Bên trong khoang điều khiển tối đen như mực, chỉ có ánh đèn đỏ lam lấp lánh trên màn hình điều khiển trung tâm, cùng với phản ứng năng lượng Hắc khối Rubik lớn.
Thẩm Nghịch ở phía sau Biên Tẫn nói: "Trên cửa khoang có một lớp vỏ bọc hư điện dung. Chính lớp vỏ này đã gây nhiễu cho việc tìm kiếm. Quả là Hắc khối Rubik thông minh nhất mà ta từng thấy."
Biên Tẫn: "Nó còn đang nuốt chửng những người lữ hành, không ngừng tăng lên năng lượng của chính mình, cũng là chi nhánh năng lượng lớn nhất mà ta từng thấy."
Tay Biên Tẫn đặt lên bảng điều khiển trung tâm, khối loạn thể màu đen ngay lập tức quấn lấy tay nàng.
Thẩm Nghịch rõ ràng phát hiện trên khuôn mặt thanh lãnh của Biên Tẫn xuất hiện một tia cười tà khí.
Biên Tẫn: "Gan lớn thật."
Đoàn tàu lao qua trạm Cao Phong Lâm, tốc độ cực nhanh tạo nên gió mạnh, khiến những người lữ hành đang đợi tàu trên sân ga sợ hãi lùi lại phía sau.
Bên trong toa tàu, một bộ phận ghế dựa biến thành khối loạn thể ăn thịt người, những người bị cuốn vào ngay lập tức bị kéo vào trong cơ thể chúng.
Vân Y hai tay mỗi bên cầm một khẩu súng, bắn loạn xạ vào khối loạn thể.
Người tỷ tỷ Vân Thiền bên cạnh nàng, trong lòng bàn tay phải chứa sóng siêu âm gây nhiễu, có thể hữu hiệu làm loạn từ trường của loạn thể, phá hủy hành động của chúng. Bàn tay trái mở ra, máy hút bụi siêu mạnh ầm ầm vang lên, những loạn thể ở gần cùng với mảnh vỡ bị Vân Y đánh nát đều sẽ bị hút vào bên trong lớp vỏ hư điện dung trong cánh tay, chứa đầy một túi rồi từ cánh tay xuất khẩu ra ngoài.
Hai tỷ muội từ đầu tàu quét vào giữa, Đậu Toàn Cơ cùng Lý Tư thì từ đuôi tàu đi lên phía trước.
Những người có năng lực chiến đấu trong tàu sôi nổi lấy ra vũ khí cùng Hắc khối Rubik liều mạng, những người không có năng lực chiến đấu thì co cụm lại một chỗ trong góc, lấy hành lý che trước người.
Thậm chí còn có người trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ, tốc độ tàu quá nhanh, cũng không biết rơi xuống ngoài kia sống chết ra sao.
Đậu Toàn Cơ cùng Lý Tư cùng nhau đối phó địch không nhiều lắm, ngoài ý muốn lại rất ăn ý.
Lý Tư cũng là một tay súng bắn xa, yểm trợ cho Đậu Toàn Cơ vốn am hiểu cận chiến.
Thêm vào việc nàng vì che giấu tung tích mà đội mũ có rèm, trong lúc hoảng hốt, Đậu Toàn Cơ có một loại ảo giác Phòng Phán vẫn còn ở bên cạnh mình.
Hai đạo nhân mã rất nhanh đã giết đến giữa toa tàu, loạn thể vừa vặn bị tiêu diệt, toa tàu lại bắt đầu vặn vẹo. Cửa sổ tàu bằng kính vỡ vụn trong sự vặn vẹo, bắn ra vô số mảnh vỡ về phía những người lữ hành ôm đầu thét chói tai.
Nóc tàu sụp đổ, ghế dựa xê dịch, không gian bên trong toa tàu càng ngày càng nhỏ, phảng phất như có một bàn tay vô hình, giống như bóp lon nước ngọt, dễ dàng bóp méo toa tàu.
Cứ như vậy tiếp tục, tất cả mọi người sẽ bị b.óp ch.ết trong toa tàu.
Đậu Toàn Cơ nhanh chóng quyết định đi chém cửa tàu.
Cửa tàu vừa bị chém ra, cánh cửa bỗng nhiên biến thành loạn thể, biến thành một thanh trường đao, đâm về phía ngực Đậu Toàn Cơ.
Đậu Toàn Cơ nhớ rõ Thẩm Nghịch đã từng nói với nàng, lần này đoàn tàu rất có khả năng chính là một chi nhánh của Hắc khối Rubik, chẳng qua lần này nó không biến thành "Dị thú", mà là biến ảo thành hình thái đoàn tàu, ngàn vạn lần đừng thiếu cảnh giác.
Trong lòng là nhớ rõ chuyện này, nhưng đến thời điểm mấu chốt vẫn là đương nhiên cho rằng tàu là tàu, cửa là cửa.
Cánh cửa đột nhiên biến thành đao, khiến Đậu Toàn Cơ phản ứng chậm nửa nhịp.
Lưỡi dao loạn thể đâm vào da thịt, máu tươi bắn tung tóe trên vách tường toa tàu cũ kỹ.
Máu kia lại không phải là máu của Đậu Toàn Cơ.
Lý Tư vẫn luôn theo sát Đậu Toàn Cơ mắt nhanh tay lẹ chắn trước người nàng, tay không bắt lấy trường đao, lòng bàn tay bị lưỡi dao sắc bén cắt rách, máu rất nhanh từ kẽ hở ngón tay chảy ra ngoài. Mà một tay khác của nàng cầm pháo đã nhắm ngay loạn thể.
Lý Tư liếc nhìn Đậu Toàn Cơ, đau đớn khiến trán nàng lấm tấm mồ hôi lạnh, vẫn trước sau như một mà cười.
"Lúc này dùng tốt chứ?"
Pháo vốn có uy lực kinh người, khi oanh tạc gần như vậy, loạn thể bị bắn thành bột mịn.
Cửa tàu mở rộng ra, gió lạnh thấu xương tràn vào toa tàu, nóc tàu trên đầu Lý Tư đột nhiên sập xuống, nếu không phải Đậu Toàn Cơ kéo nàng một phen, cổ nàng có thể đã bị ép chặt đứt ngay tại chỗ.
Toa tàu càng ngày càng vặn vẹo, tiếng kêu sợ hãi nổi lên bốn phía, Lý Tư dáng người cao như vậy cũng không thể đứng thẳng.
Vân Thiền Vân Y cũng đem cửa của những toa tàu khác mạnh mẽ mở ra.
Tiếp tục ở lại chỉ biết bị nghiền thành thịt nát.
"Nhảy!"
Đậu Toàn Cơ hướng về phía bên trong toa tàu kêu lên.
"Không muốn chết thì nhảy!"
Trong đám người có người yếu ớt nói: "Nhưng mà...... Tốc độ tàu quá nhanh, nhảy xuống cũng sẽ chết mà!"
Đậu Toàn Cơ bị nghẹn lại một chút, lời này cũng có lý.
Nàng nhìn ra ngoài tàu, tốc độ tàu thật sự quá nhanh, hai bên đường ray vẫn là đá vụn hỗn độn, băng thiên tuyết địa vùng bắc nơi nơi đều là cứng ngắc, tốc độ tàu nhanh như vậy dám nhảy xuống thì đã sớm nhảy ra ngoài rồi, những người bình thường còn lại nhảy ra chỉ biết mất mạng ngay tại chỗ.
Lý Tư lẩm bẩm một câu, "Nếu tốc độ tàu chậm lại một chút thì tốt rồi."
Nói xong, chỉ nghe thấy một trận âm thanh chói tai, toa tàu rung lắc dữ dội, mọi người kinh hô nhào về phía trước. Đậu Toàn Cơ không đứng vững, trực tiếp bổ nhào vào lòng ng.ực Lý Tư.
Tốc độ tàu thật sự đã giảm xuống.
Lý Tư khiếp sợ, không phải chứ, từ khi đăng cơ ta nói gì cũng thành sự thật sao?
Tốc độ tàu đương nhiên không phải dựa vào lời nói của Lý Tư mà chậm lại.
Mà là do Biên Tẫn khống chế được Hắc khối Rubik bên trong khoang điều khiển.
Khi tay nàng đè lên màn hình điều khiển trung tâm, vô số loạn thể quấn lấy cổ tay nàng, giống như từng con rắn màu đen, dọc theo cánh tay nàng nhanh chóng bò lên trên.
Lúc Thẩm Nghịch sắp dùng cây côn đánh nát loạn thể, thì thấy một loạn thể càng cường tráng hơn không biết từ chỗ nào lao ra, cái cổ dài của nó từ giữa không trung kéo dài ra, trực tiếp đâm vào bên trong.
Toàn bộ toa tàu rung lên, Thẩm Nghịch nghe được tiếng gầm nhẹ nặng nề lại thống khổ.
Đó là loạn thể đến từ bên trong cơ thể Biên Tẫn, khống chế được đoàn tàu, chi nhánh Hắc khối Rubik ẩn nấp bên trong tàu bị sức mạnh nghiền áp đến từ bản thể khống chế, không thể không hạ thấp tốc độ tàu.
Biên Tẫn hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc, nàng đã quá quen với việc điều khiển loạn thể để gi.ết ch.ết hắc khối Rubik, thấy nhiều thành quen, không còn bất ngờ nữa.
Loại cảm giác chinh phục, thao túng này thậm chí khiến nàng vui sướng.
Tình cảnh này, khiến Thẩm Nghịch nhớ tới cây đại thụ loạn thể khổng lồ trên núi thành Long Tuyền.
Mặc dù Nghịch Tâm đã chữa trị, nhưng ảnh hưởng của Hắc khối Rubik đối với Biên Tẫn e rằng không chỉ dừng lại ở thân thể.
Sự xâm chiếm về tinh thần thậm chí không có ranh giới rõ ràng.
Thẩm Nghịch không chắc Biên Tẫn có thể tự mình nhận thấy được điều này hay không.
Dưới sự thống khổ cực độ, một đoàn chất nhầy màu đen không thể không từ khe hở điều khiển chảy ra.
Chất nhầy màu đen giống chất lỏng lại không giống chất lỏng, không chảy xuống dưới, như một khối đường đóng băng vừa mềm dẻo.
Thẩm Nghịch còn đang quan sát đoàn chất nhầy kia, Biên Tẫn bỗng nhiên bế nàng lên.
Chất nhầy trong chớp mắt biến thành gai nhọn dài, ầm ầm đâm nát toàn bộ khoang điều khiển.
Nóc khoang điều khiển bị lật tung, Biên Tẫn một tay ôm Thẩm Nghịch nhảy lên không trung, gió tuyết quá lớn, roi Cốt Tiên dài vẽ ra một đường cong nhỏ dài mà sắc bén trong màn đêm.
Khi giơ roi lên, Thẩm Nghịch phát hiện Biên Tẫn không ổn lắm.
Hướng roi này chính là toàn bộ thân tàu của đoàn tàu.
Vào khoảnh khắc đó, Biên Tẫn căn bản không nghĩ đến mạng người hay không, chỉ nghĩ đến việc thoải mái, vui sướng quét đi mọi vướng bận, thỏa mãn với ý muốn của mình.
Nếu toa tàu bị roi Cốt Tiên quất trúng, người bên trong chỉ sợ không có mấy người có thể sống sót.
"Sư tỷ!"
Thẩm Nghịch dùng sức kéo lấy vạt áo nàng.
Bị Thẩm Nghịch nhắc nhở, Biên Tẫn đột nhiên tỉnh dậy, lập tức điều chỉnh chính xác, đem Hắc khối Rubik tụ tập ở khoang điều khiển quất nát.
Hắc khối Rubik bên trong khoang điều khiển cực kỳ linh hoạt nhảy tới toa tàu số một.
Biên Tẫn ôm Thẩm Nghịch rơi xuống một ngọn đồi nhỏ ở phía đông đường ray.
Tốc độ đoàn tàu chậm lại, những người có thiên phú chiến đấu đều vượt ra ngoài, người không có thiên phú cũng có gan lớn nhảy ra ngoài, những người già yếu bệnh tật tàn tật còn ở trong tàu run lẩy bẩy.
Quỹ đạo ban đầu bị thay đổi, đoàn tàu bị toa tàu số một kéo đi, ầm ầm ầm mà đi lên cầu vượt núi.
Vân Thiền ra bên ngoài xem xét, "Lộ tuyến không đúng."
Giữa núi non trùng điệp, con đường ray mỏng manh có vẻ đặc biệt yếu ớt, và nằm trên con đường ray đó là một đoàn tàu đã bị vặn vẹo thành một khúc gỗ ngắn ngủn, xiêu xiêu vẹo vẹo trên mặt đất, phảng phất như chỉ cần cơn gió lớn hơn một chút, là có thể thổi bay đoàn tàu xuống vực sâu vạn trượng, rơi vỡ tan tành.
Càng khiến người ta tuyệt vọng hơn chính là con đường ray này chỉ được xây một nửa.
Trong tàu có một ông lão dùng gậy chống mạnh xuống đất, nhắm mắt hô lớn:
"Xong rồi! Đoàn tàu sắp rơi chết chúng ta rồi!"
Vân Y vốn định cho lão quỷ tạo khủng hoảng kia một đòn, nhưng sau khi đoàn tàu đi qua cầu, bỗng nhiên bắt đầu nghiêng sang một bên.
Người trong toa tàu ngã trái ngã phải, căn bản không thể đứng vững, nghiêng hẳn sang một bên.
Tiểu nương tử vốn đã ở bên cửa sổ kêu to lên, sắp bị văng ra ngoài, Đậu Toàn Cơ dán một miếng băng cầm máu vào lòng bàn tay Lý Tư, lập tức lao về phía trước một cái, cứng rắn kéo tiểu nương tử trở lại.
Nàng vừa mới kéo một người trở về, toa tàu nghiêng càng lợi hại, lại có mấy người kêu to ngã ra cửa sổ, Vân Y các nàng chỉ có hai tay, căn bản không kịp bảo vệ hết.
Lòng Đậu Toàn Cơ chợt lạnh, lần này xong đời rồi, ngã ra ngoài chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, thân tàu bỗng nhiên bị một sức mạnh kéo mạnh trở lại, người suýt nữa bị văng ra ngoài lại bị kéo về, đầu óc choáng váng, ngã xuống đất.
Đậu Toàn Cơ thò đầu ra ngoài cửa sổ tàu, thấy Cốt Tiên quấn chặt lấy thân tàu, Biên Tẫn đứng trên đồi núi đang hai tay túm lấy đoàn tàu, dùng sức kéo nó về phía sau.
"Toàn Cơ!"
Lý Tư hô một tiếng, Đậu Toàn Cơ quay đầu lại.
Phía trước không có đường!
Ngay khi đoàn tàu đi đến cuối con đường ray chưa được xây xong, toa tàu số một bỗng nhiên tách ra khỏi phía sau, toa tàu số một biến thành một con diều màu đen, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vững vàng bay về phía trong thung lũng. Mà những toa tàu phía sau vẫn đang giằng co với Biên Tẫn, không thể đi về phía trước.
Chi nhánh Hắc khối Rubik muốn dùng kế "Ve sầu thoát xác" để trốn thoát.
Dưới thung lũng cuồng phong bão tuyết, tầm nhìn hạn chế, nếu thật sự để nó chạy thoát, chỉ sợ một lát sau rất khó tìm lại.
Biên Tẫn không muốn nó trốn thoát, nếu không lần này bắt giết coi như thất bại.
Chi nhánh này không biết đã ăn bao nhiêu người, đầu óc vô cùng xảo quyệt lại giỏi che giấu, muốn tìm lại nó chỉ sợ lại phải trải qua một phen khúc chiết.
Nhưng lúc này Biên Tẫn cách con diều kia quá xa, bản thể cũng không thể khống chế được nó.
Trong tay lại đang túm một toa tàu đầy người, không thể lập tức đuổi theo.
Giờ khắc này, trong đầu Biên Tẫn có một thanh âm rõ ràng đang nói với nàng
——
Những thứ ràng buộc này có phải hay không thực phiền?
Chi bằng cứ để bọn chúng chết hết đi. Một đám kiến cỏ thôi, mạng của những người này hèn hạ, không đáng.
Biên Tẫn đầu ngón tay khẽ buông lỏng, động tác nhỏ đến mức gần như không thể nhận ra.
"Ta đuổi theo!"
Thanh âm của Thẩm Nghịch chợt phá vỡ sự phán đoán trong bóng tối của Biên Tẫn.
Khi Biên Tẫn thanh tỉnh lại, phát hiện Thẩm Nghịch không biết từ lúc nào đã thao tác một chiếc xe chạy ra khỏi toa tàu chở hàng.
Thẩm Nghịch nhảy xuống đồi núi, lái xe đuổi theo vào trong thung lũng.
Xe là phương tiện di chuyển trên cạn, muốn đuổi theo một con diều không khó.
Trơ mắt nhìn Thẩm Nghịch biến mất khỏi tầm nhìn của mình, thái dương Biên Tẫn giật thót lên, đợi nàng đem những toa tàu còn lại vững vàng dừng ở cuối đường ray, cứu sống mọi người, lập tức thu hồi Cốt Tiên, quấn lấy một đầu đường ray, thả người nhảy vào thung lũng sâu.
Lúc này mặt trời đã lặn ở Tây Sơn, bên trong thung lũng đen kịt một mảnh.
Càng tìm càng nóng nảy.
"A Diêu——"
Thanh âm của Biên Tẫn cùng tiếng gió tuyết vang vọng trong thung lũng.
Đủ loại khả năng từ trong lòng hoảng loạn vụt qua.
Mãi cho đến......
"Sư tỷ——"
Trong tiếng gió gào thét, Biên Tẫn nghe được Thẩm Nghịch đáp lại yếu ớt.
Khi tìm được Thẩm Nghịch, thấy Thẩm Nghịch đứng giữa một đám khói mù mịt, bụng có một mảng vết máu chói mắt.
Biên Tẫn nhìn thấy vết máu, hô hấp bỗng nhiên cứng lại.
Thẩm Nghịch cơ hồ không thể đứng vững, một tay chống vào thân cây bên cạnh, vốn dĩ còn có thể tự chống đỡ không đến mức ngã quỵ, nhìn thấy Biên Tẫn trong nháy mắt chân liền mềm nhũn ra.
"Sư tỷ, ngươi xem."
Thẩm Nghịch lắc lắc chiếc túi hư điện dung trong tay, mệt mỏi mà cười nói:
"Bắt được rồi."
Biên Tẫn nửa chữ cũng không nói nên lời, một tay ôm Thẩm Nghịch vào lòng, để nàng dồn hết trọng lượng lên người mình.
Sau gáy Thẩm Nghịch toàn là mồ hôi nóng, thân mình còn có chút run rẩy, nhưng tim đập vẫn còn, từng nhịp từng nhịp truyền qua cơ thể dán chặt vào ngực Biên Tẫn.
Còn sống.
Đầu ngón tay Biên Tẫn khẽ run rẩy xoa vào tóc Thẩm Nghịch.
Còn sống......
Biên Tẫn nhất thời không nói gì, sau một lúc lâu mới nói: "Có thể tự mình đi được không?"
Thẩm Nghịch đầu ở trong ngực nàng lắc lắc, "Không thể."
Vì thế, khi Vân Y Vân Thiền vất vả tìm xuống dưới thì thấy Bạch ngự sử trong ngực ôm một nữ tử, ôn nhu hỏi:
"Còn có chỗ nào đau không?"
Vân Y ngẩn ra, Bạch ngự sử cư nhiên còn có mặt ôn nhu như vậy.
Ngữ khí giống như dỗ dành hài tử, nhưng lại so với dỗ dành hài tử có nhiều một phần đau lòng cùng cảm động.
Mặc dù bị hai đôi mắt nhìn chằm chằm xem, Biên Tẫn có chút ngượng ngùng, nhưng như cũ ôm Thẩm Nghịch không buông tay.
"Không đau."
Thẩm Nghịch vòng tay vào cổ Biên Tẫn, tùy ý ăn vạ trong ngực nàng.
"Kia không phải máu của ta."
Biên Tẫn nhíu mày, "Không phải máu của ngươi?"
"Ừm, ta vừa thu Hắc khối Rubik, đột nhiên nhảy ra một con gấu. Ta đem nó đánh chạy thì dính máu của nó."
Biên Tẫn:......
Thẩm Nghịch hướng trong ngực nàng rụt rụt, "Dọc đường kia ta truy đuổi xuống đây chân cũng bị thương, rất đau, không được buông ta ra."
Lúc này Đậu Toàn Cơ cùng Lý Tư cũng tới, bốn đôi mắt nhìn, Biên Tẫn vẫn như nàng mong muốn, không có buông tay.
Không nói một lời, nhưng cưng chiều vô hạn.
Vân Y nhìn mà tâm trí xao động.
Vị Diêm Vương sống vốn nhất quán nói một không hai, vậy mà lại cưng chiều "Thê tử" đến mức này.
Xem ra, "Thê tử" này quả thực có bản lĩnh không hề nhỏ.
Vân Y lặng lẽ hỏi Vân Thiền: "Tỷ, ngươi nói ta nên tìm một thê tử như thế nào cho hợp?"
Vân Thiền im lặng nhìn Vân Y, rồi lại nhìn về phía bóng dáng của Bạch ngự sử phía trước, trong lòng chỉ nghĩ vị "Thê tử" này rốt cuộc định chờ đến khi nào đây?
......
Nơi này cách trấn Cao Phong Lâm không quá xa. Đoàn tàu đã liên hệ với trạm dịch địa phương, cố ý điều mấy chiếc xe đến để đưa hành khách trở về Cao Phong Lâm. Những người bị thương sẽ được đưa đến y quán, còn những ai không bị thương có thể tạm thời lưu lại, chờ tuyến tàu tiếp theo.
Bị Hắc khối Rubik làm cho kinh hãi, lần này những lữ khách trên tàu không còn dám đi tàu nữa, mà chuyển sang xe ngựa hoặc phà để tiếp tục hành trình.
Thẩm Nghịch và Lý Tư đều bị thương nhẹ, nên quyết định trước tiên tạm dừng ở Cao Phong Lâm.
Cao Phong Lâm là một trấn nhỏ vô cùng khiêm tốn, nhỏ đến mức trên trấn chỉ có hai nhà khách điếm.
Một nhà đã kín chỗ, vì vậy đoàn người của các nàng chỉ có thể cùng nhau tìm nơi ngủ trọ còn lại.
Phòng nhỏ cho khách ở cuối lầu 3.
"A ——"
Đậu Toàn Cơ vừa muốn giúp Lý Tư khâu lại, Lý Tư liền hít ngược một hơi khí lạnh.
Đậu Toàn Cơ liếc nàng, "Ta còn chưa chạm vào ngươi."
Lý Tư ăn ngay nói thật: "Để ngươi một cái thiên phú chiến đấu giúp ta khâu miệng vết thương, ta sợ hãi."
Đậu Toàn Cơ lập tức buông tay, "Được rồi, vậy ngươi tự khâu đi, ta vừa lúc cũng mệt mỏi quá sức, nghỉ ngơi đi."
Lý Tư vốn dĩ muốn kêu Thẩm Nghịch tới giúp nàng nhìn xem, lúc này cũng không dám hé răng, dùng tay không bị thương kéo kéo tay áo Đậu Toàn Cơ.
"Ngươi nói ngươi tính tình nóng nảy như vậy, sao lại giận dỗi chứ? Ta không phải là rất đau sao?"
Lý Tư vừa nũng nịu vừa kéo kéo tay áo Đậu Toàn Cơ, Đậu Toàn Cơ liền quay người lại nhìn nàng.
Đậu Toàn Cơ vốn dĩ cũng không thật sự muốn bỏ đi, nếu không phải Lý Tư vì nàng đỡ nhát dao kia, hiện tại nàng có thể đau đến nhe răng trợn mắt cũng đã là may mắn lắm rồi, chút xíu khả năng sống sót cũng phải bỏ mạng trên xe.
Đậu Toàn Cơ: "Có khâu hay không?"
Lý Tư thành thật đáp: "Có, có."
Đậu Toàn Cơ cẩn thận cầm lấy ngón tay Lý Tư, mở lòng bàn tay ra để lộ vết thương.
Nhìn thấy vết thương gần như xuyên qua cả lòng bàn tay, Đậu Toàn Cơ bỗng nhiên nhớ tới những lời riêng tư từng nói với Phòng Phán trước đây ——
Sau này mỗi một năm nàng đều sẽ càng thích ngươi hơn một chút, vĩnh viễn nguyện ý bảo vệ ngươi thì sao?
Lý Tư người này, ngày thường nhìn không nghiêm chỉnh, nhưng lúc nguy hiểm lại rất đáng tin.
Nghĩ đến người trước mắt luôn che chở cho mình, trong lòng Đậu Toàn Cơ có một loại cảm giác khó tả.
Nàng không hiểu tình yêu, chỉ cảm thấy vui vẻ, khóe miệng không thể kiềm chế được mà cong lên.
Đậu Toàn Cơ lấy lại bình tĩnh, sau khi gây tê cục bộ thì cẩn thận khâu lại vết thương.
Ngoài dự kiến của Lý Tư, kỹ thuật khâu của Đậu Toàn Cơ cũng không tệ lắm.
Đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Lý Tư, Đậu Toàn Cơ "À" một tiếng rồi nói:
"Chúng ta thường xuyên bị thương mà, ta với Phòng Phán đều là tự khâu lại cho nhau, xử lý vết thương, nên thuần thục lắm rồi."
Đậu Toàn Cơ không chút e dè mà nhắc đến Phòng Phán, Lý Tư biết, nàng hẳn là đã vượt qua được bóng ma tâm lý rồi.
Đậu Toàn Cơ vẫn luôn rất kiên cường.
Nhưng càng kiên cường, Lý Tư lại càng đau lòng cho nàng.
Bàn tay đã khâu xong, không được đụng nước, Lý Tư hành động không được thuận tiện lắm.
Đậu Toàn Cơ chủ động nói: "Ngươi ngủ ở đây đêm nay đi."
"Hả?" Đôi mắt Lý Tư sáng ngời, nhìn về phía chiếc giường duy nhất trong phòng khách, "Ở đây? Cùng ngươi, cùng nhau?"
"Đúng vậy." Đậu Toàn Cơ nói, "Bệ hạ cứ ngủ trên giường, còn ta thì nằm dưới sàn."
Đôi mắt Lý Tư vừa sáng lên nháy mắt lại tối sầm xuống.
"Vậy ta vẫn là đi thì hơn."
Đậu Toàn Cơ thấy nàng nói đi là đi thật, phì cười.
"Ngươi cũng thật là ngốc, mau trở lại đây. Ngươi vì ta mà bị thương, ta đương nhiên phải chăm sóc ngươi cho tốt."
"Vậy......"
Đậu Toàn Cơ không nhìn nàng, chỉ nói: "Ừ, ngủ chung giường."
Kể từ khi Đậu Toàn Cơ nói "Ngủ chung giường", tim Lý Tư đã không thể khôi phục lại trạng thái bình thường.
Sau khi tắt đèn, bên ngoài khách điếm gió tuyết gào thét, cùng với thân thể Đậu Toàn Cơ trong ổ chăn ở gần trong gang tấc tản ra hơi ấm khiến Lý Tư không thể làm ngơ.
Nhớ tới lúc trước ở trong thành Trường An, khi cùng nàng ngồi chung một con ngựa đã ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, còn có thân thể đơn bạc khi bổ nhào vào lòng ng.ực mình trên tàu......
Suy nghĩ miên man, cộng thêm cơn đau rát ở lòng bàn tay khiến Lý Tư trằn trọc mãi không ngủ được.
"Còn chưa ngủ?"
Trong bóng đêm, Đậu Toàn Cơ lên tiếng.
"Ừ......"
"Lạnh sao?"
Chăn quá mỏng manh, bếp lò lại không đủ nhiệt, trong phòng khách của khách điếm Biên Thùy sơ sài quả thật rất lạnh.
Lý Tư bị hỏi như vậy, trong lòng do dự không biết nên trả lời thế nào.
Còn chưa chờ nàng trả lời, Đậu Toàn Cơ đã ôm chầm lấy nàng.
Hơi ấm cơ thể ấm áp cùng thân hình mềm mại của thiếu nữ trong nháy mắt xua tan cái lạnh.
Lý Tư bị nàng ôm đến ngơ ngẩn.
Đậu Toàn Cơ lại nhớ tới một câu nói khác của Phòng Phán ——
Nghĩ nhiều như vậy làm gì, vô luận tương lai thế nào, giờ phút này vui vẻ chẳng phải là tốt sao?
Lý Tư rất nhanh sẽ phải trở về, Đậu Toàn Cơ không biết con đường phía trước sẽ như thế nào, nhưng trước mắt, trong đêm gió lạnh gào thét này, trong căn phòng khách sơ sài lại xa lạ này, nàng chỉ muốn ôm lấy Lý Tư, ôm lấy người đã không màng tất cả để bảo vệ nàng trên con đường phiêu bạt chông chênh, để nàng hiểu được thế nào là nữ nhân "Hạnh phúc".
Đậu Toàn Cơ giết người nhanh nhẹn, nhưng động tác ôm người lại vụng về, lúng túng, không biết nên đặt tay ở đâu cho phải.
Nhưng Lý Tư rất chu đáo, không để nàng phải suy nghĩ thêm nữa.
Tất cả những nhớ mong và xúc động cuối cùng cũng vỡ òa trong sự đồng ý ngầm, như lũ quét tràn về, Lý Tư xoay người vùng lên, ôm chặt lấy người trong ngực vào lòng, hôn lên môi nàng.