Đốt Tình - Ninh Viễn

Chương 10

Cảm giác nóng ấm mềm mại trên đầu ngón tay chỉ chạm nhẹ một chút rồi rời đi.

Biên Tẫn không để lộ cảm xúc vội vàng trên mặt, vững vàng cầm lấy muỗng nhỏ của Thẩm Nghịch, hoàn toàn đưa vào miệng, an tĩnh ăn hết sữa đặc, như thể sự tiếp xúc ngoài ý muốn vừa rồi chưa từng xảy ra.

Thẩm Nghịch nhìn dấu vết mờ nhạt còn lưu lại trên đầu ngón tay mình.

Một chút phấn rất nhạt, nhạt đến gần như trong suốt.

Hàng mi dài của Thẩm Nghịch khẽ động, cũng không nói gì thêm, chuyên tâm đút từng chút sữa đặc cho Biên Tẫn.

Hai người trông như một đôi song thê mới cưới ân ái, còn có chút tình tứ.

Đút xong sữa đặc, Thẩm Nghịch dặn dò "Có canh và thức ăn, tranh thủ ăn nóng" rồi định rời đi.

Biên Tẫn nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Ta đưa ngươi ra ngoài."

Thẩm Nghịch: "Được."

Mạnh Sơ đang dọn dẹp những ly nước đường thầm nghĩ, không ngờ tỷ tỷ băng giá lại quấn quýt thê tử mình như vậy.

Hai người đi trước đi sau đến cửa Lan Đài, xung quanh vắng lặng, Biên Tẫn nói:

"Cảm ơn, đã cố ý đến một chuyến."

Thẩm Nghịch tạm thời gạt bỏ hình ảnh vành tai Biên Tẫn ửng đỏ vừa rồi ra khỏi đầu, dùng giọng điệu chắc chắn nói:

"Không cần khách khí, ngươi và ta hiện tại trên danh nghĩa là song thê, đương nhiên là vinh nhục cùng nhau."

Biên Tẫn gật đầu, lại nói: "Còn một chuyện muốn nói với ngươi. Lúc trước ta muốn mua vũ khí phòng thân, là muốn thông báo với ngươi, không phải muốn ngươi trả tiền."

"Thông báo?"

"Theo như lời ngươi, chúng ta hiện tại trên danh nghĩa là song thê, bao gồm cả tài sản đều nên dùng chung. Tiêu tiền đương nhiên phải báo cho ngươi."

Điều này vượt quá dự kiến của Thẩm Nghịch, nàng còn tưởng là xin một món quà nhỏ, không ngờ lại là thông báo thật sự.

Nghĩ lại cũng đúng, với tính cách của sư tỷ, sao có thể xin xỏ ai món quà.

Chỉ là, sư tỷ đứng đầu về sự khô khan và lạnh lùng, vậy mà lại ôn hòa và phục tùng với thê tử trên danh nghĩa như vậy.

Thật khó tưởng tượng, nếu nàng thật sự yêu một ai đó, sẽ vì người đó mà làm đến mức nào.

Thẩm Nghịch: "Không sao, ngươi cứ mua. Tài sản của ta đương nhiên cũng là của ngươi."

Biên Tẫn: "Ta trở về đây."

Hai người không nói lời tạm biệt, Thẩm Nghịch lên ngựa, chậm rãi rời khỏi Lan Đài.

.

Khi tan làm, Trình Triệt cố ý đến nói chuyện với Biên Tẫn, nói rằng ngày mai nàng được nghỉ một ngày, không cần đến làm.

Biên Tẫn lăn lộn trong quan trường nhiều năm, không cần Trình Triệt nói rõ, nàng cũng biết đối phương kiêng dè Thẩm Nghịch, sợ việc phân công ca trực trước đây bị Thẩm Nghịch để bụng, nên giờ đến lấy lòng.

Biên Tẫn nói: "Không cần nghỉ, ta còn rất nhiều hồ sơ chưa sắp xếp xong."

Trình Triệt cũng không phản bác, mọi việc đều theo ý Biên Tẫn, tiện thể khen ngợi một phen, kêu gọi toàn bộ Lan Đài nên học tập người tài giỏi như Biên lệnh sử.

Biên Tẫn không mấy để tâm, thu dọn xong công văn hồ sơ liền rời khỏi Lan Đài.

Mặt trời lặn về phía tây, muôn nhà lên đèn.

Trong Tĩnh An Hầu phủ, Vạn cô cô đang bảo mấy người gia nhân trải thảm đỏ đến cổng lớn của phủ.

"Vạn cô cô."

Biên Tẫn tan làm trở về, vừa lúc gặp bà.

"Bữa trưa hôm nay rất ngon, cảm ơn."

Vạn cô cô ngẩn ra, ngay sau đó hiểu ra.

"Không phải ta làm, là Hầu quân tự mình xuống bếp."

Điều này có chút ngoài dự kiến của Biên Tẫn, "Hương vị giống hệt như ngươi làm."

Vạn cô cô cười nói: "Có lẽ là Hầu quân biết, tay nghề của ta hợp khẩu vị của ngươi."

Trên đường về phòng ngủ, Biên Tẫn nghĩ, Thẩm Nghịch vậy mà lại tự mình nấu cơm.

Trước kia ở Song Cực Lâu, nướng một củ khoai lang cũng nướng thành than, ngày lễ Tết cả ngày quanh quẩn bên bếp, chỉ chờ Biên Tẫn đút cho ăn.

Nhớ lại chuyện cũ, khóe miệng Biên Tẫn thoáng nở một nụ cười, chính nàng cũng không nhận ra.

Trước khi về phòng ngủ, Biên Tẫn đi tắm gội trước.

Cởi bỏ bộ quan phục gò bó cả ngày, ngâm mình trong suối nước nóng, tắm rửa sạch sẽ, lau khô người, cầm lấy bộ váy dài chỉnh tề được đặt bên cạnh hồ.

Chất liệu váy mềm mại ôm lấy cơ thể, không hề gây khó chịu khi tiếp xúc với da, mặc vào người như mặc một lớp lụa mỏng. Điều đáng nói là chất liệu này còn rất ấm.

Nàng biết đây là bộ váy cưới Thẩm Nghịch đặc biệt làm cho hai người họ.

Váy cưới có nguyên bộ, từ váy mặc ở nhà đến thường phục mặc ra ngoài đều rất thoải mái.

Chỉ là màu sắc đều quá mức tươi đẹp, Biên Tẫn cảm thấy không thực sự hợp với tuổi tác của mình.

Nghĩ ngợi một lát, nàng vẫn mặc vào.

Khi thắt đai lưng, nàng thấy ở vị trí xương chậu có một điểm cắm nhỏ.

Điểm cắm dính sát vào da, nằm ở vị trí kín đáo, không gây cảm giác khó chịu, đặc biệt là chạm vào rất khó phát hiện, nhiều ngày qua Biên Tẫn đều không chú ý.

Trước đây không có điểm cắm này, hẳn là do Thẩm Nghịch để lại trong lần chữa trị đầu tiên.

Biên Tẫn cũng hiểu một ít về nguyên lý máy móc, vị trí này tương đối thuận tiện cho việc chữa trị cột sống.

Xương chậu là nơi mà ngay cả Biên Tẫn cũng ít khi chạm vào.

Thật khó mà không nghĩ rằng, trong quá trình được Thẩm Nghịch chữa trị, ngay cả những chi tiết trên cơ thể mà chính nàng cũng không quen thuộc, đã bị Thẩm Nghịch xem xét kỹ lưỡng.

Những ngón tay đang nắm vạt áo có chút ửng đỏ, Biên Tẫn mặc xong váy dài, khoác thêm áo choàng giữ ấm.

Sau khi khoác vào, nàng phát hiện áo choàng của mình và áo choàng Thẩm Nghịch mặc đến Lan Đài hôm nay là cùng kiểu, chỉ khác màu.

Nàng mặc màu xanh núi xa, Thẩm Nghịch mặc màu tím phong tín.

Hoa văn tơ vàng đều là hình cây liền cành giống nhau.

Nếu hai người mặc chúng đi cùng nhau, e rằng ai cũng sẽ liếc mắt một cái nhận ra các nàng là song thê.

Đến phòng ăn, định gặp mặt cảm tạ Thẩm Nghịch về việc tự mình xuống bếp hôm nay, nhưng lại không thấy bóng dáng nàng.

Hay là nàng ấy không đến?

Biên Tẫn vừa ngồi xuống vừa suy nghĩ, rõ ràng là sư muội tự tay làm đồ ăn, vì sao lại không nói gì?

Dù sao nàng cũng sẽ không hiểu lầm sư muội vẫn còn thích mình.

Khi Vạn cô cô bưng canh nóng lên, Biên Tẫn hỏi: "Hầu quân đâu?"

Vạn cô cô thầm nghĩ, hôm nay quả nhiên không gọi là sư muội.

"Hầu quân sau khi về phủ thì vẫn luôn ở trong phòng làm việc không ra ngoài."

"Không dùng bữa tối sao? Có cần mang chút đồ ăn qua đó không?"

Vạn cô cô nói: "Ôi chao, chúng ta cũng không dám đi. Hầu quân tính tình tốt như vậy, chỉ cần vào phòng làm việc là không nhận người thân. Lần mới đón phu nhân về đó, Hầu quân chui vào phòng làm việc chữa trị cho phu nhân, suốt 5 ngày cũng không ra ngoài. Năm ngày chỉ ăn ba bữa cơm, còn không cho người đưa cơm nói chuyện, nói một chữ cũng sẽ bị nàng trừng mắt."

Biên Tẫn biết mình lúc trước bị thương rất nặng, nhưng thời gian 5 ngày vẫn khiến nàng có chút bất ngờ.

Suốt 5 ngày đều chữa trị với cường độ cao, chỉ ăn ba bữa cơm, dù còn trẻ e rằng cũng rất khó trụ được.

"Cho nên sau này Hầu quân chỉ cần vào phòng làm việc, chúng ta liền không dám gõ cửa." Nói đến đây, mắt Vạn cô cô cong cong, cười nói, "Nhưng phu nhân có thể thử xem, Hầu quân nhất định không nỡ trách cứ phu nhân."

Biên Tẫn cũng không có gì để phản bác, nếu đã thành thân, khó tránh khỏi bị người khác trêu chọc.

Biên Tẫn nói: "Chữa trị là công việc đòi hỏi sự kiên nhẫn và định lực rất cao, mạch điện nhỏ bé và phức tạp, giống như khắc chữ trên hạt gạo, đương nhiên cần phải cẩn thận, không thể bị quấy rầy."

Vạn cô cô liền nói mấy tiếng "Vâng", sư tỷ vẫn che chở sư muội như hồi còn ở sư môn.

Vạn cô cô định rời đi, nghĩ đến điều gì lại quay trở lại, hạ thấp giọng, thần bí nói:

"Phu nhân, đồ vật trong hộp tình ý có cần đổi cái khác, thêm đồ không?"

Biên Tẫn khó hiểu, "Hộp tình ý?"

Thấy Vạn cô cô cười không giống bình thường, Biên Tẫn rất nhanh hiểu ra.

Cái gọi là hộp tình ý, đại khái chính là cái hộp gỗ "trợ hứng" mà ngày động phòng nàng vô tình mở ra, suýt chút nữa bị mù mắt.

Thấy Biên Tẫn muốn nói lại thôi, Vạn cô cô lo lắng quỳ xuống bên cạnh nàng, nhỏ giọng nói:

"Hay là phu nhân vẫn chưa cùng Hầu quân viên phòng?"

Chuyện riêng tư như vậy, bình thường quản gia tuyệt đối không hỏi.

Nhưng Vạn cô cô là người cũ của Song Cực Lâu, nhìn hai người họ lớn lên cùng nhau, đương nhiên thân thiết hơn quản gia bình thường.

Biên Tẫn thực sự có chút khó trả lời.

Nàng và Thẩm Nghịch đừng nói là viên phòng, còn chưa ngủ chung giường.

Cái hộp tình ý đó Biên Tẫn đã cố nhịn lắm mới không ném thẳng ra khỏi cửa.

Nhớ đến hôm nay Thẩm Nghịch đã nói "Ngươi và ta hiện tại trên danh nghĩa là song thê, đương nhiên là vinh nhục cùng nhau", thêm vào việc Thiên tử ban hôn, ngày động phòng còn cố tình diễn một màn cho người của Lệ Cảnh Môn báo cáo, việc chưa viên phòng đương nhiên không thể nói ra ngoài.

Sợ lần này cũng không nhận được câu trả lời vừa ý, Vạn cô cô lại hỏi, Biên Tẫn chỉ có thể gắng gượng nói:

"Đương nhiên là rồi."

Vạn cô cô quả nhiên thở phào nhẹ nhõm, "Vậy để ta chuẩn bị thêm một ít cho hai người, đừng để thiếu."

Biên Tẫn nhắm mắt, hít sâu một hơi, ngăn cản bà.

"Tạm thời không cần, vẫn chưa......dùng hết."

Biên Tẫn cũng không biết mình đang nói gì.

Vạn cô cô tận tình khuyên bảo, "Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, tình cảm nồng nàn, sao có thể đợi đến dùng hết rồi mới nghĩ đến chuẩn bị thêm chứ. Ta thấy chỗ cầu Chức Nữ có thêm mấy mẫu mới, chuyên dùng cho song thê, bán chạy lắm, còn cần phải đặt trước đó! Hay là ta giúp hai vị phu nhân đặt hàng trước?"

Tai Biên Tẫn đã đỏ ửng đến tận cổ, chỉ để lại hai chữ "Tùy ngươi", cuối cùng không thể ngồi yên nữa, lấy cớ rời đi.

Trời đổ tuyết lớn, Biên Tẫn đi dạo trong sân một hồi lâu, mới xua tan được những hình ảnh quá mức ám muội trong đầu.

.

Trong phòng làm việc phía bắc của Hầu phủ.

Trên bàn đặt hai màn hình điện tử cực lớn, trước mặt Thẩm Nghịch còn có một màn hình chiếu bán trong suốt.

Đôi tay nàng nhanh chóng gõ bàn phím, ánh sáng xanh trắng lập lòe trong đôi mắt tập trung của nàng.

Sau khi người trong giới ám võng trả lời tin nhắn cuối cùng, Thẩm Nghịch xác nhận, đối phương cũng không biết Cốt Tiên rơi ở đâu.

Giới ám võng, nơi ngay cả chiếc đũa mà hoàng đế tiền triều từng dùng cũng có thể đào bới lên được, vậy mà Cốt Tiên của Biên Tẫn lại không có nửa điểm tin tức.

Cốt Tiên là thánh khí của Song Cực Lâu do sư tôn truyền lại, sau khi Biên Tẫn kế thừa đã dùng nó mười năm, phần lớn gia sản của nàng đều dùng để chế tạo cây vũ khí vô song này.

Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm mua bán trong giới ám võng của Thẩm Nghịch, nàng phỏng đoán Cốt Tiên thuộc hàng vũ khí cấp S đứng đầu, nếu đem ra đấu giá chắc chắn sẽ có giá trên trời. Dù giá có tăng gấp bội, chắc chắn vẫn có vô số người tranh giành.

Vật phẩm quý hiếm như vậy, sao có thể biến mất một cách vô cớ?

Điều này không phù hợp với thế đạo hiểm ác này.

Thẩm Nghịch đăng nhập vào tài khoản riêng, nhắn tin cho người của mình, bảo họ đi điều tra nơi Cốt Tiên xuất hiện lần cuối.

Sau khi gửi đi, nàng nghĩ ngợi rồi bổ sung thêm một câu:

【Điểm trọng yếu cần điều tra là, có hay không xuất hiện ở lãnh thổ của Huyền Nhật quốc.】

Khi Thẩm Nghịch ra khỏi phòng làm việc, gió lạnh nổi lên tứ phía, khiến nàng rùng mình.

Nàng nhanh chóng bước đi trong hành lang, chỉ muốn nhanh chóng vào phòng ngủ ấm áp.

Mở cửa phòng ngủ, nàng thấy Biên Tẫn đang cởi áo.

Một tiếng hít khẽ vang lên, Biên Tẫn nhanh chóng mặc áo ngủ vào, bờ vai trắng ngần thoáng hiện dưới ánh đèn.

Cùng lúc đó, Thẩm Nghịch đã quay mặt đi.

"Xin lỗi." Thẩm Nghịch quay lưng về phía nàng xoa xoa mũi, "Vừa nãy đang nghĩ chuyện, quên mất ngươi ở đây."

Những năm gần đây nàng sống một mình, đi đến đâu cũng trực tiếp đẩy cửa vào, vừa rồi đang nghĩ về chuyện Cốt Tiên và Đế quốc Huyền Nhật, quên mất mình đã thành thân, phòng ngủ không còn chỉ thuộc về một mình nàng.

Biên Tẫn mặc xong áo ngủ, "Không sao."

Ánh đèn dầu hơi tối, khi Biên Tẫn lên giường liền che tai lại.

Thẩm Nghịch hẳn là không phát hiện, tai Biên Tẫn còn đỏ hơn cả lúc ở trong hỉ trướng.

Trước khi đi vào giấc ngủ, cả hai vẫn giữ im lặng như thường lệ.

Sự yên tĩnh này thực ra lại dễ dàng đưa người vào giấc ngủ.

Ý thức của Biên Tẫn đang lơ lửng bên bờ vực của giấc ngủ, sắp chìm vào giấc mơ sâu thẳm, đột nhiên, một bàn tay từ góc ý thức vươn ra, quấn lấy nàng.

Một giọng nữ yếu ớt vang lên từ vực sâu, lặp đi lặp lại......

"Bảo bối của ta, tâm can của ta, sao ngươi có thể nói đi là đi?"

"Ta và ma chủng đều rất nhớ ngươi......"

Biên Tẫn muốn thoát ra, nhưng bàn tay kia biến thành vô số bàn tay, che miệng nàng, bóp nghẹt cổ họng nàng, từng chút kéo nàng xuống vực sâu.

"Mỗi một con người của ngươi đều yêu ta, một lòng một dạ muốn ta uống máu ngươi, ăn thịt ngươi. Chuyện này sao có thể chỉ là mơ? Hứa với ta, dù bị ngàn đao vạn kiếm, tay phải cũng chỉ nên để lại cho ta, được không?"

.......

Nghe thấy tiếng thở d.ốc nặng nề khác thường của Biên Tẫn, Thẩm Nghịch mở mắt.

"Sư tỷ?"

Thẩm Nghịch đến bên giường, thấy Biên Tẫn nhắm chặt mắt, bị ác mộng vây khốn, tay nắm chặt đến trắng bệch, cả người nóng bừng, từng có dấu hiệu nguy hiểm tái phát.

"Sư tỷ, tỉnh lại, Biên Tẫn?"

Thẩm Nghịch đưa tay muốn lay nàng, lại bị nàng nắm chặt lấy cổ tay.

Một lực rất mạnh đặt lên cổ tay Thẩm Nghịch, Biên Tẫn đột nhiên mở mắt, trong giọng nói mang theo phẫn nộ và run rẩy, thậm chí khàn khàn.

"Đừng chạm vào ta."

Thẩm Nghịch thấy hai mắt nàng đầy phẫn nộ nhưng lại không có tiêu cự, trên trán toàn là mồ hôi lạnh, biết nàng vẫn chưa tỉnh.

Đây là mơ thấy gì vậy?

Mơ thấy bị Đại Lý Tự tra tấn dã man, hay là những hình ảnh bị chà đạp tàn bạo?

Thẩm Nghịch mặc cho nàng nắm lấy, tiếp tục nhẹ giọng nói: "Sư tỷ, là ta, ta sẽ không làm hại ngươi."

Ban đầu Biên Tẫn ở trong trạng thái cực kỳ căng thẳng, không thể thả lỏng.

Thẩm Nghịch kiên nhẫn trấn an nàng hết lần này đến lần khác, cuối cùng, sắc mặt Biên Tẫn cũng dịu đi một chút, dường như đã nhận ra điều gì, khẽ gọi:

"A Diêu?"

Thẩm Nghịch lại một lần nữa nghe thấy cái tên khi còn nhỏ có chút xa lạ này.

"Là ta, sư tỷ."

Lực nắm chặt cũng giảm bớt, Thẩm Nghịch tiếp tục nói: "Ta ở đây."

Tần suất hô hấp dồn dập dần chậm lại, nhiệt độ quá tải cũng bắt đầu giảm xuống.

Nhưng nàng vẫn run rẩy, tay vẫn nắm chặt tay Thẩm Nghịch không buông, rõ ràng là không muốn Thẩm Nghịch rời đi.

Giằng co rất lâu, Thẩm Nghịch chỉ có thể nằm xuống phía sau nàng, dang hai tay ôm nàng vào lòng.

Thấy nàng cắn chặt môi, trên môi đã thấy máu, Thẩm Nghịch không muốn nàng tiếp tục làm tổn thương chính mình, khẽ gọi, muốn nàng buông ra.

Lại bị nàng cắn vào mu bàn tay.

Vừa cắn vừa nghiến, giống như con thú cùng đường không chịu khuất phục, dù chỉ còn một cái miệng cũng muốn cắn xé đến cùng.

Với cách cắn nghiến này, môi vẫn sẽ chảy máu.

Biết nàng thích sạch sẽ, không muốn đưa vật gì vào miệng nàng khi nàng không tỉnh táo.

Nhưng hiện tại đã vào miệng rồi, ít nhất đừng để nàng tiếp tục làm tổn thương đôi môi đáng thương.

Thẩm Nghịch dùng đốt ngón tay đẩy vào môi Biên Tẫn, tách hàm răng đang run rẩy của nàng ra, ngăn cách đôi môi mềm mại tiếp tục bị chủ nhân hành hạ.

Cằm Biên Tẫn bị đẩy hơi ngẩng lên, khẽ rên một tiếng, trong sự khó chịu hình như có nghi hoặc.

Ở trong giấc mơ đầy ác mộng, không biết ai đã ôm lấy nàng, bảo vệ nàng.

Vòng tay rất xa lạ, nhưng hơi thở lại rất quen thuộc.

Cảm giác được người khác ôm chặt từ phía sau là điều chưa bao giờ có, cảm giác an toàn từng chút gỡ bỏ sự căng thẳng và lạnh lẽo khỏi cơ thể nàng.

Biên Tẫn không biết vì sao lại cảm thấy người ôm mình là Thẩm Nghịch.

Tiếng quỷ mị trong vực sâu dần biến mất, nàng rơi vào một vùng đất an toàn.

Ban đầu hàm răng vẫn tùy ý cắn mạnh, nhận thấy trong miệng có vị ngọt ngào, thứ vị ấy bao bọc một vật mềm mại tinh tế, mặc cho nàng cắn xé cũng không né tránh.

Dần dần, nàng không nỡ cắn nữa.

Đầu lưỡi tiếc nuối lướt nhẹ trên vật ngọt ngào, từng chút, giống như mèo con li.ếm thức ăn, trấn an vật trong miệng.

Thẩm Nghịch bị nàng li.ếm đến có chút ngứa, lại vì hành động chủ động và đầy tiếc nuối của nàng mà có chút thất thần.

Nhẹ nhàng vu.ốt ve cằm Biên Tẫn, Biên Tẫn an tĩnh cọ vào lòng bàn tay nàng.

Đôi mắt Thẩm Nghịch lay động, ôm nàng chặt hơn.

Mệt mỏi đến cực điểm, lại được vỗ về rất thoải mái, Biên Tẫn rất nhanh chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp và sự trấn an.



Chú thích:

Nguồn gốc điển tích "chim liền cánh, cây liền cành":

Chim liền cánh (比翼鳥): Theo sách Nhĩ Nhã (爾雅), ở phương Bắc có một loài chim kỳ lạ tên là kiêm kiêm (鶼鶼), mỗi con chỉ có một cánh và một mắt. Muốn bay, chúng phải ghép đôi với nhau, chắp cánh cùng bay. Hình ảnh này tượng trưng cho sự nương tựa, hỗ trợ lẫn nhau để đạt được mục đích chung.

Cây liền cành (連理枝): Tương truyền có câu chuyện về nàng Tức Thị và chồng là Hàn Phùng. Vì bị vua Tống ép duyên, Hàn Phùng tự tử, Tức Thị cũng gieo mình tự vẫn theo chồng. Vua Tống giận dữ cho chôn hai người ở hai nơi. Sau đó, từ hai mộ mọc lên hai cây văn tử, cành lá quấn quýt vào nhau. Hình ảnh này tượng trưng cho tình yêu chung thủy, ngay cả cái chết cũng không thể chia lìa.

Bình Luận (0)
Comment