Đốt Cháy Lãng Mạn

Chương 80



Chương 80 (1/2) - Chương cuối.

Việc cục cưng trong bụng Hứa Nùng từ bé trai biến thành bé gái, làm Chu Khởi đờ đẫn suốt mấy ngày.

Thật ra, người ngoài nhìn vào, Chu Khởi thật sự không có phản ứng gì lớn.

Thời gian Hứa Nùng nằm viện sau khi sinh xong cục cưng, có không ít thân thích của Chu gia lui tới thăm hỏi. Trên cơ bản, mỗi người tới đây, gặp được Chu Khởi đều sẽ nói một câu ——

"Chúc mừng nha, tôi nhìn mẹ cậu cười đến không ngậm miệng được, còn nói nhà các người lần này có hai công chúa nhỏ có thể cưng chiều rồi, vui vẻ cực kỳ đi, tôi thấy cậu cũng rất vui mừng nha!"

Trên mặt Chu Khởi treo nụ cười, hừ, hắn vui mừng, cực kỳ vui mừng, có cái gì mà không vui mừng, không phải là địa vị trong nhà càng ngày càng thấp thôi sao? Có cái gì đâu.

Sau đó, vẫn là Hứa Nùng chịu không nổi nữa, lúc mẹ Chu đưa một vị trưởng bối ra ngoài, mím môi, không nhịn được cười, đẩy hắn một cái.

"Anh làm gì thế, đến mức đó không?"

Chu Khởi không nói gì, chỉ nhìn cục cưng đang ngủ say sưa trong cũi, sau đó muốn nói lại thôi thở dài.

Trẻ con sau khi sinh thì mỗi ngày mỗi khác, rõ ràng một tuần trước khi mới ôm ra từ phòng sinh, còn xấu giống như một con khỉ da đỏ. Lúc này nhìn lại, nhưng là đã hoàn toàn thay đổi hình dáng.

Làn da đã từ màu đỏ dần dần chuyển sang trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nheo lúc này nhìn cũng đầy đặn chắc nịch, hai má phúng phính thịt, cái miệng nhỏ cũng hơi trề ra, bàn tay nhỏ bé nhẹ nắm chặt thành nắm tay nhỏ đặt ở một bên đầu, say sưa ngủ.

Dáng vẻ cô bé như vậy, mặc cho ai nhìn lòng cũng sẽ mềm thành một vũng nước, càng huống hồ là người lần đầu làm cha là Chu Khởi.

Nhưng càng là như vậy, Chu Khởi càng muốn thở dài.

Hứa Nùng thấy hắn không nói lời nào, hung dữ trừng hắn, "Anh nếu là còn như vậy, em sẽ ôm cục cưng về nhà mẹ đẻ đấy!"

Cái gọi là nhà mẹ đẻ của Hứa Nùng, chính là căn hộ mà trước kia cô ở lại lúc học đại học.

Tuy rằng đã kết hôn với Chu Khởi, hai người cũng đã chuyển ra ngoài ở rất lâu rồi, nhưng căn hộ kia Hứa Nùng vẫn chưa trả lại.

Chủ nhà có hai lần đề cập chuyện tăng tiền thuê nhà, Hứa Nùng ngẫm nghĩ, thương lượng với bên kia một chút, chuẩn bị ký hợp đồng dài hạn, thời gian thuê sửa là mười năm.

Lúc cô bắt đầu nói với Chu Khởi tin tức này, người đàn ông kia cau mày vẻ mặt không đồng ý.

Hắn thật sự thấy rất dư thừa, bất động sản của Chu gia rất nhiều, đừng nói loại nhà trọ nhỏ giống Hứa Nùng thuê kia, cho dù là cô muốn thương hộ hoặc là biệt thự ngoại thành, hắn đều có thể trực tiếp cắt ra mấy căn quy về dưới tên cô.

Hơn nữa đồ trong phòng thuê của Hứa Nùng, trên cơ bản đều đã dọn đi hết, bên đó ngoài một ít đồ dùng trong nhà, chăn gối ra, cũng không còn lại cái gì, hắn thật không biết cô nàng nhà hắn còn lưu lại căn hộ kia làm gì, lại còn muốn thuê thêm mười năm.

Nhưng Hứa Nùng lắc đầu, nói phòng ở là nhất định phải giữ lại, cô không có người thân, một khi giữa hai người có chuyện gì ngoài ý muốn, cô bị hắn đuổi ra khỏi cửa, cô ngay cả một chỗ để đi cũng không có.

Giữ lại phòng trọ kia, coi như cô để lại cho chính mình cái nhà mẹ đẻ, cũng để lại một đường lui.

Chu Khởi lúc ấy nghe xong thiếu chút nữa tức chết, nắm cằm Hứa Nùng hung hăng hôn cô một lúc, thẳng đến lúc hai người đều thở hổn hể, mới thả cô ra.

Sau đó khuôn mặt bình tĩnh mở miệng, hỏi cô: "Cái gì gọi là anh đuổi em ra khỏi cửa?"

Chu Khởi lúc ấy thật không biết cô nàng nhà hắn đang nghĩ cái gì, ở Chu gia địa vị của cô còn cao hơn hắn, bản thân hắn càng là không nỡ động chạm một đầu ngón tay, cô nhíu mày hắn cũng muốn đau lòng nửa ngày.

Liền loại tình huống này, cô vẫn còn có thể tưởng tượng bản thân bị hắn đuổi ra khỏi nhà? Rõ ràng là hắn bị đuổi ra ngoài càng phù hợp thực tế hơn ấy!

Hứa Nùng đương nhiên nhìn ra Chu Khởi tức giận, nhưng ở cùng nhau lâu như vậy, cô cũng đã sớm tìm ra biện pháp dỗ dành hắn.

Thế là, lúc ấy cô trực tiếp ôm lấy eo hắn, hai má cọ cọ lên ngực hắn hai cái, giống như làm nũng lại giống như nhận lỗi, nói: "Anh cứ coi như em khác người đi, giữ lại căn hộ kia cảm giác an toàn trong lòng em sẽ càng nhiều hơn một chút, đồng ý với em đi, có được không?"

Chu Khởi nào chịu nổi chiêu này, lúc ấy bị dỗ dành đến ngay cả đông tây nam bắc cũng không phân biệt rõ, trực tiếp gật đầu.

Nào ngờ, chuyện hắn cũng đã sắp quên, có thể tại sau khi cục cưng ra đời, đột nhiên được nhắc lại.

Vừa nghe Hứa Nùng nói cái gì mà "Về nhà mẹ đẻ", lông mày của Chu Khởi liền nhăn lại.

Hắn sợ cảm xúc của Hứa Nùng không ổn định, cũng không dám biểu hiện ra cái gì khác thường, giữ chặt bả vai của cô ngồi ở bên giường.

"Tiểu tổ tông của tôi, chúng ta đừng cãi nhau, được không?"

Chu Khởi ghì chặt bả vai của Hứa Nùng, để cô lần nữa nằm trở lại trên giường, rồi cẩn thận đắp kỹ chăn cho cô, tiếp đó mới lại nói: "Lát nữa, chờ mẹ quay lại, em cũng đừng lại nói linh tinh cái gì mà về nhà mẹ đẻ, nếu không bà chắc chắn cho rằng anh bắt nạt em, lại muốn ồn ào đánh gãy chân anh."

Mẹ Chu từ sau khi Hứa Nùng mang thai, yêu cầu đối với Chu Khởi càng nghiêm khắc, nhất là trên chuyện của hắn và cô nàng nhà hắn. Chỉ cần cô nhíu nhíu mày, vậy tuyệt đối chính là lỗi của hắn, nói liên tục mấy giờ còn là nhẹ, thỉnh thoảng còn sẽ gióng trống khua chiêng kêu cha Chu cùng đến, hai người cùng đánh hắn.

Đương nhiên, cha Chu rất ít làm ầm ĩ cùng mẹ Chu, nhưng mà lạnh lùng phê bình một trận là không thể thiếu.

Tuy rằng, Chu Khởi rất vui người nhà mình đối xử tốt với cô gái của hắn, nhưng hắn cũng thật sự không muốn nghe thêm lời càm ràm của người lớn, cho nên lúc này thừa dịp mẹ hắn không có ở đây, hắn phải dỗ dành tốt vợ hắn trước.

Nghĩ đến đây, hắn lại sờ sờ hai má của Hứa Nùng, cúi người hôn lên cái trán của cô.

"Phòng trọ kia em cũng hai ba năm không quay về rồi, bên trong là cái dạng gì cũng không biết, em giờ còn trong tháng nữa, nói cái gì mà ôm đứa bé về đó ở, đây không phải là càn quấy sao?"

Hứa Nùng trừng mắt nhìn hắn, trên mặt ý nhõng nhẽo và sự trẻ con đều hiện ra, "Anh không phải là ghét bỏ cục cưng là con gái sao?"

"Anh nào dám ghét bỏ con bé chứ." Chu Khởi buồn bực cực kỳ, cũng không nhịn nữa, nghiêng người, chôn mặt lên gáy của Hứa Nùng, "Anh nếu là ghét bỏ con bé, thì đã không phải là cái dạng này rồi."

Chính là bởi vì không ghét bỏ, cũng thật sự thích, vì thế hết thảy tưởng tượng lúc trước của bản thân giờ đều không có giá trị.

"Ôi, vợ à, em không biết, lúc trước anh cho rằng trong bụng em là một thằng con trai, đã nghĩ ra cả đống lớn phương thức trừng phạt sau khi nó phạm sai lầm."

... Kết quả, đi ra là một đứa con gái, cái gì cũng không dùng được.

Hứa Nùng có chút tò mò, lấy đầu ngón tay chọc chọc vào cánh tay hắn, "Phương thức trừng phạt gì?"

Chu Khởi hơi thở dài, "Không có gì, cũng chính là làm sai đội chậu nước, đứng góc tường gì gì đó..."

Lời chưa nói hết, cô bé vốn đang ngủ say sưa bên trong cũi đột nhiên nhếch miệng, không hề báo trước khóc to thành tiếng.

Vừa vặn mẹ Chu đi tiễn khách quay lại phòng bệnh, nghe thấy cháu gái ngoan của mình khóc đến thảm thiết như vậy, đau lòng nhanh chóng ôm cả người và chăn lên.

Mẹ Chu vừa lắc lư đứa bé vừa lẩm bẩm: "Đứa bé này không phải là mới cho ăn sao? Theo lý mà nói không phải là đói, tã cũng không ẩm ướt, sao đột nhiên khóc đến thảm thương như vậy chứ."

Dì giúp việc vốn vẫn luôn ở trong toilet giặt quần áo cho bé con lúc này cũng đi ra, bà ta cầm quần áo nhỏ và bít tất còn ẩm ướt, do dự một chút, vẫn là nhịn không được, mở miệng.

"Tôi nghe, hình như là cậu chủ nói cái gì, nếu cô chủ nhỏ lớn lên làm sai muốn để cô bé đội chậu nước, đứng góc tường... Sau đó cô chủ nhỏ mới bắt đầu khóc."

Mẹ Chu vừa nghe, ánh mắt lạnh lẽo liền bay qua, Hứa Nùng ở trên giường cũng không nhịn được cười, khóe miệng làm thế nào cũng không ép được xuống.

Chu Khởi: "..."

——————————

Tên của bé con là do ông cụ Chu đặt cho, gọi Chu Kim Tích, ý là trân trọng hiện tại.

Chu Khởi lúc đầu cảm thấy có chút không thuận miệng, nhưng Hứa Nùng lại rất thích, nhìn cô nàng nhà hắn vui vẻ ôm bé con gọi "Kim Tích Kim Tích", hắn cũng thật sự không nói ra được lời ghét bỏ nào.

Giống như dự đoán ban đầu của Chu Khởi, bạn nhỏ Chu Kim Tích đến, làm cho địa vị của hắn ở nhà trực tiếp giảm xuống.

Lực chú ý của cô nàng nhà hắn ban đầu cơ bản đều tập trung ở trên người hắn, cho dù bình thường công việc bận rộn, cũng sẽ giành thời gian gọi video cho hắn trò chuyện một hai giờ.

Nhưng hiện tại thì tốt rồi, cô cả ngày ở nhà, nhưng sự trao đổi với hắn gần như bằng không.

Ngẫu nhiên có vài câu, cũng vẫn là vừa xoay người đổi tã cho bé con, vừa sai khiến hắn đầu cũng không ngẩng lên: "Chu Khởi, giúp em lấy cái bỉm mới." Loại này...

Chu Khởi cảm thấy thế này không được, con gái hắn cũng thương cũng yêu, nhưng cũng không thể bởi vì cái vật nhỏ như vậy lui rồi lại lui nữa.

Cho nên, sau khi nhịn hơn nửa năm, thật sự là lúc cảm thấy không thể nhịn được nữa, Chu Khởi bộc phát.

Đêm hôm đó, sau khi Hứa Nùng dỗ dành bé con ngủ, Chu Khởi giày vò cô đè người ở trên giường, bắt đầu muốn làm gì thì làm, Hứa Nùng bị hắn bắt nạt vẫn luôn ngửa cổ nhẹ thở dốc, nhưng ngại bé con còn ở bên cạnh, cô căn bản không dám kêu ra tiếng.

Sau đó, bị hắn đâm vào chịu không nổi, Hứa Nùng ôm cổ hắn trực tiếp cắn lên bả vai hắn. Cô cảm thấy mình cắn đã rất mạnh rồi, nhưng với Chu Khởi mà nói lại vẫn như là đùa giỡn, không những không ngừng lại thế tiến công càng lúc càng hung hăng của hắn, ngược lại kích thích bản tính cầm thú trong hắn.

Dù sao lúc ở trên người cô nàng nhà hắn, hắn chính là không muốn làm người.

Lúc kết thúc, Hứa Nùng lại án giận cắn hắn một miếng, sau đó hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chu Khởi lúc này ngược lại là không còn sự hung dữ lúc trước, liên tục kể khổ, ủy khuất cọ hõm cổ của cô.

"Em cũng rất nhiều ngày không nói với anh một câu nghiêm chỉnh rồi, mở miệng ngậm miệng đều là cục cưng cục cưng, vợ à, anh không vui."

"..."

Nhưng lời này Hứa Nùng nghe mà không biết làm sao, cô phát hiện sau khi kết hôn bản tính làm nũng của Chu khởi càng ngày càng rõ ràng, đối với người ngoài ngược lại vẫn tốt, vẫn là dáng vẻ cậu chủ trẻ lãnh đạm hờ hững từ trên cao nhìn xuống.

Nhưng vừa về đến nhà, đặc biệt là lúc đơn độc ở cùng cô, hắn trên cơ bản lần nào cũng giống như bây giờ, đáng thương kể khổ, giống như thật sự chịu cái oan ức gì lớn lắm.

Hứa Nùng nâng mắt nhìn hắn, phải một lúc lâu mới nói: "Chu Khởi, Tây Tây mới chưa được một tuổi, anh thì sắp ba mươi rồi."

Tây Tây là nhũ danh của Chu Kim Tích, chính là lấy đồng âm của chữ "Tích", Hứa Nùng và mẹ Chu đều cảm thấy gọi dễ nghe lại xuôi tai.

Sau khi Chu Khởi nghe Hứa Nùng nói xong, không những không có một chút ý tứ xấu hổ, mà còn đặc biệt cây ngay không sợ chết đứng.

"Ba mươi thì sao chứ, ba mươi tuổi thì không thể tranh thủ tình cảm với bé con à?" Chu Khởi vô cùng thân mật hôn hôn khóe miệng của Hứa Nùng, "Chuyện tranh đoạt em này, anh có thể làm đến một trăm tuổi."

"..."

Hứa Nùng cảm thấy lại tiếp tục như vậy thì không được, Chu Khởi hiện tại hoàn toàn vẫn chưa có ý thức làm cha, cô cũng nói chuyện riêng với mẹ Chu một chút, hai người ngược lại là nhất trí, đều cảm thấy thời gian Chu Khởi và cục cưng đơn độc ở chung quá ít.

" Nùng Nùng, con xem, bình thường nó phải đi làm, sau đó trở về nhà, trong tiềm thức của nó đã quen ở một mình với con, giờ đột nhiên có một thiên thần nhỏ tới, nó chắc chắn cần có quá trình tiếp nhận." Mẹ Chu vô cùng hiểu rõ tính tình, bản chất của thằng chó con nhà bà, nói tới đây, bà trực tiếp ra chủ ý, "Như vậy đi, con để Chu Khởi một mình trông Tây Tây một ngày, Tây Tây của chúng ta đáng yêu như vậy, dễ thương như vậy, nó đơn độc ở chung lâu rồi tim cũng tan ra, nào còn có tâm tư lại suy nghĩ lung tung cái gì khác nữa."

Hứa Nùng nửa tin nửa ngờ, cũng trùng hợp mấy ngày đó công việc của cô đột nhiên bận rộn. Bộ phim điện ảnh thứ hai đang chuẩn bị quay, tuy rằng bình thường có người đại diện và trợ lý giúp cô kết nối liên hệ, nhưng chuyện nghiên cứu kịch bản và thảo luận linh tinh, lại vẫn là cần cô tự mình đến.

Mấy ngày trước, lúc cô đi ra ngoài cả ngày, đều là nhờ vả mẹ Chu và dì giúp việc trong nhà cùng trông bé con. Lần này, mẹ Chu nếu đã ra kiến nghị, Hứa Nùng ngẫm nghĩ, để Chu Khởi trông một ngày cũng không sao.

Vì thế, đêm hôm đó, Hứa Nùng nói chuyện này với Chu Khởi.

"... Đại khái chính là tình huống này, em đã hỏi trợ lý, anh ngày mai hình như cũng không có xã giao gì cần đi ra ngoài? Nếu không có việc gì quá quan trọng, anh liền ở nhà trông con bé một ngày. Nếu có việc cần, anh mang theo con bé đến công ty cũng được."

Bên phía Chu Khởi Hứa Nùng biết rõ, ngoài một trợ lý đặc biệt ra, phòng thư ký còn có mấy chị đã kết hôn, có bọn họ ở đó, cục cưng qua đó cũng sẽ không quá thảm.

Chu Khởi thật ra rất không muốn, nhưng cô nàng nhà hắn hiếm lắm mới mở miệng một lần, hắn không muốn làm cũng phải làm.

Vì thế, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý.

Hôm sau, Hứa Nùng từ sớm liền thu thập xong đi ra cửa, trước khi sắp đi còn hôn lên mặt hai cha con mỗi bên một cái.

Tiểu Tây Tây được mẹ khẽ hôn, gặm chân nhỏ vui vẻ cười. So sánh mà nói, Chu Khởi bên này thì ảm đạm hơn nhiều.

"Khi nào thì họp xong? Đại khái lúc nào thì về nhà? Sau khi về nhà còn yêu anh..." Chu Khởi theo thói quen nói ra những lời này, cuối cùng, chợt dừng lại, nhìn Tây Tây ở bên cạnh một cái, bổ sung, "và con không?"

Hứa Nùng dở khóc dở cười, "Ngài Chu, anh đủ rồi đấy!"

Đủ cái gì mà đủ, Chu Khởi buồn bực kinh khủng, nhưng lời nên nói đều đã nói hết, nên đáp ứng cũng đã sớm đáp ứng, hiện tại đổi ý cũng không kịp nữa rồi.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể ôm Tây Tây, nhìn theo Hứa Nùng ngồi xe rời đi.

Bạn nhỏ vẫn còn mơ màng, làm tổ ở trong ngực cha không khóc không quấy, một đôi mắt vừa đen vừa sáng, nhìn thấy người thì cười, đáng yêu cực kỳ.

Nhưng Chu Khởi lúc này vẫn còn đắm chìm trong cơn ác mộng vợ đi rồi, hắn lại phải ở cùng một chỗ với tiểu tổ tông này cả một ngày, hoàn toàn không cảm nhận được sự đáng yêu của con gái nhà mình.

Cùng cô bé mắt to trừng mắt nhỏ mười mấy giây, Chu Khởi cam chịu số phận, ôm Tây Tây quay về phòng, rồi phân phó người giúp việc thu dọn đồ đạc ——

Hắn muốn mang bé đi làm.

...

Hôm qua Hứa Nùng đã chuẩn bị tốt quần áo mà hôm nay Tây Tây phải mặc đi ra ngoài, một cái váy bồng bềnh màu tuyết trắng, dưới chân là một đôi giày da nhỏ màu đỏ. Sau khi dì giúp việc thay xong quần áo cho Tây Tây, còn cố ý buộc một cái búi tóc, trên dây buộc tóc có hai cục bông nhỏ màu đỏ.

Tiểu Tây Tây lớn lên vốn dễ nhìn, lúc này ăn diện đẹp, càng đáng yêu, xinh đẹp hơn. Lúc Chu Khởi ôm cô bé ngồi lên xe, lái xe cùng trợ lý ở phía trước cũng nhịn không được nhìn thêm hai cái.

"Tiểu thư Tây Tây càng ngày càng xinh đẹp nha." Lái xe mở lời khen trước.

"Ừ, hơn nữa lớn cũng rất nhanh, cảm giác cao hơn lần gặp trước không ít." Nói chuyện phía sau là trợ lý.

Chu Khởi nhàn nhạt nhìn con gái hắn một cái, sau đó đưa tay vừa ngăn cản động tác cắn tay của cô bé, vừa lạnh lùng nói với hai người ở phía trước: "Khen con bé cũng vô ích, sẽ không tăng tiền lương cho các cậu."

"..."

"..."

Việc Chu đại thiếu mang theo cô con gái nhỏ nhà hắn cùng đến công ty, trợ lý ở trên đường đã thông báo vào trong nhóm WeChat của phòng thư ký.

Cũng không phải hắn nhiều chuyện, chủ yếu là muốn để những người đó có sự chuẩn bị, dù sao ở trong công ty, Chu Khởi vẫn luôn có hình tượng tổng tài lạnh nhạt hờ hững, đột nhiên đến một người khác hẳn như vậy, những người đó khẳng định sẽ giật mình.

Kết quả, tin WeChat này vừa gửi đi, tin tức liền một truyền mười mười truyền một trăm truyền khắp toàn bộ Chu thị, xe của Chu Khởi vẫn còn chưa đến, người cả công ty đều đã biết, cậu chủ của bọn họ hôm nay muốn mang theo con gái nhỏ đi làm.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều không kiềm chế nổi tâm tính tò mò bát quái, hễ là có thể tìm lý do xuống lầu, trên cơ bản đều bắt đầu đến đại sảnh tầng một lắc lư qua lại.

Lúc Chu Khởi ôm Tây Tây rảo bước tiến vào cửa lớn của Chu thị, nhân viên ở xung quanh mỗi một người nhìn như đều đang cúi đầu xem tài liệu, hoặc là gọi điện thoại kết nối khách hàng, nhưng thật ra toàn bộ lực chú ý đều ở trên người Chu Khởi và thiên thần nhỏ mà hắn ôm.

Tây Tây từ nhỏ đã thường xuyên được bà Chu ôm ra ngoài chơi, hoàn toàn không sợ người lạ, vì thế lúc này gặp được nhiều cô chú xa lạ như vậy, cô bé cũng không hề nhút nhát, toét miệng lộ ra mấy cái răng sữa, không ngừng cười ngọt ngào với bọn họ.

Dáng vẻ kia đáng yêu vô cùng, người nhìn mà lòng cũng muốn bị cô bé làm cho ngọt ngào.

Chu Khởi đối với hết thảy những thứ này dường như không nghe thấy, chỉ là sau khi vào thang máy, mới nhàn nhạt phân phó trợ lý một câu: "Nếu tôi nhớ không nhầm, hiện tại hẳn là thời gian làm việc?"

Hắn quét mắt về phía hai nhân viên ở bên ngoài thang máy vẫn đang hứng trí bừng bừng muốn nhìn vào bên trong, nói: "Những người vừa nãy ở dưới lầu, toàn bộ đều trừ tiền thưởng cuối năm."

Trợ lý âm thầm nghẹn lại một chút, gật gật đầu đáp "Vâng", nhưng trong đầu lại vẫn đang hoài nghi ——

Xảy ra chuyện gì? Cô chủ nhỏ và ông chủ cùng nhau đi làm, anh ta hẳn là tâm tình rất tốt mới đúng chứ, thế nào mà giờ nhìn...

Hoàn toàn không giống như vậy nha!

Trợ lý không dám hỏi nhiều, một đường đưa Chu Khởi đến văn phòng rồi quay về vị trí của mình.

Lúc Chu Khởi ôm Tây Tây đi vào, trên bàn trà ở khu tiếp khách của văn phòng đã chồng chất đầy đồ ăn vặt, đủ để nhìn ra cô bé được chào đón thế nào.

Nhưng Chu đại thiếu gia của chúng ta ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái, trực tiếp ôm Tây Tây đến bên cạnh bàn làm việc.

Trước kia, Hứa Nùng cũng từng mang theo bé con đến Chu thị tìm hắn, vì thế trong phòng làm việc của hắn vẫn luôn chuẩn bị ghế ngồi cho bé, lúc này hắn dùng một tay dựng ghế dựa xong, trực tiếp đặt Tây Tây vào trong.

Tiếp đến, Chu Khởi rất nghiêm túc nói với cô bé: "Bạn nhỏ Chu Kim Tích, cha hôm nay rất bận, cha tìm chú Trần Tiến đến chơi với con, chính là người lần trước giả làm con chó chọc con cười thật lâu đó. Con ngoan, không cho ầm ĩ, chúng ta liền một ngày bình an vô sự, buổi tối cùng đi tìm mẹ báo cáo, hửm?"

Tuy rằng hắn nói nghiêm túc, nhưng cũng không trông chờ Tây Tây có thể cho hắn câu trả lời gì.

Hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu, Tiểu Tây Tây đột nhiên cười ha ha "ba, ba" hai tiếng.

Khi cô bé nói chuyện thì nhìn Chu Khởi, trên mặt vẫn còn đang mỉm cười, một đôi mắt to ngập nước vừa đen vừa sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn giống như cái kẹo mềm, ngọt vào đến trong tim.

Chu Khởi ngây người, cho rằng là bản thân nghe nhầm rồi, theo bản năng nói: "Tây Tây, con vừa kêu cái gì?"

Cũng không trách hắn sẽ có phản ứng này.

Bạn nhỏ Chu Kim Tích hiện tại gần được một tuổi rồi, bình thường lời bật ra cũng không ít, cái gì "mẹ, bà, ông" a, dù sao mấy người lớn trong nhà, cô bé trên cơ bản đều có thể phân biệt rõ, cũng đều biết gọi thế nào.

Nhưng chỉ có cha, Hứa Nùng dạy thế nào, Tiểu Tây Tây chính là một lần cũng chưa từng gọi.

Lúc ban đầu Chu Khởi cũng sốt ruột, ngấm ngầm dạy rất nhiều lần, nhưng con gái hắn lần nào cũng trừng một đôi mắt to mơ màng nhìn hắn, chỉ là không mở miệng.

Sau đó hắn bỏ cuộc, thuận theo tự nhiên, kết quả hôm nay... Lại đột nhiên tới một niềm vui lớn như vậy.

Hắn làm sao có thể không ngạc nhiên chứ!

Tiểu Tây Tây cũng không keo kiệt, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn như trước cười nhìn Chu Khởi, ngọt ngào lên tiếng: "ba..."

"..."

...

Cảm ơn mọi người đã quan tâm và ủng hộ. Câu chuyện của 2 bạn Chu Khởi và Hứa Nùng đến đây là hết rồi. Ebook sẽ được đăng trong thời gian sớm nhất.

~~~~~~

Chương 80 (2/2) - Chương cuối

Trần Tiến là xấp xỉ một giờ sau khi Chu Khởi đến công ty mới đến Chu thị.

Hắn bị huynh đệ tóm qua đây dỗ dành trẻ con cũng không có phàn nàn gì, dù sao Tiểu Tây Tây thật sự đáng yêu, đặc biệt là bình thường gặp người liền cười, lúc lộ ra hai hàng răng sữa nhìn hắn, càng khiến hắn có loại cảm giác nhìn thấy người kia khi còn bé.

Tuy rằng, người kia sau khi ngủ với hắn liền chạy.

Hắn nện bước thoải mái đi vào thang máy, một đường đi đến ngoài cửa văn phòng của Chu Khởi.

Thư ký bên ngoài văn phòng đều nhận ra vị tiểu Trần gia này, cũng đều biết quan hệ của hắn và cậu chủ không phải bình thường, vì thế cũng không ai dám ngăn cản hắn.

Trần Tiến thu lại một đôi mắt hoa đào phong lưu, tươi cười đẩy cửa phòng làm việc của Chu Khởi ra.

Tưởng tượng ban đầu là hình ảnh Tiểu Tây Tây bị lạnh nhạt một mình lẻ loi ở ghế dựa không xuất hiện, ngược lại là...

Trên sô pha ở khu vực tiếp khách, Tây Tây ngồi ở đó, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm đang cầm một cái bánh bích quy gặm. Trên bánh bích quy dính đầy nước miếng, bẩn ghê gớm, nhưng Chu Khởi ngồi ở bên cạnh cô bé dường như không nhìn thấy, sáp lại gần nhẹ dỗ dành ——

"Tây Tây, cho cha ăn miếng nữa nào."

Giọng nói của Chu Khởi hoàn toàn không giống lúc bình thường, đương nhiên, nếu lúc này Hứa Nùng đang ở đây nhất định sẽ không cảm thấy có cái gì, dù sao người đàn ông này bình thường cũng thường xuyên dùng ngữ điệu giống như vậy nói chuyện với cô. Nhưng người khác nghe thấy, ngoài ngạc nhiên ra cũng chỉ còn lại có kinh sợ.

Trần Tiến: "..."

Đệch! Hắn nhìn thấy cái gì thế này!

Đây vẫn là người anh em kia của hắn sao! Hắn không phải vẫn luôn chỉ là thê nô sao?! Sao vài ngày không gặp, lại biến thành nô lệ của con gái rồi?!

Trần Tiến nhịn không được lên tiếng: "Tình huống gì thế này?"

Chu Khởi nghe thấy hắn tiến vào, cũng không ngẩng đầu, tiếp tục trêu đùa Tây Tây, chỉ tùy tiện đáp lại một câu: "Không cần cậu nữa, quay về đi."

"..." Qua sông đoạn cầu cũng không nhanh như vậy đi!

Trần Tiến không phục, càng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, vì thế căn bản không có ý tứ xoay người rời đi, tiến lên vài bước, trực tiếp ngồi xuống đối diện hai cha con.

"Ôi, Tiểu Tây Tây, còn nhận ra chú hay không nha?"

Trần Tiến thật sự rất thích Tây Tây, mỗi lần gặp mặt đều sẽ trêu chọc cô bé một hồi, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Tây Tây đối với người xa lạ đều sẽ cười, càng miễn bàn là Trần Tiến thường xuyên chơi đùa với cô bé, cho nên lúc này, sau khi nhìn thấy hắn, trực tiếp nhếch miệng cười hai tiếng.

Trần Tiến thỏa mãn, Chu Khởi lại không quá vừa lòng.

"Tây Tây, về sau chỉ có thể cười với một người đàn ông là cha thôi nha, đối diện kia là ông chú quái gở, chúng ta không cần để ý đến hắn."

Trần Tiến: "...???"

Cmn ông chú quái gở! Lúc trước cầu xin hắn đến dỗ đứa bé, sao không nói hắn là ông chú quái gở hả!

Nhìn Chu Khởi trực tiếp ôm Tiểu Tây Tây lên đặt lên trên người, hoàn toàn không có ý muốn quan tâm đến mình, Trần Tiến cũng nhịn không được nữa, mắng hai câu: "Chu Khởi, Chu đại thiếu gia! Tớ chưa từng thấy ai chó má như cậu, WeChat vừa nãy là cậu gửi cho tớ đi? Để tớ tới dỗ Tây Tây chơi cũng là ý của cậu đi? Giờ thì sao, người đến rồi, cậu lại là cái dạng này? Rốt cuộc là chuyện gì hả?"

"Không có việc gì." Chu Khởi nắm lấy bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của Tây Tây, không chút để ý đáp, "Chỉ là đột nhiên muốn bồi dưỡng tình cảm cha con với cục cưng nhà tớ thôi, có phải không hả, Tây Tây?"

Trần Tiến nghe giọng nói cố ý nhẹ nhàng này của Chu Khởi, lại là một trận rùng mình ghê tởm.

Trong lòng còn đang buồn bực, thật sự không hiểu sao Chu Khởi đột nhiên có thể thay đổi lớn như vậy.

Lúc này, Tây Tây vừa ăn bánh quy, vừa lại bật ra một câu: "bababa..."

Chu Khởi nghe thấy, biểu cảm trên mặt cũng mềm nhũn, giọng nói cũng phát ra càng thấp càng dịu dàng hơn.

"Ừ, ba ở đây nè."

Trần Tiến: "..."

Được, tìm được mấu chốt của vấn đề rồi, ầm ĩ nửa ngày hóa ra là Tây Tây mở miệng gọi ba, mở cửa trái tim cưng chiều con gái của ông bố Chu Khởi.

Xem ra hắn tới một chuyến này quả thật là dư thừa rồi.

...

Đúng như Trần Tiến đã nói, mấy tiếng "bababa..." của Tiểu Tây Tây triệt để khiến Chu Khởi có sự thay đổi, trước kia cả ngày tranh giành sự chú ý của Hứa Nùng với con gái, bây giờ trên cơ bản có thời gian thì thích xoay xung quanh con gái.

Hứa Nùng nhìn thấy hết thảy, trong lòng cũng rất vui mừng.

Có điều, cô cũng không cảm thấy trước kia Chu Khởi không thích Tây Tây, dù sao ban đêm lúc Tây Tây khóc quấy, đại đa số đều là Chu Khởi xoay người xuống giường ôm cô bé tới lui dỗ dành.

Chỉ là... Cô không nghĩ tới là, sự thay đổi của Chu Khởi sẽ lớn như vậy, trước sau tương phản không những là cô, mà ngay cả mẹ Chu cũng rất ngoài ý muốn.

Trước đây, về đến nhà chuyện đầu tiên là muốn ôm Hứa Nùng, hiện tại đổi thành theo sau mông Tây Tây, để cô bé gọi "Cha". Trong túi áo của hắn vẫn luôn có thể biến ra một ít đồ vật nhỏ, hoặc là đồ ăn vặt mà trẻ con tuổi này có thể ăn, hoặc là một ít đồ chơi mà Tây Tây thích.

Mỗi lần nhìn thấy, Tây Tây đều vui vẻ vô cùng, không ngừng gọi cha cha, còn thường xuyên vỗ tay hoặc là trực tiếp hôn một cái lên má Chu Khởi.

Chu Khởi cứ như vậy bị con gái dỗ dành đến cái gì cũng quên hết, cho dù Tây Tây lại dính lấy Hứa Nùng, hắn cũng sẽ chủ động sáp lại gần, cùng nhau dính.

Hứa Nùng cảm thấy hiệu quả của việc đơn độc ở cùng một chỗ này thật không tệ, vì thế trong hai năm sau đó, chỉ cần vừa có cơ hội, cô đều sẽ sắp xếp để Chu Khởi và Tây Tây ở riêng cùng nhau.

Sau đó cũng phát triển thành, chỉ cần cô đi ra ngoài làm việc hoặc là ở đoàn phim đuổi tiến độ, Chu Khởi đều sẽ chủ động đề xuất việc một mình trông Tây Tây.

Dần dần, lúc Tây Tây từ hai tuổi đến ba tuổi, ngược lại là thời gian ở chung với cha còn nhiều hơn ở cùng mẹ, có chuyện gì cũng đi cầu xin cha trước, rất ít khi lại đi tìm Hứa Nùng.

Hứa Nùng cảm nhận được con gái không dính mình nữa cũng rất đau lòng, có một lần khi hai người ở trên giường lăn qua lăn lại xong, cô nhẹ thở dốc dựa vào trong ngực Chu Khởi, nhịn không được, thờ dài oán trách một câu ——

"Tây Tây không thích ở cùng một chỗ với em nữa."

Lúc cô không ở nhà thì cũng thôi, lúc cô ở nhà, Tây Tây có chuyện gì cũng đều là tìm Chu Khởi trước, còn thường xuyên lặng lẽ nói chuyện cùng người kia, có hai lần cô lén lút hỏi hắn Tây Tây nói với hắn cái gì, hắn vậy mà còn nói muốn giữ bí mật, đây là bí mật giữa hai cha con bọn hắn.

Hứa Nùng cạn lời, nhưng cũng tôn trọng ý nguyện của con gái nhỏ, không truy hỏi nữa.

Nhưng thật ra cô không biết là, Tây Tây có chỗ nào là không dính cô, chỉ là so sánh với cô người làm mẹ này mà nói, cha càng dễ dàng đáp ứng một ít yêu cầu vô lý của cô bé hơn.

Ví dụ như... Một ngày ăn hai cây kem ly, cùng với mỗi ngày đều có thể ăn kẹo và socola.

Loại lời này Chu Khởi nào dám nói chứ!

Cô nàng nhà hắn vẫn luôn nghiêm khắc khống chế chuyện cục cưng ăn đồ ngọt, mỗi tuần đều có hạn lượng, nếu để cô biết, Tây Tây mỗi lần tìm hắn đều là muốn kẹo hoặc là socola, bản thân còn có thể sống nhìn thấy mặt trời ngày hôm sau sao?

Thế nên, lúc Hứa Nùng nói ra những lời này, hắn trực tiếp dùng những lời mà cô đã nói với hắn lúc trước, chuẩn bị lừa gạt.

"Vợ à, Tây Tây mới ba tuổi..." Chu Khởi không nói ra hết lời, nhưng biểu tình muốn nói lại thôi kia, là ai cũng nhìn ra được hắn có ý gì.

Hứa Nùng nghẹn lời, giương mắt trừng hắn, tiếp đến quả nhiên không lên tiếng nữa.

Im lặng một lúc lâu, Hứa Nùng lại giống như là nghĩ tới điều gì, đột nhiên mở miệng lần nữa: "Cái khác cũng không sao, nhưng là Tây Tây hiện tại càng ngày càng tùy hứng, còn thường xuyên không ăn cơm, nói cái gì mà muốn thon thả, muốn giảm cân. Lúc em ở nhà đều sẽ nhìn chằm chằm con bé ăn hết cơm, anh đến lúc đó cũng phải như vậy, biết chưa? Không thể con bé tùy tiện khóc một chút thì chuyện gì cũng chiều theo ý nó, tuyệt đối không được!"

Chu Khởi cái gì cũng không dám nói, chuyện Tây Tây không thích ăn cơm hắn biết, nhưng hắn không nỡ để con gái đói bụng càng không nỡ nhìn con bé khóc nhè, hai mặt cân nhắc, con bé muốn kẹo cùng socola thì càng muốn cho...

Đêm đó Chu Khởi cũng sâu sắc nghĩ lại một chút phương thức giáo dục của mình đối với con gái, cảm thấy lại tiếp tục như vậy tuyệt đối không được, sớm muộn sẽ lòi đuôi.

Vậy nên, ngày hôm sau, hắn đơn giản thử khơi thông tư tưởng với Tây Tây.

"Bảo bối, hôm nay chúng ta ăn cơm được không? Hôm nay bà Lưu làm cho con rất nhiều món ăn ngon, cha trộn cho con thế nào?" Giọng nói của Chu Khởi mềm mỏng vô cùng, dỗ dành nói.

Tây Tây đang đùa nghịch hai cái kẹp tóc và dây buộc tóc mà hôm qua bà nội mới đưa cho cô bé, đầu cũng không ngẩng lên, lắc lắc đầu.

"Không ăn, lát nữa con muốn ăn socola."

"..." Chu Khởi nhìn con gái, quyết định ra đòn sát thủ, "Lúc trước cha chưa nói, nhưng bây giờ cảm thấy không nói cho con biết không được rồi. Con nói bản thân không ăn cơm là vì giảm béo, đúng không?"

Tây Tây gật gật đầu, lanh lảnh đáp: "Đúng vậy, trong các bạn nhỏ ở nhà trẻ, cô giáo nói con đẹp nhất, con không thể lại so sánh với người khác."

"Vậy con có biết hay không, thường xuyên ăn đồ ngọt mới có thể trở nên béo?" Lúc Chu Khởi nói tới chỗ này, còn nhớ tới lúc trước ngẫu nhiên có nhìn thấy kiến thức bảo vệ da, lại bổ sung, "Hơn nữa ăn đồ ngọt còn sẽ khiến làn da trở nên không tốt, sẽ mọc mụn nha. Con suy nghĩ một chút, nếu con lại chỉ ăn đồ ngọt không ăn cơm, khuôn mặt nhỏ nhắn có thể sẽ rỗ nát, eo và chân cũng sẽ thô ra, có phải rất đáng sợ hay không?"

Tây Tây ngẩn người, mơ hồ, mím mím môi, "Cha, cha gạt người."

Có lẽ là thật sự bị hù dọa, sau khi Tây Tây nói xong câu nói kia thì khóc rống lên, người giúp việc trong nhà nghe tiếng nhanh chóng chạy lại giúp đỡ dỗ dành. Dần dần cũng từ trong miệng đứa bé nghe ra rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Người giúp việc này là mẹ Chu mời tới, đối với cả nhà đều rất chiếu cố, nhưng là có một khuyết điểm lớn, chính là rất thích buôn chuyện.

Nhất là ở bên phía Chu Khởi nghe được gió thổi cỏ lay gì, khẳng định ngay lập tức truyền đến trong lỗ tai mẹ Chu.

Mẹ Chu biết, thì đồng nghĩa Hứa Nùng cũng biết.

Vậy nên tối hôm đó, sau khi Hứa Nùng từ đoàn phim quay về, việc đầu tiên chính là lên lầu đóng cửa lại đạp cẳng chân của Chu Khởi mấy cước, lại nổi cáu với hắn một trận.

Sau đó, Chu Khởi phải dỗ dành mấy ngày mới dỗ được cô nàng nhà hắn, còn cam đoan, tuyệt đối không lại lén lút làm chuyện gì cùng con gái nữa, lúc này mới khiến Hứa Nùng bớt buồn phiền.

Có điều, ầm ĩ một hồi như vậy, ngược lại là khiến Tây Tây có thay đổi rất lớn.

Có thể là lời nói của Chu Khởi ở trong lòng cô bé có tác dụng, sau ngày hôm đó, tuy rằng vẫn không ngoan ngoãn ăn cơm, nhưng cũng rất ít ăn đồ ngọt.

Ngẫu nhiên đi ngang qua nơi bán đồ ngọt, nhìn bánh rán ngọt bày trong tủ kính hoặc là kem ly trong cửa hàng, đôi mắt chớp chớp nửa ngày, cũng không lại kêu muốn ăn.

Hứa Nùng đối với thay đổi của con gái vẫn rất vui vẻ, vì thế thỉnh thoảng vẫn sẽ chủ động thưởng cho cô bé một thanh socola hoặc là kẹo gì đó, nhưng Tiểu Tây Tây đều lắc cái đầu nhỏ rất nghiêm túc từ chối, mà còn dùng giọng trẻ con, giống như một người lớn, phổ cập khoa học cho Hứa Nùng.

"Mẹ, ăn đồ ngọt không những sẽ béo phì, mà còn sẽ rỗ mặt, trước đây mẹ không biết thì thôi nha, về sau không cần lại cho con nha." Tây Tây nói như thật, "Bảo bối Tây Tây về sau muốn là một cô bé xinh đẹp!"

Hứa Nùng nhìn điệu bộ này của con gái, trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù, xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, chỉ có thể thuận theo cô bé nói một tiếng "Được".

Sau khi cơn sóng gió đồ ngọt qua đi, trái tim người cha già đang treo lơ lửng của Chu Khởi rốt cuộc triệt để buông xuống.

Nhưng nào ngờ mới an ổn chưa được mấy ngày, cái vật nhỏ kia lại bắt đầu cho hắn một đề tài khó.

Buổi tối một hôm nào đó, lúc hắn theo thường lệ đi nhà trẻ đón Tây Tây về nhà, cô giáo nhìn thấy hắn, muốn nói lại thôi.

Hắn vẫn rất hiểu con quỷ nhỏ nhà hắn, cũng biết sự khó xử của cô giáo, vì thế trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Không sao, cô có lời gì thì nói thẳng với tôi là được, không cần giấu giếm."

Cô giáo nghe xong Chu Khởi nói, cũng không do dự nữa, mở miệng nói: "Bạn nhỏ Chu Kim Tích hôm nay... Khụ, cưỡng hôn một bạn học nam mới tới."

Chu Khởi vẫn cho là bản thân nghe nhầm, nụ cười trên mặt từ từ cứng đờ, "Cô nói cái gì?"

Cô giáo cũng cảm thấy chuyện này thật không biết nên khóc hay cười, lúc miêu tả cảm thấy vừa lúng túng vừa buồn cười.

Hóa ra là nhà trẻ của Tây Tây hôm nay có một bạn học mới đến, một bé trai rất nhã nhặn ngại ngùng, cười lên trên gương mặt còn có hai cái má lúm đồng tiền nhỏ.

Tây Tây vừa nhìn thấy, đã cảm thấy thích ghê gớm, lại trùng hợp cô giáo sắp xếp hai đứa ngồi cùng một chỗ.

Tuân theo lời dạy của cha mẹ khi còn bé, gặp được người mình thích thì phải hôn một cái... Khụ, Tiểu Tây Tây tại sau khi bạn nam người ta ngồi xuống, trực tiếp nghiêng đầu, hôn lên má lúm đồng tiền của cậu bé.

Nhưng mà không những một cái.

Cậu bé giật nảy mình, mặt đỏ bừng bừng không biết làm sao ngồi ở tại chỗ. Tây Tây ngược lại như là không có việc gì, vỗ vỗ bả vai của cậu bé.

"Cậu nếu là lớn lên vẫn luôn dễ nhìn như vậy, tớ sẽ để cha tớ bỏ tiền, mua cậu về nhà tớ làm con rể. Nhà tớ có rất nhiều đồ chơi hay cùng đồ ăn ngon, chỉ cần cậu vẫn luôn dễ nhìn như vậy, tớ đều sẽ chia cho cậu!"

Bé trai ban đầu chỉ là xấu hổ, vừa nghe chuyện mua về làm con rể gì gì đó, đột nhiên liền bị hù dọa. Khóc lớn gọi cô giáo, còn chỉ vào Tây Tây nói cô bé là kẻ buôn người.

Sau đó, cô giáo dỗ người tốt rồi, người lớn trong nhà đối phương nghe nói ngọn nguồn sự việc cũng không truy cứu, nhưng là cô ta vẫn cảm thấy nên nói chuyện với Chu Khởi một chút mới được.

Tối hôm đó, Chu Khởi đưa Tây Tây cùng đi thành phố điện ảnh đón Hứa Nùng về nhà.

Trên đường hắn và con gái ngồi ở ghế sau, nhìn cô bé, nhịn không được mở miệng: "Tây Tây rất thích bạn học mới sao?"

Tây Tây gật gật đầu, "Thích nha, bạn ấy dễ nhìn."

Ngẫm nghĩ một lát, lại ngây thơ bổ sung: "Nhưng mà, bạn ấy phải luôn dễ nhìn như vậy, con mới có thể vẫn luôn thích, nếu không con chỉ phải đi thích người khác nha."

"..." Chu Khởi không chú ý tới lời nói vô lại của con gái bảo bối, nắm chặt trọng điểm nói, "Bảo bối, cha nói con biết nha, không phải cái gì cũng có thể dùng tiền để mua, liền giống như bạn học nam hôm nay, con cho dù có thích cũng không thể dùng từ "mua" nha, đây là không tôn trọng người ta, rất không lễ phép."

Tiểu Tây Tây chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn cha bé, điệu bộ như là rất khó xử, "Vậy, phải làm thế nào? Con bây giờ rất thích bạn ấy nha, cha không phải nói con thích cái gì đều sẽ mua cho con sao?"

... Hắn nói chính là thích đồ vật gì! Không bao gồm người a!

Nhưng Chu Khởi lại thế nào cũng sẽ không bắt bẻ một đứa bé những thứ này, chỉ kiên nhẫn tiếp tục giải thích: "Cha nói chính là vật phẩm hoặc là hoạt động nhỏ, nhưng là người thì không được. Con nếu thích người nào, thì phải dụng tâm đi kết giao, nhưng mà, con bây giờ tuổi tác còn nhỏ, vẫn chưa hiểu chân chính thích là cái gì, chờ sau khi lớn lên, nếu con vẫn thích bạn học nhỏ hôm nay, cha lại dạy con làm thế nào lừa người... Khụ, theo đuổi về nhà, được không?"

Tiểu Tây Tây cái hiểu cái không gật gật đầu, lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vậy bạn ấy phải luôn dễ nhìn như vậy mới được, nếu là lớn lên trở nên xấu rồi, con mới không cần thích bạn ấy đâu!"

"..."

Chu Khởi giải quyết xong vấn đề lớn, tâm tình tốt hơn không ít, sau khi đến đoàn phim nhìn thấy Hứa Nùng, cũng không có cảm giác chột dạ gì, tiến lên trước thân mật in lên khóe miệng của cô một nụ hôn nhẹ.

Tiểu Tây Tây sớm đã quen với hình ảnh cha mẹ ân ái, vừa cười lộ răng sữa, vừa lấy bàn tay nhỏ bé mũm mĩn làm mặt xấu hổ.

Sau đó, Chu Khởi mang theo con gái ngồi chờ ở phim trường khoảng hai giờ đồng hồ, bên Hứa Nùng mới hoàn thành cảnh quay thu dọn công việc.

Tiểu Tây Tây lúc này đã chờ mệt, nằm sấp trên đầu vai của cha ngủ gật. Hứa Nùng đau lòng vô cùng, nhưng cũng không trực tiếp ôm vào trong lòng mình giống như ngày thường.

Chu Khởi có chút ngạc nhiên, lúc đi ra khỏi trường quay về phía cổng thành, mở miệng nói: "Vợ à, em bị thương hay là làm sao vậy?"

Nếu không, lúc này, cô nàng nhà hắn đã rất tích cực ôm lấy Tiểu Tây Tây thân mật một lát rồi, chỗ nào sẽ giống như hôm nay vậy.

Hứa Nùng im lặng, mím môi cong cong khóe miệng.

"Em hẳn là lại có em bé rồi."

"...???"

Tiểu Tây Tây ghé vào bờ vai cha mơ mơ màng màng cũng nghe thấy được lời mẹ nói, tức khắc dụi dụi mắt, ngây thơ nói: "Mẹ sắp sinh em gái cho con sao?"

"..." Chu Khởi cũng không biết nên làm sao hình dung tâm tình giờ phút này, sau một hồi khá lâu, mới thốt ra một câu, "Không phải là em gái, là em trai."

"Không phải, chính là em gái, con biết mà, nhất định là em gái."

"... Là em trai!"

"Chính là em gái!"

...

Hai cha con ngươi một lời ta một lời tranh cãi không ngừng, Hứa Nùng ở bên cạnh nhìn, nhịn không được cười nói: "Hai người có phải trẻ con hay không hả."

Hai người dường như ai cũng không nghe thấy cô nói, vẫn đang không ngừng tranh luận giới tính của cục cưng.

Gió ấm thổi qua, trong không khí mang theo sự ấm áp khiến người an tâm, một đường đồng hành cùng bọn họ, đi về phía xa.

——

Một ngọn lửa đang cháy trong lò sưởi đêm mùa đông,

Một ngọn hải đăng ở phía xa sáng lên trong màn đêm,

Hương hoa thoang thoảng trong gió nhẹ,

Còn có, em đốt cháy hết tất cả lãng mạn, đổi được anh.

Duy nhất là anh.
Bình Luận (0)
Comment