Đệ Ngũ Khuyết nghe theo lời Hạ Lan Trạc, nhắm mắt lại.
Nhưng ngay khi Hạ Lan Trạc gỡ bỏ cặp kính bảo hộ, luồng tinh thần lực cuồn cuộn như thủy triều dâng trào, nhấn chìm Đệ Ngũ Khuyết trong biển ý thức sâu thẳm.
Nàng cảm thấy ý thức mình bị kéo xuống vực sâu thăm thẳm, từ nơi đáy biển tăm tối, một ngọn núi hùng vĩ đột ngột trỗi dậy, trong nháy mắt xuyên thủng mặt nước.
Đất trời đảo lộn trong chớp mắt, tâm trí nàng bị cuồng phong gào thét cuốn phăng, bầu trời hiện lên đôi mắt kỳ dị.
Đôi mắt ấy trong veo đến lạ thường, lấp lánh ánh thần thánh, như thể nhìn thấu mọi dòng chảy ý nghĩ trong vũ trụ.
Đệ Ngũ Khuyết không dám nhìn thẳng, ánh mắt kia giống như ngọn lửa cực nóng, cắt qua da thịt và sống lưng nàng, thiêu đốt không biết ai.
Nàng nghe thấy tiếng gào rú không thể kiềm chế, đó là tiếng thét tuyệt vọng chỉ vang lên khi đối diện với nỗi kinh hoàng tột độ.
Ý thức biến mất khi nào Đệ Ngũ Khuyết không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ khi mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy sân nhà tan hoang trước mắt, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra mình đang ở đâu.
Đồng bọn của A Tác ngã gục bên cạnh nàng, hai mắt trợn trừng, thất khiếu chảy máu.
Bản thân A Tác thì nằm trên mặt đất kêu la thảm thiết, cào xé mặt mình đến biến dạng.
Hạ Lan Trạc vịn vào cây cột sơn son, lảo đảo muốn ngã.
Đây là lần đầu tiên Đệ Ngũ Khuyết nhìn thấy đôi mắt của Hạ Lan Trạc, nhìn thấy con người hoàn chỉnh của nàng.
Đó chính là đôi mắt mà nàng vừa nhìn thấy trên bầu trời trong ảo giác, trong suốt như lưu ly, lấp lánh ánh sáng kỳ diệu. Dù trong đêm tối không đèn, đôi mắt ấy tựa như được cắt ra từ màn đêm, lấp lánh và thu hút, đẹp đến mức không giống bất kỳ thứ gì thuộc về cõi phàm trần.
Đệ Ngũ Khuyết xem đến ngây người.
Đột nhiên đối diện với Đệ Ngũ Khuyết, Hạ Lan Trạc lập tức tránh đi ánh mắt.
"Không phải đã nói rồi sao, nhắm mắt."
Dù tinh thần lực của nàng đã bị tiêu hao nghiêm trọng, nàng vẫn không muốn Đệ Ngũ Khuyết nhìn thấy, bởi ánh mắt của nàng có khả năng phá hủy thế giới tinh thần của người khác.
Đôi mắt Hạ Lan Trạc ẩn chứa hai sức mạnh.
Một loại là thôi miên sâu không đáy, như cách nàng đã dùng với đối thủ.
Hai là sức tấn công hủy diệt, phá tan thế giới tinh thần của kẻ địch.
Hạ Lan Trạc đã rất lâu rất lâu không vì chiến đấu mà tháo kính bảo vệ mắt.
Mỗi lần tháo đi kính bảo vệ mắt, tiến vào trạng thái tấn công căng thẳng, tinh thần lực của nàng sẽ mất khống chế mà tấn công không phân biệt, tất cả tinh thần lực hoàn toàn không thể khống chế mà phun trào.
Lúc này tinh thần lực của nàng trong thời gian ngắn có mức độ nhảy vọt cực lớn, có thể phá hủy tư duy của tất cả những người mà nàng nhìn thẳng. Chỉ có nhắm hai mắt, thả lỏng người không có bất kỳ địch ý nào mới có thể may mắn thoát nạn.
Mặc dù là một cường giả như A Tác, người có hai loại thiên phú cấp S, cũng bị Hạ Lan Trạc gieo vào nỗi kinh hoàng tột độ, giờ phút này vẫn còn vùng vẫy trong sợ hãi, thế giới tinh thần hoàn toàn hỗn loạn.
Đồng thời, Hạ Lan Trạc cũng phải trả một cái giá tương ứng.
Cái giá mà nàng không thể kiểm soát.
Lần trước ngọc bích suýt chút nữa quá tải, cửu tử nhất sinh mới sống sót.
Giờ phút này cả người sức lực đều mất hết, đầu đau muốn nứt ra.
Có thể nói, mỗi lần làm vậy đều là một trận chiến sinh tử đối với nàng.
Nhưng hết lần này đến lần khác, nàng vẫn chủ động làm vậy, không hề hối hận.
Nhặt một con dao lên, Hạ Lan Trạc dùng chút sức lực cuối cùng, dứt khoát đâm xuyên tim A Tác.
Ngoảnh mặt lại, thấy Đệ Ngũ Khuyết lảo đảo đi về phía mình, Hạ Lan Trạc xoay người muốn rời đi.
Tiếc rằng nàng đã kiệt sức, chân mềm nhũn ra, bước đi rất chậm.
Bị Đệ Ngũ Khuyết ôm chặt vào lòng.
Toàn thân xương cốt đều bị ôm đến đau nhức.
"Đừng đi......"
Ngươi không biết ta nhớ ngươi đến mức nào đâu.
Những lời này vốn định nói ra, cuối cùng lại không dám thốt nên lời.
Đệ Ngũ Khuyết run rẩy nói: "Ta, ta không ép ngươi gì cả, ngươi muốn làm gì cũng được, chỉ cần đừng đi...... Đừng đi nữa...... Ta tìm ngươi khắp nơi mà không thấy."
Mưa lạnh thấu xương, nước mắt Đệ Ngũ Khuyết lại ấm áp lạ thường.
Hạ Lan Trạc không đáp lời.
Không hề buông những lời khiến người khác thất vọng như trước, cũng chẳng còn sức lực để giãy giụa, mặc nàng ôm mình, mặc nàng trút hết nỗi lòng.
Nàng không thể trốn thoát.
Cả tâm hồn và thể xác đều không thể.
Ngốc thật.
Hạ Lan Trạc ngước mắt, nhìn về phía chân trời đen kịt.
Thị lực mắt trái đang dần biến mất, ánh mắt rực rỡ cũng theo đó lụi tàn.
Lần đầu tiên gặp Đệ Ngũ Khuyết, Hạ Lan Trạc đã cảm thấy người này không được thông minh cho lắm.
Người đời thường nói những lời chua ngoa, cay độc, nàng nghe nhưng chẳng hiểu, cũng chẳng mảy may để tâm. Kẻ muốn chiếm đoạt lợi ích của nàng, nàng cũng chẳng hề kháng cự, cứ như thể nàng là một nhành dương liễu mềm mại, mặc ai muốn kéo thì kéo.
Hạ Lan Trạc thì không thể như vậy được. Nàng không thể chịu đựng được cái lối hành xử nhu nhược, vô vị này.
Dẫu cho lỗi lầm không phải do nàng gây ra, nhưng cũng không thể đứng nhìn mà không làm gì.
Huống chi thiên kim ngốc nghếch này còn là Phó thủ của nàng, nàng không thể chấp nhận một kẻ ngốc như vậy ở bên cạnh.
Thế là, Hạ Lan Trạc vừa răn đe đám đồ đệ lòng dạ khó lường thay Đệ Ngũ Khuyết, vừa "triệu tập" nàng đến thư phòng để "thẩm vấn" riêng.
"Ngươi là đồ ngốc sao? Bị người khác chiếm tiện nghi mà nửa điểm tức giận cũng không có?"
Hạ Lan Trạc vừa làm việc vừa cầm ly rượu táo lắc nhẹ.
Đệ Ngũ Khuyết còn tưởng rằng mình làm sai điều gì, bị quan trên mặt lạnh bắt đến đây để dạy dỗ.
Không ngờ......
Đệ Ngũ Khuyết: "Cảm ơn Tiết độ sứ đã quan tâm, ta không tức giận mà."
Hạ Lan Trạc: "Không ai quan tâm ngươi, ta chỉ là lo lắng cho bản thân mình. Có một Phó thủ thiếu tâm nhãn như ngươi, ta lo lắng cho sự an toàn của tính mạng mình."
"Vậy thì càng không cần lo lắng, ta rất mạnh, ta có thiên phú chiến đấu cấp S!"
Tiểu nương tử trước mắt này rất kỳ lạ, rõ ràng là thiên kim tiểu thư được nuôi dưỡng trong gia đình quyền quý, nhưng lại có tính tình hiền hòa đến mức đáng ngạc nhiên, mang một khí chất ung dung, tự tại.
Hạ Lan Trạc nhờ sự sắp xếp bí mật của An Vương phủ, hạ bệ Tiết độ sứ Mục Châu, xem như là cướp đi vị trí vốn thuộc về Đệ Ngũ Khuyết.
Vốn tưởng rằng vị tiểu thư nhà giàu này tính tình cũng không dễ chọc giống như kẻ tóc đỏ kia, chắc chắn sẽ đến tìm nàng gây phiền phức, nhưng không ngờ mọi chuyện lại hoàn toàn ngược lại.
Hạ Lan Trạc trong lòng dán cho nàng một cái nhãn "Tiểu ngốc tử", cũng chẳng buồn nói nhiều với nàng, liền để nàng đi.
Tiểu ngốc tử vẫy tay thì đến, xua tay thì đi, chỉ là trước khi ra cửa, nàng thần thần bí bí quay đầu lại nhìn.
"Có việc gì?"
Hạ Lan Trạc vắt chân.
"Là ngươi giúp ta giáo huấn bọn họ sao?"
Hạ Lan Trạc không ngờ người trông không thông minh này đôi khi lại có chút nhạy bén.
Không phải thật sự ngốc, mà là không để bụng.
Hạ Lan Trạc: "Ta chỉ là không thích có người ở địa bàn của ta làm những chuyện nhảm nhí đó thôi."
Đệ Ngũ Khuyết như nhìn thấu được sự mạnh miệng mềm lòng của nàng, vui vẻ nói: "Cảm ơn Hạ tỷ tỷ."
Hạ Lan Trạc: "...... Gọi ta là Tiết độ sứ."
Đệ Ngũ Khuyết miệng thì đáp ứng, nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại vẫn gọi sai tên như cơm bữa.
Hạ Lan Trạc tức giận chọc vào ngực nàng, "Ngươi cố ý đúng không?"
Đệ Ngũ Khuyết vội vàng xin lỗi, "Không phải không phải, xin lỗi, tại vì ngươi thật sự rất giống Đại tỷ của ta, nhìn thấy ngươi là lại nhớ đến nàng, thật xin lỗi, cứ nói sai hoài."
"Đại tỷ của ngươi?"
"Đúng vậy, nàng cũng giống như ngươi, nhìn thì hung dữ, nhưng thật ra đối với ta rất tốt."
"Ồ? Có cơ hội làm quen một chút."
"Chắc là không có cơ hội đâu."
"Vì sao?"
Đệ Ngũ Khuyết đá một hòn đá nhỏ, không trả lời.
Hạ Lan Trạc nghĩ bụng, chắc là Đại tỷ của nàng đã qua đời, mình lại vô tình khơi gợi nỗi đau buồn của người ta, thật có chút xấu hổ.
Sau này Đệ Ngũ Khuyết lại gọi sai, nàng cũng lười sửa.
Ba tháng sau, Đệ Ngũ Khuyết đột nhiên bỏ việc, Hạ Lan Trạc hỏi nàng đi đâu vậy, có người nói Đại tỷ của nàng đến tìm nàng, hai tỷ muội đi dạo phố.
Hạ Lan Trạc: ?
Đại tỷ của nàng? Giống như ta sao? Chẳng phải đã chết rồi sao?
Đến khi Đại tỷ của nàng cùng nàng trở về nha môn, Hạ Lan Trạc mới được tận mắt chứng kiến, còn sống, còn thở.
Lại một lần nữa kéo Đệ Ngũ Khuyết đến thư phòng, hỏi nàng tại sao lại thế này.
Đệ Ngũ Khuyết: "Nàng không chết mà, trước đây là cãi nhau, ta còn tưởng rằng nàng sẽ không bao giờ để ý đến ta nữa chứ."
Hạ Lan Trạc:......
Quỷ mới tin ngươi.
Hạ Lan Trạc: "Từ nay về sau người không bao giờ để ý đến ngươi đổi thành ta."
Đệ Ngũ Khuyết tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng chẳng hiểu vì sao Hạ Lan Trạc lại giận dữ, nhưng sau đó nàng vẫn lẽo đẽo theo sau Hạ Tiết độ sứ, bưng trà rót nước, dỗ dành nàng một thời gian dài, cuối cùng cũng dỗ dành được.
Còn bất cẩn mà dỗ dành lên giường.
Trên giường hai người cực kỳ hòa hợp, từ đó về sau thì ngày càng quấn quýt không rời, đêm đêm đều kề cận bên nhau.
Đệ Ngũ Khuyết rất ỷ lại nàng, nàng biết.
Ở Mục Châu làm việc, Hạ Lan Trạc là vì có thể kiềm chế An Vương phủ, trên mặt thì làm bộ nghe lời, đóng vai con rối của chúng, không để An Vương phủ hoài nghi, nhưng sau lưng vẫn luôn sai thợ săn tiền thưởng điều tra nơi ở của A Ban.
Ngồi trên vị trí này, Hạ Lan Trạc thay An Vương phủ làm không ít chuyện bẩn thỉu, rất nhiều chuyện đều khiến nàng phản cảm, nhưng vì tìm được A Ban, nàng không thể không làm như vậy.
Đương nhiên cũng có những lúc nàng cảm thấy ghê tởm đến cực điểm, vô cùng chán ghét chính bản thân mình.
Cả người dường như đã vấy bẩn đến mức cả đời cũng không thể gột rửa hết.
Thế nhưng, chỉ cần được Đệ Ngũ Khuyết ôm lấy, nàng lại cảm thấy mình như thể được gột rửa sạch sẽ.
Khi được Đệ Ngũ Khuyết yêu thương, nàng mới thực sự cảm nhận được hơi thở.
Nhưng nàng nhớ rõ tình cảnh của bản thân nguy hiểm đến mức nào.
Nàng chỉ là một con dao bẩn thỉu của An Vương phủ, càng là chuyện nguy hiểm, An Vương phủ càng thích an bài nàng đi làm, đó là đang xem có thể tra tấn nàng đến tình trạng gì.
Nàng biết mình sớm muộn cũng sẽ chết, chỉ cần An Vương phủ hạ lệnh, mạng sống của nàng chẳng đáng một xu.
Huống chi Đệ Ngũ gia lại là một đại tộc ở Mục Châu, An Vương phủ chắc chắn sẽ tìm mọi cách khống chế, kiềm chế, đến lúc đó nàng và Đệ Ngũ Khuyết sẽ trở thành tử địch.
Tương lai mịt mờ, kẻ sớm muộn cũng lìa đời như nàng, không có tư cách trao đi chân tình cho bất kỳ ai.
Nàng không thể yêu Đệ Ngũ Khuyết.
Vì vậy, nàng luôn giữ mối quan hệ giữa cả hai chỉ là bạn giường.
Buồn cười chính là, khi tự nhủ lòng mình không thể yêu nàng, trái tim nàng lại quặn thắt như bị ngàn đao xé nát.
Nàng chợt nhận ra, từ lúc nào không hay, nàng đã chìm đắm trong những ngày xuân tươi đẹp mà Đệ Ngũ Khuyết dày công vun đắp cho nàng, nàng không muốn rời đi.
Kể từ ngày A Ban bị bắt đi, Hạ Lan Trạc đã học được cách nhẫn nại.
Dù vạn tiễn xuyên tâm, nàng cũng phải nuốt trôi tất cả mũi tên vào lòng.
Chịu đựng.
Sống cuộc đời như một cái xác không hồn, thể xác và tinh thần không thể hàn gắn, vậy mà nàng lại gặp được Đệ Ngũ Khuyết, người thấu hiểu nàng đến vậy.
Tất cả những đau khổ của Hạ Lan Trạc đều trút vào thân thể Đệ Ngũ Khuyết, những cảm xúc sắc nhọn ấy xuyên qua tim phổi của nàng, nhưng lại không để lại bất kỳ dấu vết nào, tất cả đều tan biến trong nụ cười vô tư, hạnh phúc của nàng.
Hạ Lan Trạc có một đôi mắt độc đáo, trong suốt như lưu ly.
Nhưng nàng biết, đôi mắt luôn mỉm cười của Đệ Ngũ Khuyết mới thực sự là thứ bảo vật lộng lẫy, thuần khiết vô trần.
Đệ Ngũ Khuyết là nữ tử kỳ diệu nhất mà nàng từng gặp trong đời.
......
Mưa không biết khi nào đã ngừng.
Hạ Lan Trạc dùng hết tia sức lực cuối cùng, đem Đệ Ngũ Khuyết mất máu quá nhiều rồi cuối cùng là ngất xỉu ôm vào trong phòng, đặt nằm kế bên người Thẩm Nghịch.
Mặc dù mất đi ý thức, Đệ Ngũ Khuyết vẫn nắm chặt lấy vạt áo nàng.
Hạ Lan Trạc nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay nàng ra.
Đôi môi Đệ Ngũ Khuyết run rẩy, một giọt nước mắt lăn dài từ đôi mắt khép hờ.
Dù đang hôn mê, nhưng trông nàng như vừa phải chịu ủy khuất rất lớn.
Trước khi đeo lại kính bảo hộ, Hạ Lan Trạc không kìm được mà đặt lên trán nàng một nụ hôn.
Nàng để lại nửa mạng cho Đệ Ngũ Khuyết, nửa còn lại nàng phải dùng để chống đỡ nàng trên con đường dài đằng đẵng phía trước.
An Vương phủ là vì thao túng năng lực của nàng mới bắt đi A Ban, đây là thủ pháp quen thuộc của Hướng Tri Phiên.
A Ban là vì nàng mới chịu tai họa bất ngờ này, nhân sinh của A Ban không nên như thế.
Hiện giờ Hướng Tri Phiên đang bị Nam Nha Thập Nhị Vệ đuổi bắt, đúng là thời cơ tốt nhất để một con chim hoàng tước như Hạ Lan Trạc hành động ở phía sau.
Nàng linh cảm được rằng, rất có thể nàng sẽ phải rời khỏi thành Trường An, dấn thân vào những nơi hiểm nguy ngoài thành.
Nàng không thể lùi bước, muốn cứu trở về A Ban, đây là việc cần thiết phải làm.
Nàng phải dứt bỏ.
Trước khi rời đi, để lại một tấm thẻ.
Bên trong là tất cả những gì nàng đã tích cóp được.
Cũng đủ cho Đệ Ngũ Khuyết mua bất kỳ một ngọn núi nào.
Một ngọn núi có non xanh nước biếc, có thác nước rì rào, có vườn cây trái xum xuê, và cả một vị trí tuyệt đẹp để ngắm bình minh và hoàng hôn.
Tiểu ngốc tử nên luôn hạnh phúc.
Hạ Lan Trạc sờ sờ đầu Đệ Ngũ Khuyết.
Không cần gặp lại người sẽ chọc ngươi khóc.
......
Tằng Khuynh Lạc không ngờ rằng, mình chỉ vừa ra ngoài lo việc cho Lý Cực một cái, Hầu phủ đã bị người đánh lén.
Thẩm Nghịch vừa hồi phục sức khỏe lại bị thương nặng. Lần này nàng ngồi xe lăn không phải vì lười đi, mà vì thực sự không thể đứng dậy được nữa.
Tình huống của Đệ Ngũ Khuyết còn thảm hại hơn, chân bị chặt đứt, bụng cũng đã mở miệng, còn lâm vào cảnh trong mơ vẫn chưa tỉnh lại.
Chỉ là chứng hôn mê này làm người ta có chút không hiểu ra sao.
Người khác hôn mê khi mơ màng hồ đồ đều gặp ác mộng, trong miệng không phải kêu "Cứu mạng" thì chính là "Không cần".
Nàng thì ngược lại, nói mớ lung tung, lúc thì "Đẹp quá", lúc lại "Đừng đi", vừa khóc vừa cười.
Hạ Lan Trạc khi đến thì Thẩm Nghịch đã hôn mê, không nhớ rõ cuối cùng A Tác và đồng bọn chết như thế nào. Nhưng Thẩm Nghịch xem xét trạng thái tử vong của họ, đồng bọn thất khiếu đổ máu, biểu tình dữ tợn, rõ ràng là nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ khủn.g bố, bị dọa chết, đồng thời não bộ chắc chắn cũng đã bị thương nặng.
A Tác càng kỳ lạ, là một người có thiên phú chiến đấu cấp S cường hãn, vậy mà bị một con dao đơn giản đâm thủng tim mà chết, rõ ràng là trước khi chết đã không thể nhúc nhích.
Chắc chắn là đã chịu công kích tinh thần lực cường đại.
Kết hợp với việc Đệ Ngũ Khuyết nói mớ, Thẩm Nghịch cảm thấy Hạ Lan Trạc hiện thân cứu các nàng là rất có khả năng.
Lý Tư và Đậu Toàn Cơ nghe nói Hầu phủ bị tập kích, vội vàng chạy tới xem tình hình của Thẩm Nghịch.
Thẩm Nghịch dẫn các nàng đi xem thi thể của A Tác và những người khác, rồi điều tra một phần tư liệu của ngục giam Lan Lăng.
Lý Tư xem tư liệu, "Những phạm nhân này trên người đều còn vài thập niên thời hạn thi hành án, vì sao có thể đi vào bên trong thành Trường An?"
Đậu Toàn Cơ hai tay ôm trước ngực, "Chắc chắn là có kẻ đã bất chấp luật pháp, tiếp tay cho chúng vượt ngục."
Thẩm Nghịch: "Lý Tướng quân, xem ra ngươi lại có sai sót rồi."
.
Lý Chử đợi một đêm, A Tác không có trở về.
Phi thường không ổn, phải trốn.
Hắn tuy không có quyền lực thực sự, nhưng dù sao cũng là Vương gia, việc ra khỏi thành không cần phải có sự cho phép.
Khi người hầu đang chuẩn bị xe ngựa, thì bất ngờ hai đội lính Kim Ngô Vệ xông tới, bao vây bọn họ.
Lý Chử thấy vậy liền lớn tiếng quát: "Lớn mật, các ngươi dám cản đường đi của bổn vương!"
Trong lúc hắn ta đang la hét ầm ĩ, vừa quay đầu lại thì bị Lý Tư với bộ mặt hung dữ kia làm cho kinh sợ đến câm nín.
Lý Tư tay cầm khẩu pháo lạnh lẽo sáng ngời, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm Lý Chử:
"Lan Lăng Vương điện hạ vội vàng hấp tấp đây là muốn chạy trốn đi đâu?"
Lý Chử mồ hôi lạnh đã ướt đẫm cả lưng, cố gắng giữ vững bằng giọng cứng nhắc: "Ta muốn đi đâu, chẳng lẽ còn cần phải báo cáo với ngươi sao? Lý Tư, ngươi một thôn phụ hèn mọn sẽ không thật sự nghĩ mình là Hoàng đế đấy chứ?"
Lý Tư mặt không đổi sắc, không hề tức giận.
"Thân là Kim Ngô Tướng quân, tất cả những hành động đáng ngờ trong thành đều cần phải được ta xem xét và thẩm tra. Điện hạ, đắc tội. Mang đi."
Hai hàng lính Kim Ngô Vệ tiến lên giữ chặt Lý Chử, mặc kệ hắn ta liều mạng phản kháng, trực tiếp áp giải về nha môn để thẩm vấn.
Lý Chử rơi vào tay Lý Tư, chẳng khác gì bị Thẩm Nghịch nắm trong tay.
Chưa kể đến những chuyện mấy năm nay hắn chủ động gây sự, tự tìm phiền phức cũng nên kết thúc, chỉ riêng những việc hắn đã làm cũng đủ để Lý Tư tùy ý điều tra là có thể khiến hắn chết đi sống lại vài lần.
Chẳng qua hắn ta dù sao cũng vẫn là một Vương gia, hiện tại ngôi vị Hoàng đế còn bỏ trống, tạm thời không ai có thể xử lý hắn ta.
Tuy nhiên, cũng không còn xa nữa.
Đường Pro chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa là đến ngày Lý Tư chính thức lên ngôi Hoàng đế.
.
Sáng sớm hôm đó, Thẩm Nghịch bị đánh thức. Vạn cô cô vội vã chạy tới báo rằng ngoài cửa có một đám lão thần tụ tập, tất cả đều muốn gặp Hầu quân.
Thẩm Nghịch ngồi xe lăn đi ra trước cửa nhìn thì thấy quả thật là một đám lão thần, nhìn qua đều là người ủng hộ Vĩnh Vương.
Quần thần thỉnh Thẩm Nghịch đến Đức Chính Điện một chuyến, Thẩm Nghịch càng thêm khó hiểu.
Nàng đã cùng Lý Tư xuất hiện trước công chúng, thể hiện rõ thái độ ủng hộ Lý Tư lên ngôi, vậy đám người ủng hộ Lý Phiến này còn muốn gì ở nàng?
Thẩm Nghịch từ chối với lý do: "Hạ quan bị thương nặng, sức khỏe không tốt, thật sự không có sức lực ra ngoài."
Thẩm Nghịch không hề nói dối, A Tác kẻ cắp kia còn ra tay ác hơn cả sư tỷ nhiều, mấy ngày nay nàng ngủ không yên giấc, phải tiêm thuốc giảm đau mới có thể ngủ được.
Người đứng đầu đám quần thần đương nhiên là lão Thừa tướng. Lão Thừa tướng vuốt chòm râu nói: "Tĩnh An hầu nhất quyết không đi sao? Bỏ lỡ triều hội quan trọng, e là sẽ hối hận không kịp đó."
Thẩm Nghịch nhếch mép, còn muốn ép ta sao?
Xem bộ dạng bọn họ vây kín cửa như vậy, nếu nàng không đi cùng bọn họ, e là cửa Hầu phủ sẽ bị bao vây ba ngày ba đêm mất.
Đi thì đi vậy.
Đến nước này rồi, Lý Phiến còn có thể làm gì, Thẩm Nghịch cũng có chút hứng thú muốn tự mình đi xem sao.
Đám quần thần gần như là kẹp chặt xe lăn của Thẩm Nghịch, một đường canh phòng nghiêm ngặt, hộ tống nàng đến Đức Chính Điện, sợ nàng chạy trốn giữa đường.
Thẩm Nghịch thật muốn nói với bọn họ rằng không cần phải nhìn chằm chằm như vậy, hiện tại dù có người nhường cho nàng một con đường lớn thênh thang, nàng cũng không còn chút sức lực nào để chạy.
Vào Đức Chính Điện, Thẩm Nghịch liền nhìn thấy Lý Phiến.
Tiết trời cuối thu còn chưa đến, nhưng Lý Phiến đã mặc một chiếc áo khoác dày cộm, sắc mặt nàng so với bộ lông cáo trắng như tuyết còn trắng hơn một bậc.
Dù là ngồi trên xe lăn cũng có chút không vững, xem ra thời gian không còn nhiều.
Không khí nhất thời có chút nặng nề.
Lý Phiến thấy Thẩm Nghịch thì ho khan một tràng, sau đó dùng giọng điệu trêu chọc nói với Thẩm Nghịch:
"Tĩnh An hầu thấy bổn vương sao không hành lễ?"
Thẩm Nghịch: ?
Vĩnh Vương sao lại để ý đến chuyện này?
Nàng bất quá chỉ là một Tĩnh An hầu, nhìn thấy Vương gia tự nhiên phải hành lễ, chỉ là hiện tại nàng thật sự không tiện.
Lý Phiến lại không có ý định bỏ qua cho nàng, cười nhìn nàng, khiến cả đại điện đều hướng mắt về phía Thẩm Nghịch.
Thẩm Nghịch:......
Vĩnh Vương đây là có ý gì? Cố tình gọi nàng tới để hành lễ sao?
Thẩm Nghịch không còn cách nào, chỉ có thể run rẩy đứng dậy khỏi xe lăn, hướng Lý Phiến chắp tay thi lễ.
Trong tầm nhìn mơ màng, Lý Phiến cuối cùng cũng nhìn thấy vị Tĩnh An hầu ngạo nghễ kia hành lễ với mình.
Vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu của Thẩm Nghịch càng khiến nàng cảm thấy thoải mái.
Cuối cùng cũng "chơi khăm" được Thẩm Nghịch một lần.
Lúc trước ở Hàm Hoa Điện đã bị phá hủy, Thẩm Nghịch đã cố ý nhận của nàng một lễ, Lý Phiến lúc ấy hận con người ngông cuồng này đến cực điểm, trong lòng cũng nảy sinh một loại cảm xúc khó tả.
Luôn không muốn thừa nhận, nhưng nàng thực sự thích Thẩm Nghịch, thứ tình cảm này vừa ngưỡng mộ lại vừa xấu hổ, vừa khâm phục lại vừa ghen ghét.
Mà giờ đây, sau khi trêu đùa Thẩm Nghịch một phen, tất cả những cảm xúc phức tạp đều tan biến trong khoảnh khắc.
Thế là đủ rồi.
Thẩm Nghịch ngồi trở lại xe lăn, thở hổn hển không ngừng.
Tằng Khuynh Lạc, người luôn theo dõi nhịp tim của nàng, đã gửi tin nhắn đến, hỏi sao nhịp tim của nàng lại tăng vọt lên một trăm hai, có phải gặp phải chuyện gì phiền phức không?
Thẩm Nghịch trả lời nàng: Không có gì......
Vốn định giải thích mình bị "Bắt cóc" đến Đức Chính Điện, bỗng nhiên nghe thấy Lý Phiến mở miệng.
"Sáng nay, vào giờ Dần canh ba, Sở Vương băng hà."
Lý Phiến mở miệng không hề báo trước, mọi người đều kinh ngạc, Thẩm Nghịch cũng dừng lại động tác gửi tin nhắn.
Ánh mắt Lý Phiến nhàn nhạt, "Mà ta cũng không còn nhiều thời gian."
Bỏ qua một mảnh kinh ngạc cùng ồn ào, Lý Phiến lớn tiếng hơn một chút.
"Vận mệnh của Đế quốc mấy trăm năm nay, không ngờ lại rơi vào thời của chúng ta, Trữ quân thì ít ỏi, quốc lực suy yếu. Lại gặp phải loạn thế, mọi việc đều khó khăn, chính là cần một vị Đế vương kiên định, có thể dẫn dắt quần thần và bá tánh cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này. Ta hữu tâm vô lực, tin rằng Lý Tư sẽ là Tân đế, người có thể dẫn dắt Đế quốc đi đến con đường trung hưng."
Những lời bàn tán xôn xao vang vọng bên tai, Lý Phiến chẳng buồn để ý đến những suy nghĩ của đám người kia.
Nói ra những lời này, nàng chỉ cảm thấy trút được gánh nặng lớn trong lòng.
Những dây thần kinh căng thẳng bao ngày cuối cùng cũng được thả lỏng.
Đám mây đen u ám hiếm hoi tan đi, nàng muốn được phơi mình dưới ánh nắng.
......
Lá phong đỏ rực như lửa, ánh mặt trời chiếu vào người thật ấm áp.
Lý Phiến chợp mắt một lát, giấc ngủ ngắn ngủi này khiến nàng cảm thấy thật dễ chịu.
Bởi vì không mơ thấy Hoàng tỷ.
Khi tỉnh lại, xe lăn đang từ từ di chuyển.
Ngoảnh đầu nhìn lại, thấy người đẩy nàng là Thẩm Nghịch.
"Có thể đi rồi?" Lý Phiến trêu chọc nàng.
"Dù sao cũng phải vận động một chút." Thẩm Nghịch nói, "Đẩy ngươi đi dạo phía trước."
Hoàng hôn buông xuống, ánh mặt trời thay đổi vị trí, Thẩm Nghịch đưa nàng đi dạo.
Đẩy Lý Phiến đến một chỗ đất ấm áp, thật ra đi chưa được mấy bước, Thẩm Nghịch đã mệt đến kiệt sức, ngồi xuống một bên nghỉ ngơi một lát.
Hai người không thân thiết lắm, không có gì để nói.
Chỉ cùng nhau đón những cơn gió heo may, cùng nhau tắm mình trong ánh hoàng hôn rực rỡ.
"Đa tạ."
Không biết im lặng bao lâu, Thẩm Nghịch bỗng nhiên nói ra hai chữ.
Lý Phiến cũng lười hỏi nàng cảm tạ chuyện gì.
Là vì đã trộm quyền hạn của Viện Nghiên Cứu Phát Minh Tối Cao mà không tố cáo nàng lần đó.
Hay là sau này đã giúp nàng cho chim trinh sát lẻn vào Quảng Thiện Cung lần đó.
Không sao cả.
"Ta mới là người nên cảm tạ ngươi, đã cho ta hiểu rõ chân tướng cuộc đời trước khi chết."
"Thật tàn khốc."
"Phải, thật tàn khốc, nhưng đây là cuộc đời của ta. Ngắn ngủi, tàn khốc, và ngập tràn những tiếc nuối."
Lý Phiến không khóc, nhắm mắt lại, đối diện với ánh hoàng hôn nơi xa, khóe miệng nở một nụ cười nhạt.
"Ta đã phản kháng, đã trân trọng, đã dùng hết sức mình để nỗ lực. Ta đã sống. Thẩm Nghịch, ta đã sống trọn vẹn cuộc đời này, ta đã cố gắng hết mình."