"Sư tỷ, người phong ấn ký ức ba năm kia, chính là ngươi sao?"
Sau khi câu hỏi được thốt ra, Thẩm Nghịch, người vốn không sợ trời không sợ đất, cảm thấy mình đang làm một việc trọng đại chưa từng có, tim đập thình thịch, sống lưng căng thẳng, lòng bàn tay hơi ướt mồ hôi.
Có chút khẩn trương, có chút sợ hãi.
Nàng không quá quen thuộc với Biên sư tỷ, không biết nàng ấy sẽ có phản ứng gì, sẽ làm ra chuyện gì.
Biên Tẫn chậm rãi chải tóc, động tác trong tay không dừng lại.
"Vì sao lại nghĩ như vậy?"
Khi giọng nói vững vàng, Biên sư tỷ và Tẫn sư tỷ rất giống nhau, ngay cả Thẩm Nghịch cũng khó mà nhận ra sự khác biệt.
Cảm giác quen thuộc này làm dịu đi sự căng thẳng của Thẩm Nghịch.
Thẩm Nghịch hít thở sâu hơn, nói: "Ta vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc ai có thể phong ấn ký ức của ngươi, khóa chặt ba năm ký ức kia. Với sự cẩn thận, chiến lực mạnh mẽ, thậm chí là tinh thần lực của sư tỷ, dù bị thương nặng, nếu ngươi không hợp tác, việc phong tỏa ký ức đến mức hiện tại cũng không phải chuyện dễ dàng."
Biên Tẫn nghe Thẩm Nghịch nói từng chữ, chải đến ngọn tóc, cẩn thận gỡ từng sợi tóc.
"Nếu nói, ký ức là do chính người chủ động muốn phong tỏa, vậy mọi chuyện đều có thể giải thích."
Thẩm Nghịch tiếp tục: "Chỉ là ta vẫn còn một chút nghi hoặc. Nếu là sư tỷ tự mình muốn phong tỏa ký ức, quá trình phong tỏa thật ra rất dễ dàng, nhưng việc tạo ra tình huống hiện tại, chỉ có thể dùng cách phá giải mạnh mẽ, thì lại rất khó. Điều này vượt quá khả năng máy móc của ngươi."
Đôi mắt lạnh lùng xinh đẹp của Biên Tẫn chuyển hướng về phía nàng, ra hiệu cho nàng nói tiếp.
Được sự đồng ý của nàng, mắt Thẩm Nghịch sáng lên, không nhận ra lúc này mình giống với thỏ con tinh ranh trong giấc mơ của sư tỷ đến nhường nào.
"Cho nên ta vẫn suy đoán như vậy. Việc thiết lập vùng cấm ký ức coi như là ngưoi, nhưng cũng không hoàn toàn là ngươi. Là ngươi chủ động tìm kiếm sự giúp đỡ. Mà người giúp ngươi phong ấn, là người có thiên phú máy móc cao hơn ta."
Ý tưởng này Thẩm Nghịch đã nói với Tẫn sư tỷ. Nếu Biên sư tỷ biết mật mã an toàn, chắc chắn là luôn "Nghe lén" những cuộc trò chuyện của các nàng.
Dù là ý thức tương thông một chiều hay việc truy xuất ký ức sau đó, bất kể Biên sư tỷ có được thông tin bằng cách nào, những lời Thẩm Nghịch nói với Tẫn sư tỷ, Biên sư tỷ đều biết.
Sau khi Thẩm Nghịch phân tích xong, Biên Tẫn không khẳng định cũng không phủ định, toát ra một vẻ tĩnh lặng tao nhã.
So với vẻ nóng nảy như thùng thuốc súng đêm qua, sự thong thả ung dung lúc này càng khiến Thẩm Nghịch như ngồi trên đống lửa.
Nửa ngày không nhận được hồi đáp, cũng không biết khi nào nàng sẽ biến mất, lần sau xuất hiện lại phải chờ bao lâu, Thẩm Nghịch có chút sốt ruột.
Quá muốn biết câu trả lời, Thẩm Nghịch vô thức nghiêng người về phía trước.
"Sư tỷ, có phải người nhớ rõ những chuyện xảy ra trong ba năm đó không? Có thể nói cho ta biết không?"
Ba năm đó quá quan trọng, không chỉ quan trọng với Thẩm Nghịch, mà còn là điều luôn dày vò Tẫn sư tỷ.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở Yến Lạc? Tại sao trăm vạn đại quân lại bị tiêu diệt?
Sau đó nàng đã rơi vào tay Tần Vô Thương như thế nào, bị luyện thành ma chủng. Ai là người đã gây ra vết thương gần như hủy hoại thân trí của nàng......
Tất cả những người liên quan, có lẽ đã ở ngay trước mắt.
Chiếc lược được đặt xuống bàn, hai tay Biên Tẫn buông thõng.
Thẩm Nghịch đột nhiên hoàn hồn, nhận ra mình đã đến quá gần.
Hình ảnh bị giam cầm và cưỡng hôn tàn bạo đêm qua đột ngột hiện lên trong đầu, cảm giác nguy hiểm nhanh chóng lan lên sống lưng. Thẩm Nghịch lặng lẽ lùi lại một chút.
Biên Tẫn vẫn không nhúc nhích, hai tay vẫn đặt trên bàn, không chạm vào nàng.
Thẩm Nghịch:......
Hỏng rồi, cảm giác như trên mặt mình bị viết bốn chữ —— tự mình đa tình.
Biên Tẫn không nói gì, biểu cảm cũng không có bất kỳ thay đổi nào, chỉ là đầu hơi nghiêng về một góc độ, chỉ một chút thôi, nhưng Thẩm Nghịch vẫn nhận ra.
Và càng nhận ra cảm xúc trong cái nghiêng đầu đó.
Đó là thói quen của Biên Tẫn.
Thói quen khi cảm thấy Thẩm Nghịch đáng yêu.
Chi tiết nhỏ bé, quen thuộc này làm mờ ranh giới giữa hai vị sư tỷ.
Biên Tẫn: "Vì sao cảm thấy ta vẫn là Biên Tẫn?"
Thẩm Nghịch bĩu môi, thầm nghĩ, không trả lời câu hỏi của mình mà còn tiếp tục hỏi ngược lại, thật là gian trá Biên sư tỷ, chỉ biết chiếm tiện nghi của người khác.
"Ta sao có thể nhận nhầm ngươi."
Câu nói ngắn gọn của Thẩm Nghịch khiến Biên Tẫn buông bỏ sự căng thẳng và bất mãn nào đó.
Cùng lúc đó, Thẩm Nghịch càng chắc chắn, tất cả những suy đoán của mình đều đúng.
Đều là sư tỷ, nhưng tính cách của hai ý thức có sự khác biệt tinh tế.
Chính là bởi vì có hay không có ký ức ba năm đó.
Nàng càng muốn biết Biên sư tỷ đã trải qua những gì trong ba năm đó, tại sao tính cách lại hơi thay đổi.
Nhưng...... sư tỷ hư hỏng một chút lại có một sức hút khác thường, vẫn khiến nàng rất thích.
Thẩm Nghịch tiếp tục ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của Biên Tẫn.
"Lần xuất hiện ở hồ sơ quán, ngươi đang điều tra gì đó, ta đột nhiên xuất hiện phía sau ngươi, ngươi có chút phản ứng thái quá, nhưng khi phát hiện người phía sau là ta, ngươi nhanh chóng dừng tay, không hề làm tổn thương ta, điều đó chứng tỏ ngươi không có ác ý với ta.
"Một sự việc trực quan hơn là việc cứu viện gia đình Lưu Cát. Ngươi có thể đánh bại hơn hai trăm người của Duệ Phong doanh thuộc Kim Ngô Vệ mà không để lộ bất kỳ sơ hở nào, đó là bản lĩnh của chính sư tỷ. Nếu ý thức khác trong người ngươi là của người khác, e rằng cũng không thể tự nhiên thao túng một cơ thể mạnh mẽ như vậy.
"Về việc lần trước bị Tẫn sư tỷ phát hiện giày bị đặt lệch, có thể là do lúc đó đột nhiên ngươi xuất hiện bất chợt ở hộ viện, nên chưa kịp chỉnh lại giày, đúng không? Việc xuống giường không gây ra tiếng động báo động, đương nhiên là vì những lời ta và Tẫn sư tỷ nói, ngươi đều biết."
Giữa mày Biên Tẫn khẽ nhíu lại.
"Tẫn sư tỷ?"
Thẩm Nghịch:......
Không xong, sao lại lỡ miệng nói ra rồi.
Biên Tẫn im lặng nhìn nàng, chờ đợi câu trả lời.
Bị nàng nhìn như vậy, Thẩm Nghịch cảm thấy mười roi trên lưng lại bắt đầu ngứa ran và đau nhức.
Thẩm Nghịch vẫn chỉ có thể thành thật trả lời.
"Ngươi không cảm thấy, sư tỷ bị mất ba năm ký ức và ngươi có chút khác biệt về tính cách sao? Để phân biệt hai người, ta đã tự đặt cho hai người những cái tên khác nhau trong lòng."
"Theo cách nói của ngươi, ta là sư tỷ nào?"
Câu hỏi được đặt ra không hề có sơ hở.
"Biên sư tỷ."
"Vì sao?"
"Cảm giác chữ 'Biên' nghe có vẻ hung dữ hơn chữ 'Tẫn', thích hợp với ngươi......"
Nửa sau câu nói, Thẩm Nghịch càng nói càng chột dạ.
Biên Tẫn:......
"Ta rất hung dữ sao?"
Thẩm Nghịch nào dám nói. Chỉ hận không thể chiếu lại cảnh tượng đêm qua để nàng ấy tự hồi tưởng. Eo nàng đau cả ngày, như vậy còn chưa đủ hung dữ sao?
Thẩm Nghịch: "Cũng tạm."
Nghĩ nghĩ, lại nói: "Ta quen rồi."
Biên Tẫn:......
Khuôn mặt mơ hồ lộ ra ý cười.
Thẩm Nghịch thấy nàng cười, đột nhiên nhận ra, sư tỷ này cũng thích mình.
Dù đã mất ba năm ký ức, nhưng các nàng rốt cuộc vẫn là một người.
Dù là khi còn nhỏ, sư tỷ đã bất chấp nguy hiểm bảo vệ nàng dưới sự ép buộc của sư tôn, hay là trong thế giới giấc mơ, sư tỷ đã khoác lên nàng một lớp ánh sáng ấm áp mà chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể nhận ra, tất cả đều là sư tỷ trước mắt.
Sự thô bạo đêm qua chắc chắn là có nguyên nhân, Biên sư tỷ chắc chắn cũng rất cưng chiều nàng.
Làm nũng chắc là sẽ có hiệu quả.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nghịch nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Nàng vòng qua bàn, quỳ xuống trước mặt Biên Tẫn, khẽ kéo góc áo nàng, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói cũng ủy khuất hơn vài phần.
"Vậy nên, sư tỷ...... Vì sao người lại muốn phong tỏa ký ức của chính mình? Đêm qua ngươi đã liên lạc với ai? Ngay cả ta cũng không thể nói sao?"
Tiểu sư muội trông thật đáng thương, nhưng khi nói chuyện lại càng lúc càng tiến gần hơn.
Như muốn ngã vào lòng Biên Tẫn, nhưng vẫn cố gắng giữ một khoảng cách, hơi thở phả vào nhau......
Ánh mắt Biên Tẫn dừng lại trên môi Thẩm Nghịch.
Đôi môi này rất đẹp, hình dáng đầy đặn quyến rũ, được tô điểm bởi chút son môi hồng nhạt, hơi hé mở.
Vốn dĩ rất hoạt ngôn, thường hay khiến người ta khó xử, đêm qua bị nàng hôn đến sưng đỏ.
Trông như đóa sen hé nở, nhưng thực chất lại mỏng manh dễ vỡ.
Đầu ngón tay Thẩm Nghịch khẽ động đậy, người trước mặt vẫn không hề lay chuyển, thậm chí vẫn thản nhiên quan sát nàng, xem nàng có thể làm đến mức nào.
Tại sao lại như vậy......
Đổi thành một vị cao tăng tu vi cao hơn, đạo hạnh của tiểu hồ ly như nàng chẳng đáng gì.
Khóe miệng Thẩm Nghịch hơi cứng lại.
Không được nản lòng, vì Tẫn sư tỷ, hãy thử lại.
"Vậy đổi câu hỏi khác vậy, tối hôm qua vì sao người lại làm chuyện đó với ta?"
Trong phòng ngủ im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, khuôn mặt ai đó vẫn không đổi sắc, nhưng nhịp thở đã nhanh hơn.
Thẩm Nghịch biết, mình đã hỏi đúng trọng tâm.
Đầu ngón tay rời khỏi góc áo, tìm một điểm dừng chân mới. Theo nhịp điệu lời nói, từng ngón tay gõ nhẹ lên đốt ngón tay phải của Biên Tẫn, hỏi nàng:
"Có phải là đang ghen không?"
"Ghen?"
"Ngươi nói xem?"
Câu hỏi này chắc là dễ trả lời hơn.
Chỉ cần nàng trả lời, Thẩm Nghịch tin rằng mình có thể từ những lời nói đó tìm ra thông tin hữu ích, để tìm ra nhiều sự thật hơn cho Tẫn sư tỷ, nàng có niềm tin đó.
Nhưng câu trả lời của Biên Tẫn hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng.
"Còn muốn nữa sao?"
Bốn chữ vô cùng đơn giản, còn mang tính tấn công hơn cả một loạt những lời dụ dỗ lộn xộn trước đó của Thẩm Nghịch.
Tim Thẩm Nghịch rung động, trong nháy mắt cảm thấy nóng ran.
Thấy nàng tiến lại gần, còn chưa kịp hôn, ánh mắt Thẩm Nghịch đã chìm đắm.
Không đúng rồi.
Thẩm Nghịch tự nhủ rằng lần sau gặp lại, nhất định sẽ không để nàng hôn.
Nhưng khi ngón tay nàng nhẹ nhàng nâng cằm Thẩm Nghịch, thậm chí không hề có bất kỳ động tác khống chế nào, Thẩm Nghịch đã không thể nhúc nhích.
Mặc cho đôi môi ấy phủ lên môi mình, hé mở......
Không đúng.
Thẩm Nghịch cố gắng tập trung suy nghĩ.
Sao lại không hé mở?
Biên Tẫn chỉ khẽ chạm môi, như lông chim lướt nhẹ, vừa chạm đã rời.
Nụ hôn phớt nhẹ như có như không khiến lòng Thẩm Nghịch tê dại, còn tưởng rằng mình bị trêu đùa, kết quả nụ hôn lại tiến sâu hơn, chỉ hôn đến khi sống lưng Thẩm Nghịch run lên vì cảm giác mềm nhũn, rồi đột ngột tách ra, như gần như xa mà rút lui.
Đầu óc Thẩm Nghịch quay cuồng, bị nàng câu dẫn tiến lên, hai tay chống bên cạnh nàng, ánh mắt mơ màng, bộ dạng đáng thương, rõ ràng là đang đòi hôn.
Trong ánh đèn mờ ảo, Biên Tẫn lộ ra nụ cười nhạt.
Khi nàng sắp hôn lần nữa, môi Thẩm Nghịch bị hai ngón tay của Biên Tẫn chặn lại.
Không thể tiến cũng không thể lùi, trong mắt Thẩm Nghịch phủ một tầng nước long lanh, phát hiện mình bị lừa, giọng nói ủy khuất từ kẽ ngón tay nàng phát ra:
"Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta......"
Biên Tẫn: "Ngươi hỏi gì?"
"Ta hỏi......"
Lời còn chưa dứt, môi Thẩm Nghịch đã bị ngón tay Biên Tẫn đẩy ra. Giống hệt thủ pháp trêu đùa mà nàng từng dùng.
Biên sư tỷ quả nhiên vẫn luôn theo dõi những gì nàng và Tẫn sư tỷ đã làm......
Thẩm Nghịch bị trêu chọc đến "Ưm" hai tiếng, khóe mắt ứa nước.
Thật xảo quyệt, vẫn dùng tay trái.
Môi không thể khép lại, eo lại bị ôm lấy, cả người ngã vào lòng Biên Tẫn.
Hỏi chuyện thì bị ngón tay chặn lại, sau đó biến thành hôn.
Hỏi lại, lại bị hôn.
Đến mức nàng không thể mở miệng được nữa.
Thẩm Nghịch nói rất đúng, nàng đang ghen.
Dù có thể có được toàn bộ ký ức của một người khác, nhưng những ngày tháng từng bước đi sâu vào mối quan hệ với Thẩm Nghịch lại không phải do chính nàng tạo ra.
Là chính nàng, nhưng nàng lại như một người đứng xem.
Tất cả những thủ pháp trêu đùa hiện tại đều là học được từ Thẩm Nghịch, và giờ được dùng chính trên người Thẩm Nghịch.
Từ chiếc bàn thấp, các nàng hôn nhau lên giường, hai tay Thẩm Nghịch bị một tay nàng giữ chặt, nhẹ nhàng đặt lên đ.ỉnh đầu, những vệt đỏ ửng lan khắp da thịt, Thẩm Nghịch hoàn toàn không thể phản kháng.
Chịu đựng chỉ số xúc giác cực cao, Biên Tẫn thở d.ốc nặng nề, hỏi: "Nghịch Tâm có phải vẫn chưa hoàn thành?"
Người trên người mang theo một tia tà khí khó tả, không những không trả lời câu hỏi của nàng, còn trêu chọc nàng như vậy, ngược lại bắt nàng trả lời.
Thẩm Nghịch không biết vì sao nàng lại hỏi điều này.
Bị hôn đến mơ màng, khó chịu đến chết đi sống lại, lại còn bị giữ chặt đầu gối, không cho khép lại.
Thẩm Nghịch vừa khẽ gọi "Sư tỷ", vừa gật đầu trong lòng nàng.
"Chưa hoàn thành...... Vẫn cần...... Nhiều thí nghiệm hơn."
Cộng hưởng tình cảm truyền tải trạng thái hiện tại của Thẩm Nghịch vào lòng Biên Tẫn.
Mặt và tai Biên Tẫn cũng đỏ bừng, nhưng nàng kiềm chế, vẫn giữ được tỉnh táo, thậm chí còn dụ dỗ Thẩm Nghịch:
"Đêm nay liền thí nghiệm."
Khuôn mặt ửng hồng, Thẩm Nghịch khó hiểu nói: "Đêm nay?"
"Ừ, đêm nay, bây giờ."
Thời gian e là không đủ, cần phải là ngay bây giờ.
Một ý thức khác đã mất kiểm soát, Biên Tẫn tự nhủ, phải giữ vững lý trí tuyệt đối.
Cần phải tự mình giám sát, hoàn thành tất cả.
Thẩm Nghịch suy nghĩ trở lại một chút, cảm thấy không ổn.
Vừa mới có thể suy nghĩ, Biên Tẫn đã gạt tay khỏi đầu gối nàng.
Thẩm Nghịch run rẩy cả người, giọng nói cũng vỡ vụn, hoàn toàn không thể suy nghĩ, như bị ma quỷ ám ảnh, hỏi nàng: "Vậy, có khen thưởng không?"
Biên Tẫn khẽ lướt ngón tay qua môi nàng, giọng nói chậm rãi mà dịu dàng: "Trị số hoàn thành tăng thêm một điểm, ta sẽ thưởng cho ngươi một lần."