Đốt Tình - Ninh Viễn

Chương 107

"Ai tới?"

Cửa phòng đã đóng, Biên Tẫn đứng chắn trước mặt Thẩm Nghịch, vẻ mặt trông như bình tĩnh, nhưng tư thế lại cho thấy nàng sẽ không rời đi nếu không có câu trả lời.

Lòng bàn tay Thẩm Nghịch nóng lên, ngón tay hơi cong lại.

Suy cho cùng, đối diện với cùng một người, uy hiếp không hề giảm bớt.

Thẩm Nghịch cũng có lúc đầu óc trống rỗng, cứng họng.

Không khí có chút ngột ngạt, nàng chợt nhìn thấy ba chữ "Ngàn Tư Lâu" trên rương gỗ.

Đột nhiên nhớ ra chiếc rương gỗ này là gì.

Choáng váng, thật ngốc.

Đây đâu phải lý do Biên sư tỷ đột nhiên xuất hiện.

Rõ ràng là lô quần áo mùa hè khác mà các nàng đã đặt làm.

Ngàn Tư Lâu, ha ha, tuyệt thật.

Sao lại đúng lúc này mà đột nhiên đổi cách đóng gói?

Cổ họng Thẩm Nghịch lăn lóc, cố gắng làm cho mình nghe không có gì khác thường.

"Ngàn Tư Lâu à, bộ quần áo mùa hè này, sao giờ này mới đưa tới? Ta nhớ là còn vài ngày nữa mới xong mà."

Ngàn Tư Lâu vì khách hàng lớn mà tăng tốc độ, giao hàng trước, không ngờ lại xảy ra chuyện dở khóc dở cười như vậy.

Biên Tẫn không có ý kiến gì, vẻ mặt cũng không dao động rõ ràng, nhưng không chậm trễ việc da lưng Thẩm Nghịch căng thẳng.

Biên Tẫn rụt tay về, xoay người đem rương gỗ đặt lên bàn, mở ra.

Bên trong thật sự là quần áo mùa hè của Ngàn Tư Lâu.

Trong lúc Thẩm Nghịch còn đang kinh hồn bạt vía, phát hiện Biên Tẫn chậm rì rì cởi găng tay, rửa tay trước chậu nước.

Biên Tẫn luôn thích đeo găng tay, chỉ khi rửa tay hoặc lúc ngủ mới tháo ra, có thể khiến Thẩm Nghịch cẩn thận quan sát cơ hội không nhiều lắm.

Lúc này Thẩm Nghịch mới phát hiện, trên mu bàn tay Biên Tẫn có một vết thương đã hơi đóng vảy.

Ánh mắt Thẩm Nghịch vẫn luôn đuổi theo vết thương, đợi đến khi Biên Tẫn lau khô tay khử trùng xong, Thẩm Nghịch mới dùng tay cũng đã khử trùng nắm lấy đầu ngón tay nàng, cẩn thận kéo đến trước mặt, tỉ mỉ mà nhìn.

Vết thương không tính là nông, nhìn qua đã bị thương mấy ngày.

"Khi nào bị thương?"

Biên Tẫn đọc được nỗi lòng đau xót trong mắt Thẩm Nghịch.

"Lúc luyện tập thể lực không cẩn thận cắt một chút."

"Sao mà bất cẩn vậy......"

"Ngoài ý muốn phát hiện một chuyện."

Đợi đến khi Thẩm Nghịch ngước mắt tò mò nhìn nàng, nàng mới nói:

"Cảm giác đau đã được chữa trị."

Nghe được câu nói này, lực đạo véo đầu ngón tay Biên Tẫn của Thẩm Nghịch có chút tăng mạnh.

Thần thái đôi mắt cũng có một thoáng đình trệ.

Thái dương chảy ra một ít mồ hôi.

Đúng vậy...... Thúc đẩy độ hoàn thành Nghịch Tâm, cảm giác đau của sư tỷ tự nhiên cũng được tăng lên.

Hiện tại sư tỷ hẳn là cùng người bình thường có cảm giác đau không sai biệt lắm.

Mấy đêm trước Thẩm Nghịch bị Biên sư tỷ giày vò đến tinh lực đều cạn kiệt, sự tập trung của nàng xưa nay chưa từng có tan rã. Sau đó nhiều sự kiện đồng thời thúc đẩy, còn không ngừng có sự kiện mới phát sinh, yêu cầu nàng nghĩ yêu cầu nàng tra, vậy mà chuyện quan trọng như vậy cũng chưa thể trước tiên thông báo cho Biên Tẫn một tiếng.

Thẩm Nghịch nắm lấy tay Biên Tẫn.

"Nghịch Tâm có chức năng tự chữa lành, trước đây ta đã từng nói với ngươi rồi. Trong lần kiểm tra định kỳ trước, ta đã xem xét lại và bổ sung thêm, hệ thống và mạng lưới Nghịch Tâm có thể tự động hoàn thiện Nghịch Tâm. Hiện nay, Nghịch Tâm gần như đã hoàn thành, khả năng tự chữa trị ngày càng mạnh mẽ, cảm giác đau cũng được nó tự động chữa trị."

Về cơ bản là sự thật.

Khả năng tự chữa trị của Nghịch Tâm thực sự rất mạnh.

Chỉ là việc hoàn thiện Nghịch Tâm không phải do hệ thống, mà là do chính Thẩm Nghịch làm.

Biên Tẫn không can thiệp vào câu trả lời của nàng, như thể đó là một cuộc trò chuyện bình thường.

Thẩm Nghịch nhìn bề ngoài bình tĩnh, nhưng thực ra hơi thở của nàng rất hỗn loạn.

Việc phải tìm cách nói chuyện để xoa dịu tình hình khiến lòng nàng rối bời.

Nàng lại một lần nữa tự hỏi làm thế nào để xử lý chuyện này một cách tốt nhất.

Thực tế thì, Biên sư tỷ cũng không nói không được phép tiết lộ thân phận của nàng cho Tẫn sư tỷ.

Rốt cuộc, Biên sư tỷ chưa từng nói gì, hỏi một câu lại ậm ừ ba câu.

Nhưng nếu nàng nói với Tẫn sư tỷ, Biên sư tỷ nhất định sẽ theo dõi toàn bộ quá trình trong một góc ý thức nào đó, Thẩm Nghịch cũng có một loại cảm giác sợ hãi như thể tiết lộ bí mật của nàng. Sẽ dẫn đến hậu quả gì, Thẩm Nghịch có gánh vác nổi hay không, đều là không biết.

Không thể xử lý lỗ m.ãng được.

Từ khi Biên sư tỷ xuất hiện, Thẩm Nghịch vẫn luôn bị Biên sư tỷ dắt mũi, không cho hỏi cũng không cho nói, cứ như vậy mãi thì không ổn.

Sư tỷ dù đang mưu tính điều gì, nhất định là chuyện vô cùng nguy hiểm.

Thẩm Nghịch không tính toán tiếp tục chờ đợi.

Chỉ khi biết được ba năm ký ức bị phong ấn kia, Thẩm Nghịch mới có thể nắm lấy quyền chủ động.

Chỉ khi biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới có thể hiểu rõ nên xoa dịu sự bất an của Tẫn sư tỷ như thế nào, mới có thể bảo vệ Biên sư tỷ.

Trở lại kế hoạch ban đầu, Thẩm Nghịch tính toán lại lần nữa tiến vào thế giới cảnh trong mơ, tìm ra chân tướng ký ức trong tiềm thức của sư tỷ.

Thẩm Nghịch hai tay nắm lấy tay phải của Biên Tẫn, cong lên, đốt ngón tay dán vào cằm mình.

"Đêm nay tiếp tục liên hệ cảnh trong mơ chứ?"

Nếu có thể phá giải vùng cấm ký ức, Thẩm Nghịch tính toán sẽ nói nội dung cảnh trong mơ cho Tẫn sư tỷ, và cũng sẽ ám chỉ một cách thích hợp rằng ý thức kia chính là bản thân Biên Tẫn.

Người hiểu rõ mình nhất vĩnh viễn vẫn là chính mình.

Tẫn sư tỷ chắc chắn hiểu rõ bản thân mình muốn gì hơn Thẩm Nghịch, cách tự xử lý, và con đường mình sẽ đi.

Dưới góc nhìn của Biên Tẫn, Thẩm Nghịch giống như một chú chó con hoang mang.

Lo lắng lấy lòng, sợ chủ nhân tức giận, trông thật đáng thương.

Tay Thẩm Nghịch hơi ướt.

Trước đây tay nàng luôn ấm áp, hôm nay lại có chút lạnh lẽo.

Cảm xúc khẩn trương và bất an truyền vào lòng Biên Tẫn.

Biên Tẫn dựa lại gần, xoa đầu nàng, rồi vỗ nhẹ vào lưng.

Thủ pháp an ủi quen thuộc điều chỉnh nhịp tim Thẩm Nghịch, nhẹ nhàng xoa dịu, mỗi lần vu.ốt ve đều có thể giảm bớt áp lực trên người nàng một chút.

Thẩm Nghịch rất tham luyến sự trấn an của Biên Tẫn, vùi vào lòng nàng, ngửi mùi hương an tâm trên người nàng.

Thẩm Nghịch chủ động dựa vào, Biên Tẫn liền không để nàng rời đi.

Bàn tay Biên Tẫn rất mạnh mẽ, đặt lên lưng Thẩm Nghịch, cách lớp áo ngủ mỏng manh, chạm vào da thịt và cảm nhận những đường cong phập phồng dưới lớp da.

Khuôn mặt trắng sứ ửng hồng vì cái chạm của Biên Tẫn, khiến Biên Tẫn nghĩ đến Băng Lam Dạ Đàm mà nàng yêu thích.

Mặt bị nâng lên, tiếp theo là nụ hôn mà lúc nãy chưa thể tận hưởng.

Nếu nói nụ hôn vội vàng ở hành lang lúc nãy như chuồn chuồn lướt nước, thì nụ hôn lúc này lại rất mãnh liệt.

Môi Thẩm Nghịch gần như bị nghiền nát, đôi môi mềm mại bị m.út mạnh mẽ.

Nhất thời có chút khó thở, nàng khẩn trương nắm chặt vạt áo Biên Tẫn.

Biên Tẫn hôn càng sâu hơn trong im lặng, Thẩm Nghịch bị hôn đến "Ư" vài tiếng, bị ép mở to đôi môi. Thứ xâm nhập vào khoang miệng thật mãnh liệt chưa từng có.

Chẳng trách Biên Tẫn vừa rồi rửa tay, còn khử trùng.

Áo ngủ bị kéo xộc xệ, Thẩm Nghịch bị ôm đến đùi Biên Tẫn, da thịt dán sát nhau, hai mắt thất thần.

Bị tác động một cách sâu sắc, vệt nước mất kiểm soát mà chảy xuống, Thẩm Nghịch hôn một cách mơ màng và vu.ốt ve mái tóc dài của Biên Tẫn.

Đuôi mắt và gò má Biên Tẫn ửng hồng, có khoảnh khắc rũ mắt, nhìn tay mình. Bọt nước đọng trên cổ tay nhỏ xuống giường.

Thẩm Nghịch không còn sức lực, trán buông xuống, chống lên trán Biên Tẫn, môi thở ra hơi nóng và hơi thở nặng nề.

Biên Tẫn ngẩng đầu hôn nàng, lại một lần nữa hôn sâu hơn, đồng thời nâng eo người trong lòng, khống chế động tác của nàng.

Không muốn dừng lại.

Muốn in lên người Thẩm Nghịch những dấu vết chỉ thuộc về nàng.

Thật mạnh mẽ. Thẩm Nghịch đã không biết mình đang r.ên rỉ gì trong miệng, trời đất đều trắng xóa, cơ đùi run rẩy liên tục, vừa rồi một lần, lại một lần, căn bản chưa cho nàng cơ hội dừng lại. Sắp không chịu nổi, nhớ tới thân thể, Biên Tẫn cắn vào vai nàng, một tay giữ lấy vòng eo mềm mại sắp không đứng dậy nổi của nàng, ấn nàng trở lại.

"Sư tỷ, sư tỷ."

Hai mắt Thẩm Nghịch đỏ rực, trên vai và eo đều là dấu răng của Biên Tẫn, trong mắt ngập nước mắt, đã sớm không chịu nổi, đứt quãng xin tha, cảm giác ngất ngây từng đợt ập đến trong đầu, nhưng người ôm nàng chính là không ngừng.

Không thể chịu đựng được nữa, Thẩm Nghịch úp mặt vào vai sư tỷ, các ngón tay đặt lên lưng Biên Tẫn, run rẩy. Cuối cùng, nàng cũng không thể kiềm chế được mà cào cấu.

Đôi mắt của Biên Tẫn cũng trở nên mơ màng, tình yêu và cảm giác chua xót trào dâng từ ngực nàng.

"A Diêu......"

Thẩm Nghịch nhận ra, đây là Tẫn sư tỷ.

Dù cả hai đều im lặng và chiếm hữu nàng một cách triệt để, Thẩm Nghịch vẫn cảm nhận được sự khác biệt qua những chi tiết nhỏ.

Trong tiếng gọi dịu dàng của Biên Tẫn, giữa những tiếng nức nở nghẹn ngào của chính mình, Thẩm Nghịch lại chìm vào cơn mê mệt. Vòng eo bị siết chặt đến cực hạn, cuối cùng, những cơn run rẩy cũng dần lắng xuống.

......

Tứ chi không còn lạnh giá, thậm chí có chút nóng bỏng, Thẩm Nghịch, người chưa từng trải qua chuyện này, dựa vào lòng ng.ực Biên Tẫn.

Cảm giác này còn khó chịu hơn cả bị đánh mười roi.

Biên Tẫn hôn lên môi nàng, hỏi khẽ: "Mệt không?"

Giọng nói nhẹ nhàng, đầy ân cần.

Thẩm Nghịch quá buồn ngủ và mệt mỏi, mắt đã không thể mở nổi, chỉ cọ cọ đầu lên vai Biên Tẫn, coi như là đáp lời.

"Vậy thì, bây giờ đến cảnh trong mơ của ta."

Hai ngày trước, Biên Tẫn đã liên lạc trực tuyến với Hạ Lan Trạc, hỏi về phương pháp điều khiển giấc mơ.

Sau khi thanh toán nốt khoản cuối của hợp đồng trước, cộng thêm việc Hạ Lan Trạc đang có tâm trạng tốt, nàng đã chia sẻ bí quyết dẫn đường giấc mơ thông qua tiềm thức, đồng thời hướng dẫn chi tiết cách thức điều khiển giấc mơ, và chỉ thu một khoản phí rất nhỏ.

Tất nhiên, cả hai người họ đều không biết rằng, giao dịch trước đó chưa đạt được hiệu quả như mong muốn của khách hàng, mặc dù những ảnh hưởng sau đó của nó không tệ.

Thẩm Nghịch đã ngủ say, Biên Tẫn ôm lấy nàng từ phía sau, cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.

......

Hô ——

Thẩm Nghịch còn chưa kịp mở mắt, đã nghe thấy tiếng gió rít bên tai.

Gió rất lạnh, khiến Thẩm Nghịch nổi da gà.

Khi thổi qua thung lũng, âm thanh giống như tiếng nức nở.

Nàng chậm rãi mở mắt trong tiếng nức nở đó, nhìn thấy một bầu trời xanh ngắt, cùng những hàng cây cao vút, kéo dài vô tận.

Vẫn là khu rừng giống như mê cung kia.

Gió đang nâng cơ thể Thẩm Nghịch, lơ lửng trên không trung.

Ực, ực, rầm......

Phía dưới có âm thanh kỳ lạ, Thẩm Nghịch nhìn xuống, thì ra là một cây nấm nhỏ đang sốt ruột nhảy nhót.

Nấm nhỏ đã tách khỏi đội nấm, đơn độc nhảy nhót ở đây, chiếc mũ nấm liên tục nâng lên, như muốn gọi Thẩm Nghịch, nhưng lại không thể phát ra âm thanh, trông rất sốt ruột.

Thẩm Nghịch thử xoay người trên không trung, phát hiện cơn gió giống như một bàn tay dịu dàng, dù nàng di chuyển cơ thể thế nào cũng rất tự nhiên, không có nguy cơ bị ngã.

Thẩm Nghịch từ từ hạ xuống, đứng trước mặt nấm nhỏ, hỏi nó:

"Ngươi đang đợi ta sao?"

Nấm nhỏ gật gật mũ nấm, chiếc mũ mềm mại nhấp nháy, có vẻ rất vui mừng khi Thẩm Nghịch hiểu ý mình.

Thật sự rất đáng yêu, Thẩm Nghịch chọc chọc vào mũ nấm của nó.

Chiếc mũ chắc chắn bị chọc thủng một lỗ nhỏ, nấm nhỏ lập tức nhảy lên, xoắn người nhảy vài cái về một hướng, thấy Thẩm Nghịch vẫn đứng yên tại chỗ, nó lại nhảy trở về.

"Muốn ta đi theo ngươi sao?"

Nấm nhỏ gật đầu.

Lần này thật sự rất thú vị, trước đây thế giới trong mơ của sư tỷ toàn là những cạm bẫy hoặc phòng ngự, lần này lại chủ động yêu cầu dẫn đường.

Nấm nhỏ này, có phải ngươi đã "Phản bội" rồi không?

Thôi thì cứ đi theo xem sao, dù sao hiện tại độ thân mật cũng cao, thời gian kết nối giấc mơ cũng dài hơn.

Đi theo nấm nhỏ, càng đi Thẩm Nghịch càng phát hiện cảnh sắc xung quanh dường như có chút thay đổi.

Màu sắc của cây cối trở nên thâm trầm hơn, bùn đất dưới chân cũng ẩm ướt hơn, không còn nghe thấy tiếng côn trùng hay chim hót, chỉ có sương mù mờ ảo, không biết từ đâu, lảng vảng xung quanh.

Nàng dường như đã bị nấm nhỏ đưa đến sâu trong khu rừng.

Tiếp tục đi về phía trước, sương mù càng lúc càng dày đặc.

Dày đến mức muốn che khuất tầm nhìn.

Nấm nhỏ vẫn tiếp tục đi, Thẩm Nghịch theo sát phía sau, sợ chậm một chút sẽ không nhìn thấy nó nữa.

Bỗng nhiên, giữa trời đất chỉ còn lại sương mù dày đặc, không thấy nấm nhỏ, cũng chẳng thấy rừng cây đâu nữa.

Thẩm Nghịch do dự dừng lại.

Tối tăm và đầy bí ẩn, không biết trong sương mù ẩn chứa điều gì, có chút đáng sợ.

Nhưng dù có đáng sợ đến đâu thì đây cũng là thế giới trong mơ của sư tỷ, không thể làm tổn thương nàng được.

Thẩm Nghịch điều chỉnh lại nhịp thở, bước vào màn sương mù dày đặc.

Còn chưa đi được hai bước, từ sâu trong màn sương mù đột nhiên tràn ra một luồng uy áp, đẩy nàng lùi lại.

Thẩm Nghịch loạng choạng, suýt chút nữa thì ngã, một cơn gió từ phía sau ùa tới, nâng nàng trở lại.

Một giọng nữ từ sâu trong sương mù vọng ra.

"Trở về."

Lòng Thẩm Nghịch chấn động.

Là giọng của Biên Tẫn.

Biên sư tỷ?

Bình Luận (0)
Comment