Biên Tẫn nghĩ thế giới của nàng chắc chắn sẽ vô cùng hỗn loạn, nhưng không ngờ rằng, khi thiên địa thay đổi và bắt đầu tiến vào, Biên Tẫn lơ lửng giữa không trung, hoàn toàn không thể phân rõ phương hướng.
Giữa trời đất bị vô số loạn thể Bạch khối Rubik đan xen chằng chịt, không thể kiểm soát, không thể trở về vị trí chính xác.
Dưới chân là mây đen dày đặc, trên đầu là thế giới bao phủ bởi loạn thể Bạch khối Rubik.
Ở trong đó, Biên Tẫn cảm nhận được sự hỗn loạn lộn xộn này chính là cảm nhận chân thật nhất của Thẩm Nghịch hiện tại.
Đổi thành người khác thâm nhập vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy chắc chắn sẽ mất mạng.
Nhưng nàng là Biên Tẫn.
Độ thân mật của các nàng hiện tại rất cao, thời gian có thể ở lại trong thế giới cảnh trong mơ không ngắn.
Đến lần thứ ba tiến vào thế giới cảnh trong mơ, Biên Tẫn một hơi chém hết tất cả Bạch khối Rubik còn sót lại, phá vỡ cục diện bế tắc, thiên địa cuối cùng cũng bắt đầu thay đổi trở về vị trí bình thường.
Trên mặt đất, Bạch khối Rubik thưa thớt còn sót lại tụ tập lại với nhau, ngưng tụ thành hình người, biến thành bộ dáng của Thẩm Nghịch.
Bạch khối Rubik dùng khuôn mặt đáng thương của Thẩm Nghịch cười hề hề xin tha.
"Thê tử tỷ tỷ đừng giết ta, ta rất ngoan, ngươi bảo ta làm gì ta liền làm cái đó......"
Biên Tẫn không bị dụ dỗ, "Câm miệng, ngươi không phải là nàng."
Bạch khối Rubik đột nhiên biến mất rồi lại bất ngờ xuất hiện sau lưng Biên Tẫn, thân mình mềm mại tựa lửa nóng quấn lấy nàng.
Đầu ngón tay nhẹ lướt qua cằm, đôi môi mềm kề sát, hơi thở ấm áp phảng phất hương hoa lê cuốn theo từng đợt, đầy mê hoặc, như muốn xoay khuôn mặt nàng lại để trao một nụ hôn cuồng nhiệt.
Biên Tẫn nghiêng mặt né tránh.
Bạch Khối Rubik cười khẽ, "Sao vậy, vì sao trốn ta, chẳng lẽ ngươi không thích ta sao?"
Vô luận là thanh âm hay là bộ dáng, đều giống Thẩm Nghịch như đúc.
Biên Tẫn cảm nhận được nhịp tim mình đập nhanh hơn, ý thức dường như bị một thứ cảm xúc quỷ dị nào đó xâm chiếm.
Vô sỉ.
Biên Tẫn nhắm mắt lại, tâm cũng tàn nhẫn hơn, hai tay mạnh mẽ vung ra, tránh thoát Bạch khối Rubik.
Bạch khối Rubik kêu thảm thiết, bị nàng ném lên không trung, còn chưa kịp hoàn hồn, Biên Tẫn đã lao tới trước mắt.
......
Bạch khối Rubik toàn thân là thương tích, ngã xuống trên mặt đất trống trải.
Lúc này mặt đất trơ trụi bắt đầu nảy mầm cây xanh mới, Bạch khối Rubik biết, nó như cũ không thể chiếm lĩnh thế giới này, nơi đây như cũ muốn nghênh đón mùa xuân thuộc về chính mình.
Biên Tẫn đi đến trước mặt Bạch khối Rubik.
Có thể là nó biến thành bộ dáng của Thẩm Nghịch, Biên Tẫn từ trên nét mặt của nó cảm nhận được một nỗi bi ai nào đó.
Bạch khối Rubik nhìn những mầm non đang nhanh chóng sinh trưởng bên sườn, đầu ngón tay khẽ vu.ốt ve những chiếc lá non yếu ớt vừa chào đời, trong đôi mắt ánh lên sự ngưỡng mộ.
"Ngay từ đầu, ta hâm mộ nhân loại các ngươi có được bộ não cường tráng, cũng từng bởi vì thành công phục chế bộ não của nhân loại mà mừng thầm. Nhưng hiện nay ta hối hận. Có được bộ não đồng nghĩa với việc biết suy nghĩ, mà cái giá của suy nghĩ chính là hiểu rõ 'cái chết' thực sự là gì. Biên Tẫn, hiện tại ta có chút sợ chết."
Bạch khối Rubik nếu muốn bẻ gãy một ngọn cỏ, dễ như trở bàn tay,
Nhưng nó không làm như vậy.
"Ta là bị vứt bỏ đến thời đại này, chuyện này các ngươi đều đã biết. Còn có một số chuyện các ngươi chưa biết."
Đời trước của Bạch khối Rubik, Hắc khối Rubik, ra đời ở một vũ trụ nào đó, sau thời đại bùng nổ khoa học kỹ thuật nào đó, cũng chính là nơi được tôn sùng là "Tương lai nhiều thế hệ" —— bãi rác.
Bãi rác kia so với Tử Thành còn lớn hơn mấy vạn lần, bởi vì nó là một hành tinh.
Nhân loại thậm chí lười đặt tên cho nó, chỉ qua loa mà gọi nó là "Hành tinh rác rưởi".
Hắc khối Rubik ra đời ở hành tinh dơ bẩn kia, trong một sự cố liên quan đến thiết bị điện tử nào đó, đã bị nhân loại mang về Trái Đất, chưa đầy hai năm đã quét sạch toàn cầu, trận đại kiếp nạn đó so với những gì Đường Pro từng trải qua cũng chỉ có hơn chứ không kém.
Trải qua mười năm đấu tranh ngoan cường, con người đã dốc hết mọi thủ đoạn, cuối cùng cũng phong ấn toàn bộ Hắc khối Rubik vào một chiếc hộp nhỏ.
Thế nhưng, họ hiểu rõ rằng, với trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại, nhân loại không thể hoàn toàn tiêu diệt Hắc khối Rubik, thậm chí còn không thể vĩnh viễn giam cầm nó.
Cuối cùng, nhân loại đưa ra một quyết định, lại một lần nữa vứt bỏ Hắc khối Rubik.
Nhưng lần này, họ không ném nó trở lại Hành tinh rác rưởi, mà sử dụng một cỗ máy thời không vừa mới được nghiên cứu chế tạo, thứ vốn còn chưa ổn định và họ cũng chưa hoàn toàn thấu hiểu, đặt chiếc hộp giam giữ Hắc khối Rubik vào bên trong, rồi ném nó về một thời đại nào đó trong quá khứ.
Họ không thể xác định được Hắc khối Rubik sẽ rơi vào năm nào, cũng không biết liệu các vũ trụ song song có tồn tại hay không, càng không rõ hành động này có gây ra hỗn loạn trong logic thời gian, dẫn đến một thảm họa còn lớn hơn hay không.
Thế nhưng, họ không còn lựa chọn nào khác. Nhân loại đã đi đến đường cùng, và cuối cùng cũng thấy được một ốc đảo mong manh giữa sa mạc tuyệt vọng. Dù phải trả giá đắt đến đâu, họ cũng chấp nhận bước tiếp.
Trước khi thả nó đi, họ đã chuẩn bị kỹ càng.
Việc ném Hắc khối Rubik đến một thời điểm không xác định, nếu nền văn minh nhân loại lúc đó còn chưa phát triển, đồng nghĩa với việc không có máy móc, mà Hắc khối Rubik lại cần máy móc để tồn tại, thì dù nó có thoát ra khỏi hộp cũng sẽ không có chỗ dung thân và sẽ hoàn toàn tiêu vong, đó là một kết quả tuyệt vời.
Tuy nhiên, dù chỉ có một phần vạn khả năng, Hắc khối Rubik có thể rơi trúng vào thời đại của họ và cùng một dòng thời gian, nơi mà khoa học kỹ thuật đã phát triển. Việc tổ tiên thực sự của họ có thể bị Hắc khối Rubik tiêu diệt hay không thì chưa biết, nhưng kết quả đáng sợ nhất là có thể dẫn đến sự diệt vong trực tiếp của chính thời đại của họ.
Vì vậy, họ nhất định phải chừa cho mình một đường lui.
Đó là, cùng với việc ném Hắc khối Rubik, một quả bom có thể hủy diệt thiên diệt, đến cái thời đại xui xẻo kia, họ cũng gửi kèm theo công nghệ cao và tài nguyên.
Nếu Hắc khối Rubik thực sự rơi vào dòng thời gian của họ, thì đó cũng coi như là một sự "trang bị" cho tổ tiên của họ, giúp họ có khả năng tự bảo vệ mình.
Tất nhiên, khả năng lớn nhất là Hắc khối Rubik sẽ rơi vào một vũ trụ song song khác, trên một dòng thời gian khác.
Dù thời đại nào trở thành "Bãi rác" của họ, thì những công nghệ tiên tiến và nguồn tài nguyên dồi dào cũng được coi là một sự bồi thường an ủi.
Tuy nhiên, những khoa học kỹ thuật đỉnh cao đó cũng không bao gồm kỹ thuật xuyên thời gian, họ hiểu rõ lý do tại sao không làm vậy, đơn giản là vì sợ Hắc khối Rubik sẽ lại bị thả về.
Họ chỉ có thể cung cấp một vé một chiều.
Về lý do tại sao không hướng tới tương lai, đó là vì logic thời gian chỉ cho phép lùi lại, không thể tiến tới.
Có lẽ cũng có thể, chỉ là thế hệ nhân loại lúc bấy giờ vẫn chưa hoàn toàn giải mã được bí ẩn của thời gian.
......
Bạch khối Rubik nói: "Ta là đứa con bị bỏ rơi, ta bị thế giới của ta hết lần này đến lần khác vứt bỏ. Giống như ngươi, Biên Tẫn."
Cây xanh non đã phủ kín mắt cá chân Biên Tẫn, thế giới cảnh trong mơ của Thẩm Nghịch vốn dĩ nên ấm áp và rực rỡ như vậy.
"Không giống nhau."
Biên Tẫn nhắm mắt lại, cảm nhận thế giới đang thư giãn một cách lười biếng, như một đứa trẻ vừa mới tỉnh giấc.
"Ta có người cùng ta vượt qua mưa gió."
Bạch khối Rubik: "Có một điều ta luôn khó hiểu, tại sao con người lại sẵn sàng hy sinh bản thân vì người khác?"
Biên Tẫn: "Bởi vì người đó xứng đáng."
Bạch khối Rubik im lặng một lát, cười buồn bã: "Ta không hiểu. Ta sao chép bộ não của các ngươi, nhưng vẫn không hiểu được logic của tình yêu."
"Tình yêu là bản năng, không cần logic."
"Phải không...... Chẳng trách Hoàng đế loài người, ý ta là Lý Nhược Nguyên, nàng không muốn cấy ghép bộ não của mình vào một cơ thể khác. Con người có được không chỉ là bộ não, mà còn có cả linh hồn vô hình vô tướng, càng là điều bí ẩn. Ta sẽ suy ngẫm cẩn thận về 'bản năng' mà ngươi nói trong 500 năm ngủ say. Nếu ta có thể sống lại lần nữa, ta sẽ thử sao chép linh hồn của các ngươi."
Ý thức của Bạch khối Rubik ngày càng mơ hồ, nó đã không thể tự suy nghĩ được nữa.
Cuối cùng, nó đưa tay về phía Biên Tẫn.
"Tay ngươi ấm áp quá, có thể chạm vào ta lần nữa không?"
Biên Tẫn do dự một lát, rồi nâng tay lên.
Khi đầu ngón tay chạm vào nhau, Bạch khối Rubik cười:
"Hy vọng 500 năm sau ngươi vẫn còn ở đây, ta vẫn muốn gặp lại ngươi."
Biên Tẫn: "Chúng ta sẽ không để ngươi tỉnh lại lần nữa đâu."
Bạch khối Rubik không phản bác, nó cười, rồi tan biến trong thế giới cảnh trong mơ của Thẩm Nghịch.
......
Bạch khối Rubik quấy nhiễu Thẩm Nghịch đã hoàn toàn biến mất, vậy nên, Thẩm Nghịch hẳn là có thể khôi phục bình thường rồi.
Biên Tẫn thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cảm thấy rất vui vẻ, nhưng nhận ra thời gian vẫn chưa đến, nàng vẫn chưa rời đi.
Lúc này, cỏ xanh trải dài ngút ngàn, hoa thơm không biết từ khi nào đã nở rộ, nàng đắm mình trong biển hoa mênh mông không thấy điểm dừng.
Những đóa hoa xung quanh không có gió cũng tự lay động, như thể được nàng vu.ốt ve, từng đóa hoa nối tiếp nhau nghiêng mình vào tay nàng, khi tay nàng không thể chứa thêm được nữa, chúng liền chạm vào khuôn mặt nàng.
Biên Tẫn bị làm cho phát ngứa, bật cười thành tiếng.
Thật là thế giới cảnh trong mơ của Thẩm Nghịch, nàng được chào đón như vậy.
Lòng bàn tay vu.ốt ve những cánh hoa, phát hiện ra những bông hoa xinh đẹp và rực rỡ này đều là hoa máy móc.
Hơn nữa, trên mỗi cánh hoa đều có hình ảnh.
Biên Tẫn nghiêm túc xem, phát hiện những hình ảnh này đều là ký ức của Thẩm Nghịch.
Những mảnh ký ức nhỏ vụn khổng lồ như vậy, tất cả đều chiếu trên cánh hoa.
Có lẽ đây tượng trưng cho chứng siêu trí nhớ của nàng.
Khó trách......
Biên Tẫn bỗng nhiên hiểu ra, vì sao Thẩm Nghịch không giống như nàng, tư duy bị Hắc khối Rubik ô nhiễm, khống chế.
Bởi vì Thẩm Nghịch có chứng siêu trí nhớ.
Tất cả ký ức đều được khắc sâu trong đầu, dù bị đảo lộn vẫn không thật sự quên đi, thậm chí muốn cố tình quên cũng không được.
Hơn nữa, lúc ban đầu là loạn thể màu đen, đó cũng là loạn thể cơ giới hóa, Thẩm Nghịch là máy móc sư cấp SS và y sư hàng đầu, cho dù thân thể không cường tráng như vậy, nhưng nàng có thể hóa giải loạn thể, còn có thể chữa trị thân thể của mình.
Sau khi Hắc khối Rubik hoàn chỉnh tiến vào cơ thể nàng, không những không khống chế được Thẩm Nghịch, ngược lại bị máu của nàng tinh lọc, biến thành Bạch khối Rubik không thể ra bên ngoài cắn nuốt. Điều này có nghĩa là Bạch khối Rubik hoàn toàn mất đi đặc tính cơ bản của virus điện tử. Lại bởi vì chứng siêu trí nhớ, ngay cả ma pháp đen cũng không thể hoàn toàn chiếm lĩnh đại não của Thẩm Nghịch.
Hắc khối Rubik sau khi tiến vào cơ thể Thẩm Nghịch, hoàn toàn bị nàng khóa chết trong cơ thể.
Nói như vậy, Thẩm Nghịch mới là khắc tinh chí mạng của Hắc khối Rubik.
Nhớ tới lời Thẩm Phù Tô đã nói ——
Hài tử chỉ có ở bên cạnh ngươi mới có thể viết lại kết cục bi thảm của nền văn minh hiện tại.
Thuật toán Vu Hàm quả thực tính ra kết cục, nhưng không thể viết ra quá trình.
Biên Tẫn và Thẩm Nghịch cùng hoàn thành quá trình khúc chiết nhưng kỳ diệu này.
Biên Tẫn đang đắm chìm trong cảm giác huyền diệu về sự liên kết vận mệnh giữa nàng và Thẩm Nghịch, thì phía chân trời vốn dĩ trong xanh bỗng nhiên ầm ầm tiếng sấm liên tục, rõ ràng không có mây đen, nhưng mưa lớn chớp mắt trút xuống.
Nước mưa dư thừa tưới lên biển hoa vạn dặm, khiến sức sống trỗi dậy mạnh mẽ.
Nước mưa tưới hoa máy móc......
Biên Tẫn tự nhủ với bản thân không cần phải suy nghĩ quá nhiều, dù sao đây cũng là thế giới cảnh trong mơ của Thẩm Nghịch, nơi mà mọi điều đều có thể xảy ra, hơn nữa thế giới của nàng sẽ không thiếu đi những tư duy kỳ lạ và tưởng tượng thú vị.
Chẳng qua mưa càng lúc càng lớn, nàng phải tìm một chỗ trú mưa mới được.
Biển hoa trải dài vô tận, một cái liếc mắt cũng chẳng thấy bờ, không nơi nào có thể ẩn náu.
Ngay khi Biên Tẫn khó xử, nàng phát hiện trên người mình nửa điểm cũng không ướt.
Còn đang suy đoán có phải do thế giới cảnh trong mơ hay không, vừa ngẩng đầu, thấy trên đỉnh đầu có một tiểu "Người thắng".
Tiểu "Người thắng" căng ra một đóa hoa thật lớn, từng giọt mưa tí tách rơi xuống từ cánh hoa, không một giọt nào chạm đến Biên Tẫn.
"Người thắng" này chân tay không cân xứng, mặt mũi xiêu vẹo, nhưng lại nở nụ cười ngây ngô.
Biên Tẫn nhận ra nó, là do chính tay nàng đan cho Thẩm Nghịch.
—— ta luyện hồi lâu, vẫn là đan không được đẹp lắm. Cứ tạm dùng vậy, ngươi cứ nhẫn nhịn. Về sau vứt đi cũng được.
—— rõ ràng là rất đáng yêu.
Biên Tẫn bật cười, tay nghề của mình thật sự chẳng ra gì, nhưng A Diêu lại không hề chê bai.
Biên Tẫn đi đến đâu, "Người thắng" liền theo nàng đến đó, không rời nửa bước, che mưa chắn gió cho nàng.
Nàng phát hiện sau khi được nước mưa tưới tắm, tất cả cánh hoa trong biển hoa đều trở nên sáng ngời hơn, ký ức trên cánh hoa cũng rõ ràng hơn.
Rõ ràng đến mức Biên Tẫn chỉ cần liếc mắt một cái là phát hiện, những tiêu điểm trong ký ức này đều là khuôn mặt của chính mình.
Biên Tẫn ngồi xổm xuống, xem từng cánh hoa.
Má lúm đồng tiền của nàng, đôi mắt của nàng, từng giọt từng giọt đều được khắc ghi trên cánh hoa.
Mưa thời gian tưới tắm cho hoa ký ức, khiến chúng nở rộ trên cánh đồng ký ức của Thẩm Nghịch.
Biên Tẫn khép một đóa hoa trong lòng bàn tay mình, nâng niu mà nhẹ nhàng vu.ốt ve.
Ai ngờ, đóa hoa kia thẹn thùng rụt lại một chút, dường như nhận ra hơi thở của Biên Tẫn, mềm mại nằm trong lòng bàn tay nàng.
Khiến Biên Tẫn nghĩ đến đêm hôm đó, Thẩm Nghịch cũng mềm mại như vậy trong lòng bàn tay nàng, cảm giác chạm vào không khác biệt là bao.
Thấy đóa hoa nhỏ nhắn đáng yêu, Biên Tẫn liền nâng niu đùa giỡn một lúc.
Đang đùa thì một đóa hoa khác bên cạnh giống như con rắn nhỏ linh hoạt, men theo cánh tay nàng leo lên, quấn lấy cổ tay của nàng, cư nhiên mở miệng nói chuyện.
"Phu nhân vì cái gì không sờ sờ ta?"
Là giọng nói của Thẩm Nghịch.
Biên Tẫn: "Ngươi......"
Biên Tẫn vừa định trả lời, thì bông hoa trong lòng bàn tay bị nàng xoa nhẹ nửa ngày cũng mở miệng.
"Ngươi kêu ai phu nhân, nàng là phu nhân của ta."
"Là lão bà của ta!"
"Là lão bà của ta! Lão bà của ta!"
Một đóa, hai đóa bắt đầu tranh cãi, kéo theo tất cả những bông hoa xung quanh cũng rộn ràng lên tiếng, từng lớp từng lớp ồ ạt hướng về phía Biên Tẫn. Quấn lấy chân nàng, níu lấy tay nàng, thậm chí còn men theo cổ mà bò lên, có ý định chiếm lấy đôi môi nàng.
Biên Tẫn:......
Biển hoa mênh mông vạn dặm, mỗi một đóa hoa đều muốn nàng làm lão bà.
Không chống đỡ nổi nữa rồi......
Thời gian như thế nào còn chưa tới?