Đốt Cháy Lãng Mạn

Chương 60

Những ngày sau khi nhận giấy kết hôn, ngoài việc hai người từ ngủ ở hai phòng biến thành ngủ cùng một phòng ra, gần như không có thay đổi gì khác.

Đương nhiên là, đối diện với con mèo nhỏ không dễ dàng gì mới truy đuổi tới tay, lừa vào trong ngực, số lần Chu Khởi lau súng cướp cò khẳng định càng ngày càng nhiều, nhưng cũng may hắn tạm thời vẫn còn nhịn được. Hơn nữa Hứa Nùng bị hắn trêu chọc đến mức, buổi tối khi "Giúp đỡ" cũng không có giống như lần đầu tiên mặt đỏ tim đập như vậy nữa.

Thỉnh thoảng vẫn sẽ không kiên nhẫn nho nhỏ oán giận hắn sao vẫn còn chưa xong, đáp án nhận được, giống nhau là Chu Khởi thở hổn hển hung hăng hôn một cái.

Chu Khởi có nói qua kêu Hứa Nùng nghỉ ngơi vài ngày, dù sao kết hôn rồi, thời gian nghỉ kết hôn vẫn phải có.

Nhưng Hứa Nùng một chút cũng không do dự liền cự tuyệt, cô một sinh viên, xin thầy hướng dẫn thời gian nghỉ kết hôn? Tuy rằng cũng không xem là chuyện gì đặc biệt dọa người, nhưng chung quy cũng vẫn là không tốt lắm.

Hơn nữa cô gần đây vẫn luôn nghiên cứu tiết mục kỷ niệm ngày thành lập trường, lập tức liền phải bắt đầu diễn tập rồi, nhưng tiết mục của cô vẫn chưa chọn xong, cũng rất đau đầu, nào có thời gian nghỉ ngơi.

Hôm nay, buổi sáng sau khi dỗ dành Chu Khởi, Hứa Nùng liền sớm đi đến trường.

Trì Sa Sa và Lưu Ngải đã đến từ sớm, hai cô gái lúc này đang cầm di động xem cái chủ đề bát quái gì đó, thấy Hứa Nùng lại đây, vội vàng gọi cô.

"Ơ, đồng chí Tiểu Hứa, mau tới, giới giải trí lại ra một cái ngày thứ hai gặp mặt!"

Hứa Nùng không mấy hứng thú, tùy tiện nhìn lướt qua, "Lại là vị thanh niên tốt nào đi trật đường ray sao?"

"Không phải, nghe nói lần này chính là vị ảnh đế độc thân, họ B, muội khống." Trì Sa Sa "Chậc chậc" hai tiếng, "Cái này cũng có thể trực tiếp gọi tên a, còn dấu giếm cái gì nữa, trong cái giới này người họ B có mấy người a, còn là muội khống liền đã ít càng thêm ít, hơn nữa còn là tên tuổi một ảnh đế, kia không phải nói chính là Bùi Ngọc sao!"

Hứa Nùng hơi chột dạ, lực chú ý lập tức liền bị lời của bọn họ hấp dẫn.

"Có nói nội dung vạch trần gì không?"

Lưu Ngải rất ít thấy Hứa Nùng có hứng thú đối với chuyện trong giới giải trí, cho nên lúc này nghe thấy cô chủ động hỏi, còn cảm thấy rất mới lạ.

" Đồng chí Tiểu Hứa, cậu cũng theo đuổi ngôi sao à? Cậu thích vị Bùi ảnh đế này? Ôi? Nhưng mà cũng phải nói lại, hình như người em gái mà vị Bùi ảnh đế này bình thường luôn nhắc tới với truyền thông, cũng gọi Nùng Nùng, cũng không biết có phải là hai chữ kia giống của cậu hay không!"

Hứa Nùng không muốn đem đề tài dẫn lên trên người mình, cô nhịn xuống sự chán ghét trong lòng, lại hỏi các cô ấy một câu: "Không phải theo đuổi ngôi sao, chỉ là biết hắn người này... Tin tức có nói hắn đã xảy ra chuyện gì không?"

Trì Sa Sa lắc đầu, "Không có, hiện tại truyền thông không phải đều thích làm thông báo trước à, nhưng mà tớ nghe nói server Weibo XN bên kia đã bắt đầu làm lớn ra rồi, đoán chừng không phải là chuyện nhỏ đi."

Hứa Nùng trầm mặc, không nghĩ nhiều nữa, đem ba lô đặt lên trên bàn, ngồi xuống bên cạnh bọn họ.

"Được rồi, chúng ta đừng nghĩ tới mấy thứ vô dụng này nữa." Trì Sa Sa nhìn đồng hồ, cảm thấy không thể lại lãng phí, vì thế thu lại điện thoại di động, "Nhưng mà phải nói lại, đồng chí Tiểu Hứa, cậu đã nghĩ kỹ rồi sao? Thật sự không muốn độc diễn sao? Tớ nhắc nhở cậu lần cuối cùng nha, hôm đó nhưng là sẽ tới một vị..."

"Vị đạo diễn thiên tài kia sẽ đến tuyển diễn viên, tớ biết rồi Sa Sa, cậu đã nói rất nhiều lần rồi." Hứa Nùng có chút bất đắc dĩ nói tiếp, lời khuyên cô, Trì Sa Sa đã nói vô số lần, cô cũng sắp nhớ kỹ lời của đối phương rồi.

"Tớ thật sự không có hứng thú gì đối với vai nữ chính trong phim điện ảnh, hơn nữa tớ cũng không cảm thấy người ta thật sự sẽ coi trọng tớ, lại thu nhận tớ làm đệ tử cuối cùng linh tinh gì đó. Tớ vẫn là làm đến nơi đến chốn một chút đi, cuối học kỳ này tớ sẽ đề cập đến chuyện chuyển khoa với trường."

Trì Sa Sa và Lưu Ngải thấy khuyên bảo không có hi vọng, cũng không nói thêm gì nữa.

Ba cô gái ghé sát vào nhau cùng nghiên cứu một chút, thảo luận rốt cuộc ở ngày kỷ niệm thành lập trường hợp diễn dạng tiết mục gì mới thích hợp.

Lúc đang thảo luận sôi nổi, điện thoại di động của Hứa Nùng đột nhiên vang lên, cầm lên nhìn, là thầy hướng dẫn của lớp bọn họ.

Thầy hướng dẫn ở trong điện thoại cũng không nói tìm cô có chuyện gì, chỉ nói chủ nhiệm khoa ở văn phòng chờ cô, nói có tình huống nào đó muốn cùng cô bàn bạc một chút.

Sau khi cúp điện thoại, Trì Sa Sa và Lưu Ngải ở ngay bên cạnh cô suy đoán, có thể là chủ nhiệm khoa ở chỗ ai đó nghe nói chuyện Hứa Nùng muốn chuyển khoa, muốn có lời giữ cô lại chăng?

Nhưng nghĩ nghĩ lại cảm thấy không đúng lắm, loại chuyện này cho dù có cũng nên là thầy hướng dẫn muốn làm đi, đại học B có nhiều khoa như vậy, chủ nhiệm khoa làm sao có thể ai cũng đều nhớ rõ, thậm chí còn biết sinh viên nào muốn làm gì?

Hứa Nùng ngược lại không nghĩ linh tinh, nếu gọi cô vậy thì cô liền đi qua, không có gì phải suy đoán nhiều.

Lúc cô đi đến văn phòng chủ nhiệm khoa, phát hiện bên trong còn có một nữ sinh.

Cô bé kia lớn lên cũng rất xinh đẹp, một kiện áo len đan rộng rãi, phía dưới phối với một cái váy công chúa bằng vải sa xoã tung. Dáng người nhìn không quá nổi, nhưng khuôn mặt nhìn vô cùng nhỏ, cảm giác cũng chỉ lớn bằng bàn tay.

Sau khi cô ta nhìn thấy Hứa Nùng tiến vào, trước tiên là rất thân thiện cười cười với Hứa Nùng.

Cô khẽ gật đầu đáp lại, tiếp đến đi vài bước tới trước mặt chủ nhiệm khoa, bình tĩnh mở miệng: "Chủ nhiệm, em là Hứa Nùng, thầy hướng dẫn của bọn em nói em đến tìm cô, nói cô có việc muốn nói với em?"

Chủ nhiệm khoa là một người phụ nữ trung niên rất có khí chất, bà ta vừa uống trà trong cốc, đầu cũng không nâng, vừa lấy đầu ngón tay chỉ chỉ cái ghế ở một bên, "Trước tiên ngồi đi."

Hứa Nùng ngồi xuống chỗ bà ta chỉ, sát bên cạnh chính là cô bé kia.

Hứa Nùng cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng lại không biết nên hỏi cái gì, vì thế chỉ thật yên tĩnh đợi trong chốc lát.

Trà của chủ nhiệm khoa uống cũng gần xong, cuối cùng ngẩng đầu nhìn qua các cô bên này.

Bà ta trên dưới cẩn thận đánh giá Hứa Nùng một lượt, sau đó gật gật đầu, "Ừ, Tiểu Viên à, em tiến cử không sai, em sinh viên họ Hứa này quả thật điều kiện bên ngoài rất tốt, cùng em phối tiết mục hẳn là rất thích hợp."

Hứa Nùng ngẩn người, có chút nghe ra được mục đích chủ nhiệm khoa gọi mình tới, nhưng còn chưa kịp nói gì, chủ nhiệm khoa ở đầu kia liền mở miệng nói với cô trước.

"Là gọi... Hứa Nùng đi? Là như vậy, cuối tháng thời điểm kỷ niệm ngày thành lập trường, chúng ta sẽ có một tiết mục mở màn, bước đầu đã chọn vị bạn học Viên Sơ bên cạnh em đây. Nhưng sau đó chúng ta thương lượng, cảm thấy biểu diễn hai người so với một người càng tốt hơn một chút, cho nên liền muốn chọn thêm một bạn học thích hợp.

Tiểu Viên tiến cử em, em ấy nói em gần đây ở trong ngoài trường đều rất nổi tiếng? Cái này cô không hiểu rõ lắm, cô cũng không có lên mạng. Nhưng mà hôm nay nhìn thấy em, cô ngược lại cảm thấy em đứa bé này quả thật rất không tệ. Cô đã xem bản đăng ký diễn xuất lúc trước em điền, em ở bên trên viết sở trường là nhạc cụ và vũ đạo? Vừa vặn Tiểu Viên muốn biểu diễn chính là độc tấu đàn vi-ô-lông-xen, chúng ta thương lượng một chút, cảm thấy có thể lấy Trung Tây hai loại nhạc cụ làm mở màn, em có thể chơi nhạc cụ gì? Có thể là tỳ bà và đàn tranh gì đó không?"

Cô gái tên Viên Sơ ở bên cạnh, tại khi Hứa Nùng còn chưa mở miệng, liền thay cô trả lời, "Có thể, chủ nhiệm, em lúc trước thấy trong diễn đàn trường, lúc mọi người nói về bạn học Hứa, nói cô ấy là cô gái tài năng, hình như có thể gảy đàn tỳ bà?"

Hứa Nùng nhíu mày, luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, cô nghĩ nghĩ, mở miệng uyển chuyển từ chối: "Chủ nhiệm, em có lẽ không thể gánh vác loại trọng trách này."

Chủ nhiệm khoa cũng không ngờ tới Hứa Nùng sẽ từ chối, dù sao đại học B mỗi lần kỷ niệm ngày thành lập trường đều sẽ có rất nhiều bạn học thành danh quay về, hơn nữa các nhà đầu tư thỉnh thoảng cũng tới tham gia. Loại chuyện có thể ở trước mặt mọi người lộ diện này, người khác muốn cầu cũng cầu không được, làm sao đến chỗ Hứa Nùng, lại dứt khoát từ chối như vậy?

Sắc mặt bà ta có chút trầm, nói: "Tuổi còn trẻ, làm sao liền biết bản thân nhất định không làm được cái gì? Em phải hiểu được chuyện tiếp nhận thử thách chứ!"

Nói rồi, chủ nhiệm khoa dường như là lại nghĩ tới điều gì, lại bổ sung: "Còn có, cô nghe Tiểu Viên nói, em không phải là muốn học kỳ sau chuyển đi học đạo diễn sao? Cậu của em ấy chính là chủ nhiệm bên kia, đến lúc đó các em cùng nhau luyện tập, cũng có thể tâm sự chuyện chuyển khoa a, kêu Tiểu Viên giới thiệu em với cậu của em ấy một chút, đây không phải là chuyện vẹn cả đôi đường sao?"

Viên Sơ nghe đến đây, hướng về phía Hứa Nùng cười, "Tớ cũng là nghe một người bạn thân hiện đang học biên đạo nhắc tới, hắn nói cậu thường xuyên qua bên kia học ké, hơn nữa có ý đồ chuyển khoa, cho nên vừa nãy lúc nói chuyện phiếm với chủ nhiệm, liền nói đến chuyện này."

Hứa Nùng cảm thấy có chút phiền lòng, nhưng mà chuyện đã nói tới nước này, cô lại từ chối dường như cũng không được.

Hiện tại bản thân không có bất luận chỗ dựa nào, lại hoàn toàn cắt đứt với mẹ, giờ cũng không nên lại đắc tội người khác, đặc biệt là người của ban giám hiệu trường, nếu không đến lúc đó một khi xảy ra sự cố gì, cô có lẽ lại phải vòng vèo một đường mới có thể đi trên con đường mà mình muốn đi.

Vì thế sau khi cân nhắc trước sau một phen, Hứa Nùng gật gật đầu, đồng ý.

Chủ nhiệm khoa hài lòng, sau đó lại hàn huyên với hai người vài câu, liền để các cô rời đi.

Sau khi ra ngoài, Viên Sơ rất nhiệt tình xác định thời gian luyện tập với Hứa Nùng, bản nhạc chính là giáo ca của đại học B, lúc trước Hứa Nùng có nghe qua, ngược lại là không khó.

"Cái kia, thật ngại nha, có lẽ chuyện ngày hôm nay đối với cậu mà nói có chút đường đột, nhưng mà tớ thật sự cảm thấy toàn bộ đại học B người thích hợp biểu diễn cùng tớ cũng chỉ có cậu nha, cho nên liền nhịn không được tiến cử cậu." Sau khi Viên Sơ nói xong chính sự nên nói, có chút ngại ngùng lè lưỡi về phía Hứa Nùng, cười xin lỗi, "Cậu sẽ không trách tớ đi?"

Người ta cũng đã nói đến nước này, Hứa Nùng cũng không có cách nào không cho đối phương vẻ mặt vui vẻ, vì thế cô tùy ý gật gật đầu, đáp: "Không sao, còn muốn cảm ơn cậu, giúp tớ tranh thủ cơ hội mà người khác đều muốn một lần."

Viên Sơ nghe lời này liền vui vẻ, lại rất thân mật nói mấy câu với Hứa Nùng, sau đó, sau khi xác định thời gian tập luyện, liền cùng cô tách ra.

Sau khi Hứa Nùng quay lại phòng học, Lưu Ngải và Trì Sa Sa đều tò mò nghênh đón, hỏi chủ nhiệm khoa tìm cô đến cùng là có việc gì.

Hứa Nùng đem chuyện nói sơ lược, sau khi nghe xong Lưu Ngải liền có chút kinh ngạc, hỏi: "Viên Sơ... Lẽ nào là hoa khôi giảng đường của trường chúng ta, Viên Sơ?"

Nói rồi, cô lấy điện thoại di động ra, lật vài cái liền lật đến diễn đàn trường, sau đó ở phía trên tìm được topic bình chọn hoa khôi giảng đường lúc trước, chỉ chỉ bức ảnh của một cô gái trong đó.

"Là cô ta sao?" Lưu Ngải hỏi Hứa Nùng.

Hứa Nùng nhìn lướt qua, gật gật đầu, "Ừ, là cô ấy."

Trì Sa Sa vừa nghe thế cũng kinh ngạc, "Không thể nào, hoa khôi giảng đường có lòng nhiệt tình như vậy sao? Trước kia sao chưa từng nghe nói qua nha? Lại có thể kêu bạn học Tiểu Hứa của chúng ta cùng cô ta hợp diễn tiết mục, không sợ bị đoạt mất nổi bật à? Gần đây diễn đàn trường không phải vẫn luôn đang nói, có lẽ học kỳ sau danh hiệu hoa khôi giảng đường sẽ bị Tiểu Hứa của chúng ta lấy đi sao?"

Hứa Nùng cảm thấy trọng tâm chú ý của Trì Sa Sa quá nghiêng lệch đi, có chút dở khóc dở cười, "Cậu tưởng người ta cũng nhàm chán như các cậu sao, cô ấy căn bản không quan tâm mấy chuyện này đi?"

Bản thân Hứa Nùng cũng rất ít để ý tới loại chuyện nhàm chán trên diễn đàn trường này, cô cảm thấy kiểu người như Viên Sơ hẳn là cũng như vậy đi...

Lưu Ngải ngược lại suy nghĩ không khác Trì Sa Sa là mấy, làm như thật gật gật đầu, "Chuyện kỳ lạ như vậy, tất nhiên có yêu quái!"

Ba cô gái lại hi hi ha ha nói chuyện trong chốc lát, liền đến giờ lên lớp. Sau khi mấy tiết học kết thúc, các cô kết bạn đi ra ngoài, Hứa Nùng câu được câu không nói chuyện với hai người bọn họ, đầu ngón tay cũng không ngừng ấn màn hình di động, gửi WeChat cho Chu Khởi.

Đột nhiên, phía trước truyền đến một giọng nói: "Hứa Nùng?"

Cô ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện trước mặt đi tới chính là Viên Sơ, còn có một nam sinh.

Lưu Ngải có chút kích động bấm cánh tay Hứa Nùng, hạ giọng nói với cô: "Trần Minh! Trần Minh! Đây chính là Trần Minh mà tớ gần đây đã nói với các các cậu!"

Trì Sa Sa phản ứng lại trước tiên, "A" một tiếng, sau đó cũng nhỏ giọng đáp: " Đối tượng thầm mến của cậu đó hả?"

"Đúng đúng, chính là hắn!"

Hứa Nùng ngược lại không có gì tò mò, tùy tiện đánh giá người thanh niên kia một chút, rồi hướng về phía Viên Sơ gật gật đầu.

Viên Sơ rất nhiệt tình tiến lên, "Tớ và bạn muốn đi ăn cơm, các cậu cũng đi sao? Muốn cùng đi không? Vừa hay chúng ta bàn chuyện tập luyện tiết mục!"

Hứa Nùng muốn từ chối, nhưng Lưu Ngải ở bên cạnh điên cuồng ám chỉ cô đáp ứng.

Trì Sa Sa cũng chịu không được, có chút ghét bỏ hướng về phía Lưu Ngải nói thầm: "Vừa nãy ai đã nói, chuyện kỳ lạ tất nhiên có yêu quái?"

"Vừa nãy là tớ lòng dạ tiểu nhân." Ánh mắt Lưu Ngải không rời khỏi người Trần Minh kia, "Bạn của nam thần của tớ, làm sao có thể là yêu quái gì! Chắc chắn là cô gái tốt!"

Hứa Nùng và Trì Sa Sa đều không biết làm sao, các cô liếc nhìn nhau, cuối cùng chần chờ một chút, Hứa Nùng gật đầu đáp ứng: "Được."

Sau khi lên xe, cô ngay lập tức nói chuyện này cho Chu Khởi, kêu hắn không cần đến trường đón mình.

Chương 60 (2/2)

Bên kia, sau khi Chu Khởi xử lý xong một ít chuyện làm ăn ở quán bar, vốn là đã mặc áo khoác chuẩn bị đi về hướng đại học B, lại đúng lúc đó nhận được tin nhắn của Hứa Nùng.

Hắn khẽ nhếch đuôi lông mày, ở trên màn hình gõ gõ đánh đánh vài chữ, đáp lại ——

【 WeChat 】Của Hứa Nùng: Mới kết hôn chưa được mấy ngày, liền muốn để anh một mình trông phòng rồi?

【 WeChat 】Của Chu Khởi:...... Em ăn một bữa cơm rồi về, anh đừng náo loạn.

【 WeChat 】Của Hứa Nùng: Ngồi cùng bàn có con trai không?

【 WeChat 】Của Chu Khởi:... Có.

Sau khi Chu Khởi nhìn thấy câu trả lời này, con ngươi hẹp dài híp lại, ánh mắt đột nhiên trở nên có chút nguy hiểm.

Hứa Nùng ở đầu kia dường như có cảm ứng, một giây sau, lại nhanh chóng gửi qua một tin ——

【 WeChat 】Của Chu Khởi: Nhưng là lớn lên không đẹp trai như anh.

Đáy mắt Chu Khởi tức khắc xuất hiện ý cười thoải mái, khóe miệng nhịn không được nhếch lên một chút, gõ vài chữ trả lời.

【 WeChat 】Của Hứa Nùng: Nhìn tỉ mỉ như vậy sao? Cũng biết hắn lớn lên không đẹp trai bằng anh?

【 WeChat 】Của Chu Khởi:...

【 WeChat 】Của Hứa Nùng: Còn nữa, vì sao không gọi là chồng? Có phải còn muốn buổi tối phạt em hay không?

Lời này gửi đi, Chu Khởi không cần nghĩ cũng biết Hứa Nùng sẽ thẹn thùng thành bộ dáng thế nào. Gần đây hắn vì dỗ dành con mèo nhỏ kia gọi tiếng "Chồng", quả thực là mềm cứng đều dùng cả.

Cuối cùng ngược lại là ở trên giường tìm được biện pháp, đem cô tàn nhẫn giày vò, thời điểm chịu không nổi, cô liền sẽ mềm mại mà nức nở khóc gọi hắn một tiếng.

Lần đầu tiên Chu Khởi nghe thấy, cảm giác xương cốt cũng bị thanh âm của cô làm cho mềm nhũn, máu trong người hừng hực sôi trào, lại ôm cô giày vò ức hiếp một phen.

Mà bên kia, sau khi Hứa Nùng nghe xong lời của hắn, quả nhiên phản ứng có chút kịch liệt.

【 WeChat 】 Của Chu Khởi: Không cho phép anh nói! Được rồi, bọn em muốn đến nhà hàng, Tạm! Biệt!

Chu Khởi nhìn màn hình liền nhịn không được cười, đang nghĩ có nên lại gọi điện thoại trêu chọc con mèo nhỏ hay không, điện thoại của hắn ngược lại vang lên trước.

Là số của ông nội Chu, Chu Khởi không chút suy nghĩ liền bắt máy, người dựa vào trên sô pha, giọng điệu không chút để ý: "Ông nội."

"Vẫn còn biết cháu có ông nội hả?" tiếng của ông nội Chu ở đầu kia vang lên, cũng không giống như tức giận nổi cáu, nhưng là giọng nói vẫn có chút trầm, "Hiện tại là một mình hay là bên cạnh có người?"

Ý tứ của ông nội Chu đoán chừng là đang hỏi Chu Khởi Hứa Nùng có ở bên cạnh hay không.

Chu Khởi đương nhiên nghe được rõ ràng, đáp: "Không phải một mình, có người khác ở đây."

Tiếp đó, dừng một chút, lại cười bổ sung, "Nhưng mà đều không phải là cháu dâu của ông."

Ông nội Chu bị đứa cháu trai trời đánh này làm cho tức chết thở không ra hơi, giọng nói nâng cao không ít, "Nếu hiện tại không ở cùng một chỗ với con bé kia, liền lăn về nhà cũ cho ông! Kết hôn bao nhiêu ngày rồi? Tính cả đời không liên hệ với chúng ta hả?!"

Chu Khởi ngược lại không sợ lửa giận của ông nội hắn, lại nói: "Cháu đây không phải là sợ cây gậy của ông đánh lên người cháu sao, chuẩn bị chờ ông hết giận lại quay về."

"Nói nhảm ít thôi! Lập tức lăn về đây cho ông!"

Bị dập điện thoại Chu đại thiếu gia cũng không quá để ý, ngược lại là Hoa Tí ở một bên dáng vẻ có chút lo lắng, than thở: "Ôi trời, Lão Đại, em nói chuyện kết hôn này của anh cũng quá đột ngột, lần này thì tốt rồi, ông nội muốn thu thập anh đi? Anh nếu không ở bên trong mặc nhiều thêm vài bộ quần áo đi? Kháng đòn!"

Chu Khởi lười để ý đến hắn, cầm áo khoác lên hai ba lần liền lưu loát mặc lên người, vừa đi ra phía bên ngoài, vừa dặn dò một câu: "Trông quán cho tốt."

Lúc đến nhà cũ Chu gia, Chu Khởi phát hiện ngoài ông nội Chu ra, cha mẹ hắn cũng đều đến bên này.

Lần này hắn ngược lại có chút ngoài ý muốn, thuận tay cởi áo khoác ra, giao cho bảo mẫu, sau đó ngồi xuống chỗ trống trên sô pha.

"Mấy người bận rộn sao hôm nay đều rảnh rỗi như vậy nha? Đặc biệt đang chờ hội thẩm ba bên của con sao?"

Cha Chu là người có tính tình không thích nói chuyện, lúc này cũng chỉ nhàn nhạt nhìn Chu Khởi, mà mẹ Chu thì, bình thường ồn ào, nhưng ở trước mặt cha chồng cũng hiểu được chuyện tôn trọng trưởng bối, cho nên nói cũng rất ít.

Cũng chỉ còn lại có ông nội Chu đối với Chu Khởi lạnh mặt, thấy Chu Khởi ngồi xuống, ông cầm lấy quải trượng liền trực tiếp đánh đứa cháu trai này hai cái.

"Cháu có bản lĩnh nhỉ, trước kia chuyện càn quấy khác thì cũng thôi đi, kết hôn chuyện lớn như vậy lại có thể cũng dám tùy tiện như vậy?!"

Chu Khởi đã sớm quen với những động tác này của ông nội Chu, cho nên một gậy kia cũng không đau không ngứa, hắn thậm chí không thèm động đậy chút nào.

"Không phải ông rất vừa lòng cô nàng của cháu sao? Xem ảnh còn nói là đứa bé tốt nhìn quen mặt, cháu cưới một người phụ nữ tốt về Chu gia, ông không phải nên vui vẻ sao?"

"Đây là một chuyện sao! Nhà chúng ta không cổ hủ, sẽ không ngăn cản cháu lấy người mà cháu thích, nhưng ít ra cũng phải thông báo cho mọi người một tiếng chứ! Hơn nữa chúng ta ngay cả người nhà của cô gái đó cũng chưa gặp qua, cũng không có sính lễ chính thức gì, đến lúc đó trong nhà người ta sẽ nghĩ về chúng ta như thế nào? Về sau ngộ nhỡ truyền ra ngoài, có lẽ sẽ có người cảm thấy cô bé kia là bám lấy Chu gia chúng ta, cháu bảo con bé về sau làm thế nào đứng trong cái vòng luẩn quẩn này?"

Nghe đến đây, vẻ mặt Chu Khởi nhạt đi, "Cô ấy không có người nhà nào cả, không cần thông báo, còn cái khác... Ông nội, ông cảm thấy cháu sẽ để cho người ta có cơ hội ở sau lưng bàn luận về cô ấy sao?"

Chỉ cần hắn nói thật thân phận với Hứa Nùng, vậy sau đó hắn nhất định sẽ chuẩn bị một hôn lễ thế kỷ thật tốt, bất kể là ở trước mặt hay sau lưng đều sẽ cho cô nàng nhà hắn trăm phần trăm cưng chiều, ai dám coi thường cô?

Ông nội Chu cũng hiểu ý tứ trong lời nói của cháu trai, trầm mặc trong chốc lát, thở dài.

"Được rồi, ông hôm nay gọi cháu trở về, ngoại trừ hỏi một chút chuyện kết hôn của cháu, còn có chuyện khác."

Chu Khởi nhếch đuôi lông mày, "Chuyện gì ạ?"

Cha Chu đúng lúc mở miệng: "Ông nội con và cha đều cảm thấy, con đã cưới vợ rồi, cũng nên ổn định tính tình đi. Chuyện làm ăn của Chu thị, cũng nên giao một ít vào trong tay con."

Chu Khởi nhưng là không nghĩ tới hai vị trưởng bối sẽ đưa ra chủ ý này, còn chưa kịp nghĩ nhiều, ông nội Chu ở bên cạnh tiện thể cũng nói vài câu.

"Chu Khởi à, ông nội trước kia chưa từng yêu cầu cháu nhất định phải đến công ty đi? Cháu có thứ mà bản thân thích, ông nội cũng ủng hộ. Nhưng mà hiện tại tuổi tác của cháu cũng không còn nhỏ, hơn nữa còn có gia đình nhỏ của chính mình, có cô gái cháu muốn che chở. Cháu thật sự xác định muốn tiếp tục lông bông qua ngày sao?"

Những lời này của ông nội Chu nói ra không nặng, nhưng Chu Khởi nghe xong trong đầu lại có chút phức tạp.

Thật ra hắn vẫn không cảm thấy những việc bản thân đã làm trong quá khứ là sai, bao gồm việc lập đoàn xe, mở quán bar, trường đấm bốc hoặc là trường đua xe.

Hắn không cảm thấy những ngày tháng trước kia chính là sống uổng.

Nhưng...

Lời của ông nội, dường như cũng có chút đạo lý.

Hắn hiện tại không có chuyện gì đặc biệt yêu thích không thể không làm.

Mà cô nàng nhà hắn, lại rất cần một cái dựa núi mạnh mẽ mà có năng lực, cũng rất cần cuộc sống an ổn.

Hình như, hắn quả thật nên thay đổi một chút, mới có thể bảo vệ cô tốt hơn?

Chu Khởi im lặng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lên tiếng hỏi câu: "Mọi người tính làm như thế nào?"

Nếu đã tìm hắn tới, còn nói nhiều như vậy, bọn họ khẳng định là đã có kế hoạch.

Ông nội Chu vừa nghe lời này của hắn, chỉ biết có hi vọng, vì thế nhanh chóng cười nói: "Mấy ngày nữa không phải chính là hội thường niên của Chu thị chúng ta sao? Ông và cha cháu thương lượng, chuẩn bị để cháu lấy tư cách là cậu chủ nhỏ lên đài phát biểu, để cho nhân viên của Chu thị cùng nhóm đối tác Bắc thành đều quen với khuôn mặt này của cháu."

Chu Khởi không phản bác, gật gật đầu, "Được."

Ông Chu cười, lần này không có một chút dấu vết tức giận, lôi kéo Chu Khởi bắt đầu hỏi chuyện của Hứa Nùng.

Nói chuyện về cô nàng nhà hắn, vẻ mặt của Chu Khởi cũng tốt hơn rất nhiều, khi nói chuyện bên miệng cũng chứa đầy ý cười.

Sau đó lúc hắn muốn đi, mẹ Chu lặng lẽ theo hắn ra cửa.

"Con trai, mẹ xem ý tứ của ông nội con, giống như muốn con sớm một chút đem Nùng Nùng về nhà gặp mặt a? Tình hình của con bên kia thế nào? Vẫn chưa nói thật với người ta sao?"

Chu Khởi gật gật đầu, "Cô ấy sắp tới sinh nhật rồi, con chuẩn bị chờ sinh nhật cô ấy hôm đó sẽ nói rõ đầu đuôi với cô ấy."

Mẹ Chu có chút ghét bỏ "Chậc" một tiếng, "Sinh nhật người ta đều là kinh ngạc vui mừng, sao đến chỗ con tặng chính là kinh hãi rồi?"

Chu Khởi có chút bất đắc dĩ, "Mẹ, mẹ có thể nói chút lời may mắn không?"

"Được rồi được rồi, mẹ cũng lười quản con."

Sau đó, khi từ nhà cũ Chu gia đi ra, Chu Khởi gửi WeChat cho Hứa Nùng.

【 WeChat 】 Của Hứa Nùng: Gửi anh định vị, anh đi đón em.

Hứa Nùng bên kia đáp lại rất nhanh, trực tiếp quăng định vị qua.

【 WeChat 】 Của Chu Khởi: Không cần đến quá sớm, qua hai tiếng nữa qua đây là được.

Chu Khởi nhìn xem vị trí, phát hiện nhà hàng cách nhà cũ bên này rất gần, đi bộ cũng chỉ xấp xỉ mười phút liền có thể đến.

Vì thế cũng không lại trả lời cô, cất bước liền đi về hướng bên đó.

Chẳng qua Chu Khởi không nghĩ tới chính là, hắn đến cửa nhà hàng, còn chưa kịp liên hệ với Hứa Nùng, ngược lại trước tiên chạm mặt Trần Tiến.

Trần Tiến lúc này đang ở cùng một chỗ với mấy người bạn nhậu, nguyên tắc kết giao bạn bè của hắn thật ra phân biệt rất rõ ràng, có thể thổ lộ tình cảm, ví dụ như Chu Khởi, Hoắc Tam, Thẩm Mộ Ngạn bọn họ.

Còn có một vài người là có thể cùng nhau náo loạn không cần để tâm, liền ví dụ như nhóm người hôm nay.

Gần đây bởi vì mấy người anh em kia của hắn đều quá bận, căn bản không ai có thời gian để ý tới hắn, cho nên lúc hắn không có việc gì, có người tìm hắn hắn liền chẳng cần quan tâm đi theo ra ngoài.

Nhưng lại không ngờ rằng có kinh hỉ, lại còn có thể ở chỗ này ngẫu nhiên gặp được Chu Khởi.

Trong mấy người đi theo bên cạnh Trần Tiến, có một người đã từng gặp qua Chu Khởi cũng biết thân phận của hắn, cho nên lúc này vô cùng kinh ngạc đánh giá hắn một chút.

Đối phương không quá tin tưởng mở miệng: "Chu thiếu sao?"

Cũng không thể trách hắn, dù sao Chu Khởi hiện tại vẫn mặc một thân rách nát, cùng với Đại thiếu gia cả người là đồ cao cấp lúc trước hoàn toàn là hai cách ăn mặc, đối phương sẽ không chắc chắn cũng bình thường.

Vẻ mặt Chu Khởi nhàn nhạt, không rất muốn để ý tới hắn, chỉ liếc Trần Tiến một cái.

Trần Tiến ngược lại không để ý nhiều như vậy, hắn tiến lên vài bước kéo chặt cánh tay Chu Khởi, "Được rồi, gặp mặt thì liền theo bọn tớ uống chút đi, nhà hàng lẩu này gần đây mới mở, nghe nói hương vị rất chuẩn."

Chu Khởi nhìn thời gian, vẫn sớm, cũng không từ chối, thuận theo ý của Trần Tiến, theo bọn họ cùng nhau đi vào bên trong quán.

Sau khi đi vào phòng bao ngồi xuống rồi, người đàn ông lúc nãy vừa tiếp chuyện kia liền rất chủ động ngồi xuống trước mặt Chu Khởi.

Hắn nhìn ra được vị đại thiếu gia này không rất muốn để ý tới mình, cho nên cũng không mở miệng nói cái gì trước.

Sau đó đồ ăn và rượu đều được đưa lên, sau khi không khí náo nhiệt hơn, người đàn ông ngồi ở bên cạnh Chu Khởi cũng giống như là có dũng khí, mời hắn một chén rượu.

"Đến, Chu thiếu, em mời anh."

Hắn nói xong còn nâng cốc trước, một ngụm cạn sạch rượu trong chén của mình, Chu Khởi nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, không có hành động gì.

Trần Tiến ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Thằng nhóc này thế nhưng là fan của cậu, bình thường thường xuyên theo tớ hỏi han chuyện của cậu, dù sao cũng không có việc gì, uống với hắn một chén đi."

Chu Khởi lại nhìn Trần Tiến một chút, vẫn không động đậy.

Trần Tiến có chút nóng nảy, trừng mắt nhìn hắn một cái, "Được rồi, cậu nhưng đừng cứng đầu nữa, coi như cho người anh em của tớ chút mặt mũi, không khí tốt như vậy, đừng làm căng mà. Mấy người này đều là cậu chủ của các công ty có giao thiệp làm ăn với Chu gia nhà cậu, cậu sớm muộn không phải là muốn tiếp nhận Chu gia à? Về sau loại xã giao này không thiếu được."

Chu Khởi vừa nghe lời này, trong đầu lại nhớ tới lúc trước ông nội Chu nói, cuối cùng, ngược lại thật nâng chén rượu lên, đem rượu mà người kia mời uống cạn.

Chén rượu kia giống như là bật lên cái công tắc nào đó, không khí trong cả phòng bao chợt sôi nổi hơn không ít.

Đàn em ái mộ Chu Khởi kia ngược lại không dám lại mời rượu Chu Khởi nữa, nhưng bản thân một ly lại một ly không ngừng, sau đó uống hơi nhiều, lá gan cũng lớn, nói chuyện bắt đầu không có cố kỵ.

"Chu... Chu thiếu, ợ! Anh gần đây... có phải rất nghèo hay không nha? Không có tiền sao? Ợ? Muốn em cứu tế anh một chút hay không?"

Nói rồi, còn móc ví tiền của mình ra, cứng rắn nhét vào tay Chu Khởi.

"Cầm đi! Chu thiếu! Cho anh! Đều cho anh!"

Ánh mắt Chu thiếu có chút lạnh, lạnh lùng liếc nhìn người kia, "Con mắt nào của cậu thấy tôi không có tiền?"

Lúc này, di động của Chu Khởi chợt vang lên, sắc mặt vốn đang lạnh lẽo của hắn tan đi, mặt mày lại tràn ra nụ cười có chút bất cần đời.

"Vợ à? Xong rồi?"

Người bên kia không biết nói cái gì, đuôi lông mày của Chu Khởi hơi hơi nhếch lên, phút chốc, hắn lần nữa mở miệng, mang theo ý cười thoải mái, lười biếng: "Vậy em có thể tới đón anh không? Anh không có tiền bắt xe."

Nói xong, không chút để ý đem cái ví mới bị cứng rắn nhét vào trong tay kia, ném vào đáy nồi đang sôi trào.

Mọi người: "..."

Bên kia, sau khi Hứa Nùng cúp điện thoại, liền chuẩn bị cầm ví tiền lại đi ra cửa.

Cô sau đó kết thúc sớm, khi đi ra cửa không thấy bóng dáng của Chu Khởi, liền cho rằng hắn vẫn chưa tớ, liền tự mình bắt xe trở về nhà.

Nào ngờ sau khi về đến nhà, trong phòng một mảnh tối đen như mực, cô lo lắng, gọi điện thoại cho Chu Khởi, không nghĩ tới hắn lại ở ngay tại quán lẩu mà bản thân vừa mới ăn.

Sau đó, lúc Hứa Nùng đi qua tìm, Chu Khởi dặn dò Trần Tiến vài câu, liền một mình đi ra ngoài đón người.

Khi Hứa Nùng đi vào cửa lớn của nhà hàng, Chu Khởi vừa vặn đi tới hành lang giữa các phòng bao, toàn bộ khuôn mặt hắn hiện ra biểu cảm không chút để ý, cười đến có chút khoa trương có chút hư hỏng.

Con ngươi đen bóng lúc này phủ kín ánh sáng nhỏ vụn, giống như là có chút chếnh choáng say, Hứa Nùng không hiểu sao cảm thấy giờ phút này hắn có chút giống con cáo say rượu.

Sau đó, khi đến gần, cô còn cố ý ngửi ngửi hương vị trên người hắn, quả nhiên, có mùi rượu nhàn nhạt.

"Uống nhiều sao?"

Chu Khởi rất thành thật lắc đầu, khi nhìn cô, ý cười càng đậm, "Không có."

Nói xong, nhịn không được khẽ véo hai má cô một cái.

Hứa Nùng yếu đuối trừng mắt nhìn hắn, tìm quanh bốn phía, cuối cùng tầm mắt cố định về một hướng, túm lấy Chu Khởi liền đi về hướng bên đó.

"Vợ à, mang chồng em đi đâu a?"

Hứa Nùng chỉ chỉ về hướng nhà vệ sinh bên đó, "Mang anh qua đó rửa mặt cho tỉnh rượu."

Chu Khởi vừa nghe lời này, bật cười, hắn cúi đầu nhìn Hứa Nùng, một lát sau, trực tiếp ấn người lên vách tường của hành lang.

"Nhưng là anh không muốn rửa mặt thì làm sao đây? Anh muốn dùng thuốc tỉnh rượu?"

Hứa Nùng không hiểu ý của hắn lắm, chỉ cảm nhận được cảm giác áp bức truyền tới khi hắn đè lên cô, đôi mắt chớp một cái, "Cái gì?"

Chu Khởi không lên tiếng nữa, mà là dùng hành động giải thích ý tứ mà bản thân vừa nói.

Người hắn hơi cúi xuống, khuôn mặt tuấn tú trực tiếp sáp đến trước mặt Hứa Nùng, dùng nụ hôn chặn đứng lời nói, cùng với hô hấp vững vàng của cô.

Hơi thở mang theo mùi rượu nhè nhẹ của Chu Khởi từng chút từng chút ập tới trước mặt Hứa Nùng, cô muốn kêu hắn đứng lên, nhưng là người đàn ông này căn bản không cho cô cơ hội mở miệng.

Hắn hôn cô đến mơ mơ màng màng, sau khi hơi hơi thỏa mãn rồi, nâng mặt cô, cười vô cùng thân thiết.

"Vợ à, em thật là dễ nhìn."

"... Anh đứng lên cho em!"

"Không được." Nói xong, hắn lại nghiêng đầu tiến lại gần cô, trên mặt hiện lên nụ cười nham hiểm, "Vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu đâu. Thuốc không thể ngừng."

...

Cách đó không xa, nhóm người ở trong phòng bao vừa nãy lặng lẽ ló đầu ra, nhìn thấy toàn bộ quá trình.

Bọn họ nhìn Chu Khởi đè cô gái nhỏ vào trong góc tường hôn mãi không ngừng, lại nghe thấy cô gái thỉnh thoảng oán giận, kêu Chu Khởi "Không cần dùng sức như vậy "...

Biểu tình của những người có mặt đều rất phức tạp, mà đàn em ái mộ Chu Khởi kia càng là có chút cảm giác vỡ mộng.

"Tiểu Trần gia, này... Chu đại thiếu chính là chơi đùa đi? Hắn không phải là nghiêm túc đi?"

Trần Tiến ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại chửi khẽ.

Bọn họ biết cái gì?

Chơi đùa?

Giấy kết hôn cũng nhận rồi, chơi chơi cái rắm.

————————

Bùi gia.

Bà Tạ đang cùng ông Bùi xem một ít sổ sách báo cáo của Bùi thị, Bùi Ngọc tại lúc này đột nhiên từ bên ngoài quay lại.

Bùi Ngọc từ sau lần uy hiếp bà Tạ, liền không lại xuất hiện.

Trong lòng bà Tạ cũng vẫn luôn thấp thỏm, sợ đứa con riêng này lại cho bà ta cái vấn đề gì khó giải quyết.

Cho nên, lúc này nghe thấy hắn trở về, bà ta vẫn còn chút sợ hãi trong lòng.

Khi Bùi Ngọc tiến vào, trạng thái nhìn qua không tốt như lúc bình thường, dưới mắt có quầng thâm, hơn nữa tay phải không biết thế nào, còn bọc thạch cao.

Ông Bùi thấy con trai bị thương, giật mình.

"Xảy ra chuyện gì? Quay phim lại bị thương?"

Bùi Ngọc mỉm cười, ngược lại là trả lời tự nhiên, "Vâng, có một cảnh diễn làm bị thương xương cốt."

Nhưng thật ra hắn nói dối, hắn gần đây về nước vốn là xin đoàn phim nước ngoài nghỉ phép, căn bản không có quay phim gì khác.

Thương thế này...

Bùi Ngọc nhớ lại buổi tối mấy ngày hôm trước, dáng vẻ bản thân bị người chặn ở bên ngoài tàn nhẫn đánh, đáy mắt liền nhịn không được hiện lên vẻ tàn nhẫn.

Hôm đó thời gian đã rất muộn, người đại diện đang quay vòng chuyện hắn trì hoãn việc quay lại đoàn phim nước ngoài, vì thế hắn một mình một người lái xe về biệt thự của mình.

Sau khi xuống xe, hắn trực tiếp bị người cầm gậy bóng chày đánh nằm úp sấp trên mặt đất.

Bóng dáng người kia rất cao, ngược sáng, Bùi Ngọc thấy không rõ mặt của đối phương, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở tàn nhẫn quanh người hắn.

Lúc bị đánh Bùi Ngọc thậm chí còn hoài nghi bản thân có thể cứ như vậy bị đánh chết hay không, thân thủ của đối phương quá tốt, hắn căn bản ngay cả cơ hội phản kích đều không có.

Nhưng mà hắn sau đó dường như kiềm chế, sau khi phát tiết trong chốc lát, liền giẫm lên cánh tay phải của hắn, không hiểu sao hỏi: "Bình thường chính là dùng cánh tay này để vẽ đi?"

Khoảnh khắc kia, Bùi Ngọc thấy rõ ràng dáng vẻ của đối phương.

Không phải ai khác, đúng là vị Đại thiếu gia kia của Chu gia, Chu Khởi.

Hắn lúc ấy sau khi nói xong câu nói kia, trực tiếp nhấc tay. Gậy bóng chày vung lên, che khuất một đường ánh trăng, tiếp đến, liền hung hăng nện xuống tay phải của Bùi Ngọc.

Bùi Ngọc lúc ấy đau đến đổ mồ hôi lạnh, một câu cũng nói không ra.

Sau khi Chu Khởi đánh xong tay phải của hắn, thì không làm cái gì cái khác nữa, hắn cong đầu gối ngồi xổm trước mặt Bùi Ngọc, sau đó tùy tiện chạm vào cánh tay phải đã gãy kia.

"Gần đây đừng sốt ruột, chậm rãi chờ, chờ nhìn chính mình chết như thế nào."

Sau đó khi người đại diện biết chuyện này, vẫn luôn ồn ào muốn báo cảnh sát. Nhưng hắn lại không muốn, dù sao thân phận của bản thân đặc biệt, bối cảnh của đối phương lại đặt ở nơi đó, cuối cùng náo loạn lớn lên, khó xử chỉ có thể là hắn cùng Bùi gia.

Hơn nữa Chu Khởi rõ ràng là biết cái gì đó, mới có thể đột nhiên bùng nổ. Bùi Ngọc sau đó lại liên tưởng một chút lời của hắn tối hôm đó, chậm chạp dường như cũng đã nhận ra một vài thứ.

Chẳng qua những thứ này đều không quan trọng, khiến Bùi Ngọc chân chính khắc sâu ấn tượng, vẫn là những lời lúc sau của Chu Khởi.

Chậm rãi chờ chết? Hắn đang nói cái gì?

Thẳng đến gần đây, trong giới bỗng nhiên phát ra cái gì tính ngược thời gian tai tiếng của hắn, Bùi Ngọc mới đột nhiên hiểu ra, lời của đối phương đến cùng là có ý gì.

Người quản lý gần đây vẫn luôn chạy trước chạy sau vì chuyện này.

Nhưng kết quả nhận được là không có biện pháp nào để ngăn lại.

Bọn họ thậm chí còn để Bùi Ngọc nghĩ lại một chút, có phải đã vô ý đắc tội nhân vật lớn nào hay không?

Bùi Ngọc cười lạnh, nhân vật lớn? Ngoại trừ bạn trai của Hứa Nùng, vị Đại thiếu gia kia của Chu gia ra, hắn còn có thể đắc tội nhân vật lớn nào?

Cho nên sau khi nghĩ đến những điều này, Bùi Ngọc ngay lập tức quay về Bùi gia, muốn lại tìm bà Tạ bàn bạc, để bà ta giúp bản thân làm chút chuyện.

Nghĩ đến đây, Bùi Ngọc cười nói với ông Bùi: "Cha, cho con mượn dì Tạ trong chốc lát a, lúc trước con mua một bức tranh, hiện tại không biết thật giả, muốn để dì đi thư phòng giúp con nhìn một chút."

Ông Bùi nghe ra ý tứ của Bùi Ngọc, cũng không vạch trần, gật gật đầu, "Được, hai người đi đi, tôi lại xem văn kiện một lát."

Trong lòng bà Tạ vô cùng thấp thỏm, bà ta hoàn toàn không muốn đi lên lầu cùng Bùi Ngọc, nhưng lại không từ chối được.

Sau đó khi bà ta theo Bùi Ngọc đi lên thư phòng trên tầng ba, miễn cưỡng tươi cười, mở miệng trước: "Cậu muốn nói chuyện của Nùng Nùng sao? Tôi lúc trước nói với nó mấy lời mà cậu dặn dò, nhưng mà nó không tin, tôi cũng không có cách nào."

Bùi Ngọc nghe ra bà Tạ muốn thoái thác có ý không muốn lại quan tâm, cười một tiếng.

"Dì, tôi gần đây có lẽ sẽ bị người đối phó, rất có thể ở hình tượng ở trong giới xuống dốc không phanh. Nhưng mà cái này cũng không phải chuyện gì quan trọng, dù sao tôi cũng không tính lăn lộn trong giới giải trí, cũng có việc làm ăn trong nhà để tôi làm mà, vấn đề chính là ở..."

Hắn nói rồi, sắc mặt càng ngày càng u ám lạnh lùng, ánh mắt cũng bắt đầu trầm xuống khiến người sợ hãi.

"Bà hẳn là không biết đi? Bùi gia chúng ta có rất nhiều chuyện làm ăn thật ra không thể để lộ ra ngoài, mà tiền kiếm được, đều là tôi thông qua hạng mục của giới giải trí từng chút tẩy trắng, bà cảm thấy một khi tôi xảy ra chuyện, Bùi gia sẽ tốt sao? Mà bà, vẫn có thể an ổn làm phu nhân của nhà họ Bùi này sao?"

Bà Tạ thót tim, "Cậu có ý tứ gì?!"

"Tôi có ý gì bà không cần quan tâm, bà hiện tại chỉ cần làm theo lời tôi nói! Lập tức đi tìm Nùng Nùng, lại nói với cô ấy một lần chuyện giấu diếm thân phận của vị thiếu gia kia của Chu gia, hiện tại người có năng lực đối phó tôi thậm chí đối phó Bùi gia, ngoại trừ hắn tôi không thể nghĩ được người khác. Một khi đã như vậy, chúng ta liền phải để cho hắn không có thời gian lại đem lực chú ý đặt ở trên người chúng ta!"

Bùi Ngọc không biết chuyện bà Tạ lần trước thật ra không đem lời nói hết, hắn chỉ cho rằng Hứa Nùng là không tin tưởng lời bà Tạ nói.

Nhưng hiện tại xem ra, ngoại trừ con đường ở bên phía của cô là có thể được, hắn không thể nghĩ được biện pháp nào khác.

Chu gia nếu muốn đánh vào Bùi gia bọn họ, quả thực rất dễ dàng, càng không phải nói nhà bọn họ vốn có mấy việc làm ăn không thể để lộ, tùy tiện phơi ra vài cái, liền đủ để cảnh sát mời bọn họ uống trà rồi.

Chu Khởi bên kia ngoại trừ vào được cửa của Hứa Nùng, lại không có cái khác.

Chỉ cần thân phận của Chu Khởi bại lộ, Hứa Nùng hẳn là sẽ hận hắn lừa gạt cô đi, đến lúc đó Chu Khởi ốc còn không mang nổi mình ốc, tự nhiên sẽ không có thời gian dư thừa đánh vào Bùi gia bọn họ.

Chỉ cần hơn nửa tháng thời gian là được, đến lúc đó hắn sẽ đem tất cả mọi chuyện đều xử lý chu đáo, sẽ không lại để cho đối phương bất luận sơ hở nào có thể tra.

Bà Tạ nghe xong lời của Bùi Ngọc, trong lòng rất thấp thỏm.

Bà ta cắn cắn môi, cuối cùng vẫn là nói thật ra.

"Không phải là tôi không muốn đi, chẳng qua... Lần trước Nùng Nùng tức giận với tôi, sự việc lần này rất nghiêm trọng, tôi cho dù đi nói cái gì, nó chắc chắn cũng sẽ không tin."

Bùi Ngọc nhàn nhạt nhìn bà Tạ một cái, tiếp đến lấy ra một tấm thiệp mời.

"Đây là thiệp mời hội thường niên của Chu thị, Bùi gia chúng ta và Chu gia không có qua lại làm ăn gì, cho nên bọn họ hẳn là không gửi cho cha tôi cái này. Đến lúc đó bà cầm tấm thiệp mời này, mang theo Nùng Nùng đến đó. Tôi nhận được tin tức, lần này cậu chủ của Chu gia sẽ tham dự, đến lúc đó chỉ cần Chu Khởi lấy thân phận cậu chủ nhỏ xuất hiện, bà cảm thấy còn cần bà nói thêm cái gì sao?"

Nói tới đây, Bùi Ngọc âm lãnh cười một chút, "Bà chỉ cần đưa Nùng Nùng tiến vào hội trường là được, còn lại... ha."
Bình Luận (0)
Comment