im lặng, cảm thấy phản ứng của hắn dường như cũng không sai.

Chẳng qua...

Cô không biết vì sao, khi nghe thấy hắn nói câu "Cô gái của tao" kia, trong lòng đặc biệt không được tự nhiên.

Lúc trước thời điểm ở thành phố điện ảnh, lúc hắn nói vài chữ này, cô tạm thời còn có thể cảm thấy hắn là thay mình đòi lại công bằng, là có lòng tốt muốn cho mình chỗ dựa.

Nhưng hiện tại ở xung quanh đã không có người cố ý bới móc khó xử cô, mấy từ này của hắn còn vẫn luôn không rời miệng...

Hứa Nùng miên man suy nghĩ, trong lòng lại nổi lên một lớp gợn sóng.

Lúc này, tiền đạo đội bóng của lớp Hứa Nùng bỗng nhiên do dự mở miệng: "Vậy thi đấu huấn luyện hôm nay, vẫn tiếp tục sao?"

Lúc nói chuyện, hắn là nhìn Chu Khởi.

Con ngươi Chu Khởi nhàn nhạt, thái độ phóng túng mang theo tia khinh thường, "Tôi thì tùy."

Sinh viên khoa biên đạo ở đối diện cũng nghe được bọn họ nói, nhất là nam sinh vừa mới bị sửa trị kia, lúc này phản ứng mãnh liệt nhất.

"Huấn luyện chứ! Sao lại không huấn luyện!"

Con mẹ nó hắn cũng bị người ở trước mặt mọi người nhục nhã thành như vậy, hắn làm sao có thể không đòi lại vốn chứ! Cho dù hôm nay không phải trận đấu chính thức, hắn cũng phải để đối phương chống mắt mà nhìn!

Hoa Tí lúc này ở bên cạnh yên lặng thở dài, nghĩ thầm, có vài người chủ động muốn tìm chết, thật sự là ngăn cũng ngăn không được.

Thi đấu huấn luyện so với trận đấu chính thức khác nhau rất nhiều, nhưng đội viên hai phe hỏa khí đều có đủ.

Trên cơ bản ngoại trừ Chu Khởi vừa mới trêu chọc ra chuyện còn có chút nhàn rỗi, không khí hai bên đều rất giương cung bạt kiếm.

Thi đấu huấn luyện bắt đầu, Hứa Nùng vẫn luôn theo đội cổ vũ của lớp đứng chung một chỗ, cô nhìn không hiểu lắm quy tắc trận bóng, nhưng là lại có thể nhìn thấy Chu Khởi đang không ngừng vào bóng.

Có đôi khi hắn là đứng ở vòng ngoài ném ba điểm, đôi khi hắn trực tiếp đập rổ... Một hồi trận bóng đi qua, Chu Khởi tự mình liền vào bóng vô số lần, đánh sụp tất cả tiết tấu cùng tâm tính của đối phương.

Cuối cùng một phút đồng hồ trước khi tiếng còi vang lên, cái người bị Chu Khởi sửa trị qua, cuối cùng tìm được cơ hội phản kích. Khi hắn rê bóng, làm một động tác giả, vốn dĩ mục đích là đánh lừa Chu Khởi, nhưng ai nghĩ hắn căn bản không mắc lừa.

Người kia không có biện pháp, cắn răng xuống tay độc ác, dưới chân đạp một cái, muốn đạp ngã Chu Khởi.

Ai có thể ngờ, Chu Khởi làm một động tác giả tránh thoát, không những không để hắn thực hiện được, còn quay người va chạm vai hắn, làm hắn ngã sấp xuống trên mặt đất.

Quả bóng trong tay theo động tác hắn ngã sấp xuống cùng nhau lăn vào giữa sân, tiếng còi lúc này vang lên, trận đấu kết thúc.

Chu Khởi từ trên cao nhìn xuống nhìn người ngã trên mặt đất, đáy mắt là nhàn nhạt ý lạnh, khóe miệng hơi nhếch, mang theo một tia trào phúng.

"Một nam sinh bẩn như thế, tao thật đúng là lần đầu tiên thấy, cám ơn mày nhá, lại để tao tăng thêm không ít kiến thức."

Nói xong, dường như là cảm thấy tay người kia nằm ở trên sân vướng víu, nhẹ nhấc chân, trực tiếp đá văng tay cùng cánh tay hắn.

Trì Sa Sa và Lưu Ngải thấy lớp mình thắng, lúc này đều rất hưng phấn.

Lưu Ngải vô cùng nhiệt tình đưa nước cho các đội viên, mà Trì Sa Sa thì vẻ mặt sùng bái lôi kéo Hứa Nùng cùng đi đến trước mặt Chu Khởi.

"Ôi, soái ca, anh vừa mới rồi thật sự là rất đẹp trai nha! Không những bảo vệ đồng chí Tiểu Hứa của chúng ta, còn đánh đội bóng đối diện đến hoa rơi nước chảy! Thật đó!"

Chu Khởi cầm lấy khăn mặt đã sớm chuẩn bị tốt bên cạnh, lau mồ hôi trên cổ, bên miệng mang ý cười lười biếng, đáp: "Là hắn tự mình tìm chết. Cô gái của tôi ở chỗ tôi, nâng ở trong lòng bàn tay thương còn không kịp, dựa vào cái gì bị hắn nhục nhã như vậy?"

Câu này nói ra, các cô gái ở xung quanh toàn bộ sôi trào, mà Hứa Nùng làm người trong cuộc, thì mặt nóng xấu hổ không chịu nổi.

Sau đó trên đường trở về, tâm trạng của Hứa Nùng vẫn luôn chưa bình ổn lại.

Cô lén lút đánh giá Chu Khởi đi bên cạnh mình một chút, lúc này cái người kia đầu tóc nửa ẩm ướt chưa khô, thấm đẫm một chút mồ hôi. Thân thể như trước thon dài cao ngất, trên vai khoác ba lô của cô, quanh người vẫn là hơi thở lưu manh, côn đồ kia.

Dường như đã nhận ra ánh mắt của cô, Chu Khởi lười biếng quay đầu lại, nhìn vào mắt cô mở miệng: "Sao thế? Lại bị Chu ca ca hớp hồn rồi? "

Hứa Nùng im lặng, cô đương nhiên sẽ không tùy tiện nói ra trong lòng mình nghĩ cái gì, suy xét một lúc lâu sau đó tùy tiện nói ra một câu: "Không có, tôi chỉ là cảm thấy anh gần đây hút thuốc dường như ít đi rất nhiều."

"Em không phải không thích sao?"

Hứa Nùng sửng sốt, "Tôi không thích thì anh không làm sao?"

"Không phải không làm, cố gắng ít nhất có thể thôi." Giọng Chu Khởi tùy ý, nhưng giọng điệu lại mười phần đương nhiên.

Một câu đơn đơn giản giản, như là ném vào trong lòng Hứa Nùng một cục đá không lớn không nhỏ, đập lên cơn sóng lớn nửa trượng.

Sau một lúc lâu, bước chân của Hứa Nùng bất chợt dừng lại.

Chu Khởi nhận thấy cô không động đậy, quay người nhìn qua, "Sao vậy?"

Xa xa là ánh chiều tà nghiêng nghiêng, giữa không trung như vẩy màu mực, từ dưới lên trên, từ màu xanh sang màu cam.

Trên khuôn mặt mềm mại của Hứa Nùng, lúc này nhuộm lên một chút ánh sáng màu cam.

Cô nhìn Chu Khởi, trong con ngươi đen bóng như mực, tràn ngập nghiêm túc.

"Vì cái gì?"

Chu Khởi nhất thời nghe không hiểu cô hỏi cái gì, hỏi lại: "Cái gì vì cái gì?"

"Vì sao đối với tôi đặc biệt như vậy?"

Hứa Nùng biết bản thân quá xúc động, nhưng là lời cũng đã nói ra khỏi miệng, cô đơn giản đã nói ra tất cả nghi ngờ.

"Lại vì sao lúc ở đoàn phim giúp tôi, vừa mới rồi lại ở trước mặt những người đó bảo vệ tôi, cuối cùng lại nói với văn ủy của lớp chúng tôi những lời kia?"

Chu Khởi thoáng bật cười, tiếng cười là loại bật ra từ trong lồng ngực.

"Những lời nào? Cô gái của tôi? Muốn nâng em trong lòng bàn tay?"

Hứa Nùng lại một lần nữa nghe thấy, vẫn là cảm thấy mặt nóng tim đập.

"Được rồi, không cần lặp lại, anh chỉ nói vì sao là được rồi!"

Chu Khởi ngậm khóe môi, một bàn tay vẫn đặt trên ba lô của cô mà hắn đang đeo trên vai, sải bước chân, từng bước một tiến tới gần cô.

Hứa Nùng theo bản năng liền lui về phía sau, cuối cùng trực tiếp bị hắn dồn ép đến góc tường, thân thể kề sát lên tường.

"Dừng, anh đừng lại đến gần, đứng ở chỗ này nói."

Hứa Nùng sợ hắn lại càng dán vào gần mình, trong lòng loạn vô cùng, nâng hai tay lên trực tiếp đặt tại trước ngực hắn.

Trên người hắn độ nóng tỏa ra do vừa nãy chơi bóng rổ lúc này còn chưa tan hết, lòng bàn tay Hứa Nùng áp ở phía trên, không chỉ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn, còn có nhịp tim mạnh mẽ có lực của hắn.

Chu Khởi cũng không để ý, dùng cái tay nhàn rỗi kia, một tay giữ ở bên tai cô.

"Em thật sự không nhìn ra?"

"... Cái gì?"

Người Chu khởi hơi hơi cúi xuống, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng cô.

"Em không nhìn ra, anh đang theo đuổi em sao?"

Hứa Nùng sững sờ, đôi mắt to chớp hai cái, một lúc lâu không đáp lại.

Chu Khởi cũng không vội vã muốn đáp án, hắn lại tiến gần về trước, môi mỏng trực tiếp sáp đến bên tai cô.

Khoảnh khắc này, hô hấp của hắn dường như cũng mang theo dòng điện, tê tê mềm mềm xẹt qua bên tai Hứa Nùng, giọng nói trầm thấp, mang theo sự hấp dẫn chết người.

"Bạn học nhỏ, nếu không em thương xót, nói cho anh làm sao có thể nhanh chóng truy đuổi em tới tay? Anh thật sự rất gấp..."

Vội vã muốn vây cô vào trong lòng, chiếm thành của mình.
Bình Luận (0)
Comment