Hàn Phục biến mất, hơn nửa số nữ quan Lệ Cảnh Môn bị thương vong, tin đồn lan truyền khắp nơi, đều nói Môn chủ Lệ Cảnh Môn nhiều năm nghiên cứu chế tạo một loại độc dược có thể tăng thiên phú, lừa các nữ quan trong môn uống thuốc độc. Loại độc này tuy có thể nhanh chóng tăng thiên phú, nhưng trước 30 tuổi chắc chắn sẽ chết không thể cứu chữa.
Lệ Cảnh Môn vốn dĩ đã phải chịu nhiều thương vong, nay lại thêm tin đồn này khiến lòng người càng thêm hoang mang. Môn chủ thì mất tích, đúng lúc thế lực trung tâm lại có sự thay đổi, khiến cho Lệ Cảnh Môn rơi vào cảnh người đi nhà trống, chỉ còn trơ trọi hơn một nửa là những phế tích đổ nát.
Nhìn thấy nơi mình lớn lên biến thành bộ dạng hiện tại, cảnh còn người mất, Đậu Toàn Cơ không khỏi cảm thấy xót xa.
Đội của Đậu Toàn Cơ có vài nữ quan không biết nên đi đâu.
Đậu Toàn Cơ hỏi các nàng: "Các ngươi có còn muốn tiếp tục ở lại trong môn không? Nếu không muốn ở lại và muốn tìm việc khác, cứ việc nói thẳng, ta có thể hỗ trợ hỏi thăm bằng hữu, để giúp các ngươi tìm một con đường vào Kim Ngô Vệ."
Cái gọi là "Bằng hữu" tự nhiên là Lý Tư, vị Tân đế sắp đăng cơ.
Nàng và Lý Tư có quan hệ cá nhân không tiện nói cho đồng liêu biết.
Các tiểu nữ quan vừa nghe nói có thể tiến vào Kim Ngô Vệ, đó cũng là một vinh dự lớn, đương nhiên rất vui mừng, càng thêm tò mò.
"Đội trưởng, ngươi khi nào thì quen biết một nhân vật có năng lực như vậy? Là Tư giai của Kim Ngô Vệ sao?"
Tư giai của Kim Ngô Vệ là người phụ trách giám sát các chức cấp và sự vụ bên trong Kim Ngô Vệ, coi như là cấp dưới quan trọng của Kim Ngô Tướng quân, cũng chính là Phó thủ của Lý Tư.
Khi Môn chủ còn ở, nghiêm cấm các nàng giao du với người ngoài. Mỗi lần Lý Tư đến tìm Đậu Toàn Cơ đều là trèo tường trực tiếp vào phòng nàng, đồng liêu căn bản không biết quan hệ của nàng và Lý Tư.
Đậu Toàn Cơ không nói nhiều, chỉ nói là sẽ đi hỏi thăm trước, để các nàng chờ tin tức.
Đậu Toàn Cơ đoạn thời gian này ở tại phủ Kim Ngô Tướng quân, ra vào đều như làm chuyện xấu, sợ bị người phát hiện nàng và Lý Tư ở cùng nhau.
Lý Tư bận rộn với đại lễ đăng cơ, mỗi ngày đều bị người vây quanh thảo luận chính sự, còn có rất nhiều buổi tiệc cần phải xã giao.
Trước đây dù bận đến mấy giờ, nàng đều sẽ về phủ, chạy đến phòng Đậu Toàn Cơ vui vẻ nghỉ ngơi nửa canh giờ, tán gẫu cho hết mệt mỏi, hồi phục lại tinh thần.
Mắt thấy đại lễ sắp tới, còn rất nhiều công việc ngổn ngang trước mắt, Đại Minh Cung mấy ngày nay đèn đuốc sáng trưng. Các vị quyền thần tân lão ai cũng không rời đi, ai nấy đều cố gắng làm việc, chỉ vì nhanh chóng quyết nghị ra quốc sách và luật pháp phù hợp với tình hình thực tế trước mắt. Lý Tư tự nhiên cũng không có lý do gì để trốn về nhà ngủ.
Đậu Toàn Cơ mấy ngày không gặp Lý Tư.
Việc lớn là sắp tới Thẩm Nghịch phải rời khỏi thành Trường An, thêm vào việc Lệ Cảnh Môn rung chuyển, nàng phải đến tìm Lý Tư một chuyến.
Lệ Cảnh Môn vốn là cơ cấu trực thuộc do Tiên đế sáng lập, vì Tiên đế làm việc, Đậu Toàn Cơ thân là Đội trưởng, có quyền hạn vào Đại Minh Cung.
Tân đế sắp kế vị, vì một số chuyện riêng tư, quyền hạn của Lệ Cảnh Môn cũng không bị thu hồi.
Đậu Toàn Cơ đi qua Hàm Hoa Điện đang được xây dựng lại, từ xa nhìn thấy Lý Tư bị đám người vây quanh.
Lý Tư lúc ở phủ Tướng quân đều đổi về thường phục, cho nên đây là lần đầu tiên Đậu Toàn Cơ nhìn thấy nàng mặc long bào.
Nàng đứng giữa một đám người mặc phi bào, áo tím là hoàng thân trọng thần, khuôn mặt luôn tươi cười với nàng giờ phút này lạnh như băng, thân hình cao ngất, cao hơn mọi người nửa cái đầu, mặt mày như vẽ, có cảm giác hạc giữa bầy gà.
Thật xa lạ.
Không biết Lý Tư đang thương nghị chuyện gì, Đậu Toàn Cơ liền đứng ở nơi xa chờ đợi.
Cho đến khi ánh mắt Lý Tư xuyên qua mọi người, phát hiện ra nàng.
Đôi mắt luôn cau mày, không giận mà uy kia, khi nhìn thấy Đậu Toàn Cơ, phảng phất như được rót vào dòng suối trong lành, nụ cười sắp nở ra.
Không thể nói rõ là tâm trạng gì, Đậu Toàn Cơ lại đi vài bước về chỗ tối, chỉ mong Lý Tư đừng làm trò trước mặt nhiều người như vậy mà nhìn về phía nàng.
Đáng tiếc Lý Tư người này từ trước đến nay đều đi ngược lại với suy nghĩ của nàng.
Không chỉ nhìn về phía nàng, còn làm trò trước mặt mọi người lớn tiếng gọi tên nàng:
"Toàn Cơ!"
Đậu Toàn Cơ:......
Không thể trốn tránh được nữa, chỉ có thể xuất hiện.
Đậu Toàn Cơ không biết nên hành lễ với Lý Tư như thế nào, nên hành loại lễ nào.
Trước kia nhìn thấy Thiên tử, là phải quỳ một gối xuống.
Thật lòng mà nói, đối mặt với Lý Tư, nàng thật sự không quỳ được.
Nhưng đám trọng thần kia đều đang nhìn, nếu không quỳ, có vẻ như hai người có tư tình, không khỏi khiến người ta nghi ngờ.
Lý Tư lại vô cùng chu đáo, hoàn toàn không để người khác có cơ hội nghi ngờ, cũng không để Đậu Toàn Cơ do dự thêm. Nàng bước lên, nắm lấy tay Đậu Toàn Cơ, thân mật giấu vào trong tay áo rộng của mình.
"Tay sao mà lạnh thế? Trong tay áo ta ấm áp, cho ngươi ủ ấm."
Vẻ mặt nghiêm túc trước mặt người khác biến mất không thấy, chỉ còn nụ cười ngọt ngào quen thuộc với Đậu Toàn Cơ.
Trước cảnh tượng ấy, quần thần không ai là không nhìn chằm chằm.
Không cần đoán cũng biết, chắc chắn là có tư tình không thể nghi ngờ.
Đậu Toàn Cơ cũng rất phục Lý Tư, cũng mặc kệ có phải là bất kính với Tân đế hay không, rút tay ra, hơi khom lưng chắp tay hành lễ, lại chắp tay với quần thần.
Những người này chức quan đều cao hơn Đậu Toàn Cơ, nếu ở nơi khác gặp mặt, chỉ sợ đều sẽ không thèm nhìn nàng, hiện giờ thấy nàng thân cận với Tân đế, ai nấy cũng đều cẩn thận đáp lễ.
Lý Tư mang theo Đậu Toàn Cơ đến Ngự Thư Phòng, cánh cửa khép lại, không gian trở nên ấm áp như mùa xuân.
Lý Tư cởi bỏ bộ long bào rườm rà, tháo mũ, vươn vai hoạt động cổ, mệt mỏi ngã phịch xuống giường.
Đậu Toàn Cơ: "Mệt lắm sao?"
"Muốn mệt chết...... Mới thế này thôi, còn chưa đăng cơ đâu."
Lý Tư đấm vai, vừa muốn mở miệng, Đậu Toàn Cơ đồng thời nói chữ "Ngươi".
Lý Tư cười đến đôi mắt cong cong, "Còn rất ăn ý nha, ngươi nói trước đi. Sao vậy? Trong phủ có việc gì sao?"
Nếu không thì Đậu Toàn Cơ sẽ không đến Đại Minh Cung tìm nàng.
Lý Tư rất mỏi mệt, nhưng nhìn thấy Đậu Toàn Cơ là nàng lại vui vẻ và thả lỏng từ đáy lòng.
Điều Lý Tư muốn nói là một chuyện lớn.
Mấy ngày nay nàng tranh thủ lúc rảnh rỗi, chọn ra mấy ngày tốt, tính giao cho Đậu Toàn Cơ quyết định ngày cưới.
Chỉ cần Đậu Toàn Cơ đồng ý, nàng sẽ bắt đầu chuẩn bị đại hôn.
"Trong phủ không có gì."
Đậu Toàn Cơ lắc đầu, trước tiên nói về hoàn cảnh khốn khó của Lệ Cảnh Môn và con đường phía trước gian nan của vài vị tiểu cấp dưới.
Lý Tư nói: "Chuyện của Lệ Cảnh Môn ta đã nghĩ xong, ta không cần tư hình và ám sát, những người còn lại của Lệ Cảnh Môn sẽ được sắp xếp vào cấm vệ quân, bảo vệ an toàn bên trong Đại Minh Cung."
Đậu Toàn Cơ an tâm, "Như vậy các nàng cũng coi như có chỗ dựa. Lý Tư...... Còn có một chuyện."
Lý Tư chống đầu, đánh lên mười hai phần tinh thần để nghe.
Bất kể chuyện gì, nàng đều lắng nghe và chịu đựng hết.
Chờ Toàn Cơ nói xong, nàng liền muốn nói chuyện đại hôn, nụ cười hưng phấn trên khóe miệng không thể giấu được.
Đậu Toàn Cơ nói chuyện Thẩm Nghịch phải rời khỏi thành Trường An để đi tìm Biên Tẫn.
"Nàng thật sự phải đi sao......"
Lý Tư cũng không ngạc nhiên, Thẩm Nghịch đã sớm muốn đi tìm Biên Tẫn, nàng vẫn luôn tin chắc Biên Tẫn chưa chết.
Giờ vết thương đã lành, tàu bay cũng đã chuẩn bị xong, tự nhiên là phải rời đi.
"Xú hồ ly đã sớm muốn chạy, chỉ là, hiện giờ ngoài thành Trường An nguy cơ tứ phía, Hắc khối Rubik có hay không tiếp tục biến dị cũng chưa biết. Biên Tẫn nếu còn sống, thân ở nơi nào, không ai biết rõ, muốn tìm được nàng đều không phải là chuyện dễ......"
Đậu Toàn Cơ: "Ừ, cho nên ta cùng nàng đi."
Lý Tư vẫn giữ tư thế căng thẳng đầu óc, biểu tình cũng chưa biến đổi, lời Đậu Toàn Cơ nói lặp lại một lần trong đầu nàng mới bỗng nhiên hiểu ra đây là ý gì, lập tức bật dậy.
"Ngươi —— phải đi?!"
Đậu Toàn Cơ hai mắt kiên định, "Phải, ngoài thành quá nguy hiểm, mặc dù nàng có tàu bay và trang bị hộ thân, chung quy không phải là thiên phú chiến đấu, không có người bảo hộ, ta không yên tâm. Ta muốn cùng nàng đi, giúp nàng tìm được Biên Tẫn."
Lý Tư á khẩu không trả lời được.
Phản ứng bản năng của nàng là Đậu Toàn Cơ đi đâu nàng sẽ đi đó.
Bỗng nhiên nhìn thấy long bào chất đống ở bên cạnh, trong lòng chợt lạnh.
Lý Tư trong lúc hoảng hốt ý thức được, vào khoảnh khắc nàng quyết định đăng cơ, nàng đã không thể đi được nữa.
Nàng phải ở lại vì sự thay đổi của Đế quốc, ở lại vì vô số bá tánh.
Đầu óc Lý Tư ầm ầm vang lên.
Ngươi muốn làm Hoàng đế sao?
Lời Biên Tẫn nói vẫn còn bên tai.
Vốn ngỡ đây là cơ duyên rồng bay chín tầng mây, ai ngờ lại hóa thành một con chim trong lồng.
Khóe miệng Lý Tư giật giật.
Từ chối có phải đã không kịp rồi?
.
Thẩm Nghịch và Tằng Khuynh Lạc cưỡi ngựa từ chợ trở về.
Hôm nay là lần mua sắm cuối cùng trước khi đi.
Thẩm Nghịch đeo găng tay da, tay phải giữ dây cương, ngón tay trái móc lấy một quả ngọc bội tơ hồng, tùy ý xoay tròn.
Quả ngọc bội bị nàng lơ đễnh nghịch chơi, là loại ngọc Cô Sơn hiếm thấy hiện nay.
Một quả ngọc bội Cô Sơn có thể mua cả một đống biệt thự cao cấp ở thành Trường An, càng không cần phải nói thân ngọc được điêu khắc thành một đôi cánh chim Bỉ Dực, càng quý giá và mang ý nghĩa cát tường.
Giờ phút này, vật quý giá kia ở trong tay Thẩm Nghịch chao đảo lung lay, rất nhiều lần đều như muốn bay khỏi đầu ngón tay nàng, rơi xuống tan xương nát thịt.
Tằng Khuynh Lạc điều khiển ngựa đi đến bên cạnh nàng và nói: "Giang quốc công vậy mà lại trộm bỏ viên ngọc Cô Sơn này vào túi áo của ngươi, tìm mọi cách để ngươi mang đi. Chắc là sợ ngươi cảm thấy khi đại hôn hắn không đến, trong lòng sẽ ghi hận."
Vừa rồi các nàng vô tình gặp được Giang quốc công, Giang quốc công nhất quyết mời nàng vào phủ một lát.
Thẩm Nghịch không đi, ai ngờ lão nhân đi đường còn chưa vững, nhưng động tác trên tay lại rất nhanh nhẹn, đến móc túi cũng phải bái hắn làm sư tổ.
Thẩm Nghịch tùy ý nói: "Lúc ấy có cản được việc hắn không đến đâu."
Trận đại hôn quạnh quẽ kia phảng phất như vẫn còn ở ngày hôm qua.
Chuyện nàng và sư tỷ thành thân, giờ phút này nhớ lại đã có chút không rõ ràng.
Kỳ thật còn có một khả năng khác, Tằng Khuynh Lạc chưa nói ra.
Viên ngọc Cô Sơn này trên có khắc hình chim Bỉ Dực, tất nhiên là tượng trưng cho nhân duyên.
Nhà Giang quốc công có ba nữ nhi đều đã đến tuổi gả, đúng là đang bàn chuyện cưới hỏi.
Người khác đều nói Biên Tẫn đã chết, Thẩm Nghịch tuổi trẻ quyền quý như vậy liền thành mục tiêu liên hôn của mọi người, mặc dù đã từng thành thân nhưng vẫn như cũ rất "Hot".
Bên đường có một nữ đồng quỳ trên mặt đất, nằm bên cạnh là tỷ tỷ đang bệnh nặng.
Nữ đồng hướng về những người đi ngang qua dập đầu thật mạnh, hy vọng có người hảo tâm bố thí, cứu giúp tỷ tỷ của mình.
Đầu ngón tay Thẩm Nghịch hơi nghiêng, viên ngọc Cô Sơn từ đầu ngón tay nàng bay ra, vẽ một đường cong chuẩn xác rồi rơi xuống trước mắt nữ đồng.
Lớp tuyết dày nâng niu viên ngọc quý giá, không hề bị hư hao.
Nữ đồng kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt sáng ngời.
Đôi mắt sáng ngời kia không nhìn cảnh phồn hoa, mà nhìn về phía nàng.
Thẩm Nghịch: "Đưa tỷ tỷ ngươi bắt thang thuốc đi."
Nữ đồng bị đại tỷ tỷ xinh đẹp trước mắt làm choáng váng một chút, sau đó rất nhanh phản ứng lại, lớn tiếng cảm tạ, dập đầu càng mạnh hơn.
Nhìn cảnh tượng này, Tằng Khuynh Lạc an tâm mỉm cười.
.
Ngày mai sẽ khởi hành, người Vĩnh Vương phủ đến tìm Thẩm Nghịch, nói Lý Phiến muốn gặp nàng một lần.
Thẩm Nghịch đi vào Vĩnh Vương phủ, Lý Phiến ở phía sau rèm trướng không hiện thân, ngay cả thanh âm cũng là âm thanh điện tử.
Là một máy móc sư, Thẩm Nghịch tự nhiên đoán được Lý Phiến chỉ sợ đã không thể mở miệng, âm thanh điện tử này là trực tiếp từ đại não đọc được, chuyển dịch ra.
"Thẩm Nghịch, ta sắp tiến vào trạng thái 'ngủ đông' sâu, chờ đợi một ngày nào đó độc trên người ta có thể được hóa giải. Ngày đó có thể là vào năm sau, cũng có thể vĩnh viễn sẽ không đến. Cho nên...... ta coi hôm nay là ngày ta yên giấc ngàn thu. Trước đó, có một món đồ muốn giao cho ngươi."
Thị nữ bưng một cái khay phủ miếng vải đen trên khay trước, Thẩm Nghịch tiếp nhận, bên dưới miếng vải đen là một vật chứa hình trứng.
"Đây là bao con nhộng tới từ tương lai nhiều thế hệ. Ta không biết nó rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì, cũng không có tinh lực đi điều tra, trước khi hôn mê quyết định giao lại cho ngươi. Ngươi có thể giữ lại nghiên cứu, cũng có thể giao cho Tân đế, tùy ngươi quyết định."
Vẫn luôn muốn công bố bí mật của thời đại, Thẩm Nghịch cũng không ngờ rằng, bao con nhộng cuối cùng lại thực sự đến tay mình.
Gió nhẹ nhàng thổi bay một góc rèm trướng, Lý Phiến để lại cho Thẩm Nghịch một câu cuối cùng.
"Có duyên gặp lại, Thẩm Nghịch......"
Đôi mắt Thẩm Nghịch khẽ lóe lên.
"Gặp lại."
......
【Địa điểm mục tiêu: Linh Châu, Vạn Dặm Tuyết Vực, thành Long Tuyền】
【Tổng quãng đường: 3621 km】
【Đang thiết lập hướng dẫn tự động...... Thiết lập hướng dẫn tự động thất bại, cần điều chỉnh thủ công.】
Tất cả hành lý đều đã được chất lên xe, Thẩm Nghịch đang thiết lập địa điểm mục tiêu.
Việc hướng dẫn tự động thất bại cũng nằm trong dự kiến.
Bên ngoài thành không ít quan đạo và tháp tín hiệu bị phá hủy, xem ra chỉ có thể tự mình điều khiển thủ công để đi đến địa điểm mục tiêu.
Điều khiển thủ công, ước chừng cần ba ngày.
Đệ Ngũ Khuyết nói: "Dù sao chúng ta có bốn người mà, thay phiên nhau điều khiển, không thành vấn đề."
Đậu Toàn Cơ nói: "Buổi tối có thể giao cho ta."
Dù sao nàng cũng quen thức khuya.
Tằng Khuynh Lạc lên kế hoạch, "Có thể chia thành hai tổ, một người lái xe, một người quan sát động tĩnh xung quanh."
Đệ Ngũ Khuyết: "Ý kiến hay! Vậy ta và Nghịch Nghịch một tổ, tiểu Khuynh Lạc và Toàn Cơ một tổ."
Thẩm Nghịch: "Chờ đã, khi nào thì ta đồng ý cho các ngươi đi cùng? Còn chưa thảo luận mà đã phân tổ xong rồi?"
Đậu Toàn Cơ: "Đó là đương nhiên, ngươi là một máy móc sư, lại vừa mới khỏi bệnh nặng, sao có thể yên tâm để ngươi một mình ra ngoài? Bên ngoài thành Trường An khắp nơi đều là dị thú hình người, chỉ sợ ngươi còn không thể phân biệt được, để dị thú lên xe ngươi thì sao."
Thẩm Nghịch: ?
Ta tuy không có sức lực lớn bằng các ngươi những người có thiên phú chiến đấu, nhưng đầu óc ta không ngốc?
Tằng Khuynh Lạc cũng nói: "Đúng vậy, Tiểu sư tỷ, ta muốn thay mặt đồng môn đi cùng ngươi. Sẽ không làm trở ngại ngươi, đưa ngươi tìm được Đại sư tỷ rồi ta sẽ quay về."
Thực ra, việc Tằng Khuynh Lạc muốn đi cùng Thẩm Nghịch là thật, trong lòng mơ hồ còn cất giấu một ý niệm khác.
Lý Cực sau khi ra khỏi thành liền cắt đứt liên lạc với nàng.
Từ mạng Vạn Duy biết được, internet bên ngoài thành rất không ổn định, chỉ có Lạc Dương và một vài thành trì lớn còn tín hiệu, còn lại các thành nhỏ, thôn trấn, hương dã...... Tất cả đều không thể sử dụng internet.
Lý Cực đi quá vội vàng, không biết hiện tại nàng ra sao, nếu như trong quá trình đồng hành cùng Tiểu sư tỷ có thể thu được một vài tin tức..... Vậy, những bức họa giá trị xa xỉ kia cũng có thể hỏi nàng nên xử lý như thế nào.
Mà ngày Lý Cực và Hạ Lan Trạc rời đi, gây ra động tĩnh thật sự quá lớn, Đệ Ngũ Khuyết đích thân đến xem nơi đó, đều là người Mục Châu chết, liền nhờ Thẩm Nghịch giúp nàng lấy camera giám sát cửa thành và ghi chép xuất nhập.
Khi lấy thì nhìn thấy bóng dáng Hạ Lan Trạc.
Đồng thời cũng phát hiện Tằng Khuynh Lạc lúc ấy ở đó.
Tằng Khuynh Lạc chắc chắn biết điều gì đó!
Tằng Khuynh Lạc bị Đệ Ngũ Khuyết quấn lấy thật sự không có cách, chỉ có thể đem kế hoạch của Hạ Lan Trạc nói đại khái, che giấu địa điểm mục đích của các nàng.
Ai ngờ Đệ Ngũ Khuyết chỉ số thông minh đột nhiên tăng cao, tự mình suy đoán ra.
"Dụ Hướng Tri Phiên ra khỏi thành, các nàng định là đi Mục Châu, tính toán hợp lực đoạt lại An Vương phủ đúng không?"
Tằng Khuynh Lạc không dám nói có đúng hay không, Đệ Ngũ Khuyết tự mình nhận định, nghe nói Thẩm Nghịch muốn đi hướng Bắc Cảnh, vừa lúc tiện đường, liền muốn đi nhờ xe một chuyến. Dù sao nàng đã "Chết", ở lại trong thành Trường An cũng không thể ra cửa, không bằng đi Mục Châu, tự mình tìm kiếm Hạ Lan Trạc.
Đậu Toàn Cơ cùng Tằng Khuynh Lạc đều khăng khăng phải bảo vệ Thẩm Nghịch, Đệ Ngũ Khuyết càng là mặt dày mày dạn bám lấy nàng.
Thẩm Nghịch song quyền khó địch bốn tay, cuối cùng đành phải đáp ứng.
Lúc gần đi, Vạn cô cô lau nước mắt cùng một đám thị nữ ra tới cửa tiễn đưa.
"Hầu quân nhất định phải tìm được phu nhân về!"
Nhị tỷ Đệ Ngũ Khuyết nói: "Hầu quân, A Khuyết, các ngươi yên tâm đi thôi, trong phủ ta sẽ chăm sóc tốt!"
Đệ Ngũ Khuyết: "Trở về lại cùng ngươi tính toán tiền bạc ăn ở."
Nhị tỷ:......
Lý Tư cũng đã đến, ngày mai là đại điển đăng cơ, nhưng lòng dạ nàng lại hoàn toàn trống rỗng.
Đậu Toàn Cơ lên xe ngựa, ngoái đầu nhìn lại Lý Tư, thấy mắt nàng ươn ướt ửng hồng.
Đậu Toàn Cơ không biết chuyến đi này sẽ ra sao, nhưng nàng hiểu rõ mình thiếu Thẩm Nghịch một mạng.
"Ân nghĩa," là thứ mà cả đời này nàng khó lòng dứt bỏ.
Trước kia ở Đại Minh Cung, Lý Tư từng nói: "Ta chờ ngươi trở về, làm Hoàng hậu của ta."
Đậu Toàn Cơ cảm thấy danh phận Hoàng hậu thật sự quá xa lạ.
Nàng làm Hoàng hậu ư? Thật kỳ quặc!
Lúc ấy, Đậu Toàn Cơ đã muốn cởi Toàn Cơ Thạch trên người xuống, thật lòng nói rõ với Lý Tư một vài vấn đề thực tế.
"Lý Tư, ta chỉ là một tiểu nữ hài mồ côi nghèo hèn, không có gia tộc chống lưng, khó mà đảm đương vị trí Hoàng hậu. Chi bằng nàng tìm người khác phù hợp hơn......"
Lý Tư cắt ngang lời nàng, giữ tay nàng lại, không cho nàng trả Toàn Cơ Thạch.
Đối diện nhau, hàng mi Lý Tư ướt đẫm nước mắt.
"Khi ta chưa quyết định làm Hoàng đế, ta đã thích ngươi rồi, giờ thì lại không thể thích sao? Lý lẽ nào lại như vậy?"
Đôi mắt đỏ hoe cùng những lời chân tình ấy khiến lòng Đậu Toàn Cơ quặn thắt.
Hôm nay chia ly, Lý Tư vẫn kiên định nói với nàng:
"Ta thích ngươi, chỉ thích một mình ngươi, chỉ nhận ngươi là Hoàng hậu của ta. Toàn Cơ, nếu ngươi bằng lòng cùng ta đi hết cuộc đời này, trái tim ta cả đời này sẽ thuộc về ngươi. Ta chờ ngươi trở về."
......
Cổng thành Trường An mở ra, cơn gió lạnh buốt giá ùa vào những người lữ hành đang chuẩn bị lên đường.
Ánh đèn ấm áp trong thành soi bóng xuống mặt đất tối tăm, tạo thành một vệt sáng mỏng manh, yếu ớt.
Biên Tẫn cách Thẩm Nghịch thật sự quá xa, đến nỗi ngay cả mô-đun liền cành cũng không thể dùng được.
Thế nhưng, trong lòng Thẩm Nghịch lại có một cảm giác nào đó, mong manh đến nỗi chính nàng cũng không biết liệu là do mô-đun liền cành vẫn còn hoạt động, hay là do giác quan thứ sáu của nàng mách bảo.
Nhưng trực giác mách bảo nàng hướng đến vùng Vạn Dặm Tuyết Vực ở Bắc Cảnh, mà thành Long Tuyền lại là trọng trấn của Tuyết Vực, là trung tâm để thăm dò bốn phương.
Những bông tuyết lạnh giá rơi xuống mặt Thẩm Nghịch, mang theo ý cười của nàng.
Đeo kính nhìn ban đêm vào, nắm lấy tay lái, chiếc xe màu đen lao vào màn đêm sâu thẳm.
.
Vạn Dặm Tuyết Vực, thành Long Tuyền.
Cánh cổng thành đã đóng nhiều ngày từ từ mở ra.
Thứ sử Hoàng Không Đáng khoác một chiếc áo khoác, cưỡi ngựa thong thả ra khỏi thành.
Phía sau nàng là Trường sử Thường Khôn, cùng với một đám quan viên.
Tất cả ra khỏi thành để nghênh đón Bạch ngự sử.
Trong thời kỳ đặc biệt này, Tuyết Vực đã được trung tâm Trường An cho quyền tự trị tạm thời.
Vị Bạch ngự sử này chính là Tư trưởng quan chuyên trách Hắc khối Rubik của Thống Trị Tư mới được thành lập của Tuyết Vực, chuyên đi tuần tra, truy bắt Hắc khối Rubik.
Hiện nay đã điều tra đến thành Long Tuyền.
Hoàng Không Đáng đứng trên đỉnh núi tuyết, nhìn thấy giữa trời đất bao la xuất hiện một cỗ xe ngựa mộc mạc, hoàn toàn không giống dáng vẻ của một vị Ngự sử.
Thường Khôn cùng đám quan viên xuống ngựa nghênh đón, nhưng Hoàng Không Đáng vẫn cố tình không nhúc nhích.
Thường Khôn hai mắt mờ mịt, chòm râu bị gió thổi xiêu vẹo, nhìn quan trên mà lo lắng.
Vị Tư trưởng quan chuyên trách Hắc khối Rubik của Thống Trị Tư này tuyệt đối không thể đắc tội, hiện giờ lại cố tình đụng phải vị Thứ sử cao ngạo này, chỉ sợ còn chưa vào được cửa thành đã xảy ra tranh chấp rồi.
Xe ngựa của Ngự sử dừng lại trước mặt Hoàng Không Đáng, từ trên xe bước xuống ba người —— Bạch ngự sử và hai tùy tùng của nàng.
Vạn Dặm Tuyết Vực, nghe tên có thể hiểu được, nơi đây là vùng đất lạnh lẽo nhất của Bắc Cảnh, đóng băng vạn dặm.
Mặc dù là mùa hè, cũng chỉ có một tháng cực kỳ ngắn ngủi có thể cởi bỏ bộ trang phục mùa đông dày cộp, thời gian còn lại đều vô cùng rét lạnh.
Ở Bắc Cảnh lạnh lẽo như vậy, vị Bạch ngự sử này cũng chỉ mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng.
So với bộ trang phục đơn bạc của nàng, chiếc mặt nạ bảo hộ bằng kim loại trên mặt lại che kín mít hơn.
Mặt nạ bảo hộ bằng kim loại có màu xanh nhạt hư ảo, như thể ánh sáng điện tử phóng ra những tia sáng lướt qua, chiếu lên mặt nàng tạo ra hiệu ứng hư ảo như ẩn như hiện.
Không nhìn rõ được diện mạo của nàng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một đôi mắt còn lạnh lẽo hơn cả thời tiết khắc nghiệt này, cùng với đôi môi mỏng mím chặt.
Trong niên đại cơ thể máy móc hoành hành, diện mạo càng kỳ quái Hoàng Không Đáng đều đã từng gặp qua, vị trước mắt này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Hoàng Không Đáng cũng không hiếu kỳ, tự nhiên cũng không nhận ra người trước mắt chính là vị Tổng đô đốc Bắc Cảnh, từng là nhân vật truyền kỳ đã được đồn là chết khắp Đế quốc —— Biên Tẫn.
"Bạch ngự sử, trên đường vất vả rồi."
Hoàng Không Đáng vẫn không xuống ngựa, lắc lư dịch đến trước mặt Biên Tẫn.
"Bất quá trong thành Long Tuyền chúng ta không có Hắc khối Rubik, ngài có thể quay trở về."
Hoàng Không Đáng là một máy móc sư cấp S, còn có thiên phú chiến đấu cấp B, tuổi còn trẻ đã ngồi lên vị trí Thứ sử, luôn luôn tự phụ.
Từ khi Hắc khối Rubik thay đổi, có thể ngụy trang thành nhân loại, nàng ngày đêm ở trong thành tuần tra, cũng không phát hiện gì khác thường, đã đem kết quả đăng báo lên Tuyết Vực.
Nhưng vị Bạch ngự sử này cố tình muốn đến tra xét, đây chẳng phải là đánh vào mặt nàng sao?
Hoàng Không Đáng đối với vị Bạch ngự sử thích gây phiền toái này không có chút hảo cảm nào.
Biên Tẫn cũng không đáp lại lời Hoàng Không Đáng, càng lúc càng đến gần.
Hoàng Không Đáng cảnh giác nhìn nàng rút ra một chiếc roi từ bên hông.
Âm thanh kim loại va chạm vang lên có quy luật khiến người ta tê dại, chiếc roi trong tay Biên Tẫn biến thành một đường thẳng màu trắng tuyết.
Hoàng Không Đáng phát hiện chiếc roi này từng đoạn chặt chẽ liên tiếp, thế nhưng được tạo thành từ vô số đốt xương.
Cốt Tiên xé gió mà đến, "Hô" một tiếng, cả người Hoàng Không Đáng run rẩy, cho rằng đã trúng đòn.
Vừa dứt lời, nàng đã thấy đầu của Trường sử Thường Khôn bên cạnh bị quất mất một nửa.
Hoàng Không Đáng kinh ngạc thốt lên: "Ngươi......"
Mặt cắt trên đầu Thường Khôn phun ra một lượng lớn loạn thể màu đen, hai mắt hắn trợn tròn, thân mình như một ống pháo hoa, bị phun ra những "Pháo hoa" màu đen không ngừng lắc lư tại chỗ.
"Hắc khối Rubik!"
Đám quan viên kinh hãi kêu lên, Hoàng Không Đáng lập tức nhảy xuống ngựa, vô ý bị trẹo chân.
Loạn thể điên cuồng lao về phía đám quan viên và Hoàng Không Đáng, nhưng bị Cốt Tiên của Biên Tẫn đánh tan nát.
Loạn thể giống như mưa rơi xuống, chỉ là cơn mưa này quá nặng, khiến Hoàng Không Đáng đau nhức.
Biên Tẫn nói với tùy tùng: "Thu vào hộp."
Tùy tùng đáp: "Vâng."
Biên Tẫn thu hồi roi, không thèm nhìn Hoàng Không Đáng, mà đi thẳng về phía cổng thành Long Tuyền.
Hoàng Không Đáng một lúc sau mới hoàn hồn, vội vàng đuổi theo Biên Tẫn.
Chú thích:
Chim Bỉ Dực (hay còn gọi là chim liền cánh) là một loài chim thần thoại trong văn hóa Trung Hoa, mang nhiều ý nghĩa sâu sắc và tốt đẹp, đặc biệt liên quan đến tình yêu và hôn nhân.
Chim Bỉ Dực được miêu tả là loài chim có hai đôi cánh, nhưng mỗi con chỉ có một cánh. Vì vậy, chúng phải nương tựa vào nhau, cùng nhau dang cánh thì mới có thể bay lượn trên bầu trời. Truyền thuyết này xuất phát từ câu chuyện về vua Thuấn và hai người thê tử là Nga Hoàng và Nữ Anh. Khi vua Thuấn qua đời, hai người thương nhớ trượng phu nên hóa thành đôi chim Bỉ Dực, tượng trưng cho tình cảm sâu đậm, gắn bó không thể chia lìa.
"Tư trưởng quan" (司长官) có thể hiểu là quan chức đứng đầu một cơ quan hoặc ban ngành đặc biệt.