Đốt Tình - Ninh Viễn

Chương 133

Khi Thẩm Nghịch nói muốn đi tìm Biên Tẫn, lời này đối với Tằng Khuynh Lạc và những người khác mà nói, nghe như một điềm báo chẳng lành.

Lý Phiến nói "Biên Tẫn đã chết" chắc như đinh đóng cột, Tằng Khuynh Lạc và những người khác đều nghe thấy.

Về tình cảm, họ không muốn tin, nhưng ngày hôm đó ở Hàm Hoa Điện, họ đã chứng kiến trận chiến ác liệt đến mức nào. Thẩm Nghịch ra khỏi thành tìm kiếm một vòng mà không thấy, e rằng lành ít dữ nhiều.

Sợ Thẩm Nghịch làm liều, họ đưa nàng về phủ, băng bó vết thương. Tằng Khuynh Lạc ngủ ngay trong phòng nàng, quyết không rời nửa bước.

Thẩm Nghịch không quen, nói với nàng là không sao.

Tằng Khuynh Lạc hiếm khi kiên quyết, mặc Thẩm Nghịch nói gì, nàng cũng chỉ dùng đôi mắt to lo lắng nhìn nàng chằm chằm.

"Tiểu sư tỷ, dù ngươi có nói gì đi chăng nữa, ta cũng không đi đâu. Ngươi thấy phiền thì cứ mắng ta, đánh ta cũng được, dù sao ta cũng không đi."

Ngực Thẩm Nghịch đau đến mức đi một bước phải nghỉ ba hồi, lấy đâu ra sức mà mắng nàng, đánh nàng, mà cũng chẳng nỡ.

Tằng Khuynh Lạc kè kè bên cạnh, vốn tưởng Thẩm Nghịch sẽ buồn bực khó chịu, sẽ mất ngủ, ăn không ngon.

Không ngờ, Thẩm Nghịch thay đổi hẳn thói quen thức đêm ở phòng làm việc, sinh hoạt trở nên rất điều độ.

Ba bữa ăn đúng giờ, ngủ cũng đúng giấc, còn khỏe mạnh hơn cả Tằng Khuynh Lạc.

Nói thì rất ít, nhưng nàng trước khi gặp lại Biên Tẫn cũng như vậy, thường xuyên đắm mình trong thế giới riêng, không nói một lời, chỉ khi người khác chủ động bắt chuyện mới nói một hai câu.

Khác thường chỉ có ngày đầu tiên trở về.

Băng bó vết thương xong, nàng cũng không nghỉ ngơi, lục tung cả phòng, hỏi nàng tìm gì cũng không nói, chỉ lắc đầu.

Lật tung phòng ngủ rồi đến sảnh ngoài.

Tằng Khuynh Lạc, Vạn cô cô và cả Lý Tư, Đậu Toàn Cơ cũng đi theo sau, sợ nàng va chạm.

Thẩm Nghịch kéo thân thể bệnh tật lật tung cả phủ, phỏng chừng không tìm được đồ mình muốn, cuối cùng thất thần lạc phách cuộn tròn mình lại, thu mình trong vườn hoa hiu quạnh, nằm trên đống đổ nát nơi nàng và Biên Tẫn từng hẹn ước.

Không có.

Chỗ nào cũng không có.

Nàng không thể tìm thấy bất cứ thứ gì Biên Tẫn để lại.

Trước đây, nàng đã dốc lòng tạo nên hoa viên này dành riêng cho Biên Tẫn. Thế nhưng khi Biên Tẫn rời đi, nơi này cũng dần hoang tàn, suy bại theo năm tháng.

Hơi thở của Biên Tẫn, từng chút một, đang phai nhạt khỏi cuộc đời nàng.

Trong cơn mê man, không biết thế nào về lại phòng ngủ, chốc lát lại tỉnh giấc trong đau đớn, nhìn khoảng trống bên cạnh, Thẩm Nghịch vẫn theo thói quen chừa chỗ cho Biên Tẫn.

Mấy lời tung hô trên mạng, Thẩm Nghịch đã liếc qua một cái.

Sau khi phòng thủ thành phố được mở lại, với tư cách là Tổng giám sự, hộp thư của nàng lập tức bị nhét đầy những lời hỏi han dồn dập từ các thế lực khắp nơi. Tất cả bọn họ đều mượn cớ thăm bệnh để tìm cách xuất hiện trước mặt nàng, tranh thủ kết giao.

Hiện tại, địa vị của nàng đã vượt xa so với ngày mới từ Bắc Cảnh trở về, khi còn được gọi là "Kinh sư đệ nhất hồng nhân". Giờ đây, nàng đã hoàn toàn trở thành vị quyền thần nắm giữ mạch máu của kinh sư, quyết định sinh tử của vô số bá tánh.

Vô số người đang mong chờ nàng mở miệng trong cuộc chiến tranh đoạt vương vị giữa các chư vương. Chỉ cần nàng đứng về phía hoàng thất tông thân nào, kẻ đó gần như nắm chắc thiên hạ trong tay.

Thẩm Nghịch lạnh lùng nhìn những "Của cải" mà Biên Tẫn để lại cho nàng.

Lấy ma chủng Lưu Cát làm mồi nhử, chấp nhận một chút nguy hiểm nhỏ nhoi, một tay thúc đẩy Thẩm Nghịch thuận lợi trở thành Tổng giám sự phòng thủ thành phố, lúc sắp đi còn tuyệt tình đâm một nhát chí mạng, càng làm Thẩm Nghịch nổi danh.

Thậm chí ngay cả công lao phòng thủ thành phố mà Lý Nhược Nguyên đã tước đoạt từ người nàng và gán cho Lý Phiến, cũng bị cư dân mạng Vạn Duy lật lại.

Biên Tẫn người mang đầy vết nhơ, mang đi loại virus khủng khiếp nhất, lại đem danh tiếng, uy vọng và sự an toàn, tất cả để lại cho Thẩm Nghịch.

Kế hoạch thật chu toàn, sư tỷ.

Ngay cả lời nói dối của ngươi, cũng mê hoặc đến vậy.

Nụ cười vừa mới nở ra trên môi, nước mắt đã lặng lẽ men theo khóe môi cong mà rơi xuống. Ngay sau đó là một cơn ho dữ dội, trời đất trước mắt nàng như tối sầm lại.

Dạo gần đây, nàng luôn trong trạng thái kiệt sức, tinh thần hao mòn đến mức không biết lúc nào sẽ thiếp đi trong những cơn mê loạn.

Trong mộng, nàng vốn cùng Biên Tẫn dắt tay đi trên phố xá sầm uất, bỗng nhiên tay trống không.

Những khuôn mặt mơ hồ hiện ra, bao phủ lấy hai người giữa cõi trần ai vẩn đục, như thể đang chứng minh một điều đã được khắc sâu trong số mệnh —— hai người các nàng chung quy vẫn là vô duyên.

Thẩm Nghịch điên cuồng lao về phía trước, nhưng dòng người như cố tình chống lại nàng, hoặc như thể chúng là những ma chủng, dị thú ẩn giấu nụ cười gian tà, lạnh lùng cản đường nàng. Không ai để nàng đến gần Biên Tẫn.

Mà Biên Tẫn giữa biển người mênh mông, vẫn chưa từng ngoảnh đầu.

Thẩm Nghịch dốc hết sức đẩy lùi đám đông, rút cây côn ra chém giết khắp nơi. Nhưng vô luận nàng giết bao nhiêu, đẩy bao nhiêu, vẫn không thể đến gần người kia dù chỉ một bước.

Có một thanh âm mơ hồ nói với nàng, đây là vận mệnh của nàng, vận mệnh của nàng và Biên Tẫn.

Thẩm Nghịch hỏi, ngươi là ai?

Người nọ nói, ta là vận mệnh.

Thẩm Nghịch nói, ngươi hãy hiện ra cho ta xem, để ta nhìn xem vận mệnh của ta trông như thế nào.

Cho đến khi nàng tỉnh lại, cái gọi là vận mệnh cũng không xuất hiện.

Thật buồn cười, Thẩm Nghịch nghĩ thầm, ngay cả mặt cũng không dám lộ, trốn trong bóng tối mà múa may, cũng vọng tưởng khiến ta nghe lời ngươi.

Vết thương Biên Tẫn để lại không nguy hiểm đến tính mạng của Thẩm Nghịch, nhưng rõ ràng gây cho nàng không ít phiền toái, nàng đã trải qua một thời gian dài trong trạng thái "Biết mà không thể làm gì".

Không nói lời nào, tất cả đều được thể hiện qua hành động.

Biên Tẫn không muốn Thẩm Nghịch đi tìm nàng.

Thẩm Nghịch nhất quyết muốn đi.

Giữa cơn mơ mơ màng màng, nàng cảm nhận được có người đang đỡ lấy lưng mình, nhẹ nhàng đút nàng uống thuốc. Nàng không hề phản kháng, hoàn toàn tiếp nhận.

Suốt một khoảng thời gian sau đó, Thẩm Nghịch kiên trì ăn cơm, nhưng vừa ăn vào liền cảm thấy ghê tởm đến mức muốn nôn.

Nàng có thể đi được vài bước, liền cố gắng đi vài bước, không để bản thân suy sụp dù chỉ một khắc.

Nàng muốn nhanh chóng khỏe lại. Vì nàng đang ép buộc chính mình hồi phục.

Chỉ khi hồi phục, nàng mới có thể đi tìm Biên Tẫn.

Dù phải bôn ba khắp chân trời góc biển, dù phải vượt qua tận cùng trời đất, nàng cũng nhất định phải đứng trước mặt Biên Tẫn. Dù là yêu hay bị lợi dụng, nàng cũng phải ép Biên Tẫn nhìn thẳng vào mắt mình, chính miệng nói cho nàng biết.

.

Tằng Khuynh Lạc ở lại Hầu phủ chăm sóc Thẩm Nghịch, đồng thời nhận được thiệp mời đại hôn của Lý Cực.

Tằng Khuynh Lạc phản ứng đầu tiên là không đi.

Nhưng gần đây nàng gửi tin cho Đệ Ngũ Khuyết thì không có hồi âm, thậm chí đến Đế quốc khách điếm tìm cũng không thấy bóng dáng, ngay cả Hạ Lan Trạc cũng biến mất.

Không biết họ đã xảy ra chuyện gì, lo lắng cho sự an nguy của Đệ Ngũ Khuyết, Tằng Khuynh Lạc vẫn quyết định lặng lẽ đến nơi diễn ra đại hôn của Lý Cực một chuyến.

Thẩm Nghịch chắc chắn là không thể ra ngoài được, Tằng Khuynh Lạc tính đi một mình.

Chỉ cần tìm được Đệ Ngũ Khuyết là được, nàng phải hỏi rõ ý kiến của Đệ Ngũ Khuyết, nếu Đệ Ngũ Khuyết thật sự bị ép buộc, nàng cũng có thể giúp đỡ.

Lý Nhược Nguyên băng hà, đã không thể uy hiếp được Lý Cực nữa.

Lý Cực là phiên vương có khả năng đăng cơ nhất, hiện giờ lại liên hôn với đích nữ của Đệ Ngũ thị, một trong tứ đại gia tộc hùng mạnh nhất, tiệc cưới được tổ chức linh đình ở trong thành Trường An, ngay tại chợ phía đông, ngay trung tâm kinh thành, mời hậu duệ vương hầu quý tộc cùng văn võ bá quan đến chứng kiến đại hôn này.

Tiệc cưới do Hướng Tri Phiên và Lận Vịnh Minh tự mình xử lý, để phô trương thực lực của Mục Châu.

Để những kẻ còn do dự nhanh chóng từ bỏ cái xấu theo cái thiện, đầu quân cho Hướng Tri Phiên.

Tằng Khuynh Lạc đeo mặt nạ bảo hộ đi vào tiệc cưới, kinh ngạc không nói nên lời, quả là quan lớn tụ tập.

Những kẻ tham gia tiệc cưới của Lý Cực đều là những phiên vương có thể soán ngôi.

Việc Lý Cực đăng cơ xem ra đã là xu thế tất yếu.

Tằng Khuynh Lạc bưng một ly rượu đi qua đám người, âm thầm tìm kiếm bóng dáng của Đệ Ngũ thị.

Trong đám người, nàng thấy một vị cô cô dẫn theo thị nữ đi vào một gian nhà có võ vệ canh gác, trên tay còn bưng lễ phục.

Tằng Khuynh Lạc nhẹ nhàng tiếp cận căn phòng, trước tiên quan sát xung quanh. Chờ đến khi bọn họ rời đi, nàng lặng lẽ lách người đến bên cửa sổ, nơi không có ai chú ý, nhẹ nhàng bật nhảy lên ban công rồi khẽ gõ vào cửa sổ.

Chân máy móc của nàng đã tự mình chữa trị, rất nhiều tính năng nâng cấp tạm thời không thể dùng, nhưng nàng không muốn làm phiền Tiểu sư tỷ dưỡng thương, hiện tại cũng không chậm trễ sử dụng, thậm chí còn có thể hoàn thành một số động tác tiềm hành sơ cấp.

Sau khi gõ cửa sổ, Tằng Khuynh Lạc tạm thời trốn sang một bên, nàng không chắc đó có phải là phòng của Đệ Ngũ Khuyết hay không.

Bên trong phòng yên tĩnh trong chốc lát. Ngay sau đó, một tràng bước chân vang lên, khung cửa sổ bằng lưu ly chạm trổ hoa hải đường chậm rãi mở ra.

Từ ánh phản chiếu trên lớp lưu ly, Tằng Khuynh Lạc không thể nhìn rõ người bên trong. Nàng hơi thò đầu ra thăm dò, nhưng chưa kịp phản ứng thì đã bị một bàn tay trắng nõn như ngọc mạnh mẽ kéo vào phòng.

Mặt nạ bảo hộ bị lột ra, Tằng Khuynh Lạc theo bản năng phản kháng, người túm nàng ngoài dự đoán dễ khống chế, song song ngã trên thảm mềm trong phòng, Tằng Khuynh Lạc đã đè người "Tấn công" mình xuống dưới thân.

Người bị đè lại vui vẻ cười ra tiếng, Tằng Khuynh Lạc vừa nhìn, là Lý Cực.

Ánh mắt Lý Cực đầy tình ý, cánh tay dài vươn ra, nhẹ nhàng ôm lấy cổ nàng.

"Cuối cùng cũng tới, ngươi vẫn là luyến tiếc ta."

"Ta tìm nhầm người."

Tằng Khuynh Lạc đứng thẳng người muốn đi.

Lý Cực đâu chịu buông nàng rời đi, lại một lần nữa quấn lấy Tằng Khuynh Lạc, xoay người áp chặt nàng xuống dưới thân.

"Vậy ngươi muốn tìm ai? Tìm thê tử chưa qua cửa của ta? Thật to gan."

Lý Cực vừa nói, vừa cắn lên cổ Tằng Khuynh Lạc.

Tằng Khuynh Lạc bị nàng cắn đến sống lưng tê dại, nhảy dựng lên vì dòng điện.

"Ngươi đang nói linh tinh gì vậy......"

"Ồ, nói sai rồi, xin lỗi. Thì ra ngươi là đến làm thê tử của ta."

Tằng Khuynh Lạc bị lời nói ph.óng đ.ãng của nàng làm cho mặt đỏ tai hồng, đồng thời phát hiện người trên người đang cởi đai lưng của nàng.

"Lý......"

Lý Cực không cho nàng cơ hội nói chuyện, liền hôn bịt miệng nàng lại.

Tằng Khuynh Lạc sao có thể ngờ được kẻ điên này lại ở ngay ngày đại hôn, trong căn phòng không ai nhìn thấy, lại cùng nữ nhân khác thân thiết.

Lý Cực thân mình cực kỳ năng động, cực kỳ mềm mại, dán lên thân hình đơn bạc của Tằng Khuynh Lạc, cơ hồ muốn hòa tan nàng.

Tằng Khuynh Lạc thở nhẹ vài tiếng "Không", đều bị nụ hôn càng thêm mãnh liệt nuốt hết.

Lý Cực dường như hiểu được tâm tư không nỡ làm nàng đau lòng của Tằng Khuynh Lạc, Tằng Khuynh Lạc hơi phản kháng nàng liền nói eo sườn bị thương còn chưa khỏi, liền kêu đau, đôi mắt nói hồng liền hồng, nước mắt muốn rơi liền rơi.

Tằng Khuynh Lạc bị cuốn vào nụ hôn sâu đến mức không thể kiểm soát được, dù rằng ban đầu nàng chẳng có chút hứng thú nào với chuyện này. Thế nhưng, nụ hôn của Lý Cực đã khơi dậy những cảm xúc khó tả trong nàng.

"Lần trước chân bị thương, đến giờ vẫn chưa lành sao?"

Lý Cực giữ chặt eo nàng, hôn lên chỗ nối giữa phần cơ thể máy móc và phần cơ thể thật của nàng.

Cảm giác tê dại khó tả khiến Tằng Khuynh Lạc cắn môi, đôi mắt ngập một tầng hơi nước, không biết là muốn ngăn cản hành động nguy hiểm của Lý Cực hay là đang trả lời câu hỏi của nàng, giữa những nụ hôn mơ màng, nàng lắc lắc đầu.

Không giống lắm với cảm giác lần đầu tiên bị Lý Cực hôn lên chỗ nối.

Có một cảm giác đảo lộn kỳ lạ.

Nếu như lần đầu tiên, toàn bộ quá trình đều là do Tằng Khuynh Lạc vì rung động mà chìm đắm, thì lần này, Lý Cực lại đang tìm mọi cách để lấy lòng nàng.

Một luồng nhiệt ý mềm mại bỗng chốc bao vây lấy Tằng Khuynh Lạc. Nàng khẽ rên một tiếng, cả người vô thức giật lên, muốn tránh thoát, muốn chạy trốn.

Nhưng Lý Cực đã sớm giữ chặt lấy nàng, kéo nàng trở về, tiếp tục.

Tằng Khuynh Lạc siết chặt lấy đầu Lý Cực, hơi thở mất kiểm soát trở nên gấp gáp, muốn đẩy nàng ra.

Lý Cực cười nói: "Nơi này đều nói cho ta biết, ngươi rõ ràng rất nhớ ta."

Tằng Khuynh Lạc miệng thì mắng "Vô sỉ", nhưng lại bị sự mềm mại ấm áp kỳ lạ kia khiến cho tiếng mắng nghe giống như đang tán tỉnh.

Nàng chưa từng nghĩ, một người cao ngạo như Lý Cực, kim chi ngọc diệp, vương giả tôn quý, lại vì nàng mà cam nguyện cúi mình đến mức này.

Chính sự xa lạ và ngoài ý muốn ấy càng khiến cảm xúc trở nên hỗn loạn khó tả. Ban đầu còn muốn kháng cự, nhưng dần dần, Tằng Khuynh Lạc chỉ có thể bất lực vùi tay vào mái tóc mềm mại của nàng.

Môi nàng cũng dần trở nên đỏ hơn.

......

Tằng Khuynh Lạc bị ôm lên ghế sô pha, ngồi gọn trên đùi Lý Cực, cằm nàng bị nâng lên, để lộ làn da trắng mịn loang lổ vết hôn, quần áo xộc xệch rơi lưng chừng nơi thắt lưng, đầu ngón chân run rẩy khẽ chạm vào khoảng không, nhưng chẳng thể chạm đất.

Lý Cực đang chuẩn bị tiến thêm một bước nữa, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.

"Điện hạ, giờ lành đã đến."

Là giọng của thị nữ.

Tằng Khuynh Lạc đang tựa vào vai Lý Cực, toàn thân cứng đờ, theo bản năng siết chặt lấy nàng.

Lý Cực n.âng m.ông Tằng Khuynh Lạc lên, không những không dừng lại, ngược lại càng thêm ra sức, cố tình muốn tạo ra chút tiếng động.

"Điện hạ?"

Không nhận được đáp lại, người ngoài phòng lại gọi một tiếng.

"Không rảnh." Lý Cực buông một câu.

Người ngoài phòng xấu hổ lại khó hiểu mà im tiếng, cũng không rời đi, vẫn còn ở ngoài cửa.

Kẻ điên này......

Hơi thở nóng rực trong không gian quấn chặt lấy nàng, Tằng Khuynh Lạc cắn chặt môi, cố gắng đè nén âm thanh, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống, giống như vừa không chịu nổi, vừa không thể trốn thoát, cũng giống như đang cực kỳ căm hận người đang trêu đùa nàng đến tận cùng.

Bình Luận (0)
Comment