Đốt Tình - Ninh Viễn

Chương 163

Không thể nói có gì khác biệt, nhưng sáng sớm hôm nay, người dân khi mở cửa sổ và nhìn ra hướng đông đều cảm nhận được một sự bình yên.

Không có tiếng kêu la sợ hãi, không có bước chân hoảng loạn, thậm chí mùi máu tanh vẫn luôn lảng vảng trong không khí cũng nhạt đi.

Đêm qua là ai mình đầy thương tích, lòng như dao cắt, người được che chở cũng không hề hay biết.

Vạn người dân chỉ cảm thấy sau một giấc ngủ, thế giới trở nên tốt đẹp, họ đã được cứu.

.

Tin tức các nơi báo về, Khang Dật và những người khác đã thuận lợi công chiếm được.

Hạ Lan Trạc khi nhìn thấy A Ban, thị lực đã gần như biến mất do sử dụng tinh thần lực quá độ.

Hình ảnh A Ban chập chờn trong đôi mắt đen kịt của nàng, không thể nhìn rõ ngũ quan, nhưng nàng biết, đó là A Ban, A Ban của nàng vẫn còn sống. Hai tỷ muội các nàng thật sự đã gặp lại nhau ở nhân gian.

Đệ Ngũ Khuyết thấy Khang Dật nắm chặt tay A Ban, liền hỏi hắn chuyện gì xảy ra.

Khang Dật nói: "Nàng bị thôi miên, không nhận ra người, rất nguy hiểm."

Đệ Ngũ Khuyết trong lòng nói thầm "Quả nhiên", quay đầu lại nói chuyện này với Hạ Lan Trạc.

A Ban rất có thể đã bị Hướng Tri Phiên thôi miên, cho rằng Hướng lão cẩu mới là phụ thân của nàng.

Hạ Lan Trạc vất vả lắm mới tìm được muội muội, lại phải đối mặt với cảnh tượng này, Đệ Ngũ Khuyết thấy nàng khó chịu.

Hạ Lan Trạc lại không có vẻ gì khó xử, bình tĩnh nhìn A Ban.

Trong mắt A Ban tràn đầy thù hận, nàng hét lên với Hạ Lan Trạc: "Chính các ngươi là đám người xấu đã giết phụ thân ta! Ta muốn báo thù cho phụ thân!"

Đệ Ngũ Khuyết toàn thân đau nhức, nhưng vẫn khởi động tinh thần che chắn trước người Hạ Lan Trạc.

Hạ Lan Trạc vỗ nhẹ lên hông nàng, ý bảo "Không sao", sau đó tiến lại gần A Ban.

Hạ Lan Trạc: "Buông nàng ra đi."

Khang Dật do dự, không lập tức thả người.

Mặc dù hắn biết điện hạ và Hạ Lan Trạc hợp tác, nhưng hiện tại điện hạ không có ở đây, hắn không quen nghe lệnh người khác.

Khang Dật nhắc nhở: "Nàng rất nguy hiểm."

Hạ Lan Trạc: "Không có gì."

Ánh mắt Khang Dật đảo qua lại giữa họ, cuối cùng vẫn buông tay.

Ngay lúc hắn buông tay, A Ban rút chủy thủ bên hông hắn, đâm về phía Hạ Lan Trạc.

Khang Dật hoàn toàn không ngờ rằng một tiểu nương tử gầy yếu lại có thân thủ nhanh nhẹn như vậy, cũng do đại chiến một hồi, hiện tại cả người hắn có chút thoát lực và rời rã, nhất thời sơ ý, không kịp phản ứng lại.

Đệ Ngũ Khuyết vẫn luôn cảnh giác, A Ban đâm nhanh như vậy nhưng nàng vẫn có thể chặn được.

Chỉ là, mũi dao dừng lại trước người Hạ Lan Trạc.

Hai tay A Ban nắm chặt dao run rẩy, ngực cũng đau không nói nên lời, dường như có một loại cảm giác kỳ lạ không cam lòng đè nặng ngực.

Nàng khó hiểu ngước mắt nhìn nữ nhân trước mắt.

Vì sao...... Không thể xuống tay?

Hạ Lan Trạc dang hai tay ôm lấy A Ban, ôm nàng vào lòng.

Mũi dao sắc bén theo cái ôm của nàng từ từ hạ xuống.

"Đừng sợ, ta sẽ không làm tổn thương ngươi."

Thanh âm Hạ Lan Trạc nhẹ nhàng chậm rãi ôn nhu, như khúc hát ru, xoa dịu sự nghi hoặc và phẫn nộ trong lòng A Ban.

Cảm giác lo lắng từ từ tan biến, thậm chí có khoảnh khắc nàng nhớ tới một cảnh tượng xa lạ khác.

Cảnh tượng đó, nàng ở tại một trấn nhỏ, không có phụ mẫu, chỉ có một người tỷ tỷ nương tựa lẫn nhau.

Dao rơi trên mặt đất, bị nữ nhân ôn nhu trước mắt ôm, hai mắt ướt dầm dề chần chờ mà chậm rãi chuyển động. Suy nghĩ của nàng vẫn hỗn loạn, nhưng cái ôm này khiến nàng có một loại hoài niệm và kiên định không nói nên lời.

A Ban cẩn thận hỏi: "Chúng ta, quen nhau sao?"

Hạ Lan Trạc sờ đầu nàng, an tâm nhắm hai mắt.

"Không sao, từ từ rồi sẽ nhớ ra. A Ban, ngươi sẽ nhớ ra ta."

......

Hạ Lan Trạc dùng tia tinh thần lực cuối cùng để dẫn dắt ký ức chính xác cho A Ban, sau đó lâm vào hôn mê.

Trong thời gian nàng hôn mê, mấy cứ điểm của Hướng Tri Phiên bị Lý Cực liên tiếp công phá, người đã chết, thế lực ở Mục Châu đã mất.

Lý Cực không bỏ qua cơ hội tuyệt hảo này, phi ngựa không ngừng chiếm Mục Châu, đồng thời sắp xếp chỗ ở và y sư chữa thương cho đám người Đệ Ngũ Khuyết, thậm chí liên hệ tới hắc y Cố Uyên mà Hạ Lan Trạc đã từng nhắc tới, cố ý phái người thỉnh nàng tới Mục Châu, để chữa thương cho Hạ Lan Trạc.

Khi Cố Uyên ngồi tàu bay của An Vương phủ đáp xuống Mục Châu, không khỏi cảm thán, Hạ Lan Trạc thật là có tiền đồ.

Cố Uyên kiểm tra mắt cho Hạ Lan Trạc xong, nghe nói nàng cư nhiên đột phá tinh thần lực cấp SS, tương đối khiếp sợ, lại hâm mộ.

"Thì ra thiên phú tinh thần thật sự có thể phá cấp. Vẫn luôn có nghe nói, nhưng chân chính đột phá trở thành cấp SS thật đúng là lần đầu tiên thấy."

Đệ Ngũ Khuyết đã hồi phục một ít dưới sự trị liệu của y sư khác, ít nhất có thể tự nhiên đi lại, an bài một cánh tay nghe nói là cấp S, xem như là dùng tốt, trong khoảng thời gian này nàng vẫn luôn bồi ở bên Hạ Lan Trạc.

Vốn dĩ Đệ Ngũ Khuyết đối với việc Cố Uyên đến đây đã có chút để ý, giờ phút này nghe nàng đề cập Hạ Lan Trạc với giọng điệu tự nhiên, mặc dù biết Hạ Lan Trạc trừ bỏ mình ra khẳng định không có tiểu bảo bối nào khác, nhưng vẫn là mơ hồ có chút ghen tuông.

Chỉ là người này là tới chữa thương cho Hạ Lan Trạc, Đệ Ngũ Khuyết đối với người ta cung kính là điều đương nhiên.

Đệ Ngũ Khuyết hỏi Cố Uyên rằng liệu mắt của Hạ Lan Trạc có thể chữa khỏi được không.

Cố Uyên quan sát Đệ Ngũ Khuyết một cách kỹ lưỡng. Nàng nhận thấy Đệ Ngũ Khuyết có cách nói chuyện chân thành và thuần khiết, cho thấy nàng có lẽ đã lớn lên trong một gia đình khá giả và được yêu thương. Đệ Ngũ Khuyết có ngoại hình ưa nhìn, tài năng tốt và rất mực chung thủy với Hạ Lan Trạc.

Chả trách dụ dỗ Hạ Lan Trạc bao năm vẫn chưa thành, lúc nào cũng mang dáng vẻ lạnh lùng, chẳng chút mảy may phong tình. Hóa ra, từ lâu trong lòng đã có người.

Ban đầu, Cố Uyên định trêu chọc tiểu tình nhân của Hạ Lan Trạc một chút, nhưng thấy đôi mắt Đệ Ngũ Khuyết đỏ hoe, trông rất đáng thương, Cố Uyên lại không đành lòng. Nàng vốn không chịu được khi thấy nữ nhân xinh đẹp buồn bã, nên đành động lòng trắc ẩn mà nói thật.

Cố Uyên nói: "Hiện tại, tinh thần lực của nàng đã hoàn toàn cạn kiệt, hai mắt mù lòa, thiên phú cũng tiêu tán. Không khác gì người thường."

Đệ Ngũ Khuyết nghe vậy thì lòng chùng xuống.

Cố Uyên nói tiếp: "Điều quan trọng nhất bây giờ là phải dưỡng thần cho tốt. Ăn no ngủ ngon, không lo âu phiền muộn. Mặt khác, nếu một ngày nào đó tinh thần lực của nàng có thể hồi phục, thì mắt có thể sáng lại. Còn nếu không hồi phục được, thì nửa đời sau của nàng sẽ như vậy."

Đệ Ngũ Khuyết nghe xong thì cảm thấy như Cố Uyên nói chẳng khác gì chưa nói.

Sau đó, dưới sự giúp đỡ của các máy móc sư khác, Cố Uyên đã giúp Hạ Lan Trạc thay thế ngọc bích.

Sau khi hoàn thành ca phẫu thuật lớn này, Cố Uyên nghỉ ngơi một lát rồi tỉnh dậy để rời đi.

Cuối cùng, Cố Uyên để lại một lọ thuốc:

"Đây là dịch dinh dưỡng chuyên dụng cho thiên phú tinh thần, dược tính rất mạnh, mỗi ngày chỉ cần uống một thìa nhỏ là được, đừng uống nhiều. Uống hết thì lại đến tìm ta."

Khi hai người thêm bạn tốt, Đệ Ngũ Khuyết hỏi: "Vậy, ca phẫu thuật và dịch dinh dưỡng này bao nhiêu tiền?"

Ngoài dự kiến của Đệ Ngũ Khuyết, Cố Uyên cười nói: "Không cần đâu, coi như là đáp lễ Hạ nữ lang nhà ngươi những năm nay. Nếu một ngày kia nàng có thể bình phục, ta cũng là máy móc sư huyền thoại đã chữa khỏi thiên phú tinh thần cấp SS."

Khi Đệ Ngũ Khuyết đẩy xe lăn đưa Cố Uyên về lại tàu bay, hai người vội vàng nhắc đến "Thẩm Nghịch" và "Biên Tẫn".

Kể từ đêm Hắc khối Rubik trên người Lận Vịnh Minh bị hút đi một cách bí ẩn, Hắc khối Rubik dường như biến mất, không còn ai gặp lại dị thú nữa.

Cung vua đang toàn lực tìm kiếm nơi ở của Thẩm Nghịch và Biên Tẫn.

Hiện nay, đừng nói Đường Pro, khắp đại lục đều biết Thẩm Nghịch và Biên Tẫn đã thu phục Hắc khối Rubik, tất cả mọi người đều đang hào hứng bàn tán về hai người các nàng, thảo luận về việc thời đại sau Hắc khối Rubik sẽ có những biến hóa gì.

Đệ Ngũ Khuyết nặng lòng nhìn về phía trước.

Nàng đã hoàn toàn mất liên lạc với Thẩm Nghịch.

Dù gửi bao nhiêu thư cho Thẩm Nghịch, cũng không có hồi âm. Cũng không biết nàng và Biên Tẫn hiện nay như thế nào.

Và cả tiểu Khuynh Lạc nữa......

Nghĩ đến tình trạng hiện tại của Tằng Khuynh Lạc, Đệ Ngũ Khuyết càng cau mày lo lắng hơn.

Lúc này, nàng thật sự rất nhớ Thẩm Nghịch.

Đệ Ngũ Khuyết quá ỷ lại vào Thẩm Nghịch, mỗi khi có việc không nghĩ ra, hoặc không giải quyết được khó khăn, nàng chỉ cần đi cầu cứu Thẩm Nghịch, cái đầu thông minh kia của Thẩm Nghịch chắc chắn sẽ nghĩ ra biện pháp.

Hiện giờ, Thẩm Nghịch đang ở đâu? Có hay không gặp chuyện cũng không thể biết được.

Nàng chỉ đợi tình hình của Hạ Lan Trạc tốt hơn một chút, là muốn đi tìm nàng ấy.

Trong lúc Đệ Ngũ Khuyết lòng đầy lo lắng, nàng không hề phát hiện, trên xe lăn, Cố Uyên khi nghe được tên của cặp sự tỷ muội kia, biểu tình luôn tự tại của nàng dần dần trở nên cô đơn.

Khi Cố Uyên lên tàu bay, xe lăn bị kẹt một chút, là Đệ Ngũ Khuyết đã nâng cả người nàng cùng xe lăn lên, đẩy vào trong.

Cố Uyên hướng nàng nói lời cảm tạ, Đệ Ngũ Khuyết nhìn xuống phía dưới trống rỗng của nàng, có chút tò mò hỏi nàng:

"Nếu ngươi cũng là một máy móc sư, vì sao không tự mình trang bị chân máy móc?"

Đối với một máy móc sư mà nói, đây là chuyện bình thường như ăn cơm.

Đệ Ngũ Khuyết nghĩ gì nói nấy, muốn gì liền hỏi nấy, Cố Uyên ngược lại có chút thích tính thẳng thắn này của nàng.

Cố Uyên làm xong việc, liền xõa búi tóc. Mái tóc dài xõa tung của nàng trông không giống một người điên, ngược lại có một vẻ phong thái khác.

Đắm mình trong ánh mặt trời hiếm hoi, Cố Uyên nói: "Không có gì, chỉ là nhắc nhở bản thân, đừng lại đi vào vết xe đổ, uổng phí tấm chân tình cho chó."

Cũng có lúc Đệ Ngũ Khuyết không tiếp được lời như thế náo.

Cố Uyên: "Đi thôi."

.

Trở lại phòng ngủ, đẩy cửa ra, thấy Hạ Lan Trạc đã mở mắt.

Đệ Ngũ Khuyết lập tức nhào tới mép giường nàng, "Thế nào rồi!"

Hạ Lan Trạc trước mắt một mảnh đen kịt, nghe được trong thanh âm của Đệ Ngũ Khuyết mang theo chờ mong cùng sợ hãi, biết nàng khẳng định rất lo lắng.

"Ta muốn đi nhà xí."

"Ta dìu ngươi đi!"

Đệ Ngũ Khuyết trên đường đỡ nàng đi nhà xí liền biết, thị lực của nàng vẫn chưa hồi phục.

Cẩn thận giúp nàng làm vệ sinh cá nhân, đồng thời kể cho nàng nghe những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay.

A Ban đang dần hồi phục ký ức, Lý Cực đã chọn ra hai thị nữ nhanh nhẹn để chăm sóc nàng, còn có một y sư tinh thần lực đang trị liệu cho nàng.

Thẩm Nghịch và Biên Tẫn mất tích không rõ, vẫn luôn không liên lạc được, Toàn Cơ và Lý Tư bên kia đã phái người đi khắp Đế quốc tìm kiếm tin tức của các nàng. Cũng đang điều tra tung tích của Hắc khối Rubik ở khắp nơi, trước mắt vẫn chưa có phát hiện gì thêm.

Còn có Lý Cực, sau khi Khuynh Lạc bị thương, nàng như thể biến thành một người khác, vô cùng cường thế, hiện nay toàn bộ Mục Châu không ai không phục tùng An Vương. Nàng và Lý Tư đã nói chuyện rất lâu. Nàng vẫn ở lại Mục Châu vì Thiên tử chăm lo cho dân chúng, Lý Tư cũng không làm khó nàng.

Khi đề cập đến vết thương của Hạ Lan Trạc như lời Cố Uyên nói, Đệ Ngũ Khuyết đang thao thao bất tuyệt, bỗng chốc ngập ngừng.

Hạ Lan Trạc nâng cằm nàng lên.

Đầu ngón tay chạm vào nước mắt.

Quả nhiên là đã khóc.

Hạ Lan Trạc: "Tình trạng của ta, lòng ta hiểu rõ, không có gì khó nói."

Đệ Ngũ Khuyết run rẩy càng dữ dội.

Hạ Lan Trạc nhéo cằm Đệ Ngũ Khuyết, hôn lên đôi môi nàng vì khóc thút thít mà trở nên sưng mọng.

"Ở trước mặt ta, muốn khóc cứ khóc, không cần giấu diếm."

Đệ Ngũ Khuyết dựa vào vai Hạ Lan Trạc, nghe được lời an ủi dịu dàng của nàng, nước mắt cuối cùng cũng không thể khống chế được, ào ạt rơi xuống.

Hạ Lan Trạc nhẹ nhàng vu.ốt ve lưng nàng, càng cảm thấy tính tình của Đệ Ngũ Khuyết rất đáng yêu.

Ngày thường chuyện gì cũng không để trong lòng, thật sự khó chịu, khóc lên cũng là hoa lê dính hạt mưa.

Hạ Lan Trạc để mặc nàng khóc, nàng liền không để ý hình tượng mà khóc rống một trận, những áp lực trong khoảng thời gian này đều trút hết ra, khóc ướt cả vai Hạ Lan Trạc, khóc mệt mỏi, cũng thấy thoải mái hơn một chút.

Hạ Lan Trạc ôm lấy nàng an ủi, hôn lên những giọt nước mắt của nàng.

Đệ Ngũ Khuyết khụt khịt hai tiếng, không khóc nữa.

"Ngươi bị thương còn muốn đến an ủi ta, ta có phải là vô dụng lắm không?"

"Ngươi đã cứu ta, khiến ta thích ngươi như vậy, sao có thể vô dụng chứ? Nửa đời sau của ta còn phải dựa vào ngươi đó."

Đệ Ngũ Khuyết đột nhiên nắm chặt vạt áo Hạ Lan Trạc.

"Ngươi đây là, cùng ta xác định quan hệ sao?"

"Ừ."

"Vậy chúng ta......"

"Còn có thể cho ta cơ hội yêu ngươi thật lòng không?"

Hạ Lan Trạc giơ tay lên muốn sờ mặt Đệ Ngũ Khuyết, ở giữa không trung lung lay một chút, không thể chạm tới ngay được.

Đệ Ngũ Khuyết tự mình ngoan ngoãn dán lên, ở trong lòng bàn tay nàng dùng sức gật đầu.

Hạ Lan Trạc cười, đem nàng thật chặt ôm vào trong ngực.

"Xin lỗi, đã để ngươi đợi lâu như vậy. Ta sẽ khỏe lên. Ta muốn cùng ngươi đi những đỉnh núi ngươi thích, ngắm cây ăn quả, xem thác nước, cùng nhau vượt qua mỗi một cái mặt trời mọc mặt trời lặn."

......

Nghe nói Hạ Lan Trạc tỉnh, Lý Cực lập tức đến phòng ngủ của nàng.

Khi Lý Cực đến, Đệ Ngũ Khuyết suýt chút nữa không nhận ra nàng.

Mắt Lý Cực thâm quầng đen đến đáng sợ, gầy trơ xương, tất cả phong thái trên người chỉ còn lại ba phần, bảy phần khác đều biến thành tiều tụy lo âu, nhưng lại có một vẻ yếu đuối thanh lãnh khác.

Vốn tưởng rằng thế giới tinh thần của Tằng Khuynh Lạc bị hủy, cả ngày ủ rũ không nói, không nhận ra người, đối với Lý Cực, người luôn dành tình cảm sâu đậm cho nàng, chắc chắn sẽ phải chịu một đả kích rất lớn.

Thật không ngờ Lý Cực tuy tiều tụy, nhưng vẫn cố gắng vực dậy tinh thần, tự mình chăm sóc Tằng Khuynh Lạc từ ăn uống đến sinh hoạt hàng ngày, đồng thời nắm quyền kiểm soát Mục Châu.

Lý Cực không nói với ai về ý định của mình, không cần nói, nàng chỉ muốn làm tốt tất cả những gì mình nên làm, nắm chắc tất cả những gì nên nắm trong tay.

Nếu không, Tiểu Mãn mạo hiểm tính mạng ra khỏi thành tìm nàng để làm gì, những gì Tiểu Mãn đã trả giá thì tính là gì?

Lý Cực không muốn phụ lòng Tằng Khuynh Lạc vì nàng mà chịu khổ, nàng muốn làm mọi thứ thật tốt, chờ Tằng Khuynh Lạc tỉnh lại, Lý Cực muốn nói với nàng rằng mình đã trưởng thành rồi, có thể một mình gánh vác một phương.

Đồng thời, Lý Cực cũng đang nóng lòng chờ Hạ Lan Trạc tỉnh lại, chuyện này chỉ có Hạ Lan Trạc mới có thể cho nàng đáp án.

"Ta còn có thể xây dựng lại thế giới tinh thần cho Tiểu Mãn không?"

Lý Cực đi thẳng vào vấn đề hỏi Hạ Lan Trạc.

Đệ Ngũ Khuyết quen biết Tằng Khuynh Lạc nhiều năm như vậy, cũng là lần đầu tiên biết nhũ danh của nàng là "Tiểu Mãn".

Hạ Lan Trạc: "Nếu ngươi đã hỏi, ta sẽ việc nói thẳng. Có thể, nhưng với thiên phú cấp S ta đã từng có thì không làm được, e rằng tất cả những người có thiên phú cấp S đều không làm được. Nhưng ta từng đọc được một trường hợp trong tài liệu cổ. Cách đây hai trăm năm, có một vị có thiên phú tinh thần cấp SS đã xây dựng lại tư duy và nhân cách cho một bệnh nhân bị suy não, biến người đó trở thành người bình thường."

Lý Cực nghe đến đây, hai mắt không giấu được vẻ mong chờ.

"Nhưng lịch sử quá xa xăm, cũng có thể là bịa đặt. Chưa nói đến nó có thật hay không, cho dù là thật, ta hai mắt đã mù, đừng nói tinh thần lực cấp SS, ta hiện tại chính là một người thường không có bất kỳ thiên phú nào. Có lẽ cả đời cũng sẽ không khôi phục. Cho nên chuyện này ta tạm thời không thể giúp gì được."

Đệ Ngũ Khuyết nắm chặt hai tay.

Không ngờ Lý Cực lại nói tiếp: "Ngươi đã nói, ngươi nhận lời Lý Phiến, lấy việc giúp nàng tìm kiếm Hàn Phục làm điều kiện trao đổi, để có được quyền ra khỏi thành Trường An."

Hạ Lan Trạc lập tức hiểu ra ý của nàng.

Thanh âm Lý Cực bình tĩnh, "Trong tay Hàn Phục có loại thuốc có thể tăng lên thiên phú rất nhiều, đúng không?"

Hạ Lan Trạc trầm mặc mấy giây, mới nói: "Ngươi hẳn là biết, đó là độc dược."

Lý Cực như không nghe thấy lời cảnh cáo của Hạ Lan Trạc.

"Ta muốn biết tin tức về Hàn Phục."

Bình Luận (0)
Comment