Phải thừa nhận, tiểu thám tử này có chút bản lĩnh.
Hạ Lan Trạc theo dõi nàng vài lần, đều bị nàng phát hiện.
Hôm nay cũng vậy, lại ở một khúc ngoặt nhỏ trong hẻm mà đối mặt với Tằng Khuynh Lạc.
Hạ Lan Trạc xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực.
"Rất cảnh giác."
Tằng Khuynh Lạc không hiểu vì sao Hạ Lan Trạc cứ phải theo dõi mình, đề phòng là bản năng, hơn nữa cơ thể máy móc của nàng đã được Thẩm Nghịch chữa trị hoàn toàn.
Tằng Khuynh Lạc nói: "Chẳng phải vì Tiết độ sứ ngươi bị thương chưa khỏi sao, nên mới bị ta phát hiện."
Hạ Lan Trạc đích thực tinh thần không tốt, tinh thần lực siêu lượng phóng thích gây ra di chứng rất lớn vẫn luôn dày vò nàng, đầu đau như muốn nứt ra là vấn đề không thể giải quyết, thuốc giảm đau hiệu quả nhất cũng chỉ có thể cho nàng hơi thoải mái chưa đến một canh giờ.
Đau nhức luôn đột kích bất ngờ, ban đêm không thể ngủ được, ban ngày thì mơ màng sắp ngủ, trạng thái này vô cùng khó khăn.
Nhưng nghĩ đến Đệ Ngũ Khuyết an toàn ở bên cạnh bằng hữu tốt của nàng, Hạ Lan Trạc liền cảm thấy rất đáng giá, liền có thể chịu đựng.
Mấy ngày trước.
Thị lực mắt trái của Hạ Lan Trạc vẫn luôn không thể khôi phục, đi tìm hắc y Cố Uyên, muốn Cố Uyên giúp nàng xem mắt.
Cố Uyên trước khi nàng tháo kính bảo vệ mắt đã nhắc nhở nàng: "Ngươi đừng có bất cứ địch ý nào với ta đấy."
Hạ Lan Trạc lười nói nhiều, tháo kính bảo vệ mắt, hiện ra trước mặt Cố Uyên là một đôi "Uyên ương nhãn".
Hai con ngươi có màu sắc hoàn toàn khác nhau.
Mắt phải lóe lên ánh lưu ly cực kỳ xinh đẹp, khiến người ta tâm thần phách lạc, mắt trái thì đen nhánh vô thần.
Cố Uyên bị mắt phải của nàng hấp dẫn, phảng phất như bị ánh lưu ly kia nhiếp hồn, không thể rời mắt.
Cố Uyên si mê nói: "Tiết độ sứ đại nhân, có thể ký với ta một hiệp nghị được không? Đợi ngươi qua đời, đôi mắt này hãy cho ta trân trọng."
Hạ Lan Trạc nhắm mắt lại, "Ngươi có chữa được không?"
Hai mắt nàng khép lại, Cố Uyên giật mình tỉnh dậy, ý thức được vừa rồi Hạ Lan Trạc cũng không có ý định thôi miên nàng, chỉ là đối diện bình thường, thế nhưng lại khiến nàng mê mẩn.
Thiên phú tinh thần cấp cao vốn dĩ không thể lý giải bằng lẽ thường, dị hóa hình như Hạ Lan Trạc, trong những thiên phú tinh thần hiếm hoi, lại càng thuộc loại hiếm có nhất. Tiềm năng vô hạn, đến mức ngay cả bản thân nàng cũng khó lòng kiểm soát.
Cố Uyên mang đến một bộ kính đặc biệt, có thể hữu hiệu cách chắn một phần tinh thần lực.
"Có bạc sao ta không kiếm? Nào, mở mắt ra đi."
Hạ Lan Trạc lần nữa mở to mắt, không nhìn Cố Uyên nữa, ánh mắt dừng ở một bên khác.
"Trạng thái mắt trái này đã bao lâu rồi?"
Hạ Lan Trạc: "Hai ngày."
Mắt trái không có phản ứng với bất kỳ kí.ch thí.ch nào, Cố Uyên nói: "Chắc là mù rồi. Ta chỗ này có mắt máy móc, giảm giá 10% cho ngươi, nếu muốn, ta đổi mới ngay cho ngươi luôn."
Hạ Lan Trạc phiền lòng nhắm mắt lại, xách áo choàng muốn đi.
Cố Uyên chuyển động xe lăn, mặt hướng về bóng dáng Hạ Lan Trạc nói: "Đừng đi mà, ngươi nói tính tình này của ngươi, giảm 15% được chưa? Không thể thấp hơn nữa."
Hạ Lan Trạc vừa muốn đẩy cửa, Cố Uyên thở dài, thu hồi giọng điệu không tiếc lời.
"Dấu hiệu rõ ràng nhất của dị hóa hình thiên phú tinh thần là các cơ quan bị biến đổi. Trạng thái hai mắt của ngươi có thể trực tiếp phản ánh tình trạng tinh thần của ngươi. Trừ khi tinh thần lực của ngươi có thể trở lại, nếu không đôi mắt là không thể khôi phục. Không chỉ không thể khôi phục, mà còn có khả năng ảnh hưởng đến mắt phải của ngươi, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng với trạng thái hiện tại của ngươi, đừng nói khôi phục tinh thần lực, ngay cả não cũng khó mà giữ được nữa là gì? Ngọc bích đâu, ta đánh giá tiến độ hư hỏng đã vượt quá 50%. Tiết độ sứ đại nhân, ta là muốn làm ăn, nhưng phương án điều trị ta đưa ra cũng không có vấn đề gì, đổi mắt máy móc là con đường bảo toàn tính mạng tốt nhất cho ngươi."
Hạ Lan Trạc vừa mở cửa thì khựng lại một chút.
Cố Uyên dang hai tay ra, bất đắc dĩ cười nói: "Vì sao cứ phải ép người ta nói thật chứ? Lời nói thật thường rất tàn khốc."
Hạ Lan Trạc đứng ở cạnh cửa, chậm rãi xoay người lại.
"Thứ nhất, ta không có tiền để đổi mắt máy móc."
Cố Uyên tiếc nuối "Úi" một tiếng.
Hạ Lan Trạc: "Tiếp theo, sau khi đổi mắt máy móc rồi, nó sẽ không bao giờ có thể phục hồi lại như cũ được nữa."
Cố Uyên gật gật đầu: "Đúng vậy, tinh thần lực sẽ giảm đi một nửa, chắc là từ cấp S xuống cấp B. Nhưng ngươi có thể sống sót."
Hạ Lan Trạc khẽ nâng cằm, "Sống như một phế vật, chi bằng tìm đến cái chết."
Hạ Lan Trạc dứt khoát đẩy cửa rời đi, không hề lưu luyến. Nàng đương nhiên không nhìn thấy, vẻ mặt khinh thường kiên định của Cố Uyên có một tia buông lỏng.
Cố Uyên nhìn hướng nàng rời đi nói: "Thật đúng là một liệt nữ."
Nếu tinh thần lực của Hạ Lan Trạc không bị hao tổn, Tằng Khuynh Lạc chắc chắn sẽ không thể phát hiện ra nàng.
Mà hiện tại hai người mặt đối mặt, tình huống có chút buồn cười.
Tằng Khuynh Lạc cũng không xung đột với nàng, tìm một quán ăn ngồi xuống, gọi một bát bánh canh rồi chậm rãi ăn.
Ý tứ là nếu Hạ Lan Trạc còn tiếp tục theo dõi, nàng sẽ không đi tìm Lý Cực nữa.
Bánh canh vừa mới được mang lên, Hạ Lan Trạc đã ngồi vào đối diện nàng.
"Hướng Tri Phiên cũng đang tìm Lý Cực, hắn có hai loại thiên phú tinh thần cấp S, khả năng truy tìm có thể còn cao hơn ta rất nhiều. Các ngươi quả thật trốn khá tốt, nhưng cũng chỉ là trốn tránh nhất thời. Thay vì lo lắng hãi hùng trốn đông trốn tây, chi bằng giải quyết vấn đề triệt để. Từ nay về sau hai ngươi có thể sống yên ổn, không phải tốt sao?"
Tằng Khuynh Lạc bỗng nhiên nhận ra: "Người đã thôi miên ta để cứu Lý Cực đi, là ngươi."
Hạ Lan Trạc không phủ nhận.
"Lúc trước ta là bất đắc dĩ mới ra tay với ngươi, nếu trong lòng ngươi bất bình......"
Nàng từ phía sau lưng rút ra một chiếc dù, đưa cho Tằng Khuynh Lạc.
"Bây giờ đánh trả lại đi."
Tằng Khuynh Lạc không nhận chiếc dù kia, nhìn về phía Hạ Lan Trạc.
"Ngươi nói giải quyết vấn đề triệt để, giải quyết như thế nào?"
Hạ Lan Trạc: "Ta muốn gặp Lý Cực, nói chuyện trực tiếp với nàng."
.
Sau khi thành Trường An thành khởi động chế độ im lặng, cửa thành đóng chặt, nhưng không có nghĩa là hoàn toàn không có ai thông qua cửa thành tiến vào hoặc rời đi.
Mặc dù Kim Ngô Vệ liên tục điều tra, nhưng vẫn có những kẻ ngoài thành táng gia bại sản, không thể đường đường chính chính mua được tư cách vào thành, đành lén lút nhập cư trái phép.
Trên ám võng, danh ngạch nhập cư trái phép vào Trường An đã bị đẩy giá lên tận trời.
Tân đế chưa đăng cơ, tình hình trong thành hỗn loạn, trật tự vẫn chưa được lập lại. Các phường, các viện đều đóng chặt cửa, người ngoài gần như không có cơ hội đặt chân vào.
Phía đông thành có một thư viện tên Hoài Nguyên, học sinh của thư viện đều là những người có thiên phú tinh thần, là nơi học tập và giao lưu của những người có thiên phú tinh thần ở thành Trường An.
Viện trưởng của thư viện và mẫu thân của Tằng Khuynh Lạc từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau trên một con phố lớn, trước khi Tằng Khuynh Lạc vào Song Cực Lâu, Viện trưởng từng thấy đứa nhỏ này đáng thương nên đã thu lưu nàng một thời gian.
Sau này, khi Tằng Khuynh Lạc trưởng thành và sống tự lập, nàng vẫn thường xuyên lui tới thăm hỏi Viện trưởng. Có lần, nàng còn cứu mạng phu nhân của Viện trưởng.
Cho nên lần này Tằng Khuynh Lạc dẫn Lý Cực và những người khác đến cửa, hy vọng Viện trưởng có thể cho các nàng ở tạm vài ngày, mặc dù là thời kỳ đặc biệt, Viện trưởng cũng không từ chối, cho người thu dọn một tiểu viện thoải mái, Lý Cực ở tạm ở đây, đám võ vệ thì đóng quân ở chỗ bí ẩn bên ngoài viện.
Tằng Khuynh Lạc chọn thư viện Hoài Nguyên, chính là vì tính đặc thù của nó.
Trong một thư viện lớn tràn ngập những người có thiên phú tinh thần, tinh thần lực của Lý Cực sẽ không dễ bị phát hiện, ngay cả khi Hướng Tri Phiên đuổi đến gần đây, việc hắn có thể cảm nhận được sự hiện diện của Lý Cực hay không vẫn là một ẩn số, cho dù cảm nhận được, muốn xâm nhập vào một trong Tứ đại thư viện của thành Trường An cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Hiện tại, Hướng Tri Phiên đang bị Nam Nha Thập Nhị Vệ truy nã. Tằng Khuynh Lạc chỉ hy vọng bọn họ có thể sớm bắt được hắn, như vậy nàng mới có thể yên tâm phần nào.
Tằng Khuynh Lạc bước trên thềm đá lát gạch xanh đi vào sân, đẩy cửa viện ra, liếc mắt một cái liền thấy Lý Cực đang ngồi trong viện vẽ tranh.
Ngòi bút treo trên mặt giấy, không biết đang suy nghĩ gì, tiếng mở cửa viện kéo dòng suy nghĩ của nàng trở lại.
Thấy Tằng Khuynh Lạc đến, Lý Cực buông bút vẽ, cười bước nhanh đến trước mặt nàng, nắm lấy tay nàng nũng nịu nói:
"Sao tới muộn vậy......"
Tằng Khuynh Lạc đáp lại: "Ta đâu có nói là sẽ đến."
"Nhưng vẫn đến mà."
Lý Cực cười rạng rỡ, trông rất dịu dàng.
Có thể thấy nàng thật sự rất vui khi gặp Tằng Khuynh Lạc.
Bàn tay lạnh lẽo của Tằng Khuynh Lạc dần ấm lên trong lòng bàn tay Lý Cực.
Lý Cực hỏi: "Dùng bữa chưa?"
Tằng Khuynh Lạc lắc đầu.
"Tới đây."
Lý Cực kéo nàng vào phòng ăn, phòng ăn nhỏ nhắn không thể so sánh với sự lộng lẫy của lầu Huyền Quan trên tầng cao nhất của Đế quốc khách điếm, nhưng Lý Cực lại rất thích nơi này.
Kéo chiếc ghế dựa rẻ tiền ra, ấn Tằng Khuynh Lạc ngồi xuống, sau đó bưng hai bàn thức ăn đặt lên chiếc bàn sạch không dính một hạt bụi.
Tằng Khuynh Lạc: "Ta không đói bụng."
Lý Cực vẫn cười, "Vậy thì nếm một chút thôi."
Có một cảm giác kỳ lạ.
Dù là Lý Cực xuất hiện trong căn phòng nhỏ đơn sơ này, hay là cách nói chuyện ôn hòa của nàng, tất cả đều khiến Tằng Khuynh Lạc không quen.
Lý Cực ngồi đối diện, chống cằm chờ xem biểu cảm của Tằng Khuynh Lạc.
Tằng Khuynh Lạc cầm đũa, nhìn về phía bàn thức ăn bên trái, hỏi: "Mộc nhĩ xào?"
Sắc mặt Lý Cực tối sầm lại, "...... Đây là thịt dê nướng. Chẳng qua là cho nhiều gia vị một chút thôi."
Tằng Khuynh Lạc gắp một đũa, bỏ vào miệng.
Lý Cực nóng lòng hỏi nàng, "Thế nào?"
Tằng Khuynh Lạc mặt không đổi sắc nói: "Không ngờ ngươi còn biết nấu ăn."
"Không biết, dù sao rảnh rỗi không có việc gì làm, học chơi thôi."
Lý Cực không nói, nàng nghe thấy bọn học sinh trong thư viện ở đằng kia nói nhỏ với nhau, nói làm món ăn ngon cho người mình yêu, sẽ dễ dàng chiếm được trái tim người ta hơn.
Lúc nghe được những lời này, trong lòng Lý Cực thầm khinh thường.
Hừ, mấy trò vặt vãnh.
Vậy mà quay đầu lại đã sai Khang Dật đi mua nguyên liệu nấu ăn.
Sau khi Khang Dật mua đồ ăn về cũng không rời đi ngay, Lý Cực còn hỏi hắn: "Có chuyện gì?"
Khang Dật: "Ta muốn ở bên điện hạ thêm một lát."
Lý Cực: ?
Khang Dật: "Nhỡ đâu nhà bếp xảy ra hỏa hoạn, thuộc hạ cũng có thể kịp thời cứu viện."
Khang Dật bị đuổi đi rồi, đôi tay cầm bút của Lý Cực, lần đầu tiên cầm đến cái xẻng nấu ăn.
Nấu nướng chuyện này nhìn đơn giản, kỳ thật muốn làm tốt cũng không dễ dàng.
Lý Cực làm một đĩa thịt dê nướng, lại làm thêm một đĩa rau cần trộn giấm.
Vốn dĩ có một nồi canh cá, tiếc rằng khi nêm muối, không cẩn thận tay run, cả vại muối đều đổ vào nồi canh, hoàn toàn không thể uống được.
Bất quá trước mắt một mặn một nhạt phối hợp cũng coi như đủ ăn.
Lý Cực lại mời Tằng Khuynh Lạc ăn rau cần.
Tằng Khuynh Lạc vừa rồi thật vất vả không lộ dấu vết mà ăn xong miếng thịt dê vị tanh mười phần lại dai đến khó nuốt kia, hiển nhiên đối với đĩa rau cần trộn giấm này lòng có chút sợ hãi.
Nhưng Lý Cực lại rất vui vẻ, Tằng Khuynh Lạc tự nhận mình không phải là người thích phá hỏng không khí, nên cũng ăn một miếng.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị cái vị chua kinh khủng kia xông thẳng lên tận óc.
Ngón tay cầm đũa của Tằng Khuynh Lạc trở nên trắng bệch.
Là rau cần trộn giấm không sai, nhưng ai có thể ngờ lại chua đến như vậy.
Lý Cực thấy vẻ mặt nàng không ổn, ý thức được điều gì đó, cầm đũa cũng muốn nếm thử.
Tằng Khuynh Lạc miễn cưỡng từ cái vị chua kinh khủng kia khôi phục tinh thần lại, ngăn cản nàng nói: "Ngươi cũng đừng ăn."
Nếu thật sự ăn phải thứ gì có vấn đề, thì còn phải để một người kêu người đến cứu mạng.
Lý Cực đối với tay nghề nấu ăn của mình rất rõ, quay đầu lại cũng nên sửa đổi để tiến bộ hơn.
Tiếc rằng ngụm rau cần ấy trôi tuột xuống, quyết tâm tiếp tục luyện tập trong bếp núc cùng chiếc xẻng cũng tan thành mây khói, trán thì gõ bốp một cái, mãi mới xua được cái vị chua xộc thẳng lên óc kia đi.
Mặt mày xanh lè, Lý Cực xoay người đổ hết hai bàn thức ăn đi.
Đừng nói là muốn chiếm lấy trái tim người ta, thế này là muốn b.óp ch.ết trái tim người ta luôn.
Thấy Lý Cực thất vọng đến cực điểm, Tằng Khuynh Lạc chỉ có thể an ủi nàng:
"Con người không ai hoàn hảo, ngươi không biết nấu cơm cũng là chuyện bình thường."
Tằng Khuynh Lạc chỉ thuận miệng nói một câu cho qua chuyện.
Bị chính mình chọc giận, Lý Cực lại cảm thấy Tằng Khuynh Lạc đang dỗ dành nàng
——
Thì ra trong lòng nàng, những mặt khác của ta đều rất hoàn hảo.
Lý Cực âm thầm vui vẻ, khóe miệng tươi cười còn khó kiềm chế hơn cả việc cân quả.
Tâm tư của Tằng Khuynh Lạc lại hoàn toàn ở nơi khác, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định nói với nàng.
"Lý Cực......"
"Ngươi không thể gọi ta là Bùi Tịch sao?"
Tằng Khuynh Lạc cũng không muốn tranh cãi với nàng về chuyện này, chỉ nói: "Lúc ta đến thì gặp Hạ Lan Trạc."
Lý Cực tươi cười tắt ngấm, "Ồ" một tiếng: "Thế nào? Nàng đang tìm ta khắp nơi sao?"
Hạ Lan Trạc bị An Vương phủ uy hiếp những năm đó, Lý Cực cũng không ít lần hãm hại nàng.
Hiện tại Lý Cực gặp khó khăn, Hạ Lan Trạc muốn trả thù cũng là điều bình thường.
"Đúng vậy." Tằng Khuynh Lạc nói, "Nàng nói muốn gặp ngươi, có chuyện muốn thương lượng với ngươi."
"Thương lượng chuyện gì, nàng có nói rõ với ngươi không?"
Tằng Khuynh Lạc thuật lại lời của Hạ Lan Trạc, "Nói là có liên quan đến Hướng Tri Phiên, muốn hợp tác với ngươi."
Đầu ngón tay Lý Cực nhẹ nhàng di chuyển trên mặt bàn, trầm tư một lát dường như đã nghĩ thông suốt chuyện gì đó.
Tằng Khuynh Lạc hỏi: "Ngươi có muốn gặp nàng không?"
Lý Cực có chút mất hồn mất vía nói: "Có thể, nhưng...... để ngày mai đi."
Tằng Khuynh Lạc gật gật đầu nói: "Vậy ta sẽ nhắn lại với nàng."
"Không cần, ta tự mình liên lạc với nàng."
Tằng Khuynh Lạc "Ồ" một tiếng, hai người khó được lâm vào một sự trầm mặc kỳ lạ.
Tằng Khuynh Lạc đối với sự trầm mặc này rất xa lạ, giống như nàng và Lý Cực ở bên nhau chưa bao giờ yên tĩnh như vậy.
Không phải bị nàng hôn thì cũng bị nàng cắn, không phải đang oán hận thì cũng là ấm ức rơi lệ.
Yêu hận quấn quýt, si mê khôn dứt, sầu nồng lửa cháy, tình cuồng say đắm.
Giờ phút này nàng từ đôi mắt trầm tư của Lý Cực đã nhận ra một quyết định nào đó.
Nhưng lại khiến nàng bất an.
Tằng Khuynh Lạc nói: "Nếu không có chuyện gì khác, ta đi về trước."
Tằng Khuynh Lạc còn chưa đứng dậy, Lý Cực đã giữ tay áo nàng lại.
"Đêm nay không thể ở lại sao?"
Vẫn là sự ủy khuất và làm nũng quen thuộc, nhưng không hiểu vì sao lại có một tia khác biệt.
Trong đôi mắt kia của Lý Cực ẩn chứa một nỗi u sầu mà nàng tạm thời chưa đọc hiểu được.
Tằng Khuynh Lạc do dự, cuối cùng không đành lòng cự tuyệt, chỉ nói: "Ta, để ta nói với Tiểu sư tỷ của ta một tiếng."
Đêm dài.
Thư viện Hoài Nguyên mãi cho đến khuya vẫn sáng đèn, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng bước chân của học sinh từ khu viện nhỏ đi ngang qua.
Tiểu viện đơn sơ, không nói đến cách âm, Tằng Khuynh Lạc bị Lý Cực ôm chặt đến mức thấp thỏm, chỉ sợ nàng lại sẽ giống như lần trước ở trong phòng tân hôn, trở nên vô lại.
Không ngờ Lý Cực cả quá trình chỉ từ phía sau ôm nàng, quyến luyến ôm lấy vòng eo của nàng.
Ngoài việc hai tay siết chặt đến mức sắp nghẹt thở, không có làm bất cứ hành động thân mật nào.
"Lý Cực......"
Đầu ngón tay Lý Cực ấn lên xương ngón tay mu bàn tay của Tằng Khuynh Lạc.
"Gọi ta là Bùi Tịch được không?"
Sương đêm se lạnh, tiếng người rì rầm, nhiệt độ cơ thể nóng rực.
Bị người phía sau dùng sức ôm lấy, nóng bỏng mà yêu cầu, cảm giác này giống như một cơn lốc xoáy, cuốn trái tim Tằng Khuynh Lạc vào một vực sâu không thể thở được.
"...... Bùi Tịch."
Hai chữ nhàn nhạt, khiến đuôi mắt Lý Cực nóng lên.
Giống như đi qua một đêm dài đằng đẵng, ở nơi hoang dã chập choạng, cuối cùng cũng nhìn thấy nhà.
Nhắm mắt lại, ôm bảo bối của nàng đến không còn một khe hở.
Nàng lại có thể là Bùi Tịch.
Chú thích:
"Uyên ương nhãn" (鸳鸯眼) chỉ hai mắt có màu sắc khác nhau, hay còn gọi là dị sắc đồng tử (heterochromia). Đây có thể là một đặc điểm bẩm sinh hoặc do chấn thương, bệnh lý.