Khói đặc cuồn cuộn bốc cao tận trời, cả buổi tiệc rơi vào hỗn loạn.
Đợi đến khi Hướng Tri Phiên lấy lại tinh thần, muốn khống chế Lý Cực lần nữa thì Lý Cực đã sớm biến mất không tăm tích.
Lý Cực dưới sự hộ tống của Khang Dật và đám người Phồn Chi rời khỏi tiệc cưới, xe ngựa chạy vòng vo trong thành Trường An vài vòng, cuối cùng cũng thoát khỏi đám người do Hướng Tri Phiên phái theo dõi.
Khang Dật hỏi Lý Cực: "Điện hạ, bước tiếp theo nên đi đâu?"
Lý Cực trong tay còn phe phẩy quạt tròn, chậm rì rì mà che khuất nửa dưới mặt, hai mắt thâm trầm.
"Đi Tĩnh An Hầu phủ."
Vừa rồi ở buổi tiệc đại loạn tìm không thấy Tằng Khuynh Lạc, nhưng không quan trọng, dù thế nào nàng khẳng định cũng sẽ về Hầu phủ, trực tiếp đến Hầu phủ tìm người là được.
Khang Dật và Phồn Chi nhìn nhau một cái, cũng không lên tiếng.
Tự tay phá hủy đại hôn của chính mình, còn khiến bao năm mưu tính tan thành mây khói, giờ phút này, An Vương điện hạ lại gột sạch bóng tối trước kia, cả người trở nên nhẹ nhõm thanh thoát.
Dù con đường phía trước mịt mờ chưa rõ, nhưng với tư cách là thuộc hạ, bọn họ chỉ có thể ở bên cạnh bảo vệ nàng đến cùng.
Đến trước cửa Tĩnh An Hầu phủ, Lý Cực vừa xuống xe liền thấy một chiếc xe ngựa khác cũng vừa tới, là xe ngựa của phủ Tĩnh An hầu.
Đệ Ngũ Khuyết từ trong xe ngựa nhảy xuống.
Hai người suýt chút nữa trở thành song thê lập tức nhìn nhau.
Đệ Ngũ Khuyết giật thót mình, sao An Vương lại đuổi tới đây? Không xong rồi, bị nàng ta nhìn thấy mình còn chưa chết, chẳng phải là kế hoạch hoàn hảo bị bại lộ sao? Không thể nào, lẽ nào cuộc hôn sự này không thể hủy bỏ sao? Nếu đã vậy thì mình cũng không khách khí, Lý Cực chẳng qua chỉ là người có thiên phú tinh thần cấp C, đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho trót, giết luôn.
Lý Cực che mặt bằng quạt tròn, liếc mắt nhìn, kẻ ngốc này chẳng phải đã tự bạo chết rồi sao? Lại còn giả chết để đào hôn...... Liên hệ mọi việc lại, Lý Cực thầm trợn trắng mắt, thật sự hết nói với kẻ ngốc này, sớm biết kẻ ngốc này muốn bỏ trốn thì nàng còn cần gì phải tự hủy danh tiết diễn trò lớn như vậy? Thật muốn băm vằm kẻ ngốc này ra.
Ánh mắt hai người chạm nhau, sát khí văng vẳng, Tằng Khuynh Lạc đi theo Đệ Ngũ Khuyết cũng xuống xe, vừa ngẩng đầu liền thấy hai người đang cau mày trừng mắt nhau.
Lý Cực: ?
Tằng Khuynh Lạc hỏi Lý Cực: "Sao ngươi lại ở đây?"
Lý Cực chỉ vào Đệ Ngũ Khuyết: "Sao nàng ta lại ở đây?"
Đệ Ngũ Khuyết: "Sao ta lại không thể ở đây?"
Vừa nãy ở tiệc cưới, tiếng nổ lớn trong phòng của Đệ Ngũ Khuyết đã thu hút Tằng Khuynh Lạc chạy tới, vừa lúc phát hiện Đệ Ngũ Khuyết chật vật chạy ra từ lầu 3.
"Tiểu Khuynh Lạc! Ngươi tới cứu ta sao? Ta...... Phì phì phì! Khụ khụ khụ khụ......"
Đệ Ngũ Khuyết vừa nói vừa hít phải một ngụm lớn bụi bặm và khói mù, cả bột phấn cũng nhảy vào miệng, ho đến muốn sống cũng không xong.
Tằng Khuynh Lạc thấy nàng như vậy thì biết vụ nổ chỉ là giả, còn việc thừa cơ chạy trốn là thật.
Chỉ là...... Nhìn cảnh tượng hỗn loạn với khói lửa ngập trời và đám người bỏ chạy khắp nơi, Tằng Khuynh Lạc nhất thời không nói gì.
Chẳng phải là làm lớn chuyện quá rồi sao?
"Đệ Ngũ tỷ tỷ đừng nói gì, theo ta lên xe, mau chóng rời khỏi đây!"
Đệ Ngũ Khuyết được Tằng Khuynh Lạc dìu, xiêu xiêu vẹo vẹo lên xe ngựa của Hầu phủ.
Khi xe ngựa vừa đóng cửa, Đệ Ngũ Khuyết cuối cùng cũng thở được một hơi, vui vẻ nói: "Kế hoạch thành công, trốn thoát hoàn hảo!"
Tằng Khuynh Lạc bên cạnh không lên tiếng.
Nàng cũng không tiện mở miệng hỏi, nếu hôm nay ta không đến, vậy kế hoạch hoàn mỹ của ngươi sẽ chạy thoát theo hướng nào đây?
Đệ Ngũ Khuyết lau mặt, "Đa tạ tiểu Khuynh Lạc, đưa ta đi tìm Tiểu sư tỷ của ngươi đi, hiện tại cũng chỉ có Tĩnh An Hầu phủ mới dám thu lưu ta."
Cùng lúc đó, ở một hướng khác, Lý Cực cũng trốn khỏi hiện trường tiệc cưới.
Hai nhóm người xuất phát từ cùng một địa điểm, đi hai hướng khác nhau, vòng vèo trong thành Trường An một hồi, cuối cùng vẫn là đụng mặt nhau ở cửa Tĩnh An Hầu phủ.
Vừa nãy Lý Cực còn đang vui vẻ nghĩ, sau này giữa nàng và Tằng Khuynh Lạc sẽ không còn trở ngại nào nữa.
Không ngờ ngay lúc này, Đệ Ngũ Khuyết xui xẻo kia lại cản trở giữa hai người các nàng.
Thấy Tằng Khuynh Lạc từ xe ngựa của Đệ Ngũ Khuyết bước ra, thật khó để không nghĩ đến chuyện Tằng Khuynh Lạc từng âm thầm thích kẻ ngốc này.
Vậy nên Tằng Khuynh Lạc hôm nay thật sự đến đây để tìm Đệ Ngũ Khuyết.
Ngay từ đầu không phải mạnh miệng, là Lý Cực nàng tự mình đa tình.
Lý Cực chua xót nói, "Ta còn thắc mắc vì sao đảo mắt một cái đã không thấy người, cứ tưởng là do đám đông quá hỗn loạn mà đi lạc. Hóa ra...... là đi tìm Đệ Ngũ tỷ tỷ của ngươi."
Đệ Ngũ Khuyết: ?
Nghe nửa câu đầu, nàng còn tưởng Lý Cực đang nói chuyện với mình, thế nhưng, sao nửa câu sau lại xoay hướng, chuyển thành đối thoại với tiểu Khuynh Lạc rồi?!
Tằng Khuynh Lạc đứng ở phía sau nàng nói: "Hiện tại không phải lúc phát cáu."
Lý Cực: "Vậy phải xem có người dỗ ta hay không."
Đệ Ngũ Khuyết: ??
Ban đầu, nàng còn tưởng gặp lại Lý Cực chắc chắn sẽ không tránh khỏi một trận mắng chửi, nhưng ai có thể ngờ rằng, tình hình bây giờ lại giống như màn ve vãn trêu ghẹo?
Vốn dĩ đã chuẩn bị tinh thần để xông vào cào cấu người ta, giờ đây Đệ Ngũ Khuyết chỉ có thể khó hiểu mà vò đầu bứt tóc.
Khi hai bên còn đang giằng co ngay trước cửa Hầu phủ, đột nhiên nghe được thanh âm khó hiểu của Thẩm Nghịch truyền đến từ phía sau:
"Các ngươi tụ tập trước cửa nhà người ta làm gì vậy?"
.
Giờ phút này, tại nơi diễn ra tiệc cưới của An Vương đã trở thành một mảnh hỗn loạn.
Mẫu thân Đệ Ngũ Khuyết tóm lấy gáy Nhị tỷ của Đệ Ngũ Khuyết, xách lên như xách một con gà chuẩn bị làm thịt vào ngày Tết, mắt lộ vẻ hung dữ hỏi:
"A Khuyết rốt cuộc đã đi đâu!"
Nhị tỷ co rụt vai, yếu ớt chỉ vào một đống hỉ phục bị nổ tan tành trên mặt đất, cùng với một vũng máu không biết từ đâu mà có, nói:
"A Khuyết chẳng phải ở chỗ này sao?"
"Còn dám mạnh miệng với lão nương đúng không? Lăng nhi!"
Nhận được mệnh lệnh của chủ mẫu, thị nữ Lăng nhi chấm một chút vết máu, đưa vào miệng, hệ thống nhanh chóng phân tích.
Lăng nhi: "Là máu gà."
Nhị tỷ ghét bỏ nói: "Lăng nhi, miệng ngươi là đồ đựng rác sao? Cái gì cũng đưa vào trong."
Mẫu thân nắm cổ áo Nhị tỷ càng chặt hơn, đau đến mức nàng kêu la thảm thiết.
"Có thời gian lo lắng cho Lăng nhi, chi bằng lo cho thân mình trước đi!"
Nhị tỷ vẻ mặt đưa đám nói: "Chuyện này liên quan gì đến ta! Chẳng lẽ A Khuyết không có ở đó nên nương trút giận lên ta chứ!"
"Ta đều lười nói với các ngươi, ngươi cùng A Khuyết từ nhỏ đã cấu kết với nhau làm đủ thứ chuyện xấu, bao nhiêu chuyện xấu ta đều nhìn thấy hết. Coi nương ngươi giống như đồ ngốc sao? Còn tự bạo, bỏ mình? A Khuyết rốt cuộc đã chết ở đâu, không muốn mông nở hoa thì nhanh nói!"
Nhị tỷ ủy khuất.
Ta chỉ là người báo tin thôi mà, sao lại thành ra ta bị đánh đến mông nở hoa?
Cũng không rảnh lo có thể bị cọ rớt một tầng da hay không, Nhị tỷ dùng sức giãy thoát, từ cửa sổ tầng 3 nhảy ra ngoài.
Lưu loát.
Mẫu thân chỉ vào bóng dáng nhị nữ nhi chạy bán sống bán chết mắng to.
"Có bản lĩnh ngươi vĩnh viễn đừng trở về!"
Lăng nhi hỏi: "Chủ mẫu, tức giận hại thân."
Mẫu thân hai tay chống nạnh, mắng đến có chút choáng váng, uống một ngụm trà rồi nghỉ một lát.
Xuyên qua cửa sổ nhìn về hướng thanh lư, nhưng nào còn thấy được gì, mọi thứ đã thành một mảnh hỗn loạn, chẳng khác gì cơn mưa hoa lê bị gió bão quét tán.
Mẫu thân xoa xoa thái dương ẩn ẩn đau nói: "An Vương lần này tùy hứng làm bậy, xem như danh tiếng hoàn toàn sụp đổ, con đường lên ngôi cũng bị chặt đứt. Đệ Ngũ gia chúng ta không thể tiếp tục liên hôn với An Vương phủ nữa."
Lăng nhi: "Vậy Lục nương tử chẳng phải là chết oan sao?"
Mẫu thân cười lạnh nói: "Đã trưởng thành từng này, làm việc còn không biết nghĩ hậu quả, khiến cho nàng chết oan cũng là một kiểu trừng phạt vì hành sự hồ đồ!"
Giờ phút này Đệ Ngũ Khuyết đã vào Hầu phủ, đang đắc chí vì kế hoạch giả chết hoàn hảo của mình, cao hứng cùng Thẩm Nghịch huyên thuyên không ngớt.
Thẩm Nghịch nghe xong khóe miệng giật giật, được thôi, mạng của nàng hiện tại còn giữ được là tốt rồi.
Hiện tại, hai người các nàng đang đơn độc ở trong phòng, Đệ Ngũ Khuyết tò mò hỏi Thẩm Nghịch:
"Sao ta cứ cảm thấy Lý Cực hình như rất thích tiểu Khuynh Lạc vậy?
"Phải không, ngươi như thế nào phát hiện?"
Thẩm Nghịch vốn dĩ muốn nói chính là —— phải không, ngươi như thế nào mới phát hiện?
Nhớ tới, Đệ Ngũ Khuyết lại thấy ớn lạnh một trận.
"Cái nữ nhân điên đó cư nhiên lại làm nũng với tiểu Khuynh Lạc!"
Thẩm Nghịch nghĩ thầm, chắc ngươi chưa thấy Lý Cực phát điên lên thì trông như thế nào đâu.
Đệ Ngũ Khuyết: "Sao ta cảm thấy ngươi chẳng ngạc nhiên gì hết vậy?"
Thẩm Nghịch: "À không, ta ngạc nhiên lắm."
Ngạc nhiên vì ngươi phản ứng chậm chạp đến mức bây giờ mới phát hiện ra.
Sau một hồi bát quái chán chê, Đệ Ngũ Khuyết bỗng nhớ đến một chuyện khác, Lý Cực làm nũng còn có đối tượng để làm nũng, còn nàng thì sao?
Nghĩ đến Hạ Lan Trạc đã mất tích bao lâu nay, Đệ Ngũ Khuyết lập tức thở dài sườn sượt, nói được vài câu liền nước mắt rưng rưng.
Đệ Ngũ Khuyết nắm lấy tay Thẩm Nghịch, đôi mắt đỏ hoe.
"Ngươi và ta đều là những người đáng thương bị bỏ rơi, hiện giờ ở bên nhau làm bạn, cũng có thể vơi bớt chút khổ sở."
Thẩm Nghịch nghe nàng nói mà mí mắt giật loạn cả lên.
Bản năng muốn phản bác "Ta mới không bị bỏ rơi", nhưng lời đến miệng lại không thể phản bác được.
Đệ Ngũ Khuyết khóc, Thẩm Nghịch đưa giấy cho nàng, nghe nàng kể chuyện nàng và Hạ tỷ tỷ nhà nàng tuyệt tình với nhau, làm người ta ruột gan đứt từng khúc như thế nào.
Thẩm Nghịch hỏi nàng: "Vậy là, mặc dù ngươi và Lý Cực suýt nữa thành thân, Hạ tỷ tỷ của ngươi cũng không xuất hiện sao? Đúng là đủ tuyệt tình."
Đệ Ngũ Khuyết phản bác: "Chắc chắn là nàng sợ xuất hiện sẽ bị ta phát hiện, sẽ khiến ta khó xử nên mới không tới. Nàng không phải thật sự tuyệt tình đâu!"
Thẩm Nghịch: ?
Không phải ngươi nói nàng tuyệt tình sao? Sao ta nói theo ngươi mà ngươi còn phản bác ta?
Thẩm Nghịch kiềm chế cơn xúc động muốn đá Đệ Ngũ Khuyết một cước, vỗ vỗ đầu nàng:
"Được được được, Hạ tỷ tỷ của ngươi yêu ngươi nhất. Vậy A Khuyết, hiện nay ngươi đã 'Chết' rồi, có tính toán gì cho sau này chưa?"
Đệ Ngũ Khuyết: "Còn chưa nghĩ tới, chết rồi mới tình."
Thẩm Nghịch: "Quả nhiên."
Đệ Ngũ Khuyết hai tay nâng đầu, nghĩ nghĩ, trên mặt hiện lên một mạt giảo hoạt.
"Nghịch Nghịch, hay là ngươi giúp ta đổi khuôn mặt đi, dù sao sở trường của ngươi không phải là giả tạo thân phận sao? Như vậy, ta có thể trở thành một người hoàn toàn mới, bắt đầu lại từ đầu."
Thẩm Nghịch: "Ngươi đúng là muốn gì nghĩ nấy."
Đệ Ngũ Khuyết sờ sờ mặt mình, tiếc hận nói: "Cũng không biết đổi mặt thì Hạ tỷ tỷ có buồn không, dù sao nàng thích nhất là gương mặt này của ta."
Thẩm Nghịch nôn một tiếng
Đệ Ngũ Khuyết: "Ngươi ghét bỏ ta!"
"Ừ, ta ghét bỏ ngươi."
Đệ Ngũ Khuyết:......
Ghét bỏ xong Đệ Ngũ Khuyết, lại cảm thấy Đệ Ngũ Khuyết đáng yêu lạ thường.
"Đừng nóng lòng đổi mặt làm gì, ngươi nghĩ trò tự biên tự diễn tự bạo kinh thiên động địa này của ngươi qua mắt được ai?"
Đệ Ngũ Khuyết: "Nếu là ngươi, ngươi có tin không?"
Thẩm Nghịch: "Chưa nói đến ta có tin hay không, người ngươi lành lặn chạy đến đây rồi, hiện trường còn lưu lại được gì để người ta tin là ngươi đã chết?"
"Có bộ hỉ phục của ta, với cả máu gà đầy đất mà."
"...... Nếu người nhà ngươi ai cũng như ngươi, thì may ra còn qua được."
"Nghịch Nghịch, sao ngươi cứ hết ghét bỏ ta rồi lại còn mắng ta?"
Thẩm Nghịch che lại vết thương, vui đến mức không thể kiềm chế được.
"Giờ chỉ có ngươi chọc ta cười được thôi."
"Ta chọc ngươi lúc nào! Ngươi biết ta giấu thuốc nổ dưới mắt đám người nhà ta khó khăn cỡ nào không? Mỗi cái nhà xí để ta bày trò, còn phải tính toán kỹ càng, nổ không khéo là dính đòn ngay! Họ Lý biết trước là làm lớn chuyện như vậy thì ta cần gì phí công nghĩ kế? Giờ thì xong, ai nấy cũng biết ta chết ở nhà xí. Ta không dám nghĩ gia phả Đệ Ngũ gia sẽ viết thế nào về cái chết của ta! Một đời anh danh của ta xem như xong đời dưới tay họ Lý!"
Thẩm Nghịch vỗ vai nàng an ủi: "Đừng lo lắng."
Đệ Ngũ Khuyết chờ đợi lời an ủi từ Thẩm Nghịch.
Ai dè Thẩm Nghịch lại nói: "Ngươi có anh danh gì chứ."
Đệ Ngũ Khuyết: "Nghịch Nghịch, ngươi......"
Thẩm Nghịch cười đến nỗi vết thương như muốn rách ra, một lúc sau mới nói tiếp:
"Ngươi cứ ở chỗ ta một thời gian đã, đừng manh động nữa, nghe ngóng tình hình bên ngoài rồi tính."
Trong lúc trò chuyện với Đệ Ngũ Khuyết, Thẩm Nghịch cũng thu thập được kha khá tin tức.
Chuyện ầm ĩ nhất hôm nay đương nhiên là màn hài kịch diễn ra ở tiệc cưới của An Vương.
Thẩm Nghịch liếc qua phát sóng trực tiếp trên mạng Vạn Duy, Lý Cực vậy mà dám phơi bày hết những việc làm của phe phái Mục Châu mấy năm nay, chẳng khác nào tự vả mặt mình, đúng là ngoài dự kiến của Thẩm Nghịch.
Xem ra lần này Lý Cực và Hướng Tri Phiên đã chính thức trở mặt.
Phe phái Mục Châu phen này gặp đại họa rồi.
Nhờ đó, khả năng Lý Tư lên ngôi càng cao.
.
Bên ngoài phủ Tĩnh An hầu, một góc phường Hưng Hóa.
Xe ngựa của Lý Cực đỗ ở chỗ khuất, Khang Dật và đám võ vệ đứng canh gác xung quanh.
Trong xe ngựa, Lý Cực hai tay chống bên cạnh Tằng Khuynh Lạc, liên tục hôn lên môi nàng.
Tằng Khuynh Lạc mấy lần muốn nói chuyện đều bị nàng chặn lại, cuối cùng chỉ đành bịt miệng nàng, âm thầm thở phì phò tức giận, cau mày đẩy nàng ra:
"Lý Cực...... Ngươi tìm ta chỉ để làm mấy chuyện này?"
Lý Cực nghĩ đến việc Tằng Khuynh Lạc vì Đệ Ngũ Khuyết mà đến tiệc cưới, lúc xảy ra chuyện thì hoàn toàn không để ý đến nàng, vội vàng đi tìm Đệ Ngũ Khuyết, còn cùng kẻ yêu thầm kia ngồi chung xe ngựa, ngực Lý Cực như bị tảng đá đè nặng, rất khó chịu.
"Ngươi đều nghe thấy những lời ta nói ở tiệc cưới rồi, từ nay về sau không có Lý Cực, chỉ có Bùi Tịch. Chẳng phải ngươi thích Bùi Tịch sao, vậy không thể chỉ thích Bùi Tịch thôi sao, trong lòng còn nhớ thương ai khác?"
Giọng Lý Cực từ lòng bàn tay Tằng Khuynh Lạc truyền ra, mang theo vẻ trách móc, như thể Tằng Khuynh Lạc là người nhẫn tâm phụ bạc.
Tằng Khuynh Lạc bị nàng nói năng bá đạo như vậy khiến cho dở khóc dở cười.
"Đều là do ngươi tự quyết định, ta có bao giờ đáp ứng ngươi điều gì đâu."
Lời này của Tằng Khuynh Lạc khiến Lý Cực cảm thấy như thể nàng đang phân rõ giới hạn với mình, thậm chí còn thiên vị Đệ Ngũ Khuyết hơn.
Mắt Lý Cực đỏ hoe, "Tằng Khuynh Lạc! Ngươi...... Muốn chọc tức ta đến chết mới vui sao?"
Tằng Khuynh Lạc ít nhiều cũng quen với cái kiểu nói năng chính là làm mưa làm gió của nàng, đến áo cũng muốn bị nàng xé rách.
Lại nhớ đến cảnh Lý Cực trước mặt mọi người phơi bày những hành động của thế lực Mục Châu ra ánh sáng, một khắc kia thật sự rực rỡ chói ngời.
Hoàn toàn không giống với con người trước mắt, chỉ một câu nói của nàng đã bị chọc cho tức giận đến khóc.
Tằng Khuynh Lạc trong lòng có chút cảm xúc khó tả, cũng không muốn đôi co với Lý Cực nữa.
"Hiện tại đừng nói mấy chuyện không liên quan này. Ngươi có tính toán gì cho sau này chưa? Phá tan toàn bộ kế hoạch của Hướng Tri Phiên, hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi đâu."
Tằng Khuynh Lạc ngữ khí bình đạm, nhưng Lý Cực nghe ra được sự lo lắng trong đó.
Lý Cực lại vui vẻ, nắm lấy tay Tằng Khuynh Lạc, áp lên má mình, thoải mái cọ cọ.
"Đúng vậy, hắn sẽ tìm ta gây phiền phức, nên ngươi phải đưa ta đi trốn."
Lý Cực trông chẳng có vẻ gì là lo sợ nguy hiểm, ngược lại còn có chút hứng thú.
Cũng thật là dễ dỗ dành ngoài dự kiến.
Dễ dỗ đến mức Tằng Khuynh Lạc chẳng cần dỗ dành gì, nàng đã tự mình dỗ dành chính mình.
Tằng Khuynh Lạc cũng hiểu, Lý Cực đã đi một nước cờ rất khó, con đường sau này sẽ chẳng dễ dàng gì.
Những chuyện khác tạm thời không nghĩ nhiều, tìm cho nàng một chỗ ẩn thân đã, coi như là tích đức, cũng là dọn đi một mối họa cho thành Trường An.
Tằng Khuynh Lạc lười biếng chẳng buồn rút tay về, cứ để mặc Lý Cực cọ cọ.
"Chắc chắn là không thể giấu ngươi ở Hầu phủ, để liên lụy đến Tiểu sư tỷ của ta."
Lý Cực:......
Được, ngoài đối tượng từng thầm mến ra thì còn có cả Tiểu sư tỷ, không biết trên Tiểu sư tỷ còn có ai nữa không.
Những người xếp trước nàng thật là nhiều.
"Nhưng mà, ta cũng có chút kinh nghiệm trong việc giấu người ở những nơi phố xá sầm uất. Nếu ngươi yên tâm thì cứ theo ta."
Lời này của Tằng Khuynh Lạc khiến Lý Cực nhớ lại vụ bắt cóc lần trước, khi nàng bị giấu trong một căn phòng tồi tàn ở khu phố sầm uất, trải qua một phen tra tấn khổ sở.
Lúc ấy tức giận muốn chết, giờ nghĩ lại thì lại thấy có một hương vị khác.
"Vậy ngươi sẽ ở bên ta chứ?"
Bàn tay Lý Cực rất lạnh, lại mỏng manh.
Tằng Khuynh Lạc muốn từ chối thẳng thừng, nhưng khi lời đến miệng thì lại do dự rồi nói "Để xem đã".