Đốt Tình - Ninh Viễn

Chương 62

Vất vả mãi cũng đến giờ giao ban, bụng Phòng Phán đói kêu ùng ục.

Đậu Toàn Cơ đưa cho nàng hai cái bánh, rồi đưa thêm một lọ nước trái cây.

Phòng Phán: "Cả một đêm với một buổi sáng, chỉ ăn thế này thôi sao?"

Nghe nàng nói vậy, Đậu Toàn Cơ lấy lại bánh và nước trái cây.

"Muốn thì lấy, không muốn thì thôi, ta đang kẹt tiền."

Phòng Phán: "Ngươi kẹt gì chứ? Ta mời ngươi mà."

Gần đây Đậu Toàn Cơ luôn tiết kiệm tiền, muốn tích góp chút vốn, sau này biết được ai đã giúp nàng đổi ngọc bích thì còn trả lại cho người ta.

Nàng ghét nhất là nợ ân tình người khác, một khi nợ ai ân tình, liền luôn muốn báo đáp, nhanh chóng trả xong.

Nhưng nàng là nữ quan Lệ Cảnh Môn, tất cả của nàng từ bữa cơm đầu tiên Môn chủ ban cho đều đã thuộc về Môn chủ. Khi vào Lệ Cảnh Môn đã thề cả đời trung thành với Môn chủ, trung thành với Thiên tử, không được hai lòng.

Nếu không, không chỉ có lỗi với chính mình, mà còn là phản đồ của Lệ Cảnh Môn.

Cho nên, nàng chỉ cho phép mình và người ngoài Môn chủ chỉ có liên quan về tiền bạc.

Tiền trả xong rồi, cũng không còn vướng bận.

Đậu Toàn Cơ và Phòng Phán đã cùng nhau canh gác vô số đêm, trong mắt người ngoài, các nàng là những nữ quan Lệ Cảnh Môn lạnh lùng vô tình, chỉ là con dao dơ bẩn trong tay Thiên tử, nhưng thỉnh thoảng vào đêm khuya, các nàng cũng sẽ thổ lộ với đồng liêu những tâm sự ít ỏi.

Sau khi nghe Đậu Toàn Cơ nói, Phòng Phán hỏi nàng: "Vậy Thẩm Nghịch thì sao?"

"Tĩnh An hầu có ân cứu mạng với ta, ta không có gì báo đáp. Chỉ cần nàng không xung đột với Môn chủ, nàng muốn ta làm gì, ta sẽ làm."

"Vậy nếu nàng và Môn chủ xung đột thì sao?"

Phòng Phán không phải là người thích truy hỏi chuyện người khác, nhưng khoảnh khắc đó nàng thực sự muốn biết ý định của Đậu Toàn Cơ.

Muốn biết tình cảm của Đậu Toàn Cơ đối với Môn chủ có phải chỉ là tình nghĩa cấp dưới đơn thuần hay không.

Đậu Toàn Cơ là người khắc cốt ghi tâm "Tri ân báo đáp".

Thế giới này đã bỏ rơi nàng, cho nên bất cứ ai chìa tay thân thiện với nàng, nàng đều sẽ dốc hết sức báo đáp.

Vậy nếu cả hai đều là ân nhân của nàng thì sao?

Đậu Toàn Cơ quả nhiên rơi vào trầm mặc.

"Không biết."

Đợi rất lâu, đến tận khi đêm sắp tàn, Đậu Toàn Cơ mới nói.

"Hy vọng không có ngày đó."

Người khác chỉ nói Đậu Toàn Cơ mặt lạnh tâm ác, chỉ có Phòng Phán biết nàng trọng tình trọng nghĩa.

Chỉ là những người nàng để ý, tạm thời vẫn chưa có ai coi nàng ra gì.

Còn những người khác, thì nàng căn bản không thèm để ý.

Phòng Phán nói "Ta mời ngươi", Đậu Toàn Cơ thuận miệng nói:

"Không cần, với chút bổng lộc của chúng ta, ngươi vẫn nên để dành ăn chơi đi."

Phòng Phán nghẹn lời, nhận lấy bánh của Đậu Toàn Cơ, cắn một miếng.

Đậu Toàn Cơ liếc nhìn nàng, "Không phải không ăn sao?"

"Ngươi đưa cho ta, miễn phí, sao lại không ăn."

Đậu Toàn Cơ khẽ nhếch mép, coi như là cười.

Hai người vừa gặm bánh cứng vừa uống nước trái cây rẻ tiền, vừa chờ giao ban.

Đồng liêu đến, hai bên đồng bộ thông tin về khu vực đã kiểm tra hôm nay.

Khi đồng bộ, Đậu Toàn Cơ phát hiện Phòng Phán bị gì đó thu hút, thất thần nhìn về một hướng.

Đến giao ban chính là cặp cộng sự dáng vẻ đáng sợ lần trước cùng các nàng đi đón Thẩm Nghịch lên triều.

Một trong số đó là Đội trưởng của các nàng, coi như là quan trên trực tiếp của hai người.

Đậu Toàn Cơ không muốn việc riêng của Phòng Phán bị phát hiện, lặng lẽ véo nhẹ vào phần cơ thể thật ít ỏi phía sau lưng nàng.

Phòng Phán lập tức thẳng lưng, thu hồi sự chú ý.

Cuối cùng không bị phát hiện, hai bên giao tiếp xong, những cộng sự canh gác hai đêm liền cuối cùng cũng có thể trở về nghỉ ngơi một ngày.

Đậu Toàn Cơ hỏi: "Vừa rồi đang xem gì vậy?"

Phòng Phán chỉ vào nơi xa đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ truyền đến tiếng đàn sáo.

"Đêm nay có diễn xuất? Thành Trường An đã lâu lắm rồi không có diễn xuất."

"Phòng Phán, lúc trước Môn chủ giao nhiệm vụ, đầu óc ngươi lại trôi đi đâu rồi? Đêm nay là tiệc sanh thần Vĩnh Vương, rạp hát trung ương đặc biệt diễn vở 《Kim Phong Ngọc Lộ》 cho Vĩnh Vương. Lúc này văn võ bá quan đều ở rạp hát trung ương, phỏng chừng cả Thiên tử cũng ở đó."

"Cái gì, 《 Kim Phong Ngọc Lộ 》Vở kịch này đã bao nhiêu năm không diễn rồi, vậy mà có ngày được thấy lại. Bỏ lỡ rồi thì không biết bao giờ mới có cơ hội xem lại."

"......Cho nên ngươi nghe người ta nói chuyện, cũng chỉ nghe những từ khóa mình muốn nghe thôi đúng không? Sao, ngươi hứng thú với vở kịch này lắm à?"

Cuộc sống của Đậu Toàn Cơ ngoài nhiệm vụ ra thì chỉ có nhiệm vụ, không có bất kỳ thú vui cá nhân nào.

Nhìn căn phòng trống trải của nàng là biết, nàng là người theo chủ nghĩa tối giản, cả trong cuộc sống lẫn tình cảm.

Phòng Phán thì khác, Đậu Toàn Cơ đã từng liếc nhìn qua phòng nàng, bên trong bề bộn đủ thứ.

So với mình, nàng ấy là người theo chủ nghĩa hưởng thụ.

Thích ăn, thích sưu tầm đủ thứ đồ kỷ niệm, thích kịch cũng không có gì lạ.

Phòng Phán "Ừ" một tiếng, nói: "Lúc ta còn nhỏ, nương từng dẫn ta đi xem."

Nàng không nói tiếp, Đậu Toàn Cơ cũng hiểu ý nàng.

Sau đó tự nhiên là giống như Đậu Toàn Cơ, trở thành cô nhi.

Đậu Toàn Cơ nghĩ ngợi rồi nói: "Đi."

Phòng Phán: "Đi đâu?"

"Xem kịch chứ sao."

Phòng Phán: "......Ngươi không phải nói rồi sao, hôm nay là tiệc sanh thần Vĩnh Vương, chỉ có văn võ bá quan được mời, chúng ta không vào được."

Đậu Toàn Cơ: "Kinh thành còn có chỗ nào Lệ Cảnh Môn chúng ta không vào được sao?"

Phòng Phán:......

Tuy lời này không sai, nhưng cũng quá mạo hiểm.

"Toàn Cơ, chúng ta đã giao ban rồi, không phải giờ làm việc."

Đậu Toàn Cơ ghét nàng dài dòng, đấm nhẹ vào cánh tay nàng.

"Ngươi không nói ta không nói, ai biết."

Phòng Phán:......

Phòng Phán lo lắng đi theo sau Đậu Toàn Cơ, đến cửa rạp hát, quan viên và võ vệ của rạp hát đều đang canh gác ở đây.

May mắn là không có đồng liêu Lệ Cảnh Môn.

Họ nhìn Đậu Toàn Cơ và Phòng Phán, tất nhiên là liếc mắt một cái liền nhận ra các nàng là những nữ quan Lệ Cảnh Môn.

"Kiểm tra."

Đậu Toàn Cơ thản nhiên nói hai chữ, võ vệ liền không nói thêm gì, mở cửa cho các nàng vào.

Phòng Phán đi bên cạnh Đậu Toàn Cơ, ngoài mặt thì trấn tĩnh, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng.

Vào trong, quả nhiên nhìn thấy đồng liêu Lệ Cảnh Môn đang tuần tra.

"Ở đây." Đậu Toàn Cơ kéo Phòng Phán vào một hành lang.

Hai người các nàng đi vào lối đi dành cho quan viên, chỉ có thể đến một góc ở tầng hai.

Tầm nhìn bị che khuất khá nhiều, nhưng không khí náo nhiệt của rạp hát vẫn lập tức khiến Phòng Phán xúc động.

Khung cảnh rạp hát rộng lớn cùng tiếng đàn sáo và giọng hát như thủy triều, trong nháy mắt đưa Phòng Phán trở về ký ức tuổi thơ khi còn có gia đình.

Trái tim lạnh lẽo của nàng như được hồi sinh.

Trong ghế lô tầng hai.

Bao nhiêu trái cây được đưa đến, Thẩm Nghịch đều ăn hết.

Mặc cho Lý Phiến cùng Lý Cực đôi bên đấu khẩu, dùng minh thương ám bổng qua lại, nàng đều thản nhiên không để tâm, miệng chẳng buồn đáp lời, chỉ mải mê tập trung ăn uống.

Trong bụng không gian có hạn, rốt cuộc đã ăn no, nhưng sợ rằng nếu để miệng nhàn rỗi mà không đáp lại hai vị "kim chi ngọc diệp" kia, e sẽ khiến mình trở nên quá mức cố tình và vô lễ. Vì vậy, đến khi ăn đến trái nho cuối cùng, Thẩm Nghịch bắt đầu tìm kiếm một cái cớ tiếp theo.

Và nàng đã nhìn thấy hai người quen cũ.

Phòng Phán và Đậu Toàn Cơ đang đứng ở một góc tầng hai, để có thể nhìn rõ sân khấu, Phòng Phán gần như nửa người đã nhô ra ngoài, vén mũ trùm đầu lên, xem rất chăm chú.

Còn Đậu Toàn Cơ đứng sau lưng nàng, một tay giữ cổ áo nàng, đề phòng nàng ngã.

Thẩm Nghịch mở cửa sổ ghế lô, vẫy tay với Phòng Phán và Đậu Toàn Cơ.

Đậu Toàn Cơ là người đầu tiên phát hiện Thẩm Nghịch, nói gì đó với Phòng Phán, Phòng Phán lập tức kéo mũ trùm xuống, che đi khuôn mặt có một mắt xấu xí.

Thẩm Nghịch vẫy tay ra hiệu các nàng đến.

Phòng Phán: "Hình như Tĩnh An hầu đang gọi chúng ta."

Đậu Toàn Cơ: "Qua đó xem sao."

Thẩm Nghịch nhiệt tình mời hai người vào ghế lô, ngồi cùng nàng trên sofa.

Vốn tưởng rằng chỉ có một mình Thẩm Nghịch trong ghế lô nên có chút ngại ngùng, nhưng vì vị trí quá tốt, Phòng Phán có thể nhìn rõ hơn nên Đậu Toàn Cơ đã mạnh dạn kéo nàng vào.

Kết quả vừa vào đã đối mặt với Lý Phiến mặt lạnh.

Đậu Toàn Cơ và Phòng Phán lập tức quỳ một gối xuống đất hành lễ.

Thẩm Nghịch hỏi Lý Phiến: "Điện hạ, ghế lô rộng như vậy, cho thêm hai người bằng hữu của hạ quan cùng xem diễn chắc sẽ không làm phiền điện hạ chứ?"

Thẩm Nghịch đã nói vậy, Lý Phiến còn có thể nói gì.

Nàng không thích Hàn Phục, vì thế, việc có liên quan đến nữ quan Lệ Cảnh Môn cũng khiến nàng không vui.

Nhưng nếu là người quen của Thẩm Nghịch, nàng cũng không tiện nói gì, nếu không sẽ bị coi là Vĩnh Vương không rộng lượng.

Lý Phiến nói: "Ngồi xuống cùng xem đi."

Phòng Phán và Đậu Toàn Cơ cứ như vậy được Thẩm Nghịch mời vào, ngồi giữa hai vị Vương gia.

Nhưng lúc đó các nàng không biết, một người bên cạnh chính là nhân vật đang được bàn tán xôn xao gần đây ở kinh thành, Lý Cực vẫn chưa xuất hiện trước mặt mọi người.

Đậu Toàn Cơ dùng khóe mắt đánh giá, chỉ cảm thấy người này xinh đẹp vô song, dù ngồi một bên không nói một lời, vẫn khiến người ta khó có thể bỏ qua sự tồn tại của nàng.

So với Đậu Toàn Cơ vẫn giữ được sự nhạy bén của một nữ quan Lệ Cảnh Môn, Phòng Phán đã bị cuốn hút bởi tầm nhìn tuyệt vời của ghế lô và buổi biểu diễn.

Thẩm Nghịch đưa cho Phòng Phán một quả đào, "Chỗ này nhìn có tốt không?"

Phòng Phán hai tay nhận lấy, vui vẻ gật đầu mạnh.

Đậu Toàn Cơ thầm nghĩ, đúng là một kẻ ngốc dễ bị mua chuộc.

Đậu Toàn Cơ cảm thấy Phòng Phán thực sự không hợp với Lệ Cảnh Môn. Nàng có những theo đuổi và sở thích riêng, có thể tìm thấy niềm vui cho riêng mình trong thế giới tồi tệ này, nàng đáng lẽ phải có một cuộc đời hoàn toàn khác.

Đậu Toàn Cơ đang suy nghĩ thì Lý Cực đứng dậy, đi đến phía sau Thẩm Nghịch.

Lực chú ý của Đậu Toàn Cơ lập tức dồn vào nàng ta.

Nữ nhân này nhìn như yếu đuối, nhưng theo kinh nghiệm làm việc nhiều năm của Đậu Toàn Cơ, người này tuyệt đối không phải người tầm thường. Tay đã đặt lên vũ khí, nếu nữ nhân đó có ý định làm hại Thẩm Nghịch, Đậu Toàn Cơ sẽ lập tức ngăn cản.

Lý Phiến nheo mắt.

Lý Cực ghé vào tai Thẩm Nghịch nói gì đó, cố ý hạ giọng, không cho người khác nghe thấy, vẫn là chiêu cũ.

Thẩm Nghịch lại dùng âm lượng bình thường đáp lại: "Hạ quan công việc bận rộn, e là không có thời gian rảnh. Vừa lúc Vĩnh Vương điện hạ ở đây, ngài có khó khăn gì cứ nói ra, hạ quan năng lực có hạn, không thể giúp được ngài, điện hạ nói không chừng có thể làm chủ cho ngài."

Lời này của Thẩm Nghịch khiến Lý Phiến nghe rõ ràng, chứng minh nàng và Lý Cực không có bất kỳ tiếp xúc riêng tư nào, cũng không đầu quân cho Lý Cực. Khách khí phân rõ giới hạn với Lý Cực, nhưng cũng không hoàn toàn cắt đứt quan hệ. Thậm chí còn tiếp tục giúp Lý Cực che giấu thân phận.

Dù là ai cũng không thể bắt lỗi Thẩm Nghịch.

Lý Cực để lại một nụ cười tiếc nuối rồi rời khỏi ghế lô.

Lý Cực vừa đi, sự hiện diện của Lý Phiến ở đây trở nên thừa thãi.

Vừa lúc người hầu đến nhắc nhở nàng, buổi biểu diễn sắp kết thúc, sau đó sẽ là tiệc chiêu đãi dành cho điện hạ, điện hạ có thể đi thay quần áo chuẩn bị.

Lý Phiến nói "Các ngươi cứ từ từ xem", rồi rời đi.

Trong ghế lô chỉ còn lại ba người họ.

Chuyện Thẩm Nghịch cứu giúp lần trước, Đậu Toàn Cơ vẫn chưa kịp cảm tạ, lần này nắm bắt cơ hội để cảm tạ trực tiếp. Đồng thời hứa với Thẩm Nghịch, sau này nếu có chuyện gì không tiện tự mình làm thì có thể tìm nàng, chỉ cần không xung đột với Lệ Cảnh Môn, nàng nhất định sẽ không từ chối.

Thẩm Nghịch hỏi nàng: "Ta nghe nói môn quy của Lệ Cảnh Môn rất nghiêm ngặt, chỉ có thể làm việc cho một mình Thánh Thượng. Ngươi làm vậy, không sợ bị Môn chủ biết sẽ bị trừng phạt nặng sao?"

Thẩm Nghịch quả thực thông minh, chuyện Đậu Toàn Cơ giấu kín đều bị nàng nói ra.

Trong ghế lô chỉ còn lại các nàng, Phòng Phán cũng thả lỏng, đứng trước cửa sổ kính, khe khẽ hát theo điệu nhạc, hoàn toàn không nghe thấy những gì người phía sau đang nói.

Thẩm Nghịch tiếp tục nói: "Lúc trước ta phẫu thuật cho ngươi ở nhà ga, ngươi đã bất tỉnh, không biết tiểu cộng sự kia của ngươi lo lắng cho ngươi thế nào. Nàng nói chỉ cần ta cứu được ngươi, mạng của nàng sẽ thuộc về ta. Các ngươi ai cũng muốn giao mạng cho ta, ta lấy nhiều mạng như vậy cũng vô dụng. Mạng của mình vẫn là tự mình giữ lấy đi. Rảnh thì đến phủ ta chơi, lúc nào cũng hoan nghênh."

Đậu Toàn Cơ có chút bất ngờ nhìn về phía bóng lưng Phòng Phán.

"Vậy sao......"

Phòng Phán quan tâm nàng như vậy, khiến nàng bất ngờ.

Thẩm Nghịch thật sự coi các nàng là bằng hữu, cũng khiến nàng bất ngờ.

Từ trước đến nay, nàng chỉ quen tiếp nhận mệnh lệnh, khiến người vừa kính vừa sợ, giữ khoảng cách mà ngưỡng vọng. Chưa từng có ai mời nàng về nhà làm khách, khiến Đậu Toàn Cơ nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

Thẩm Nghịch không muốn làm phiền hai người các nàng, liền tìm cớ rời đi.

"Ta thấy một vị lão hữu, xuống dưới nói chuyện. Các ngươi cứ ở lại đây, ta đã nói rồi, sẽ không ai đến làm phiền các ngươi đâu."

Đậu Toàn Cơ thay Phòng Phán nói lời cảm tạ: "Đa tạ."

Ngay khi Thẩm Nghịch bước ra khỏi ghế lô, ở phía đối diện, trong ghế lô dành cho hoàng gia ở vị trí cao nhất, Lý Nhược Nguyên thu hồi ánh mắt đã nhìn Thẩm Nghịch từ lâu.

Lý Nhược Nguyên hỏi Hàn Phục bên cạnh: "Hai người kia, là người của Lệ Cảnh Môn chúng ta nhỉ."

Hàn Phục: "Đúng vậy."

Lý Nhược Nguyên chắp hai bàn tay nhỏ lên mặt, phiền não nói: "Bọn họ thân thiết với Thẩm Nghịch như vậy sao? A Phục, Lệ Cảnh Môn là những người thân cận nhất, tin tưởng nhất của trẫm, nắm giữ rất nhiều bí mật của Đế quốc. Nếu Thẩm Nghịch nhúng tay vào chuyện của Lệ Cảnh Môn...... thì không dễ làm rồi."

Không cần Lý Nhược Nguyên nói nhiều, Hàn Phục hiểu ý nàng.

"Thần hiểu phải làm thế nào."

.

Buổi biểu diễn kết thúc, tiệc sanh thần Vĩnh Vương chính thức bắt đầu.

Lý Phiến thay một bộ váy trắng ánh trăng xuất hiện tại buổi tiệc, khoác ngoài là dải lụa choàng lấp lánh như sao trời, trên búi tóc cài một đóa mẫu đơn tuyệt đẹp, vừa xuất hiện đã trở thành tâm điểm của cả khán phòng.

Sau hai ngày tĩnh dưỡng trong phủ, tuy chưa thể đạt được khí sắc như trước, nhưng cuối cùng cũng đã hồi phục được phần nào.

Các quan lại lần lượt đến chúc mừng, ca ngợi Vĩnh Vương điện hạ tuyệt mỹ vô song.

Nghe nhiều lời khen ngợi, Lý Phiến chán nản cầm ly rượu mạ vàng, ánh mắt vô thức tìm kiếm bóng dáng Thẩm Nghịch trong đám người.

Tìm vài vòng, cuối cùng nàng cũng phát hiện Thẩm Nghịch trong một góc.

Thẩm Nghịch đang bị vài vị quan lớn của Lại Bộ vây quanh "Nói chuyện phiếm".

Trước đó các ngôn quan không có bằng chứng, ý đồ vu khống Thẩm Nghịch là hung thủ giết Tào Túc, cũng chính những người của Lại Bộ này đã giúp nàng phản bác lại.

Hiện tại Lại bộ Thượng thư là môn sinh của ngoại tổ phụ Lý Cực, ngoại tổ phụ nàng tuy đã về hưu, nhưng trong triều vẫn có tiếng nói, những người này hẳn là vì Lý Cực mà đến lấy lòng Thẩm Nghịch.

Lý Phiến rất không thích những thủ đoạn lén lút của Lý Cực.

Việc nuôi tư binh ở Mục Châu, Hoàng tỷ đều nhìn thấy, chỉ là chưa vạch trần.

Trước đó ở Mục Châu nghỉ ngơi dưỡng sức, nhiều năm như vậy không đến thăm Hoàng tỷ.

Hoàng tỷ thân thể suy yếu, thì nàng lại lập tức xông ra.

Dã tâm của loài sói cũng không muốn che giấu.

Cái chết của Tào Túc không cần nói nhiều, chắc chắn là do Lý Cực làm.

Lý Cực một mặt giúp Thẩm Nghịch dọn dẹp chướng ngại, ý đồ lợi dụng nàng, đồng thời lại ngấm ngầm xúi giục ngôn quan vu khống Thẩm Nghịch, cô lập nàng trong triều đình, rồi lại phái người của Lại Bộ ra tay giúp đỡ.

Vừa cho kẹo vừa đánh gậy, người bình thường bị giằng xé, vu khống, cô lập rồi lại nịnh bợ lợi dụng như vậy, e là không chịu nổi.

Nhưng Thẩm Nghịch không phải người bình thường.

Thẩm Nghịch căn bản không để tâm, những thủ đoạn này nàng đều nhìn thấu, không có bất kỳ phản ứng nào, thậm chí cảm thấy họ có chút buồn cười.

Mọi người vây quanh Lý Phiến, nhưng ánh mắt Lý Phiến lại tìm kiếm Thẩm Nghịch.

Đêm nay Thẩm Nghịch mặc phi bào, đội khăn vấn đầu màu đen, ngày thường lên triều thế nào thì hôm nay mặc như vậy. Chỉ khoác thêm một chiếc áo choàng trang nhã bên ngoài.

Cùng với những quan bào giống nhau, nhưng nàng lại mặc ra một phong thái hoàn toàn khác biệt.

Dù có bao nhiêu người vây quanh nàng, nàng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không mấy hứng thú với bất kỳ ai hay bất kỳ lời nói nào.

Một thiên tài cao ngạo, có thể tạo ra những kiệt tác nghệ thuật, không ai có thể sánh bằng.

Thẩm Nghịch lãnh đạm, thanh cao, xa cách ngàn dặm như vậy, dường như trời sinh đã không liên quan đến tình cảm và d.ục vọ.ng.

Lý Phiến thật sự không thể tưởng tượng nàng sẽ động lòng với ai, lại có tiếp xúc thân mật với ai.

Mọi người đều nói nàng và Biên Tẫn có tình cảm rất tốt, Lý Phiến cũng tận mắt nhìn thấy dáng vẻ nàng che chở cho Biên Tẫn. Nhưng có thể thấy được, giữa hai người các nàng có liên quan đến lợi ích, nên cùng chung kẻ thù.

Không giống như song thê thật sự, giữa các nàng chắc chắn là khế ước, có khoảng cách.

Chỉ là, đó đều là những gì Lý Phiến tự mình tưởng tượng.

Mà Tĩnh An hầu thanh cao, cuối cùng cũng không đến kính rượu Lý Phiến.

Ly rượu vốn nên kính Vĩnh Vương, bị Thẩm Nghịch tự mình chậm rãi uống cạn.

Thẩm Nghịch có lẽ cảm thấy tiệc rượu quá đông người, thiếu nàng một ly rượu, Lý Phiến cũng không phát hiện ra, nên căn bản không lên tiếng.

Sau khi thoát khỏi đám người Lại Bộ, Thẩm Nghịch bắt đầu vừa uống rượu vừa cúi đầu nhắn tin.

Có thời gian rảnh nhắn tin, cũng không buồn phản ứng với nhân vật chính được trang điểm kỹ càng hôm nay.

Lý Phiến cũng không biết đang bực bội với ai, hễ ai đến mời rượu nàng đều uống.

Các quan thần phát hiện, Vĩnh Vương tự phụ hôm nay đặc biệt dễ gần.

Nhưng sự dễ gần này cũng chỉ giới hạn trong việc uống rượu, trên mặt Vĩnh Vương nửa điểm thân thiện cũng không tìm thấy.

Uống đến cuối cùng người hầu sợ nàng xảy ra chuyện, đến khuyên can.

Thẩm Nghịch thấy Lý Phiến quả nhiên uống quá nhiều, chậm rãi tăng tốc độ xâm nhập hệ thống của người máy nano.

Ting ——

Thẩm Nghịch gửi tin nhắn cho Biên Tẫn trước đó, rất nhanh nhận được hồi âm.

Biên Tẫn nói nàng đang ở gần đó, sau khi tiệc kết thúc sẽ cho xe ngựa đến đón Thẩm Nghịch về nhà.

Hai chữ "Về nhà" khiến Thẩm Nghịch lộ ra nụ cười chân thành đầu tiên kể từ khi tham gia buổi tiệc.

Nụ cười này bị Lý Phiến bắt gặp trong đám đông.

Thì ra nàng ấy cũng có thể cười dịu dàng như vậy.

Thấy Thẩm Nghịch đi ra ngoài, Lý Phiến đã say khướt, ma xui quỷ khiến mà bỏ mặc mọi người, xách váy, bước đi lảo đảo theo sau.

Bình Luận (0)
Comment