Toàn bộ nữ quan Lệ Cảnh Môn đang nghỉ ngơi đều bị kinh động, hỏa tốc kéo đến cổng.
Phòng Phán vốn đã được Đậu Toàn Cơ dỗ ngủ, bị tiếng ồn ào đánh thức, theo bản năng nhìn sang chỗ của cộng sự. Nàng phát hiện căn phòng trống trơn, ngay cả dấu vết giường chiếu cũng không có.
Đậu Toàn Cơ đã hứa với nàng sẽ ngủ ngon và có chuyện gì thì ngày mai nói, vậy mà......
Phòng Phán bất an trong lòng, cùng các đồng liêu chạy ra cổng lớn, thấy Đậu Toàn Cơ nằm gục trên mặt đất, sau lưng cắm thanh đao, dưới thân là vũng máu và chất lỏng từ động cơ.
Đầu óc choáng váng, Phòng Phán chẳng còn tâm trí lo lắng cho nguy cơ mà Lệ Cảnh Môn đang đối mặt, lập tức nhào đến bên Đậu Toàn Cơ.
"Toàn Cơ!"
Nàng lay người Đậu Toàn Cơ vài cái, nhưng nàng ấy hoàn toàn bất động.
Trong lòng Phòng Phán rối bời, đang định kiểm tra mạch đập thì bị Đậu Toàn Cơ bí mật nắm lấy cổ tay.
"Ơ, ngươi không......"
Đậu Toàn Cơ vẫn giữ nguyên tư thế nằm trên mặt đất, cúi đầu, siết chặt cổ tay Phòng Phán.
Phòng Phán lập tức im bặt, thấp thỏm nhìn về phía cổng lớn.
Môn chủ đang đứng trước cổng, xung quanh là gần trăm nữ quan Lệ Cảnh Môn vây quanh một người.
Là Biên Tẫn.
Phòng Phán không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm nhận được sát khí ngút trời và uy áp kinh người.
Trong đêm mưa, hai người bằng hữu từ Tử Thành, sau mười mấy năm không gặp, lại một lần nữa đối mặt.
Cả hai đều đã trưởng thành, đi trên con đường riêng của mình một thời gian dài, không còn dáng vẻ trẻ con ngày nào. Vòng xoáy định mệnh lại đưa các nàng trở về điểm xuất phát.
Hàn Phục đã mặc lại quan phục, chiếc mặt nạ kim loại che kín mặt, đứng trên thềm đá, mặt không chút biểu cảm đối diện với Biên Tẫn.
Bị hơn trăm người vây quanh, Biên Tẫn nhìn thẳng phía trước, bước lên một bước, vươn tay nhặt một mảnh ngói vỡ.
Các nữ quan lập tức xông lên định bắt nàng, nhưng Biên Tẫn khẽ run tay, mảnh ngói bay ra như đạn pháo, lao thẳng về phía Hàn Phục.
Sát khí mãnh liệt biến thành sóng khí hữu hình, hất tung toàn bộ nữ quan Lệ Cảnh Môn xuống đất. Vài người thậm chí không dám tiến lên, chỉ cảm nhận được sát ý chưa từng có khiến hai chân run rẩy.
Các nữ quan Lệ Cảnh Môn biến thành những con kiến nhỏ bé không thấy trời xanh, còn dưới bầu trời kia là một con mãnh thú mà họ chưa từng được chứng kiến.
Mảnh ngói lao về phía Hàn Phục, khi chỉ còn cách nàng một gang tay thì đột nhiên vỡ tan thành vô số mảnh nhỏ, găm vào bức tường phía sau. Bức tường lập tức xuất hiện vô số lỗ kim sâu hoắm.
Hàn Phục vẫn đứng im tại chỗ, không hề di chuyển, trên mặt xuất hiện một vết đen.
Vết đen ban đầu như một đường kẻ bằng bút, rất dài, rất nhẹ, rất nhỏ. Rất nhanh, từ giữa vết nứt rỉ ra máu đen.
Máu đen chảy từ khuôn mặt trái xoan của Hàn Phục xuống vai, xuống đất.
Bộ quan phục đặc biệt không hề bị tổn hại, nhưng mặt đất thì bị ăn mòn, bốc lên khói đen nồng nặc.
Các nữ quan Lệ Cảnh Môn kinh hãi nhìn cảnh tượng này.
Rất nhiều người trong số họ lần đầu tiên nhìn thấy Môn chủ bị thương.
Biên Tẫn lạnh lùng nhìn thẳng vào Hàn Phục.
"Nếu Hàn Môn chủ cảm thấy Lệ Cảnh Môn của ngươi quá đông người, tối nay ta sẽ giúp ngươi dọn dẹp sạch sẽ."
Lệ Cảnh Môn có thể bị coi thường và làm khó dễ, nhưng chưa bao giờ bị khiêu khích như vậy. Mọi người siết chặt vũ khí, nhưng sau khi chứng kiến uy lực ẩn chứa trong hành động vừa rồi của Biên Tẫn, không ai dám xông lên.
Hàn Phục khẽ nhếch môi đỏ, ngay lập tức, từ đầu ngón tay nàng b.ắn ra một chất lỏng màu đen về phía Biên Tẫn.
Một tiếng vang giòn, Biên Tẫn vung roi dài trong tay, đánh tan chất độc đang bắn tới tốc độ cao, những giọt độc bắn tung tóe lên không trung.
Độc của Hàn Phục là cực độc, chỉ cần dính một chút cũng sẽ mất mạng. Chất độc bị đánh tan giống như những hạt mưa bắn tung tóe, các nữ quan Lệ Cảnh Môn kinh hãi lập tức tìm chỗ nấp.
Nhưng do góc độ vung roi của Biên Tẫn, vẫn có người không kịp tránh né, giữa tiếng kêu gào thảm thiết, cánh tay và lưng của họ bị chất độc ăn mòn, bốc lên mùi hôi thối mà ngay cả mưa cũng không thể che đậy đi được.
Phần ngọn tóc của Biên Tẫn bị ăn mòn một đoạn nhỏ, roi dài cũng bị mục nát và đứt đoạn, nàng tiện tay ném phần roi bị hỏng đi, vừa đúng lúc ném trúng vào cái đấu ở đằng xa.
Hàn Phục không thể không biết, sức tàn phá của cao thủ hàng đầu khi giao chiến kinh khủng đến mức nào.
Một khi nàng và Biên Tẫn giao phong, các nữ quan Lệ Cảnh Môn chắc chắn sẽ bị liên lụy, nhưng Hàn Phục hoàn toàn không có ý định ra lệnh cho họ rút lui.
Biết rõ sẽ gây thương vong cho thuộc hạ, Hàn Phục vẫn không mảy may bận tâm mà sử dụng kịch độc, không hề nương tay.
Chứng kiến cảnh tượng này, Hàn Phục thậm chí còn nở nụ cười.
Nàng còn nham hiểm hơn những lời đồn.
Lực chú ý của Hàn Phục và Biên Tẫn hoàn toàn đặt vào đối phương, trận chiến đêm nay là không thể tránh khỏi.
Tình thế như tên đã lên dây cung, chỉ cần chạm vào là nổ tung.
Đột nhiên, một loạt tiếng động chấn động đồng loạt vang lên, phá vỡ sự tập trung cao độ.
Bao gồm cả Hàn Phục, tất cả người của Lệ Cảnh Môn đều nhận được tin nhắn khẩn cấp.
Đó là tin do Tả Kiêu Vệ gửi đến, được phân loại là tình huống quân sự khẩn cấp cấp A.
Hàn Phục mở tin nhắn.
Nội dung nói hệ thống định vị toàn cảnh dường như gặp vấn đề, ngoại ô xuất hiện hoạt động của một số lượng lớn dị thú, nhưng lại không có cảnh báo nào được phát ra.
Tin nhắn yêu cầu Nam Nha Thập Nhị Vệ và Lệ Cảnh Môn chuẩn bị tiếp viện bất cứ lúc nào.
Hàn Phục tỏ vẻ tiếc nuối nhìn Biên Tẫn đối diện: "Biên tỷ tỷ, e rằng tối nay ta không có thời gian tiếp chuyện với ngươi rồi. Nếu khiến ngươi mất hứng, hẹn lần sau vậy, ta nhất định sẽ khiến ngươi hài lòng."
Hàn Phục và Biên Tẫn bằng tuổi nhau, việc nàng gọi Biên Tẫn là "Tỷ tỷ" rõ ràng là một sự chế nhạo.
Khi còn ở Tử Thành, Biên Tẫn khi đó mới năm sáu tuổi đã ra dáng ông cụ non, rất biết chăm sóc người khác, đám hài tử mười tuổi đều gọi nàng là "Biên tỷ tỷ".
Đương nhiên, trong số đó không có Hàn Phục.
Hàn Phục luôn hành động đơn độc, không giao du với bất kỳ ai.
Lời nói của Hàn Phục lúc này nghe qua có vẻ ái muội, nhưng thực chất là một sự khiêu khích.
Biên Tẫn cũng có chút bận tâm về chuyện dị thú, nên chẳng buồn đáp lại những lời lẽ khó nghe của nàng.
Hệ thống định vị toàn cảnh là do Thẩm Nghịch hỗ trợ nâng cấp, với kỹ thuật của Thẩm Nghịch thì việc xảy ra sự cố là rất khó.
Biên Tẫn hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của Thẩm Nghịch, không cho rằng nguyên nhân là do máy móc.
Hoặc là do con người, hoặc là do một biến cố bất ngờ nào đó.
Đêm nay Biên Tẫn đến đây chỉ là để cảnh cáo Lệ Cảnh Môn, thấy ánh mắt của những nữ quan nhìn nàng đều mang theo sự sợ hãi, sau này chắc chắn sẽ không ai dám dây dưa với Tĩnh An Hầu phủ nữa, coi như là đã bảo toàn mạng sống cho họ.
Biên Tẫn quan tâm đến hành tung của dị thú hơn Hàn Phục. Khi Hàn Phục dẫn người của Lệ Cảnh Môn đến ngoại ô, nàng lặng lẽ đi theo phía sau, muốn xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Đến ngoại ô, cảnh tượng những mảnh thi thể cụt chân tay vương vãi khắp nơi thật sự quá thảm khốc, dù là những nữ quan Lệ Cảnh Môn vốn lạnh lùng cũng cảm thấy không thoải mái.
Biên Tẫn chỉ đứng trên một tòa nhà cao tầng ở phía xa, không đi xuống.
Thẩm Nghịch lặng lẽ đến phía sau nàng, vốn định hù dọa nàng một phen, nhưng Biên Tẫn thậm chí không quay đầu lại đã nói:
"Quả thật rất kỳ lạ, rất nhiều dị thú trong số này vừa mới được tạo ra bởi Hắc khối Rubik, vậy mà lại lao thẳng đến đây. Điều kỳ lạ hơn nữa là có vô số ám vệ đang chờ đợi ở đây, như thể đang bảo vệ ai đó. Sư muội, ngươi có manh mối gì không?"
Thẩm Nghịch:......
Sư tỷ đúng là có mắt sau gáy.
"Sao ngươi biết ta ở đây?"
"Ngươi đã đi theo ta cả đêm, ta đương nhiên biết."
Khi Biên Tẫn nói hãy giao chuyện này cho nàng làm, Thẩm Nghịch cảm thấy vui sướng vì được che chở, nhưng cũng lo lắng cho Biên Tẫn.
Suốt hành trình, nàng đều dùng chim trinh sát để theo dõi Biên Tẫn và Đậu Toàn Cơ.
Trước cổng Lệ Cảnh Môn, Biên Tẫn đã nói với Đậu Toàn Cơ: "Chuyện này có cách vẹn cả đôi đường, nếu ngươi tin ta, ta sẽ xử lý. Ngươi sẽ phải chịu một chút đau khổ, nhưng sẽ không chết."
Đậu Toàn Cơ đã tin nàng.
Nhát dao đó được c.ắm vào rất khéo léo, nhìn như trúng chỗ hiểm, nhưng thực ra chỉ là một vết thương nhẹ, sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng.
Thẩm Nghịch vẫn luôn theo sát Biên Tẫn, từ Lệ Cảnh Môn đến tận ngoại ô.
Thẩm Nghịch ngồi xuống bên cạnh Biên Tẫn, nhìn ánh bình minh đang dần ló dạng ở phía xa.
"Ta đã kiểm tra rồi, hệ thống định vị toàn cảnh không có vấn đề, là do có người đã dùng quyền hạn để cắt đứt cảnh báo lần này. Việc dị thú tụ tập tấn công lần này khác với lần dị thú cấp Côn Bằng trốn về Viện Nghiên Cứu Phát Minh Tối Cao có chủ đích lần trước, cũng khác với lần gặp Lý Cực trên thuyền hoa."
Biên Tẫn nói: "Nói như vậy, lần này thật sự có người thao túng dị thú, muốn đạt được một mục đích nào đó."
Thẩm Nghịch nói: "Hơn nữa sư tỷ, ngươi không thấy kỳ lạ sao? Đêm nay Đậu Toàn Cơ đột nhiên đến tìm chúng ta, dẫn đến việc chúng ta trở mặt với Lệ Cảnh Môn. Cùng lúc đó, hệ thống định vị toàn cảnh lại bị hỏng, có người vào lúc này bị phục kích, người này lại còn có vô số ám vệ bảo vệ. Chuyện này sao mà trùng hợp đến vậy."
"Có thể bố trí nhiều ám vệ như vậy ở kinh thành, chỉ có một người."
"An Vương Lý Cực."
"Mà người muốn diệt trừ Lý Cực......"
Biên Tẫn và Thẩm Nghịch đồng thời ngước nhìn lên bầu trời.
Thiên tử.
Nếu Lý Nhược Nguyên muốn diệt trừ Lý Cực, thì việc hệ thống định vị toàn cảnh bị cố ý vô hiệu hóa là điều dễ hiểu, Lý Nhược Nguyên chắc chắn có quyền hạn đó.
Việc Lý Cực tiếp cận Thẩm Nghịch một cách phô trương ở rạp hát, Lý Nhược Nguyên không thể không biết.
Hành động này của Lý Cực, một mặt là tuyên bố một cách thô bạo mối quan hệ của mình với Thẩm Nghịch, dù Lý Nhược Nguyên không hoàn toàn tin tưởng, nhưng chắc chắn sẽ đề phòng.
Nếu Thẩm Nghịch bị Lý Nhược Nguyên nghi kỵ, thậm chí chèn ép, thì khả năng Thẩm Nghịch đầu quân cho Lý Cực sẽ tăng lên rất nhiều.
Đây là một nước cờ rất nham hiểm, và Lý Nhược Nguyên đáp trả còn trực tiếp hơn.
Một vị Thiên tử ốm yếu, lòng đa nghi lại càng nặng, ra tay càng tàn độc.
Việc dùng Đậu Toàn Cơ để phân tán sự chú ý của Tĩnh An Hầu phủ, ngăn chặn việc họ thực sự liên minh với Lý Cực và đi tiếp viện cho nàng ta.
Mục đích thực sự của Lý Cực khi vào kinh thành là gì, chỉ có chính nàng biết. Uy hiếp Lý Nhược Nguyên hoặc lợi dụng thế lực của các quyền thần, đều có khả năng.
Nàng chắc chắn đã lên kế hoạch chu toàn, nhìn số lượng ám vệ đông đảo kia là biết, nàng tin rằng mình sẽ không chết vì vũ lực hay ám sát.
Nhưng không ngờ lại gặp phải cuộc tấn công của bầy dị thú.
Hãy xem tâm phúc của Lý Nhược Nguyên, Hàn Phục, sẽ xử lý vụ thảm án khó hiểu này như thế nào.
Nếu nàng cố gắng che đậy, càng chứng minh sự việc có liên quan đến Lý Nhược Nguyên.
Quả nhiên, Hàn Phục nói với Tả Kiêu Vệ Tướng quân: "Thiên tử có lệnh, sự việc tối nay không được tiết lộ ra ngoài, chờ chỉ dụ của Thiên tử rồi sẽ xử lý tiếp."
Vị Tả Kiêu Vệ Tướng quân này là một nữ tướng khác của Nam Nha Thập Nhị Vệ, ngoài Lý Tư.
Nàng là người có thiên phú chiến đấu cấp S, tự cho mình là người giỏi nhất trong số những người cùng cấp, thường ngày kiêu ngạo không coi ai ra gì. Bị Hàn Phục ra lệnh như vậy, nàng hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không muốn chọc giận Môn chủ của Lệ Cảnh Môn, bất mãn thu quân.
Thấy Tả Kiêu Vệ đã đi, Thẩm Nghịch và Biên Tẫn nhìn nhau.
Xem ra những phỏng đoán của các nàng không sai, mọi chuyện đều diễn ra hợp lý.
Chỉ trừ một điều, Lý Nhược Nguyên đã khống chế dị thú tấn công Lý Cực như thế nào.
Và, liệu Lý Cực đã chết hay chưa.
Lệ Cảnh Môn đang thu dọn tàn cuộc, Biên Tẫn và Thẩm Nghịch tiếp tục chờ một lát, cho đến khi Hàn Phục nói: "Không cần chờ nữa, không có thi thể mà các ngươi muốn tìm đâu."
Hàn Phục đã sớm biết các nàng đang quan sát từ trên cao, và trong đống thi thể kia không có bóng dáng của Lý Cực.
Biên Tẫn kín đáo kéo Thẩm Nghịch một cái, cả hai rời đi.
.
Bên trong Lệ Cảnh Môn.
Phòng Phán dìu Đậu Toàn Cơ về phòng ngủ. Đậu Toàn Cơ nằm trên giường, lưng không ngừng run rẩy, cố chịu đựng cơn đau nói: "Phòng Phán, thanh đao, rút ra......"
"Rút, rút ra? Rút trực tiếp?"
"Ừ......"
Đậu Toàn Cơ nghiêng mặt nhìn lại, giọng nói yếu ớt, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để không ngất đi.
"Biên nữ lang nói, chỉ cần......rút đao dứt khoát, lập tức cầm máu, nằm nghỉ vài ngày là sẽ không sao."
"Nhưng, lỡ như ta không rút được dứt khoát thì sao?"
Đậu Toàn Cơ không chịu nổi nữa, "Nói nhảm gì vậy, bảo rút thì mau rút!"
Bị Đậu Toàn Cơ quát, Phòng Phán cũng lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi, quỳ xuống bên người Đậu Toàn Cơ, tay trái giữ vai nàng, tay phải nắm lấy chuôi đao.
"Vậy ta đếm đến ba rồi rút!"
Đậu Toàn Cơ cắn chặt góc chăn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, khẽ nói:
"Rút."
Phòng Phán nghiến răng, tiếng "Ba" vừa dứt, rút mạnh thanh đao ra.
Máu b.ắn ra thành một vệt dài, văng lên cả người nàng.
Đậu Toàn Cơ sợ Phòng Phán hoảng sợ, cố gắng không phát ra tiếng động nào, chỉ là cơ thể không tự chủ được mà run lên, sau đó, khi cơn đau dữ dội qua đi, chỉ còn lại sự mệt mỏi và bất lực, nàng nằm gục xuống giường.
Phòng Phán vội vàng ném thanh đao dính máu sang một bên, cầm máu cho Đậu Toàn Cơ.
Máu đã ngừng chảy, nhưng tay Đậu Toàn Cơ vẫn nắm chặt chưa buông ra.
Dù Đậu Toàn Cơ nói, nhát đao của Biên Tẫn rất tinh xảo, nhìn như muốn lấy mạng người, nhưng thực ra chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là khỏi.
Nhưng cơn đau lúc này, chẳng phải Đậu Toàn Cơ phải tự mình gánh chịu sao?
Phòng Phán lặng lẽ nắm lấy tay Đậu Toàn Cơ, nhẹ nhàng xoa bóp những khớp xương cứng ngắc của nàng.
Đậu Toàn Cơ mặt trắng bệch, nhưng tinh thần vẫn còn khá tốt, nhìn người cộng sự phía sau, yếu ớt mỉm cười:
"Vẫn còn sợ sao?"
Phòng Phán lắc đầu.
"Ngốc nghếch, ta không sao."
Khuôn mặt Phòng Phán vốn khó biểu lộ cảm xúc, cũng không thể rơi lệ, nhưng Đậu Toàn Cơ vẫn cảm nhận được cảm xúc của nàng.
Đậu Toàn Cơ, người đang bị thương, ngược lại bắt đầu trấn an Phòng Phán.
Nàng đưa tay ra sau, vỗ nhẹ vào cánh tay Phòng Phán.
"Chỉ là, Biên nữ lang dặn ta phải giả vờ bệnh nặng thêm vài ngày. Nếu ta không giả bộ bị thương nặng, Môn chủ chắc chắn sẽ nghi ngờ, chuyện này sẽ không qua được, vậy thì khổ nhục kế của ta coi như thất bại."
Việc Hàn Phục bảo Đậu Toàn Cơ tiếp cận Thẩm Nghịch là hoàn toàn vượt quá khả năng của nàng, nàng không thể hoàn thành, và Hàn Phục cũng không trông mong nàng sẽ làm được.
Mục đích của Hàn Phục chỉ là răn đe Đậu Toàn Cơ, đồng thời cũng răn đe những người khác trong Lệ Cảnh Môn, không được kết giao với người ngoài, nếu không kết cục của Đậu Toàn Cơ sẽ là tương lai của họ.
Biên Tẫn hiểu rõ tâm tư của Hàn Phục, việc nàng ra tay với Đậu Toàn Cơ, mang người đến tận cửa, là để cảnh cáo Hàn Phục, rằng các nữ quan của Lệ Cảnh Môn không thể động đến Tĩnh An Hầu phủ, ai động vào sẽ giết người đó.
Hai bên coi như đã kết oán, còn Đậu Toàn Cơ dù sao cũng đã nghe theo lệnh của Hàn Phục, thậm chí suýt mất mạng, coi như đã giữ được danh tiếng trong Lệ Cảnh Môn.
Đó là giải pháp tốt nhất.
Đương nhiên, còn một giải pháp khác, Biên Tẫn cũng đã hỏi Đậu Toàn Cơ, là có muốn nhân cơ hội này rời khỏi Lệ Cảnh Môn hay không.
Lúc đó Đậu Toàn Cơ đã lảng tránh câu hỏi này, chỉ đưa đao cho Biên Tẫn, nhờ nàng ra tay.
......
Đậu Toàn Cơ khẽ ho hai tiếng.
"Vậy nên trong khoảng thời gian tới ta sẽ làm phiền ngươi chăm sóc......Vừa hay, chúng ta đã bận rộn một thời gian dài như vậy, cũng đến lúc nghỉ ngơi một chút."
Phòng Phán đáp: "Ta nhất định sẽ chăm sóc ngươi thật tốt."
Đậu Toàn Cơ mỉm cười: "Ừ, ta tin ngươi."
Thực sự quá mệt mỏi, lại mất máu nhiều, Đậu Toàn Cơ cũng không biết mình đã ngất đi từ lúc nào.
Phòng Phán giúp nàng xử lý xong vết thương rồi cũng không rời đi.
Đã hứa sẽ chăm sóc nàng thật tốt, thì phải ở lại đây, nhỡ nàng tỉnh dậy muốn uống nước thì cũng có thể đưa cho nàng ngay.
Phòng của Đậu Toàn Cơ quá nhỏ, cũng không có chỗ nào khác để nghỉ ngơi, chẳng lẽ lại chen chúc cùng nàng trên giường.
Phòng Phán tùy tiện nằm xuống đất, tháo chiếc mũ trùm đầu, cuộn tròn lại rồi ngủ.
.
Đế quốc khách điếm, phòng khách trên tầng cao nhất.
Bùi Tịch được Tằng Khuynh Lạc dìu lên giường, vết thương cũng được sơ cứu qua loa.
Sau khi xử lý xong vết thương, Tằng Khuynh Lạc xác định, tất cả đều do dị thú gây ra.
Có vài vết thương sâu đến tận xương, nếu lúc đó nàng đến chậm một bước, Bùi Tịch có lẽ đã mất mạng.
Đã đưa người về đến nơi, Tằng Khuynh Lạc định rời đi, trước khi đi nàng nói với Bùi Tịch:
"Vết thương của ngươi không nhẹ, ta sẽ liên hệ với một y sư đến."
Lại bị Bùi Tịch nắm lấy cổ tay.
"Đừng, gọi y sư chắc chắn sẽ bị tỷ tỷ ta phát hiện."
Tằng Khuynh Lạc thầm nghĩ, ngươi ở tại tầng cao nhất của Đế quốc khách điếm, phô trương như vậy, người ra vào nhiều như thế, chẳng lẽ lại không sợ tỷ tỷ ngươi phát hiện sao?
Dù biết nàng ấy đang nói dối, nhưng bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm, nàng vẫn không thể từ chối.
"Vừa rồi ta chỉ cầm máu tạm thời cho ngươi thôi, không khâu lại thì vết thương sẽ bị hở ra. Hơn nữa xương cốt và nội tạng bị thương như thế nào, cũng cần phải kiểm tra."
"Ngươi khâu cho ta. Ta có cánh tay máy móc hỗ trợ."
"Ta không phải y sư. Ta khâu cho ngươi sẽ để lại sẹo."
"Cứ để ngươi khâu."
Tằng Khuynh Lạc cạn lời.
Người này thật kỳ lạ, các bậc thầy thi họa đều có tác phong cổ quái như vậy sao?
Thấy Tằng Khuynh Lạc không nói gì, cũng không từ chối nữa, Bùi Tịch biết mình đã thành công.
Tằng Khuynh Lạc im lặng khởi động cánh tay máy móc hỗ trợ, nói với Bùi Tịch: "Vậy ngươi nằm xuống đi."
Bùi Tịch nghe lời nằm xuống, khi Tằng Khuynh Lạc chuẩn bị thao tác thì phát hiện nữ nhân trên giường đang im lặng nhìn mình.
Tằng Khuynh Lạc biết khuôn mặt mình rất bình thường, chẳng có chút gì gọi là xinh đẹp, cùng lắm thì cũng chỉ được coi là thanh tú, lại bởi vì từ nhỏ gặp nhiều trắc trở, thường xuyên bị bắt nạt, sự tự ti trong xương tủy thường trực trào dâng lên. Ngày thường không thân thiết với ai, nàng đều theo bản năng tránh né ánh mắt trực diện.
Giờ phút này bị một mỹ nhân như Bùi Tịch nhìn chằm chằm, nàng càng thêm không tự nhiên.
Tằng Khuynh Lạc cố gắng lờ đi ánh mắt ái muội của Bùi Tịch, tự nhủ đừng nghĩ nhiều, tập trung vào việc khâu vết thương.
Cánh tay máy móc này có chức năng hỗ trợ kim thẩm mỹ, Tằng Khuynh Lạc chọn chức năng này.
Bùi Tịch lên tiếng, mỉm cười: "Không sao, có sẹo cũng không sao."
Tằng Khuynh Lạc vẫn im lặng, sau khi khâu xong, nàng nhẹ nhàng thở ra.
"Xương cốt và nội tạng thì ta thật sự không có cách nào giúp ngươi kiểm tra được, tốt nhất ngươi vẫn nên tìm người đến xem, ta đi đây."
Tằng Khuynh Lạc lần thứ hai định rời đi, Bùi Tịch lần thứ hai giữ chặt nàng.
"Có thể nói cho ta biết, tên của ân nhân cứu mạng ta là gì không?"
Đầu ngón tay mềm mại của Bùi Tịch nắm lấy cổ tay Tằng Khuynh Lạc, nhẹ nhàng vu.ốt ve.
Ánh mắt Tằng Khuynh Lạc hơi dao động, cổ tay bị vu.ốt ve có chút tê dại, nàng chỉ nói:
"Hôm nay gặp lại cũng chỉ là trùng hợp, sau này chắc cũng không gặp lại, biết tên cũng chẳng có ý nghĩa gì."
"Có ý nghĩa. Ta có thể khắc ghi tên ngươi trong lòng, sau này khi nhớ lại đêm kinh tâm động phách này, trong lòng quyến luyến cũng có chỗ để tìm về."
"Ngươi......lúc nào cũng ăn nói như vậy sao?"
Tằng Khuynh Lạc bị nàng nói cho đỏ mặt, rụt tay về.
Hành động này làm động đến vết thương của Bùi Tịch, nàng ôm bụng đau đến không nói nên lời.
Tằng Khuynh Lạc bất đắc dĩ, cầm tay nàng ra.
"Để ta xem thế nào......"
Giọng nói nhẹ nhàng, êm ái.
Bùi Tịch: "Khi ngươi ra lệnh cho người khác, giọng nói cũng đáng yêu như vậy."
Giữa đôi lông mày anh khí của Tằng Khuynh Lạc vì tập trung mà hơi nhíu lại, đôi môi mỏng khẽ mím, khuôn mặt vừa rồi ửng đỏ vì bị chạm vào vẫn còn vương chút ửng hồng.
"Vết thương không bị hở ra, chỉ là đừng có......"
Lời còn chưa dứt, môi Tằng Khuynh Lạc đã bị hôn.
Tằng Khuynh Lạc không thể tin được.
"Ngươi......"
"Xin lỗi, ta không nhịn được. Thực ra mấy ngày nay ta luôn nghĩ về ngươi, còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại. Không ngờ, điều ước đã thành sự thật."
Bùi Tịch nửa người dựa vào, vai trần lộ ra, dưới lớp váy xộc xệch, thân hình đẫy đà, thành thục tỏa ra mùi máu tươi hòa lẫn hương thơm ngọt ngào.
Tằng Khuynh Lạc hoàn toàn choáng váng vì nụ hôn này, từ mặt đến tận vành tai nhanh chóng bị ửng đỏ bao phủ.
Bùi Tịch vu.ốt ve mặt nàng, đầu ngón tay chậm rãi m.ơn tr.ớn trên khuôn mặt và vành tai nàng, phác họa đường nét.
"Chưa từng hôn môi sao?"
Bị người lạ nói thẳng vào điều riêng tư một cách không kiêng dè, lẽ ra phải tức giận mới đúng, nhưng giờ khắc này, Tằng Khuynh Lạc lại cảm thấy trái tim mình được bao bọc trong sự ấm áp dịu dàng.
Tim đập nhanh đến mức khó thở, Tằng Khuynh Lạc cố giữ chút lý trí cuối cùng, quay mặt đi nói: "Không thể......"
Bùi Tịch nâng mặt nàng lên, dễ dàng xoay khuôn mặt đang né tránh của nàng trở lại, giọng nói mang theo ý cười, một lần nữa chiếm lấy đôi môi đã trở nên nóng bỏng của nàng.
"Hôn môi rất thoải mái, ta dạy cho ngươi."
Chú thích:
"Cái đấu" (紮鬥 ) là một vật dụng được đan bằng tre, nứa, hoặc các vật liệu tương tự như rơm, cói, thường dùng để đựng đồ vật, đặc biệt là các vật dụng nông nghiệp hoặc đồ dùng trong nhà.