Một tiếng nổ lớn vang lên, Đậu Toàn Cơ và Phòng Phán lập tức dừng bước, kinh ngạc quay lại nhìn.
Những người qua đường xung quanh lo lắng nói:
"Sao lại thế này? Là dị thú sao?"
"Không nghe thấy tiếng cảnh báo gì cả."
Lại một tiếng nổ lớn nữa, mặt đất rung chuyển, mấy người chân tay chậm chạp ngã nhào xuống đất.
Đậu Toàn Cơ hét lớn với đám đông: "Mau chóng sơ tán, tìm chỗ trú ẩn trong nhà!"
Đám người qua đường lập tức bỏ chạy.
Mặc dù mặc thường phục, Đậu Toàn Cơ và Phòng Phán đã quen với việc mang vũ khí bên mình, họ cầm vũ khí và chạy về phía nơi xảy ra chuyện.
Từ rất xa đã thấy mấy bóng người đánh nhau trên nóc nhà, Đậu Toàn Cơ nhận ra một trong số họ là Thẩm Nghịch.
Người đang đối chiến với nàng......
Đậu Toàn Cơ kéo Phòng Phán lại.
"Mắt ta có vấn đề rồi sao? Ngươi nhìn giúp ta đi, người đang đấu với Thẩm Nghịch kia trông giống Biên Tẫn."
Phòng Phán chỉ có một mắt, được trang bị một con mắt điện tử cấp B tương xứng với cấp bậc thiên phú của nàng, có chức năng nhìn đêm và màn hình tầm xa.
Phòng Phán vén mũ có rèm lên, kéo gần khoảng cách.
"Hình như đúng là Biên Tẫn......"
Đang nói thì "Biên Tẫn" cách đó vài trăm mét như cảm nhận được có người đang theo dõi, đột nhiên quay mặt lại, nhìn về phía họ.
Khuôn mặt không có ngũ quan khiến Phòng Phán sợ hãi ngã ngửa ra sau.
"Má ơi, sao Biên Tẫn này lại không có mặt?!"
Phòng Phán còn chưa nói hết câu, sắc mặt Đậu Toàn Cơ thay đổi, nhanh chóng bước lên trước chắn cho Phòng Phán, giơ tay lên đỡ mạnh.
"Keng" một tiếng, tia lửa b.ắn ra khi kim loại chạm nhau, ám khí bắn về phía Phòng Phán bị Đậu Toàn Cơ miễn cưỡng ngăn lại.
Ám khí tan ra trong không trung rồi rơi xuống đất.
Cánh tay Đậu Toàn Cơ tê dại, đao cũng bị thủng một lỗ.
Đó là ám khí "Biên Tẫn" phóng tới từ vài trăm mét, cực kỳ chính xác, nếu không phải Đậu Toàn Cơ phản ứng nhanh chóng ngăn cản, đầu Phòng Phán có lẽ đã nát bét.
Vật tấn công Phòng Phán là......
Một mảnh ngói được gỡ tùy tiện từ trên mái nhà xuống.
Đậu Toàn Cơ nhìn mảnh ngói vỡ, rồi nhìn lại đao của mình.
Quá đáng.
Nếu không phải khoảng cách quá xa, nàng thậm chí còn không thể chặn được.
Lực đạo và độ chính xác này e rằng không phải người có thiên phú chiến đấu cấp S bình thường có thể làm được.
Trên cấp S, chỉ có cấp SS.
Năng lực này chỉ có thể là của Biên Tẫn.
Phòng Phán nhớ lại cảnh Biên Tẫn ban đêm xông vào Lệ Cảnh Môn, cũng dùng một mảnh ngói làm bị thương mặt Môn chủ, để lại một lỗ thủng đáng sợ không thể xóa trên tường Lệ Cảnh Môn.
Đậu Toàn Cơ hỏi Phòng Phán: "Không có mặt? Ý là gì?"
"Đúng nghĩa đen, không, không phải không có mặt, là có mặt, nhưng không có ngũ quan!"
Đậu Toàn Cơ đã gặp nhiều dị thú, các loại hình thái quái dị đối với nàng đều không còn xa lạ.
Nhưng không có ngũ quan thì đây là lần đầu tiên nàng nghe nói.
Thẩm Nghịch đối đầu với thứ này quá nguy hiểm.
Đậu Toàn Cơ cầm đao xông lên, Phòng Phán cầm cung đuổi theo sát phía sau.
.
Dưới ánh trăng tròn, nữ nhân không mặt tiến về phía Thẩm Nghịch và Đệ Ngũ Khuyết.
Đệ Ngũ Khuyết vẫn còn chưa hết kinh hoàng.
"Nàng vừa rồi dùng một roi đã đánh bay cả cây côn của ngươi?"
Thẩm Nghịch: "Không chỉ đánh bay, còn tiện tay nhặt một mảnh ngói không biết tấn công ai. Muốn nói cho chúng ta biết nàng thành thạo đến mức nào."
"Chuyện này ta còn làm không được...... Nàng lớn lên giống Biên Tẫn, không lý nào năng lực cũng giống nhau chứ. Nghịch Nghịch, ngươi kiến thức rộng rãi, ngươi xem giúp ta, thứ này rốt cuộc là gì? Người máy?"
"Không giống. Người máy kiểu cục sắt đó đi đâu cũng kêu leng keng, nặng chết đi được, loại nóc nhà này không sập xuống đã là may rồi, nhưng ngươi nhìn bước chân nàng xem."
Nữ nhân không mặt tiến về phía họ, bước chân trên mái ngói nhẹ như mèo săn mồi, không một tiếng động.
"Không có tiếng động."
"Đúng vậy, rất nhẹ. Không phải vấn đề về lực, trọng lượng của nàng chắc chắn nhẹ hơn người bình thường rất nhiều."
Đệ Ngũ Khuyết cảm thấy việc nhịn tiểu ảnh hưởng đến chỉ số thông minh của mình, "Vậy rốt cuộc đây là thứ gì?"
Roi của nữ nhân không mặt vung cao đánh tới, Thẩm Nghịch và Đệ Ngũ Khuyết lập tức né sang hai bên.
Mảnh ngói bị đánh vỡ văng tung tóe, bắn vào mắt Thẩm Nghịch.
Mắt Thẩm Nghịch bị cản trở, ngay sau đó, nữ nhân không mặt xuất hiện phía sau nàng, hai tay siết chặt cổ nàng.
Lực siết rất mạnh, gần như khiến nàng nghẹt thở.
Thẩm Nghịch nghiến răng, cố gắng thốt ra vài chữ.
"Chỉ là giống sư tỷ ta thôi, chứ không phải là nàng...... Đừng có ôm ta."
Một luồng điện mạnh xẹt qua người nữ nhân không mặt, từ lớp xương cánh tay máy móc Thẩm Nghịch phát ra.
Tưởng rằng nữ nhân không mặt sẽ buông tay, nhưng khi điện giật vào người, lực siết của nàng không hề giảm bớt, thậm chí không có bất kỳ biểu hiện đau đớn nào.
Nàng vẫn siết chặt cổ Thẩm Nghịch, rõ ràng là muốn khiến nàng ngạt thở đến hôn mê.
Đây là muốn bắt cóc...... Không ổn.
Ý thức của Thẩm Nghịch dần trở nên mơ hồ.
Đệ Ngũ Khuyết cầm song đao tấn công vào phía sau eo nữ nhân không mặt, nữ nhân không mặt đột nhiên xoay người, chân dài quét trúng Đệ Ngũ Khuyết.
Đệ Ngũ Khuyết giơ tay lên gắng gượng chống đỡ, trong cơn đau nhức, nàng không hề lùi nửa bước, xoay người chém ngang bằng song đao.
Nữ nhân không mặt nhanh nhẹn tránh thoát, nhưng lại bị một lực đánh cực mạnh hất văng đi.
Hất văng nàng chính là Thẩm Nghịch, khiến cả một mảng mái nhà bị nhấc tung lên, bay vào con phố phía xa.
Cánh tay xương máy móc của Thẩm Nghịch liên tục tích trữ năng lượng, không chỉ có thể phóng điện, mà còn có thể phóng ra ba lần pháo điện từ, uy lực của nó đủ để phá tan một ngọn núi.
"Không biết đã chết chưa......"
Cổ Thẩm Nghịch đau nhức, mắt cũng mờ mịt.
Nàng nhìn Đệ Ngũ Khuyết đang buông thõng một cánh tay, hỏi:
"A Khuyết, không sao chứ?"
"Đau chết mất." Đệ Ngũ Khuyết đau đến nhe răng trợn mắt, "Cánh tay như bị chặt đứt...... Sao cùng là bị gãy tay mà nàng lại chẳng sao cả? Hơn nữa ngươi không phải đã giật điện nàng sao? Sao lại không có việc gì?"
Thẩm Nghịch đóng mở máy móc cánh tay xương ngoài, nó phát ra âm thanh đặc trưng của máy móc hoạt động.
"Đã giật rồi, đến dị thú cấp Phượng Sí mà ăn một chút điện này cũng phải gói mang về. Thứ này nửa điểm phản ứng cũng không có. Chắc là không dẫn điện."
"Cái gì? Còn có cơ thể không dẫn điện? Cho dù là cacbon hay silicon đều......"
Đệ Ngũ Khuyết còn chưa nói xong, nữ nhân không mặt đã xuất hiện ngay trước mặt nàng.
Nhanh đến mức căn bản không thể nhìn rõ.
Roi vừa giơ lên còn chưa kịp lọt vào mắt, dự cảm về cái chết đã khiến Đệ Ngũ Khuyết lạnh toát sống lưng.
"Phanh" một tiếng trầm đục, là tiếng roi quất vào vải cứng.
Một chiếc ô đen xoay tròn tốc độ cao trước mặt nữ nhân không mặt, mặt ô kiên cố và căng chặt, lại xoay tròn cực nhanh, hất văng chiếc roi ra.
Hạ Lan Trạc nhanh chóng thu ô, đột nhiên cầm ô xông lên một bước, đâm thẳng vào yết hầu nữ nhân không mặt.
Chiêu này cực nhanh cực tàn nhẫn, đầu ô cực kỳ sắc bén, có thể dễ dàng xuyên thủng sắt thép.
Cùng lúc đó, Hạ Lan Trạc phóng thích một lượng lớn tinh thần lực. Làn sóng tinh thần lực này có thể ngay lập tức phá hủy ý thức con người, nhẹ thì tinh thần thác loạn, phát cuồng, nặng thì chết ngay tại chỗ.
Điều khiến Hạ Lan Trạc không thể ngờ được là, đầu ô đâm trúng yết hầu nữ nhân không mặt một cách chính xác, nhưng lại không có cảm giác xuyên thủng, giống như một vật cùn chọc vào lốp xe xì hơi.
Mà luồng tinh thần lực như sóng biển của nàng giống như phóng vào khoảng không trống rỗng, không có nửa điểm hiệu quả.
Hạ Lan Trạc nghi hoặc hơi nghiêng đầu, nhìn vào yết hầu nữ nhân không mặt.
Toàn bộ yết hầu lõm vào, đích xác không bị đâm thủng.
Đây là loại thể chất quái dị gì?
Nữ nhân không mặt đá một chân vào bụng Hạ Lan Trạc. Đệ Ngũ Khuyết biết uy lực của cú đá này, những người có thiên phú tinh thần yếu hơn cả máy móc sư, bị đá trúng thì chắc chắn sẽ bị thương nặng.
Đệ Ngũ Khuyết xoay người ôm lấy Hạ Lan Trạc, dùng lưng mình hứng trọn cú đá.
Trong cơn đau nhức, nàng cũng không chịu thiệt, đá mạnh về phía sau, trúng vào ngực nữ nhân không mặt.
Lực đá của nàng có thể phá vỡ đá lớn, nhưng nữ nhân không mặt chỉ lùi lại mấy bước, không hề hấn gì.
Chân Đệ Ngũ Khuyết lại cảm thấy đau nhức khó tả, cảm giác ở chân cũng rất kỳ lạ.
Sự chú ý của nữ nhân không mặt bị thu hút bởi Đệ Ngũ Khuyết và Hạ Lan Trạc, Thẩm Nghịch lập tức phóng ra pháo điện từ thứ hai.
Vai trái của nữ nhân không mặt đã bị pháo điện từ thứ nhất phá hủy hơn một nửa, bị tấn công lần thứ hai, nàng hoàn toàn không có bản năng sợ hãi, ngược lại lao thẳng về phía Thẩm Nghịch.
Lần này pháo điện từ đánh bay tay phải của nàng, tay trái cầm roi vẫn cầm chắc.
Roi dài quất xuống, khi Thẩm Nghịch né tránh, trong đầu không khỏi nghĩ đến, Biên Tẫn cũng thuận tay trái.
Con quái vật không rõ lai lịch này bắt chước Biên Tẫn ở mọi nơi, ngay cả thói quen thuận tay trái cũng bắt chước sao?
Nàng đến từ Huyền Nhật quốc, chắc chắn có quan hệ mật thiết với Tần Vô Thương.
Tần Vô Thương điên điên khùng khùng, ái mộ Biên Tẫn từ lâu, chế tạo bản sao của Biên Tẫn là điều nàng có thể làm.
Chỉ là, để làm được chi tiết thuận tay trái này, cần phải thêm vào rất nhiều tính toán không cần thiết, điều này khiến Thẩm Nghịch, một máy móc sư, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Vừa hơi mất tập trung, Thẩm Nghịch bị nữ nhân không mặt xuất hiện phía sau đánh mạnh vào lưng.
Thẩm Nghịch đau đến kêu "A" một tiếng, nhanh nhẹn nhào lộn trên mặt đất, kéo giãn khoảng cách.
Đệ Ngũ Khuyết: "Ngươi không sao chứ?!"
Thẩm Nghịch mắt rơm rớm nước mắt, kiên cường nói: "Không sao. Roi cũng là đồ giả, không phải Cốt Tiên thật sự."
Đệ Ngũ Khuyết: "Sao ngươi biết?"
Thẩm Nghịch: "Ta từng bị Cốt Tiên đánh rồi, đau hơn cái này nhiều."
Đệ Ngũ Khuyết: "Không ngờ, các ngươi chơi cũng bạo đấy."
Thẩm Nghịch:......
......
Bên trong quán rượu Hạc Kính.
Những đồng môn khác của Song Cực Lâu đang xem biểu diễn, bỗng nghe thấy tiếng nổ lớn từ bên ngoài, tất cả đều giật mình, cả vũ cơ đang nhảy trên sân khấu cũng dừng lại.
Không biết ai đó ở cửa hô lớn: "Có dị thú!"
Lão bản quán rượu đã rất có kinh nghiệm đối phó với những chuyện ồn ào do dị thú gây ra, lập tức cho khách nhân khẩn cấp rời đi bằng bốn lối thoát, bốn lối này đều thông đến khu phòng hộ. Nếu ai sợ hãi muốn ở lại trong quán cũng được, cửa sổ quán rượu đều được làm bằng kim loại đặc biệt, đóng kín lại có thể ngăn cản được một lúc.
Trong thời loạn thế mà mở quán ăn chơi, ít nhiều cũng phải có chút chuẩn bị, lão bản quán rượu nhanh chóng chỉ huy mọi người.
Trong số những người của Song Cực Lâu ở lại quán rượu, người có bối phận cao nhất là Ngũ sư tỷ, các sư muội và sư đệ vẫn quen nghe theo quyết định của người có bối phận cao nhất.
Ngũ sư tỷ nói: "Đại sư tỷ và tiểu sư muội ra ngoài đã lâu như vậy, không biết có gặp chuyện gì bên ngoài không. Vậy nên, ai nguyện ý cùng ta ra ngoài tìm các nàng thì đi ngay bây giờ, những người còn lại ở lại bảo vệ những người yếu hơn, hành động tùy theo tình hình."
Có bảy người nguyện ý cùng Ngũ sư tỷ xuất phát, những người còn lại phần lớn là người có thiên phú bình thường, sợ ra ngoài gặp nguy hiểm, nên chọn ở lại.
Song Cực Lâu chia thành hai nhóm, Ngũ sư tỷ và những người đi cùng rời khỏi quán rượu, chạy về phía nơi phát ra tiếng động.
Mà ở trên lầu của một tửu lâu bên cạnh, một nữ nhân xinh đẹp nhàn nhã ngồi đó, mọi hành động của người Song Cực Lâu đều lọt vào mắt nàng.
Nàng uống cạn ly rượu trong tay, rồi chậm rãi nói với hai hộ vệ phía sau:
"Bắt hết cả hai nhóm lại. Nếu họ Tần và con quái vật không mặt kia vô dụng, thì vẫn còn đám người này làm con tin, không sợ Thẩm Nghịch không khuất phục."
"Vâng."
Một trong hai hộ vệ là Khang Dật, người còn lại là Phồn Chi đến từ Mục Châu, cũng là người có thiên phú chiến đấu cấp S.
Người ra lệnh đương nhiên là Bùi Tịch.
Khang Dật và Phồn Chi vừa nhận lệnh, vừa ngẩng đầu lên thì không khí đột nhiên thay đổi.
Bùi Tịch cũng nhận ra nguy hiểm bất ngờ từ phía sau, đang định đứng dậy thì bị một khẩu súng chĩa vào đầu.
Động tác của nàng dừng lại.
Khang Dật và Phồn Chi lập tức rút vũ khí, người cầm súng lên tiếng:
"Muốn nàng chết thì cứ việc động thủ."
Là Tằng Khuynh Lạc.
Khang Dật tò mò, một tiểu cô nương có thiên phú chiến đấu chỉ cấp B, làm thế nào có thể lặng lẽ xuất hiện mà không ai hay biết?
Hắn không biết rằng, một chân của Tằng Khuynh Lạc là chân máy móc cấp S do Thẩm Nghịch chế tạo riêng cho nàng, có khả năng tiềm hành hoàn hảo.
Khang Dật và Phồn Chi âm thầm trao đổi ánh mắt.
Tằng Khuynh Lạc: "Lùi ra phía sau."
Ánh mắt Bùi Tịch hơi dao động, sau đó dựa vào lòng Tằng Khuynh Lạc, tự tin cười nói:
"Ngươi còn yêu ta không kịp, sao có thể giết ta chứ."
Rồi tiếp tục nói với Khang Dật và Phồn Chi: "Các ngươi đi bắt người......"
Còn chưa nói hết câu, Tằng Khuynh Lạc giơ báng súng lên đập mạnh vào đầu Bùi Tịch.
Bùi Tịch bị đánh đến choáng váng, trước mắt tối sầm, trong cơn đau nhức ý thức tan rã, chỉ cảm thấy dòng máu ấm nóng từ trán chậm rãi chảy xuống, thấm ướt lông mi.
Lần này không hề khoan nhượng, là ra tay tàn nhẫn.
Khang Dật vội vàng hô "Dừng tay", cùng Phồn Chi thu vũ khí về.
Bùi Tịch nhắm một mắt, khó tin nói: "Ngươi......"
Tay cầm súng của Tằng Khuynh Lạc run rẩy.
Thật nực cười.
Người này khiến nàng ngày đêm tơ tưởng, đau khổ suy nghĩ nên tiến hay nên lùi.
Khi nàng phát hiện Nữ đế Huyền Nhật quốc đi về phía nàng ấy, còn ngây thơ cho rằng Tần Vô Thương muốn làm hại nàng, bất chấp tất cả muốn đi cứu nàng.
Kết quả, nàng nhìn thấy gì?
Nàng thấy Tần Vô Thương đang bí mật mưu đồ với nàng ấy.
Khoảng cách quá xa, không nghe rõ kế hoạch của họ, chỉ thấy họ nói chuyện với nhau rất vui vẻ, còn vẽ mấy tấm bản đồ địa hình.
Lúc đó trong đầu Tằng Khuynh Lạc như có tiếng nổ lớn, toàn thân như ngâm trong nước đá.
Nàng tận tai nghe thấy đám hộ vệ kia gọi Bùi Tịch là "Điện hạ".
Tất cả bí mật, niềm vui và hạnh phúc vừa mới nhen nhóm trong lòng nàng, trong nháy mắt biến thành những con quái vật dữ tợn, cười nhạo sự si tâm vọng tưởng và ngu xuẩn của nàng.
Ý thức của Bùi Tịch dần dần hồi phục, cổ họng bị Tằng Khuynh Lạc siết chặt, họng súng vẫn dí sát đầu nàng.
Tí tách, tí tách......
Là tiếng máu nhỏ xuống đất.
Nàng vậy mà lại đánh mình?
Ngoài dị thú ra, nàng chưa từng bị ai đối xử thô bạo như vậy.
Tằng Khuynh Lạc siết chặt hơn họng súng, chĩa lệch đầu Bùi Tịch.
Một lần nữa cảnh cáo hai hộ vệ.
"Đây là lần cuối cùng ta nói. Không muốn Lý Cực chết thì lùi ra phía sau."
Chú thích:
"Tiềm hành"(潜行) có nghĩa là di chuyển một cách lặng lẽ, ẩn nấp để tránh bị phát hiện.