Sáng sớm, Đội trưởng đã đến gõ cửa phòng Đậu Toàn Cơ.
"Môn chủ đang đợi ngươi ở hậu viện, bảo ngươi qua đó một chuyến."
Đậu Toàn Cơ nghe thấy hai chữ "Môn chủ", tinh thần lập tức căng thẳng.
Chỉ là khác với trước kia, trước đây nghe thấy "Môn chủ", nàng sẽ len lén tìm kiếm bóng dáng Môn chủ trong đám người, dù chỉ là liếc nhìn từ xa, cũng có thể âm thầm vui vẻ cả ngày.
Hiện giờ, lại có một loại mâu thuẫn khó tả.
Có chút sợ hãi, càng có rất nhiều thất vọng.
Việc nàng chưa chết, những đồng liêu khác sớm đã biết, không thể giấu được, chắc chắn đã truyền đến tai Môn chủ, cuối cùng vẫn là phải đến chịu tội.
Thực ra vào đêm hôm đó đến Tĩnh An Hầu phủ, nàng đã ôm quyết tâm phải chết.
Hiện giờ để nàng sống thêm nhiều ngày như vậy, coi như là lời.
Hôm nay, nếu Môn chủ muốn ban cho nàng cái chết, nàng cũng không có gì phải giãy giụa hay do dự, dù sao không có năng lực phản kháng, Môn chủ muốn nàng chết, nàng liền trả lại mạng này cho Môn chủ, để báo đáp ơn cơm năm xưa.
Nếu Môn chủ vẫn không chịu bỏ qua, bắt nàng đi ám sát Thẩm Nghịch lần nữa, nàng sẽ từ quan.
Vẫn là câu nói đó, nhát dao kia đã coi như là nàng báo đáp Hàn Phục, nàng đã không nợ Hàn Phục, không nợ Lệ Cảnh Môn.
Quy tắc rời khỏi Lệ Cảnh Môn nàng hiểu, phải trả lại ngọc bích, từ đây ân oán tự mình gánh chịu, không còn ai che chở.
Được thôi, nàng chấp nhận.
Viên ngọc bích lúc đầu khi nàng gia nhập Lệ Cảnh Môn đã bị hư hỏng, Lý Tư vì nàng phẫu thuật thay thế cũng không vứt đi, để trong ngăn kéo của nàng.
Lần trước đến đây, Lý Tư đã lấy ra cho nàng xem, nói là không thể dùng được nữa, coi như là kỷ niệm.
Viên ngọc bích đầy vết nứt kia trả lại thì cứ trả, viên ngọc bích trong người nàng hiện tại thì không thể trả, đó là Lý Tư cho nàng.
Lý Tư đã "Thẳng thắn từ khoan", vì bảo vệ mạng nàng, đêm đó Lý Tư đã tốn một số tiền lớn thuê ba máy móc sư cấp A, thức trắng đêm chế tạo ngọc bích cho Đậu Toàn Cơ, toàn bộ quá trình phẫu thuật đều do Lý Tư túc trực.
Lý Tư vừa tốn công sức vừa tốn tiền bạc còn hao tổn cả tình cảm, viên ngọc bích này có được không dễ dàng, Đậu Toàn Cơ không thể giao ra.
Nhớ đến Lý Tư, liền nhớ đến lần đó ở chợ phía đông đối đầu với dị thú, lúc sắp chết, ánh mắt Lý Tư nhìn nàng sau khi mắng Môn chủ.
Thật là một chó con đáng thương.
Những lời mà Lý Tư nói với nàng lúc đó, nàng vẫn luôn không quên.
Mười năm nay, nàng chưa từng nghĩ đến những khả năng bên ngoài Lệ Cảnh Môn, chưa từng sống cho chính mình một lần.
Lúc này dù làm lựa chọn gì, đều không còn là vì Lệ Cảnh Môn, mà là vì chính nàng.
Nếu Lý Tư biết quyết tâm của nàng, sẽ có biểu cảm gì, có lẽ sẽ chế nhạo nàng đầu gỗ cuối cùng cũng thông suốt.
Cứ hễ nghĩ đến Lý Tư, thì không thể tránh khỏi mà nghĩ đến chuyện thành thân.
Thành thân......
Hai chữ này vốn chẳng liên quan gì đến nàng, lại hiện lên trong đầu nàng.
Lúc trước Thẩm Nghịch và Biên Tẫn đại hôn, nàng và Phòng Phán còn phụng mệnh giám sát việc viên phòng.
Toàn bộ quá trình thành thân, hai người đều có mặt với thái độ lạnh nhạt, giờ phút này nghĩ đến đại hôn, trong đầu tự động hiện lên hình ảnh.
Chỉ là nhân vật chính từ Thẩm Nghịch và Biên Tẫn, đổi thành nàng và......
Đậu Toàn Cơ nhận ra mình đang nghĩ gì thì bỗng khựng lại, lắc mạnh đầu.
Nghĩ những thứ này làm gì, liên quan gì đến da đen kia!
Đậu Toàn Cơ hít sâu một hơi, đi đẩy cửa phòng ngủ của Phòng Phán.
Còn quá sớm, Phòng Phán vẫn chưa tỉnh.
Đậu Toàn Cơ không muốn đánh thức nàng, liền viết một tờ giấy, đặt ở đầu giường.
【Có lẽ ngươi phải đổi cộng sự thôi.】
Vốn chỉ viết một dòng ngắn ngủi này, nghĩ lại có vẻ vô tình, liền thêm nửa câu sau.
【Có thể làm cộng sự của ngươi, ta rất vui.】
Vốn định mặc thường phục đi tìm Môn chủ, nhưng lục lọi tủ quần áo, bên trong chỉ có ba bộ quan phục của Lệ Cảnh Môn, hoàn toàn không có đồ tư trang.
Thôi vậy, cứ mặc bộ này đi.
Đậu Toàn Cơ đi vào hậu viện, còn chưa mở miệng, liền thấy trên bàn đá trước mặt Hàn Phục đặt một bộ quan phục của đội chấp pháp, cùng với lệnh bài tùy thân.
Đậu Toàn Cơ bị bộ quan phục và lệnh bài kia thu hút một lúc, Hàn Phục ôn hòa cười nói:
"Đứa bé ngoan, lần này làm ngươi chịu uất ức rồi. Ngồi đi."
Hôm nay Hàn Phục mặc bộ quan phục Môn chủ mà Đậu Toàn Cơ quen thuộc nhất, che chiếc mặt nạ kim loại bảo vệ, dưới ánh nắng sớm, là dáng vẻ quen thuộc.
Khác hẳn với đêm đó đã nhẹ nhàng đùa bỡn cảm xúc của nàng, bắt nàng đi ám sát Thẩm Nghịch, như thể là hai người khác nhau.
Cảm giác quen thuộc trước mắt mang theo sự chân thật, khiến đêm đầy máu tanh và tuyệt vọng kia giống như một giấc mơ giả tạo.
Đậu Toàn Cơ không ngồi, vẫn đứng.
Hàn Phục cũng không ép, rót trà cho nàng.
"Lần này ngươi cũng quá sơ suất. Ta không hoàn toàn phản đối việc các ngươi kết giao với người ngoài, dù sao làm việc ở kinh thành, kết giao thêm bằng hữu cũng dễ bề đi lại. Nhưng lại cố tình là Tĩnh An hầu."
Hàn Phục không cần nhìn, rót trà vào chiếc chén nhỏ tinh xảo một cách chính xác, vừa đúng bảy phần.
"Tĩnh An gầu là người mà tất cả mọi người ở trong thành Trường An đều nhìn chằm chằm, liên lụy quá nhiều, lại cố tình các ngươi còn bị bệ hạ nhìn thấy. Nếu ta không ép ngươi hành động mạo hiểm này, cái giá phải trả là toàn bộ Lệ Cảnh Môn. Lệ Cảnh Môn sẽ không còn được bệ hạ trọng dụng, mất đi sự che chở của bệ hạ, kết cục sẽ ra sao, ngươi thông minh như vậy, tự nhiên hiểu rõ."
Những lời mà Đậu Toàn Cơ đã nghĩ trước khi đến đều bị xóa sạch.
Nàng đã nghĩ đến cái chết, nghĩ đến việc lại bị uy hiếp, lại không ngờ đến tình huống trước mắt.
Hàn Phục nói: "Ta và Biên Tẫn từ nhỏ đã quen biết, thủ đoạn của nàng ta hiểu rõ, nàng sẽ không thật sự giết ngươi, cho nên ta mới yên tâm để ngươi đi."
Đến đây, giọng điệu của Hàn Phục dịu lại.
"Dù không chết thì cũng bị thương, chịu ủy khuất, Toàn Cơ, ngươi đã cứu toàn bộ Lệ Cảnh Môn. Ta muốn cho ngươi không chỉ là một Đội trưởng nhỏ bé, nhưng ngươi còn quá trẻ, nếu thăng chức quá nhanh e rằng sẽ có người không phục. Cho nên cứ bắt đầu từ Đội trưởng trước đã. Khoảng thời gian này ngươi cứ nghỉ ngơi cho khỏe, khi nào muốn quay lại làm việc thì cứ quay lại, không cần vội."
Chưa đến hai mươi tuổi mà được thăng chức Đội trưởng, trong Lệ Cảnh Môn thật sự rất hiếm thấy.
Đậu Toàn Cơ nhìn bộ quan phục kia, hoa bỉ ngạn trên ngực nở rộ càng thêm tươi đẹp, chói mắt.
Từ khi nào, nàng ngày đêm không ngừng làm nhiệm vụ, không ăn không ngủ mà điều tra, chính là vì có thể trở thành niềm kiêu hãnh của Lệ Cảnh Môn, niềm kiêu hãnh của Môn chủ.
Đến nằm mơ nàng cũng muốn sớm được thăng chức Đội trưởng.
Ngay trước đêm đó, lý tưởng sống của nàng chỉ có một, đó chính là trước 25 tuổi được lên làm Đội trưởng.
Không ngờ giấc mộng này đột nhiên không kịp phòng ngừa mà thành hiện thực.
Chỉ là, nàng đã không còn muốn nữa.
Lời trấn an của Hàn Phục khiến cảm giác mềm nhũn, ủ rũ lại lần nữa bao trùm lấy nàng.
Môn chủ, ta phải rời khỏi Lệ Cảnh Môn.
Những lời này đã đến bên miệng, cuối cùng, biến thành một tiếng rầu rĩ "Vâng".
Đậu Toàn Cơ vẫn luôn cúi đầu, bỗng ngẩng lên, nhìn thẳng vào Hàn Phục.
Hàn Phục tuy rằng không nhìn thấy, nhưng mù lòa nhiều năm, nàng có thể thông qua luồng khí, thậm chí là những thay đổi rất nhỏ trong hơi thở, để phán đoán trạng thái của người đối diện.
Hơi thở hỗn loạn vừa rồi cho thấy nàng đang rơi vào trạng thái giằng co, do dự.
Còn lúc này hơi thở dần dần ổn định, luồng khí cũng từ phía dưới di chuyển thành trực diện.
Điều đó cho thấy nàng đã hạ quyết tâm, và đang nhìn thẳng vào mình.
Khí chất của nàng trở nên cứng rắn, kiên định.
"Được." Đậu Toàn Cơ nói, "Vậy bộ quần áo và lệnh bài này ta xin nhận. Đa tạ Môn chủ."
Khóe miệng Hàn Phục khẽ nhếch lên, tự mình uống trà, không nói gì nữa.
......
Trở lại phòng ngủ, vừa định đẩy cửa bước vào, Phòng Phán đã lao ra ngoài, suýt chút nữa xô ngã nàng.
Đậu Toàn Cơ: "Ngươi làm gì vậy, làm ta giật cả mình."
Phòng Phán cầm chặt tờ giấy mà Đậu Toàn Cơ viết cho mình, giọng nói cũng cao hơn một quãng.
"Ta còn muốn hỏi ngươi làm gì đấy! Đây là cái gì, di thư à!"
"Suỵt." Đậu Toàn Cơ che miệng nàng lại, kéo vào trong phòng.
Đóng cửa phòng lại, Phòng Phán nhìn nàng từ trên xuống dưới.
"Ngươi không sao chứ? Sao cứ thừa lúc ta ngủ mà đi làm chuyện nguy hiểm vậy? Sau này ta còn dám ngủ không?"
Đậu Toàn Cơ không biết nói sao cho hết, nàng thật sự đã mang quyết tâm phải chết mà đi, chỉ là không chết được.
Ném bộ quan phục và lệnh bài đội chính lên giường, sự chú ý của Phòng Phán bị thu hút, nàng đương nhiên cũng hiểu ý nghĩa của bộ quan phục này, khẽ kêu "Ồ".
Đậu Toàn Cơ kể lại cuộc đối thoại vừa rồi với Hàn Phục.
Phòng Phán hỏi nàng: "Vậy ngươi nhận lấy quan phục và lệnh bài, ngươi định tiếp tục ở lại sao?"
"Ừ, nhưng ta không ở lại để tiếp tục bán mạng cho Lệ Cảnh Môn."
Sự thay đổi thất thường của Hàn Phục đã khiến Đậu Toàn Cơ hoàn toàn nhìn rõ con người nàng.
Hàn Phục không hề quan tâm đến sinh mạng của cấp dưới, dù là cưỡng bức hay dụ dỗ, thủ đoạn của nàng rất cao siêu, mục đích duy nhất là khống chế cấp dưới làm việc cho mình. Chết, hoặc là sống sót trong đau khổ hơn.
Đậu Toàn Cơ cũng từng coi mình như một tử sĩ sẵn sàng hy sinh bất cứ lúc nào, một vũ khí vô cảm, lấy việc hoàn thành nhiệm vụ làm vinh hạnh.
Nhưng dù nàng sắc bén và vô tình đến đâu, vẫn có người nguyện ý hết lần này đến lần khác cứu mạng rẻ mạt của nàng, cũng có người nguyện ý táng gia bại sản vì nàng đổi ngọc bích mới, càng có người ngày đêm không ngừng ở bên cạnh chăm sóc nàng.
Nếu còn mơ màng hồ đồ bị những kẻ không xứng đáng lợi dụng, chẳng phải là phụ lòng những người thật sự quan tâm đến nàng sao?
Rời khỏi Lệ Cảnh Môn, chỉ là nhất thời bốc đồng, sau khi rời đi nếu nàng trở thành môn khách hoặc hộ vệ của Thẩm Nghịch, những ân oán khi còn là nữ quan của Lệ Cảnh Môn ngược lại sẽ chuyển sang cho Thẩm Nghịch, chẳng phải là lấy oán báo ân sao?
Mà ngoài việc lấy bạo chế bạo, nàng không có sở trường gì khác.
Rời khỏi Lệ Cảnh Môn, nàng chỉ là một thường dân, càng không còn giá trị gì.
Huống chi, nàng phải làm những việc mình thích, nhưng hiện tại nàng vẫn chưa biết mình thích gì.
Nếu nàng tiếp tục ở lại Lệ Cảnh Môn thì khác.
Lệ Cảnh Môn là một trong những bộ phận có thông tin lưu thông nhanh nhất và nhiều nhất trong thành Trường An. Cho dù thân phận Đội trưởng này là để trấn an, hay là một thủ đoạn mê hoặc tiếp theo, đều có thể giúp nàng tiếp cận được nhiều thông tin hơn.
Hiện giờ cục diện thay đổi trong nháy mắt, Đội trưởng của Lệ Cảnh Môn, so với môn khách hay hộ vệ đều có thể giúp Thẩm Nghịch một tay.
Phòng Phán nghe xong suy nghĩ của nàng, cảm thán nói: "Những ý tưởng riêng tư như vậy mà cũng nói cho ta sao? Không sợ ta bán ngươi à?"
Đậu Toàn Cơ nghe lời này của nàng, "À" một tiếng.
"Ngươi là loại người bị bán còn giúp người ta đếm tiền, bán được ai chứ?"
Vẫn còn chút lo lắng cho Phòng Phán, Đậu Toàn Cơ không tiện nói thẳng với nàng.
Nếu nàng đi rồi, Phòng Phán sẽ làm việc với ai?
Tính tình của những nữ quan khác nàng hiểu rõ hơn ai hết, khi làm nhiệm vụ sẽ không ai che chở cho Phòng Phán, thậm chí còn lấy việc trêu chọc kẻ ngốc này làm vui.
Sau nhiều lần cân nhắc, Đậu Toàn Cơ quyết định tiếp tục ở lại.
Phòng Phán: "Vậy......"
Biết nàng muốn hỏi gì, Đậu Toàn Cơ nói thẳng: "Sau này hai ta vẫn là cộng sự."
Phòng Phán không thể hiện được biểu cảm cười, liền đứng tại chỗ nhún nhảy vài bước, phát ra hai tiếng "Hắc hắc" bằng giọng điện tử.
Đậu Toàn Cơ cũng rất vui vẻ, nhịn cười, đấm nhẹ vào cánh tay Phòng Phán.
Phòng Phán: "Vậy tờ giấy ngươi viết cho ta lúc trước ta có thể giữ lại không?"
Đậu Toàn Cơ hơi xấu hổ, "Muốn giữ thì cứ giữ." "Hôm nay đến lượt ngươi nghỉ, ngươi đi dạo phố với ta một chuyến."
"Đi làm gì?"
Đậu Toàn Cơ vui vẻ nói: "Đi mua váy!"
.
Đã nhiều ngày thân thiết có, hôn nồng nhiệt có, nhưng độ thân mật giống như con ba ba trong ao, vẫn bò không nhúc nhích, luôn dừng lại ở 51.
Trong khi Thẩm Nghịch vừa bận rộn phòng thủ thành phố, vừa suy nghĩ làm thế nào để tiến thêm một bước tăng độ thân mật, thì group chat của sư môn bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Ngày mùng hai tháng sau là kỷ niệm 60 năm thành lập Song Cực Lâu, Tam sư tỷ đã tìm được Biên Tẫn, tính để nàng đứng ra triệu tập các đồng môn đang ở khắp Đế quốc tụ họp.
Thẩm Nghịch là nhóm trưởng, lại không hay xem tin nhắn trong nhóm.
Chuyện này là do Biên Tẫn đến hỏi nàng mới biết.
Biên Tẫn: "Ngươi có muốn đi không?"
Biên Tẫn biết Thẩm Nghịch không thích náo nhiệt, tiệc tùng hay hội họp trốn được thì trốn, thật sự không thoát được cũng chỉ làm cho có lệ, loại tụ họp sư môn này nàng luôn không hứng thú.
Thẩm Nghịch quả thật không muốn đi lắm, nhưng nghĩ đến chuyện Biên Tẫn kể về quãng thời gian trưởng thành ở Tử Thành đêm đó, không làm gì mà cũng tăng thêm một điểm thân mật.
Cùng nhau hồi tưởng quá khứ, hẳn cũng là một cách để tâm hồn gần gũi, tăng độ thân mật.
Hơn nữa Biên Tẫn đi, nàng không đi thì không hợp lý.
"Ngươi đi thì ta đương nhiên đi."
Đầu năm đại hôn, sư môn cũng đến không ít người, nhưng cũng chỉ giới hạn trong các đồng môn ở thành Trường An.
Lần kỷ niệm 60 năm này là một ngày trọng đại, rất nhiều đồng môn ở khắp Đế quốc, thậm chí là các Đế quốc khác cũng sẽ trở về tụ họp.
Hiện giờ Hắc khối Rubik đang gây rối, sau khi Thẩm Nghịch nâng cấp thiết bị theo dõi, Hắc khối Rubik đã bị áp chế mạnh mẽ một đợt, cuộc sống của người dân bình thường đã hơi khôi phục lại.
Chỉ là không biết những ngày bình thường này có thể kéo dài bao lâu.
Trong lòng rất nhiều người, có lẽ đây là lần tụ họp lớn nhất, cũng là lần gặp mặt cuối cùng. Tâm trạng vừa buồn vừa vui thúc giục, càng thêm mong chờ được gặp lại.
Tuy các đệ tử đã không còn sống trong Song Cực Lâu, nhưng nơi ở cũ của Song Cực Lâu vẫn còn đó, các đồng môn Song Cực Lâu dù đi đến đâu, đều lấy việc là môn hạ của Song Cực Lâu làm vinh dự.
Sau tất cả những sóng gió, sư tôn đã qua đời, Biên Tẫn là Đại sư tỷ đương nhiên phải lên kế hoạch cho cuộc đoàn tụ sư môn.
Là người nhà của Đại sư tỷ, Thẩm Nghịch dù không thích chỗ đông người, cũng muốn đến cổ vũ.
Vừa hay quần áo mùa hè của họ đã may xong, lại là đồ đôi khác màu rất đẹp, vẫn chưa kịp khoe với mọi người, vừa hay lần tụ họp này sẽ là dịp tốt.
Biên Tẫn ngày thường ít nói, nhưng việc tổ chức kế hoạch thì dễ như trở bàn tay, dù sao cũng đã chỉ huy hơn trăm vạn đại quân, loại tụ họp này không làm khó được nàng. Hơn nữa còn có Tam sư tỷ, người được mệnh danh là Bách Hiểu Sinh của Trường An hỗ trợ, chỉ hai ngày đã sắp xếp xong mọi chi tiết.
Chỉ là điểm đến cuối cùng lại là quán rượu lớn nhất ở Tây Thị, thành Trường An.
Biên Tẫn có chút không vui, cảm thấy quá ồn ào.
Thẩm Nghịch trấn an nàng, "Hiện tại ở trong thành Trường An, những nơi náo nhiệt nhất chính là các quán rượu lớn, uống say quên hết sự đời là cách sống được nhiều người tôn trọng nhất. Nếu sư tỷ cảm thấy tụ họp quá phiền phức, ta có một diệu kế, không đi quán rượu, chúng ta trực tiếp tìm một thư các, mỗi người một câu hồi ức chuyện xưa, thanh thanh tỉnh tỉnh ngồi cứng cả đêm, đảm bảo không có lần sau tụ họp......"
Biên Tẫn nắm lấy miệng nàng.
"Được rồi, biết ngươi miệng lưỡi sắc bén rồi."
Biên Tẫn đồng ý kết thúc ở quán rượu.
Thẩm Nghịch bị nàng nắm một cái, trong lòng bỗng dưng xao động.
Tính khí trẻ con của sư tỷ lại xuất hiện, lúc nào cũng thích nắm miệng nàng, trách mắng nàng.
Biên Tẫn đang nói chuyện với Tam sư tỷ qua điện thoại.
Thẩm Nghịch đi vòng vòng phía sau nàng rất nhiều vòng, chỉ chờ xem có thể chọc cho nàng ấy khó chịu, để được xoa bóp, mắng mỏ một chút.
Biên Tẫn đang bàn về chi tiết chỗ ở, Thẩm Nghịch lượn lờ trước mắt nàng mấy vòng.
Biên Tẫn vừa nói chuyện, vừa liếc nhìn.
Thẩm Nghịch bỗng nhận ra, sư tỷ đang làm việc nghiêm túc, mình cứ như con ruồi bay loạn xạ thế này, e là sẽ làm phiền nàng.
Màn xoa bóp nhẹ nhàng và những lời trách mắng đáng yêu có lẽ là không còn, nói không chừng sẽ nhận được một ánh mắt lạnh lùng.
Thẩm Nghịch lập tức tỉnh táo lại, không ngờ Biên Tẫn một tay đã vươn tới, ôm lấy eo nàng.
Vẫn chưa dừng cuộc trò chuyện với Tam sư tỷ, ôm Thẩm Nghịch kéo sát vào mình, bàn tay ấm áp vỗ nhẹ vài cái lên eo sau nàng, cuối cùng cũng nói xong câu chuyện, đặt điện thoại ra xa một chút, ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi Thẩm Nghịch:
"Có chuyện muốn nói với ta sao? Bên ta sắp xong rồi."
Một chút cũng không tức giận nàng, tính tình tốt đến lạ.
Khi còn nhỏ chỉ cảm thấy sư tỷ tính tình nghiêm khắc, lạnh lùng, dù cưng chiều nàng, cũng chỉ là kiểu cưng chiều trẻ con, thuộc về sự bao dung của trưởng bối.
Khác hẳn với bây giờ.
Sự cưng chiều bây giờ, giống như là nuông chiều, cùng với một sự dịu dàng đặc biệt.
Đầu dây bên kia, Tam sư tỷ lại bắt đầu nói về thời gian đến của các đồng môn, Thẩm Nghịch ngoan ngoãn không nói gì. Đi một hồi, yên lặng nhìn về phía nơi mình muốn ngồi nghỉ ngơi —— đùi của Biên Tẫn.
Biên Tẫn chớp mắt, không từ chối.
Giọng của Tam sư tỷ truyền đến.
"......Cho nên dự định một đêm ở khách điếm là đủ rồi."
Thẩm Nghịch tách hai đầu gối của Biên Tẫn ra, ngồi lên đùi phải của nàng, nâng mặt nàng lên, thành thạo ngậm lấy đôi môi kia, thành thạo kéo nàng đến hôn mình.
Gáy Biên Tẫn hơi ngửa ra, đường cong tuyệt đẹp của chiếc cổ hiện ra không thể nghi ngờ.
Cằm hơi nâng lên, độ cong như một nét bút tài hoa.
Thẩm Nghịch vừa hôn nàng, đầu ngón tay vừa chậm rãi vu.ốt ve, xoa n.ắn trên cổ nàng, phác họa đường nét xinh đẹp của nàng.
Trước kia chưa từng dùng cách này, có chút ngứa ngáy.
Giống như thú cưng nghịch ngợm đang gãi ngứa cho chủ nhân.
"Đã nhiều năm không gặp, nghe nói rất nhiều sư muội sư đệ nghe tin ngươi đến, đều có chút căng thẳng." Tam sư tỷ cười nói, "Đại sư tỷ từ trước đến nay nghiêm khắc, hồi nhỏ bị ngươi phạt rồi, đến giờ nhắc đến tên ngươi vẫn còn sợ."
Biên Tẫn bị Thẩm Nghịch hôn đến mất hồn mất vía, thật sự không thể nói chuyện với Tam sư tỷ.
Đang định ngắt cuộc gọi, tay bị Thẩm Nghịch nắm lấy, hôn lên mu bàn tay nàng.
Cảm giác tê dại biến thành từng luồng điện chạy dọc cơ thể, từ mu bàn tay xẹt vào ngực, Biên Tẫn biết Thẩm Nghịch lại muốn giở trò trêu chọc nàng.
Thẩm Nghịch nghe thấy lời của Tam sư tỷ, trong lòng cười thầm, vô cùng không đứng đắn nắm lấy cằm Biên Tẫn, nghiêng mặt nàng sang một bên, để lộ phần cổ.
Khi nụ hôn triền miên bị gián đoạn, Biên Tẫn khẽ mở mắt, ngay sau đó, khi cổ bị Thẩm Nghịch cắn nhẹ, một cảm giác mềm mại thoáng qua khiến nàng theo bản năng nhắm mắt lại.
Tiếng r.ên rỉ sắp không kìm được.
Thẩm Nghịch rất hiểu ý mà che miệng Biên Tẫn lại.
Vừa che vừa cắn, đôi mắt hơi mở của Biên Tẫn ướt át một cảm xúc khó tả, hỗn loạn, ngực phập phồng càng mạnh.
Hương thơm và sự mềm mại bị Thẩm Nghịch không chút kiêng dè chiếm đoạt.
Những đồng môn lớn lên dưới sự quản giáo của Đại sư tỷ, vĩnh viễn sẽ không biết một mặt hoàn toàn khác của vị Đại sư tỷ nghiêm khắc, cấm dục này.
Chú thích:
"Thẳng thắn từ khoan" là việc nói sự thật một cách nhẹ nhàng, tế nhị, có thiện chí và đặt mình vào vị trí của người nghe.
Bách Hiểu Sinh (百曉生 ): Bách Hiểu Sinh không phải là một cao thủ võ công, mà là một học giả uyên bác, am hiểu sâu rộng về võ lâm, binh khí, bí mật giang hồ, lịch sử và văn hóa. Ông được coi là người hiểu biết nhất trong giới võ lâm.