Hàn Phục cuối cùng cũng tìm được bệ hạ của mình.
Mấy ngày nay Hàn Phục luôn ở bên ngoài Quảng Thiện Cung, nhưng lính canh cửa cung không cho nàng vào.
Vị cận thần của Thiên tử này, lần đầu tiên nếm mùi vị bị từ chối vào cửa.
Điều khó hiểu hơn là, nàng còn tra được một tin tức kỳ lạ.
Trong buổi lễ long trọng Kim Thu, Thiên tử muốn tuyên bố truyền ngôi cho Sở Vương Lý Mộc.
Trước kia, tất cả những việc liên quan đến Lý Nhược Nguyên, Hàn Phục tuyệt đối là người đầu tiên biết được.
Nhưng hôm nay quyết định lớn như vậy, lại không phải do chính Lý Nhược Nguyên nói cho nàng biết, mà là do chính nàng nghe được thông qua mạng lưới tin tức bí mật.
Thật không thể tin được.
Hàn Phục không định tiếp tục chờ đợi nữa, hạ độc vài tên hộ vệ mà không bị phát hiện, đối với nàng mà nói dễ như trở bàn tay.
Nhẹ nhàng lẻn vào Quảng Thiện Cung, phát hiện trong cung canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt.
Như là đang đề phòng người bên ngoài tiến vào, càng đề phòng người bên trong đi ra ngoài.
Người mất thị lực, khi ở trạng thái ẩn mình muốn tìm kiếm một người nào đó, độ khó tăng lên rất nhiều.
Tiếng gió, tiếng người, tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót, đều sẽ ảnh hưởng đến thính giác của nàng.
Ngay cả nhịp tim của nàng cũng đang loạn nhịp.
Tâm trạng nóng nảy.
Đã lâu không có cảm giác nóng nảy.
Mãi đến khi ánh nắng chiều nghiêng nghiêng giữa bụi hoa, nàng cuối cùng cũng phát hiện ra Thiên tử.
Đó là tiếng bước chân mà nàng đã nghe thấy hàng vạn lần.
Bước chân nhỏ nhắn, thân mình nhẹ nhàng, thậm chí có thể tưởng tượng được đôi mày mềm mại của nàng nhíu lại khi than thở về quỹ tiền tài eo hẹp của quốc khố.
Tiểu ma chủng đang một mình đi dạo ở nơi sâu nhất của hoa viên, bước chân dừng lại, buồn bã mất mát.
Quần áo dính đầy bụi bẩn, búi tóc rối bù, xung quanh không có người chăm sóc nàng.
Hàn Phục xuất hiện trước mặt nàng, còn khiến nàng giật mình.
"A Phục......"
Tiểu ma chủng u uất ngóng nhìn nàng, đưa tay về phía nàng.
Tai Hàn Phục nghe được tiếng vải vóc cọ xát, cảm nhận được luồng không khí di chuyển, trong đầu hiện lên hình ảnh bệ hạ muốn nàng ôm.
Hàn Phục quỳ một gối xuống đất, sờ so.ạng đến tay tiểu ma chủng.
Bàn tay lạnh lẽo, hơi run rẩy.
Khi có nàng ở bên cạnh, Thiên tử chưa bao giờ có cảm xúc như vậy.
Nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo vào lòng bàn tay mình, Hàn Phục nhẹ giọng hỏi: "Bệ hạ, đã xảy ra chuyện gì?"
Nếu nàng có thể nhìn thấy mọi vật, nàng đã có thể thấy khuôn mặt lo lắng sốt ruột của tiểu ma chủng, cùng với cánh tay và khóe miệng có những vết nứt da kỳ lạ, giống như một món đồ trang trí bằng sứ bị vỡ vụn.
Tiểu ma chủng muốn nói gì đó, lời đã đến bên miệng, lại đột nhiên mất phương hướng, mơ màng quên mất suy nghĩ, chỉ biết lặp đi lặp lại gọi "A Phục".
Giờ phút này nàng đã hiểu rõ.
Không phải mình mất đi khả năng nói, mà là suy nghĩ bị thao túng.
Bị một chính mình khác thao túng.
Hành động và lời nói, đều không phải do mình làm chủ.
Tiểu ma chủng ngơ ngác đứng ở đó, giống như một cây cỏ nhỏ chỉ chờ ngày tàn úa.
Hàn Phục ôm chặt tiểu ma chủng vào lòng, kịch độc chảy dưới lớp da, một lớp da cách xa nhau tay lại nhẹ nhàng an ủi người trong ngực.
"Đừng sợ, bệ hạ. Ta đã nói rồi, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, ta cũng sẽ canh giữ bên cạnh bệ hạ."
Đây là lời thề của Hàn Phục với Lý Nhược Nguyên.
Kể từ ngày Lý Nhược Nguyên đưa nàng rời khỏi Tử Thành, nàng đã thề với lòng mình, cả đời này, tính mạng này thuộc về Lý Nhược Nguyên, nguyện trung thành đến chết.
Thật ra, không phải vì nàng có bao nhiêu tình cảm sâu đậm với Lý Nhược Nguyên.
Sâu thẳm trong lòng, nàng hiểu rõ, chỉ là vì nàng không có nhà.
Sau khi mẫu thân qua đời, nàng luôn sống trong cảnh không biết nương tựa vào ai, không biết mình muốn gì, muốn đi đâu. Vốn dĩ không biết vì sao mình được sinh ra, hiện giờ lại càng không biết vì sao phải sống sót.
Cuộc đời nàng lạc lối, trôi nổi trên biển thời gian mênh mông, nhìn xung quanh, không có bến bờ.
Nàng từng nghĩ cứ thế mà chết cũng được, nhưng Lý Nhược Nguyên từ bên kia sơn hải như thần linh giáng thế trước mặt nàng, không ghét bỏ nàng dơ bẩn, không sợ nàng độc ác, cho nàng ăn những món ngon nhất trên đời, nói thích nàng, muốn đưa nàng rời khỏi Tử Thành, đến kinh thành, biến nàng trở thành một quyền thần dưới một người trên vạn người.
Ngoài nương, sẽ không ai để ý đến một thân phận hèn mọn, dễ dàng bị mua chuộc.
Huống chi mua chuộc nàng lại là Đương kim Thiên tử.
Tâm tình vốn dĩ muốn tùy ý chết một lần thay đổi.
Nếu nói nhân sinh trước kia là vì nương mà nỗ lực sống sót, thì khoảnh khắc ấy, nàng muốn vì vị tiểu Hoàng đế này mà sống một cuộc đời.
......
Hàn Phục kiên nhẫn dỗ dành, khiến cảm giác sợ hãi bất an của tiểu ma chủng dần dần tan biến khỏi trái tim lạnh giá.
Góc theo dõi đối diện hai người họ.
Trong tẩm điện, Lý Nhược Nguyên chân chính ngồi ở trước màn hình theo dõi, an tĩnh nhìn cảnh này.
Nàng và bản thể Hắc khối Rubik giằng co lâu như vậy, cuối cùng cũng tạm thời đình chiến.
Bản thể Hắc khối Rubik cũng có thể nhận thấy cơ thể nàng sắp quá tải.
Dưới mối quan hệ cộng sinh, năng lượng của bản thể Hắc khối Rubik cũng đang suy yếu.
Tạm thời an phận một chút.
Lý Nhược Nguyên từ trận chiến dài dằng dặc tạm thời dừng lại, cả người đau nhức, lục phủ ngũ tạng đảo lộn, gân cốt sai lệch.
Buồn cười chính là, nàng cư nhiên đã sớm quen với việc bị sức mạnh cực lớn lặp đi lặp lại nghiền nát đau đớn.
Hồi phục một lát sau, nàng nhanh chóng phát hiện Lý Mộc vẫn ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, tiểu ma chủng đã biến mất.
Với trạng thái hiện tại của tiểu ma chủng, chắc chắn không thể đi quá xa.
Lý Nhược Nguyên điều chỉnh theo dõi.
Hàn Phục cư nhiên vô cớ xuất hiện, hai người cư nhiên ở trong hoa viên trình diễn cảnh quân thần tình thâm.
Lúc trước Lý Nhược Nguyên muốn thành lập Lệ Cảnh Môn, đã chọn Hàn Phục.
Người là do nàng chọn, nhưng tiểu ma chủng lại đi tiếp nhận, kết quả tất cả ân tình đều giống như là do tiểu ma chủng ban phát.
Hàn Phục cho rằng là như vậy, Lý Phiến cũng vậy.
Lý Nhược Nguyên cười nhạo một tiếng.
Khi chuẩn bị rời đi, nàng liếc nhìn thêm một lần hình ảnh tiểu ma chủng trên màn hình theo dõi.
Tiểu ma chủng được tạo ra dựa theo hình dáng Lý Nhược Nguyên lúc nhỏ.
Tính cách cũng giống như nàng khi còn bé, vừa có mưu mô, có dã tâm, lại vừa giàu lòng đồng cảm.
Nàng còn nhớ rõ lý tưởng khi còn nhỏ.
Nàng khao khát trở thành một bậc minh quân, một người hết lòng vì dân vì nước, chỉ mong sao bốn biển thái bình, muôn dân an lạc.
Nàng thương cảm vạn vật, không nỡ giết sinh vật, thậm chí rơi lệ xót thương cho một chú chim nhỏ chẳng may lìa đời.
Nàng ngây ngô đến mức khó ai sánh bằng.
Nhưng đó chính là con người nàng, một sự tồn tại chân thật.
Sống dưới ánh mặt trời rực rỡ, dù yếu đuối, khờ khạo, tự mãn, nhưng nàng vẫn là một sinh mệnh sống động, đầy hơi thở.
So với nàng của ngày xưa, nàng của hiện tại chẳng khác nào một bộ xác không hồn, chỉ chờ ngày mục nát, vấy bẩn.
.
"Đi mau......"
Phía sau lưng Phòng Phán ướt đẫm mồ hôi lạnh, cả người phát run.
Khoảnh khắc bị vũ khí của cộng sự nhắm chuẩn, ác mộng trườn lên lưng Đậu Toàn Cơ, siết chặt cổ nàng, lởn vởn trên vết thương ở cổ họng nàng, cười thầm.
Đậu Toàn Cơ luôn nghĩ rằng mình đã quên được trải nghiệm cận kề cái chết kinh hoàng kia, nhưng sự thật chứng minh rằng, càng cố gắng quên đi, ký ức lại càng hiện lên rõ ràng hơn.
Nàng vĩnh viễn không thể quên được tất cả chi tiết của ngày thu năm ấy.
Đậu Toàn Cơ và cộng sự trước đây cùng nhau bước vào Lệ Cảnh Môn, cả hai đều trạc tuổi nhau, cùng nhau huấn luyện, làm nhiệm vụ, cùng nhau vào sinh ra tử, có thể coi là đôi bạn thanh mai trúc mã cùng nhau trưởng thành.
Cộng sự khác còn cần phải lên kế hoạch chiến thuật, hai người các nàng không cần, chỉ cần một ánh mắt là có thể biết đối phương đang nghĩ gì. Bất luận đi đâu, chấp hành nhiệm vụ mệt mỏi đến đâu, chỉ cần có cộng sự ở bên cạnh, nàng liền tràn đầy nhiệt huyết.
Cho đến lần nọ khi các nàng chấp hành hạng mục nhiệm vụ cấp B.
Trước khi ra nhiệm vụ lần đó, Đậu Toàn Cơ đã không mấy tán thành, cảm thấy nhiệm vụ cấp B đối với họ hiện tại mà nói là quá khó khăn, vẫn là nên làm nhiệm vụ cấp C trước để tiếp tục rèn luyện bản thân thì tương đối an toàn hơn.
Cộng sự lại nói nàng nhát gan.
"Yên tâm, hai ta đều là thiên phú chiến đấu cấp A, một nhiệm vụ cấp B cỏn con mà ngươi cũng sợ sao? Đến lúc đó ngươi đi theo sau ta, ta che chở cho ngươi."
Trước sự kiên trì và xúi giục của đối phương, Đậu Toàn Cơ không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý.
Rốt cuộc cộng sự đều là cùng nhau hành động, nàng không thể để cộng sự bên cạnh mình không có ai.
Nhưng cho dù có được thiên phú cao, không trải qua rèn luyện, vẫn chỉ là một lưỡi dao cùn lúc nào cũng sẽ bị chém đứt.
Đậu Toàn Cơ và cộng sự bị kẻ địch bắt giữ trong khi thực hiện nhiệm vụ, cả hai cùng bị áp giải vào đại lao, sau hai ngày hai đêm bị tra tấn, thủ lĩnh địch nhân lại nghĩ ra một trò tiêu khiển càng độc ác hơn.
Thủ lĩnh địch nhân nói: "Nghe nói Lệ Cảnh Môn các ngươi đều là hai người tổ đội cùng nhau làm nhiệm vụ, ta đặc biệt tò mò, nếu một cộng sự đã chết thì sẽ thế nào? Này, ta hiện tại cho các ngươi một con đường sống, chỉ có một người có thể tồn tại rời đi. Đêm nay các ngươi chọn một người đi tìm cái chết, một người khác sao, không những có thể tồn tại trở về, ta còn sẽ nói cho ngươi đó tình báo. Thế nào, thực công bằng chứ?"
Bị trói ở trên giá sắt Đậu Toàn Cơ cười lạnh nói:
"Đồ ngu mới tin ngươi."
Thủ lĩnh địch nhân lại đây tàn nhẫn đánh Đậu Toàn Cơ một trận roi, sau đó lưu lại một câu "Đây là cơ hội sống duy nhất của các ngươi" liền rời đi.
Lúc sau lại tới hai người, thật đúng là đem hai nàng cởi trói, thậm chí đem vũ khí của các nàng cùng nhau ném vào, rồi lại khóa lại nhà tù.
Đậu Toàn Cơ thấy cộng sự vẫn luôn không nói chuyện, nhắc nhở nàng nói:
"Bọn họ hận nhất chính là Lệ Cảnh Môn, bọn họ không chỉ muốn giết chúng ta, càng muốn làm chúng ta đau khổ. Lừa gạt chúng ta chỉ vì xem chúng ta giết hại lẫn nhau! Những tên cướp này là tuyệt đối không có khả năng tuân thủ lời hứa, ngươi ngàn vạn lần đừng tin lời chúng nói! Chúng ta muốn đồng tâm hiệp lực tìm cách ra ngoài, đây mới là hy vọng sống duy nhất!"
Cộng sự nắm lấy đao của mình, cúi đầu gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực mới có thể sống sót."
Đậu Toàn Cơ nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Ngươi bị thương quá nặng, trước nghỉ một lát, ta xem thử địa lao này có chỗ nào có thể đột phá không. Những người này cư nhiên dám đem vũ khí trả lại cho chúng ta."
Ngay lúc Đậu Toàn Cơ quay đầu muốn đi xem xét chất liệu vách tường thì, bỗng nhiên yết hầu chợt lạnh.
Một con dao găm từ phía sau cổ đâm vào, trực tiếp xuyên qua cổ nàng.
Sau đó con dao kia thuần thục mà nằm ngang mạnh mẽ cắt một đường, Đậu Toàn Cơ toàn bộ thân mình không chịu khống chế mà lung lay một chút.
Đậu Toàn Cơ trơ mắt nhìn máu của mình phun tung tóe trên mặt tường dơ bẩn, tạo thành một mảng lớn.
Máu trào ra không ngừng, Đậu Toàn Cơ cố gắng dùng tay bịt chặt vết thương ở cổ, trong cơn kinh hoàng tột độ, nàng quay đầu lại.
Khuôn mặt và đôi tay của cộng sự đều dính đầy máu của nàng, tay vẫn nắm chặt con dao găm, đâm thêm một nhát nữa vào bụng nàng.
Đậu Toàn Cơ không thể tin được mà gọi tên người đó.
Lúc đó, cộng sự đã bị nỗi sợ hãi nuốt chửng, lý trí hoàn toàn sụp đổ.
"Xin lỗi Toàn Cơ, ta muốn sống sót. Đừng trách ta...... Đừng trách ta...... Ta chỉ muốn sống sót, đừng trách ta, đừng trách ta!"
Máu tuôn ra từ miệng Đậu Toàn Cơ, nàng không thể nói nên lời.
Ngươi chỉ là muốn sống sót.
Còn ta, ta luôn nghĩ chúng ta sẽ cùng nhau sống sót.
Thanh âm phát cuồng của cộng sự vang vọng bên tai Đậu Toàn Cơ, cho đến khi nàng tỉnh lại lần nữa, tiếng vang chói tai kia vẫn còn quanh quẩn.
Đậu Toàn Cơ đã trải qua một cuộc phẫu thuật kéo dài.
Hàn Phục đã nối lại mạch máu cho nàng, giữ lại mạng sống cho nàng, một máy móc sư cấp S khác đã thay cho nàng một chiếc cổ bằng hợp kim mới.
Sau này Đậu Toàn Cơ mới biết, Hàn Phục dẫn đầu mười tinh nhuệ của Lệ Cảnh Môn đã kịp thời đến ứng cứu, tiêu diệt kẻ địch, thu thập tình báo và cứu sống nàng.
Mà cộng sự của nàng bị Hàn Phục chém đầu, đầu được treo ở cửa Lệ Cảnh Môn ba ngày, để cho tất cả mọi người ra vào nhìn thấy kết cục của việc bán đứng cộng sự, coi đó là bài học cảnh tỉnh.
Ba năm sau, Đậu Toàn Cơ một lần nữa đối mặt với cái chết. Nhưng sự phản bội từ cộng sự mà nàng từng tin tưởng, như làn sương mù che phủ, cuối cùng cũng bất ngờ hiện rõ vào khoảnh khắc định mệnh.
Nàng cũng từng không muốn có cộng sự nữa, không muốn tin tưởng ai nữa.
Nhưng quy tắc của Lệ Cảnh Môn là như vậy, cần hai người cùng đi, nàng chỉ có thể bị ép nhận một người, đến bên cạnh mình.
Lúc mới quen Phòng Phán, nàng chỉ cảm thấy người này ngốc nghếch, vụng về lại tham ăn, có khi sẽ bị nàng ta hại chết.
Không ngờ rằng, ở chung với kẻ ngốc này càng lâu, càng cảm nhận được sự đáng tin cậy của nàng.
Mặc dù thiên phú không cao, bản thân cũng không phải là người cần cù, nhưng để có thể bảo vệ Đậu Toàn Cơ phía sau lưng, nàng đã ngày ngày khổ luyện.
Sự tin tưởng bị cộng sự trước kia cướp đi, Phòng Phán đã mang nó trở lại cho nàng.
Đậu Toàn Cơ bất giác muốn tin tưởng một lần nữa, muốn giao phó sinh mệnh của mình cho người này..
Đôi khi Đậu Toàn Cơ cũng nghĩ, nếu cộng sự đầu tiên của mình là Phòng Phán thì tốt biết bao?
Phòng Phán nhát gan như vậy, chắc chắn sẽ không đề nghị mạo hiểm đi làm nhiệm vụ cấp B.
Cuộc đời nàng sẽ không gặp phải tai ương đổ máu kia, vết thương sinh mệnh cũng sẽ không tồn tại.
Nếu như ngay từ đầu là Phòng Phán......
Trong mắt Đậu Toàn Cơ xuất hiện mũi tên của Phòng Phán.
Ba mũi tên bạo phá, đủ để Đậu Toàn Cơ tan xương nát thịt.
Cơn ác mộng cả đời khó quên này, thế nhưng lại tái hiện.
Tay Đậu Toàn Cơ nắm chặt lấy thanh đao điện ướt đẫm mồ hôi.
Phòng Phán xô nàng ra để nàng trốn, nàng không những không trốn, ngược lại còn bước nhanh tới.
"Sao ta có thể bỏ mặc ngươi! Muốn chết thì cùng chết!"
Phòng Phán thấy nàng không đi, ngược lại muốn tới cứu mình, trong lòng hoảng loạn, hô lớn:
"Chém đứt tay ta đi! Ta sắp không khống chế được bản thân mình rồi!"
Đậu Toàn Cơ không làm vậy.
Nàng từng bị cộng sự trước làm tổn thương sâu sắc, càng không muốn làm hại người cộng sự hiện tại đang hết lòng bảo vệ mình.
Trong màn sương mù dày đặc, Đan Anh dùng tinh thần lực điều khiển cơ thể nàng cười thầm.
Tốt rồi, sắp nổ chết được nàng rồi.
Dùng tinh thần lực ra lệnh cho Phòng Phán, bắn!
Mệnh lệnh đã được phát ra, nhưng thật kỳ lạ, nữ quan nhỏ bé với thiên phú chiến đấu cấp B kia lại kháng cự, không chấp hành mệnh lệnh?
Đan Anh tiếp tục gia tăng tinh thần lực.
Một thủy triều vô hình tràn vào tư duy của Phòng Phán, ý thức của nàng sắp chìm vào quên lãng.
Bắn!
Bắn!
Vô số mệnh lệnh bắn tên giống như những đốm lửa, lóe lên trong tất cả các dây thần kinh của nàng, ý thức của nàng sắp bị nổ thành tro bụi.
Nhưng nàng vẫn không động thủ.
Vì sao?
Đan Anh ngồi xổm trong rừng cây sâu thẳm, khó hiểu.
Giờ phút này, Đan Anh đã trở thành Hắc khối Rubik, chính đại não màu đen ấy đang chủ đạo cơ thể nàng, và trí tuệ nàng sử dụng cũng xuất phát từ đó.
Mặc dù nó đã rất thông minh, nhưng con người thường xuyên làm ra những hành động vượt qua khả năng của chính mình và thoát khỏi logic, điều này khiến Hắc khối Rubik vô cùng hoang mang.
"Vẫn là dùng phương pháp trực tiếp thì tốt hơn."
Tóc dài của Đan Anh xoắn xuýt thành một mớ loạn thể, từ phía sau đâm xuyên qua ngực Phòng Phán.
Thân thể Phòng Phán run lên, còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy sắc mặt Đậu Toàn Cơ chạy về phía nàng ta đột nhiên cứng đờ.
Nàng cúi đầu, thấy trên người mình đang nhúc nhích một mớ loạn thể.
Máu từ miệng nàng không thể kiểm soát mà trào ra ngoài.
Ngọc bích đang bị ép cộng hưởng.
Con quái vật kia muốn nuốt chửng nàng, biến nàng trở thành một phần tử của dị thú.
Đan Anh: "Đây là vinh hạnh của ngươi."
Chiếc mũ có rèm bị một cơn gió thổi bay, con ngươi độc nhất của Phòng Phán dịu dàng nhìn về phía Đậu Toàn Cơ.
Âm thanh điện tử nhảy lên một chút, rất mỏng manh, giống như tiếng cười.
Lòng Đậu Toàn Cơ đại loạn.
Phòng Phán một tay túm chặt mớ loạn thể, một tay khác cầm tất cả các mũi tên bạo phá.
Hắc Khối Rubik tạo ra một chấn động mạnh mẽ, cơ hồ muốn làm vỡ nát cơ thể nàng.
Năng lượng dị hóa làm chiến lực của nàng trong nháy mắt tăng lên đến cấp S, phá tan xiềng xích tinh thần lực.
Trên khuôn mặt đầy vết thương xấu xí của nàng, vẫn nở một nụ cười bình thản.
"Xin lỗi, Toàn Cơ, ngươi lại phải đổi một cộng sự mới rồi."
"Phòng Phán ——!"
Trong tiếng kêu kinh hãi của Đậu Toàn Cơ, Phòng Phán đột ngột đổi hướng, chạy như điên về phía Đan Anh.
Đậu Toàn Cơ vươn tay chụp lấy, chỉ chút xíu nữa là tóm được nàng.
Chỉ một chút xíu nữa thôi.
Bàn tay trống rỗng, trái tim nàng chìm sâu xuống vực thẳm.
Tiếng nổ long trời lở đất hất tung Đậu Toàn Cơ.
Sóng nhiệt ngút trời.