Thẩm Nghịch cưỡi ngựa, lao vào sâu trong hẻm núi.
Khói súng vẫn còn phía trước, một đường dốc xuống dưới, chạy đến khúc quanh, phía trước còn chưa thấy cảnh tượng tươi đẹp, bỗng nhiên hai lưỡi rìu lớn nghênh diện bổ tới.
Thẩm Nghịch: ?!
Thẩm Nghịch còn chưa kịp phản ứng, rìu đã gào thét xuyên qua ngực nàng.
Cơn đau xé rách cơ thể như sóng triều ập thẳng vào lòng nàng, lan tràn mênh mông trong ý thức, kinh hoàng khiếp vía.
Thẩm Nghịch vội vàng sờ lên người.
Cơ thể không có bất kỳ thay đổi nào, nàng không bị thương.
Da thịt chưa bị tổn hại, cho nên, đây rất có thể là chuyện mà Biên Tẫn đã từng gặp phải, dùng cảm thụ trừu tượng giấu sâu trong cảnh trong mơ, bao trùm cả hẻm núi.
Sẽ không làm Thẩm Nghịch bị thương, nhưng có thể đồng cảm như chính mình cũng bị.
Đao thương, tia chớp loang loáng bổ xuống thân nàng, tiếng gào thét vẫn còn văng vẳng bên tai.
Đi dọc theo con đường dẫn vào sơn cốc, là một con đường nhuốm đầy những trận chém giết tàn bạo và máu tanh.
Những gương mặt quen thuộc, đáng quý, những cuộc gặp gỡ thoáng qua như bèo nước...... Tất cả những hình ảnh mơ hồ ấy, cuối cùng đều biến thành cát bụi khó nắm bắt, trượt dài trên làn da.
Đây đều là những mảnh ký ức trong cuộc đời chinh chiến của Biên Tẫn, hội tụ thành ngọn gió cô độc trong sơn cốc, thổi rối mái tóc dài của Thẩm Nghịch.
Dù là cái nóng mùa hè hay cái lạnh giá buốt, dù là sự tịch mịch hay niềm vui, Biên Tẫn luôn giống như một lữ khách vội vã.
Bắc Cảnh không phải là quê hương của nàng, dù mang theo nỗi đau, sự mệt mỏi và kiệt sức, nàng vẫn mở to mắt, chống chọi đến giây phút tỉnh táo cuối cùng.
Tỉnh táo để nói với chính mình, không thể chết được.
Chết ở nơi đất khách quê người, hồn sẽ khó mà trở về cố hương.
Nàng muốn sống sót trở về, bởi vì ở nhà vẫn còn có người đang chờ đợi nàng.
Thoát khỏi vòng xoáy tử thần, cuối cùng Thẩm Nghịch cũng đến được nơi sâu thẳm của sơn cốc. Nàng nằm trên lưng ngựa, tay ôm chặt lấy ngực, mồ hôi lạnh tuôn rơi.
Nỗi chua xót và tịch liêu kéo dài, sự tuyệt vọng và thống khổ giữa ranh giới sinh tử, giày vò trái tim nàng, khiến nàng khó thở.
Trở về từ địa ngục tàn khốc như vậy, thế giới nội tâm của nàng vẫn thanh khiết và tươi đẹp đến thế.
Nhịp tim đập nhanh khó chịu mãi vẫn chưa thể bình ổn, không có thời gian để điều chỉnh, Thẩm Nghịch ngồi dậy cưỡi ngựa, rong ruổi trong sơn cốc, tìm kiếm khắp nơi có thể dò xét.
Bên trong sơn cốc khói thuốc súng chưa tan, mùi máu tươi nồng đậm xộc vào mũi, nhưng không thấy hài cốt.
Thẩm Nghịch đảo vài vòng, không thể tìm thấy manh mối nào liên quan đến đoạn ký ức ba năm kia.
Vốn tưởng rằng sẽ có chút ám chỉ về Huyền Nhật quốc, không chừng sẽ đột nhiên từ đâu đó nhảy ra một Tần Vô Thương hoặc nữ nhân không mặt, kết quả là, chẳng có gì cả.
Ngược lại có một số loài thực vật xinh đẹp và động vật đáng yêu mà nàng chưa từng thấy trong thực tế.
Những chiếc lá chuối tây trong suốt khổng lồ giúp Thẩm Nghịch xua tan khói súng, những chú gấu nhỏ mang mật ong đến cho nàng...... Một đường đều có các loại động thực vật hộ tống, chăm sóc nàng.
Ngay cả Thiên tử của Đế quốc cũng chưa chắc có đãi ngộ này.
Thẩm Nghịch thậm chí không muốn rời đi.
Về mặt thời gian, nửa canh giờ hẳn là đã đến từ lâu, nhưng nàng vẫn còn lang thang trong giấc mộng của Biên Tẫn.
Hồi tưởng lại những gì mình đã trải qua trong giấc mơ, nàng cảm thấy thời gian trong mộng dường như luôn trôi qua quá chậm.
Có đôi khi cảm giác như đã mơ một giấc mơ rất dài, nhưng khi tỉnh dậy thì ngoài đời thực chỉ mới chợp mắt một lát.
Thẩm Nghịch không chắc thời gian trong thế giới thực đã trôi qua bao lâu rồi, nhưng vì cảnh trong mơ vẫn chưa "đuổi" nàng ra ngoài, nàng liền tiếp tục khám phá.
Dãy núi này chứa đựng những ký ức không mấy vui vẻ, phần lớn đều liên quan đến chiến tranh.
Sau khi dạo qua một vòng, xác định không còn gì để khám phá thêm, Thẩm Nghịch rời khỏi dãy núi và tiến vào một khu rừng rậm.
Cây cối trong khu rừng này rất cao, rậm rạp, nhìn không thấy đỉnh.
Dưới tán cây là thảm thực vật rậm rạp, giữa các loại thực vật nhiệt đới, từng cụm nấm không tên nổi bật.
Những cây nấm này có màu sắc vô cùng tươi đẹp, cảm giác chỉ cần một cây nhỏ cũng có thể độc chết mười Thẩm Nghịch.
Thẩm Nghịch đi ngang qua chúng, những chiếc đầu tròn tròn của chúng tụ tập lại với nhau, lắc lư về phía Thẩm Nghịch, dường như tò mò đánh giá nàng.
Khu rừng này thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng suy nghĩ kỹ thì có chút đáng sợ.
Mỗi cây đều lớn lên giống hệt nhau, ngay cả hoa văn trên cây cũng không có gì khác biệt, như thể từ một cây được sao chép ra cả một khu rừng.
Đi mãi Thẩm Nghịch thực sự bị lạc, bởi vì nàng lại nhìn thấy những cây nấm nhỏ vừa tò mò quan sát mình.
Thẩm Nghịch xoay người hai vòng, vẫn trở lại điểm xuất phát.
Khu rừng xui xẻo này dường như được tạo ra chuyên để mê hoặc người khác, giống hệt như sư tỷ luôn giấu kín mọi chuyện trong lòng, ai đến cũng đều bị xoay mòng mòng.
Nhưng dọc đường đi nàng đều được thiên vị, nơi này rõ ràng rất hoan nghênh nàng.
Vậy thì cũng không khó hiểu khi đột nhiên xuất hiện một con vật nhỏ giúp nàng dẫn đường.
Thẩm Nghịch xuống ngựa, ngồi nghỉ một lát dưới đất.
Vừa ngồi xuống, thị giác thay đổi, phát hiện giữa những cụm nấm có một tia sáng màu lam nhạt.
Thẩm Nghịch tò mò, muốn xem bên trong là gì, vừa đến gần, những cây nấm vốn mềm mại mượt mà phình to ra, đột nhiên b.ắn ra những chiếc gai nhọn hoắt.
Gai nhọn bao phủ toàn bộ tán nấm, trông như thể ai đến gần cũng sẽ bị đâm thủng.
Thẩm Nghịch "Hừ" một tiếng.
"Giống hệt sư tỷ, lòng phòng bị quá nặng. Sờ nhẹ tí, ngươi làm sao vậy?"
Thẩm Nghịch vừa nói xong câu đó, phát hiện mình đang nằm trong phòng ngủ.
Thẩm Nghịch: ?
Biên Tẫn bên cạnh nghe thấy nàng nói chuyện, quay sang nhìn nàng.
Thẩm Nghịch:......
Không phải chứ, từ thế giới cảnh trong mơ ra mà không có một chút nhắc nhở nào sao?
Không nhắc nhở thì thôi đi, việc chuyển cảnh có cần phải đột ngột vậy không?
Câu nói đại nghịch bất đạo buột miệng thốt ra, đã bị Biên Tẫn nghe rõ mồn một.
Biên Tẫn: "Ngươi sờ cái gì?"
Thẩm Nghịch im lặng.
Nghi ngờ mô-đun liền cành chỉ là một sản phẩm dởm lừa người.
Nàng bây giờ mà đi tố cáo với Dân chính tư, chắc chắn sẽ phải xếp hàng dài.
Thẩm Nghịch: "Không có gì, chỉ là mấy cây nấm nhỏ, đáng yêu như sư tỷ, khiến người ta muốn đến gần."
Biên Tẫn: "Ồ, ta tin."
Thẩm Nghịch:......
Câu này nghe quen tai quá.
Biên Tẫn tò mò hỏi nàng: "Trong thế giới cảnh trong mơ của ta có nấm nhỏ sao?"
"Đâu chỉ có nấm nhỏ."
Thẩm Nghịch kể lại cho Biên Tẫn những gì mình đã thấy, đáng tiếc là thời gian quá ngắn, không tìm được ký ức đã mất.
Biên Tẫn hơi thở phào nhẹ nhõm.
Nghe ý tứ trong lời nói của Thẩm Nghịch, hẳn là không nhìn thấy gì không nên thấy.
Ngón trỏ của Biên Tẫn đặt lên thái dương đang đau nhức, uy lực tinh thần lực của Hạ Lan Trạc lớn hơn nàng tưởng, ngủ một lát cũng không giảm bớt, đau đầu vẫn rất rõ ràng.
Xoa xoa huyệt vị đang đau, Biên Tẫn dùng giọng điệu trấn an của trưởng bối nói:
"Không cần nản lòng, vốn cũng không nghĩ có thể thành công trong một lần. Đợi hai ngày nữa rồi vào lại là được."
Thẩm Nghịch: "Sao lại đau đầu? Vậy thì nên đợi thêm mấy ngày rồi vào lại đi."
"Không phải do vấn đề liên hệ cảnh trong mơ." Không đợi Thẩm Nghịch hỏi lại, Biên Tẫn nói tiếp, "Ta hoàn toàn không ngờ thế giới cảnh trong mơ của mình lại như ngươi nói."
Thẩm Nghịch: "Nếu không thì ngươi cảm thấy là dạng gì?"
Biên Tẫn nghĩ nghĩ nói: "Một người vô vị như ta, chắc là một mảnh hoang vắng."
"Sao có thể!"
Thẩm Nghịch không vui phản bác.
"Sao lại không thú vị hoang vắng chứ, rõ ràng là đẹp đến chết người. Hơn nữa tất cả động thực vật trong cảnh trong mơ của ngươi đều thích ta, mang đồ ăn cho ta, hộ tống ta, ta còn muốn ở lại đó không ra ngoài. Nói cũng kỳ lạ ha, thế giới cảnh trong mơ của sư tỷ sao lại thiên vị ta như vậy? Bản thân sư tỷ rõ ràng chỉ cảm thấy ta dùng tốt thôi."
Thẩm Nghịch nói năng sắc bén, Biên Tẫn không chống đỡ được, chỉ nói:
"Đầu có chút đau."
Thẩm Nghịch:......
Nói đi nói lại, chủ đề vẫn quay trở lại đúng không?
Việc chuyển chủ đề cũng thật cứng nhắc, Thẩm Nghịch suýt nữa bật cười.
Mọi thứ trong thế giới cảnh trong mơ đều trắng trợn thiên vị nàng, so với sư tỷ ngoài miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo này thành thật hơn nhiều.
Nàng nóng lòng muốn vào lại lần nữa, xem còn có bằng chứng nào cho thấy sư tỷ thích mình.
Đáng tiếc là vẫn còn thời gian làm lại.
Thẩm Nghịch quay lại xoa đầu cho Biên Tẫn.
Biên Tẫn vốn định nói không cần, chỉ là một chút khó chịu nhỏ thôi.
Thẩm Nghịch kiên trì muốn xoa bóp cho nàng.
"Nếu độ thân mật giảm xuống, thời gian khám phá cũng sẽ giảm theo. Tay nghề của ta không thoải mái sao?"
Biên Tẫn không thể phản bác, quả thật rất thoải mái. Ngón tay Thẩm Nghịch thon dài, ấn huyệt vị cũng rất chuẩn xác, mỗi lần đều có thể xoa đúng chỗ giảm bớt đau đớn.
Biên Tẫn nằm trên giường, cảm giác đau đớn từ từ biến mất, một cơn buồn ngủ lại ập đến.
"Bên Khuynh Lạc thì......"
"Ta sẽ chăm sóc tốt cho nàng, ngươi cứ yên tâm ngủ."
Lời Thẩm Nghịch chắc chắn khiến Biên Tẫn rất yên tâm.
Nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Nghịch nhìn khuôn mặt đang ngủ của nàng, yên tĩnh, đôi môi hơi cong lên, trông rất dễ thương.
Khác hẳn với vẻ lạnh lùng xa cách ngàn dặm khi tỉnh táo.
Thẩm Nghịch không khách khí chọc vào mũi Biên Tẫn.
Nói cái gì mà khai thông mô-đun liền cành thì không cần thân mật.
Thế giới trong mơ của ngươi rõ ràng thích ta như vậy.
Sư tỷ, ngươi đúng là một kẻ lừa đảo.
Có chút tức giận, nhưng nghĩ đến Biên Tẫn trong lòng rõ ràng là yêu thương mình, lại khó kiềm lòng mà rung động.
Hôn lên cánh môi Biên Tẫn, chỉ định hôn nhẹ vài cái rồi rời đi.
Không ngờ, Biên Tẫn đang ngủ mơ cảm nhận được hơi thở của Thẩm Nghịch, đôi môi đã được huấn luyện kia theo bản năng hé mở, đón nhận lưỡi của Thẩm Nghịch, như có như không quấn lấy, vụng về đáp lại nụ hôn.
Thẩm Nghịch bị làm cho trong lòng nóng bừng.
Lại sợ đánh thức sư tỷ, chỉ có thể kiềm chế, không dám hôn quá sâu.
Sư tỷ lúc ngủ, thành thật hơn nhiều so với lúc tỉnh.
......
Luôn ở bên Biên Tẫn, cho đến khi Biên Tẫn ngủ say, Thẩm Nghịch mới đứng dậy đến phòng làm việc xem Tằng Khuynh Lạc thế nào.
Tất cả các triệu chứng của Tằng Khuynh Lạc đều bình thường, hệ thống dự đoán thời gian ngủ sâu là một canh giờ, dự kiến sẽ tỉnh hoàn toàn sau ba canh giờ.
Tính từ đêm qua đến giờ mặt trời lại sắp lặn, tính ra Thẩm Nghịch chỉ ngủ chưa đến một canh giờ, trên người còn có thương tích, động một chút là rát đau.
Nàng dặn dò Vạn cô cô chú ý phòng làm việc, nếu Tằng Khuynh Lạc tỉnh thì đưa nàng ấy đến phòng khách đã được dọn dẹp, mấy ngày nay cứ ở lại Hầu phủ cho an toàn.
Vạn cô cô đáp lời, Thẩm Nghịch trở lại phòng ngủ, nằm xuống bên cạnh Biên Tẫn, từ phía sau ôm chặt nàng.
Vẫn có thể ôm lấy sư tỷ, sư tỷ vẫn ở bên cạnh, đây là một sự kiên định vượt lên trên tất cả.
Không ai biết được, khi nàng nhìn thấy Biên Tẫn mặc quần áo của mình rời đi, trái tim nàng đã trải qua cơn đau đớn tột cùng và sự hoảng loạn đến nghẹt thở.
Những cơn đau do dao, cưa, búa rìu chém vào thân thể trong giấc mộng của Biên Tẫn, lại một lần nữa cuộn trào trong lồng ng.ực Thẩm Nghịch.
Những chua xót, cô độc và kiên trì ấy, không còn là những liên tưởng trừu tượng, mà là những cảm xúc chân thật đang đè nặng trong lòng Thẩm Nghịch.
Nàng bước vào trái tim Biên Tẫn, chiêm ngưỡng những cảnh đẹp tuyệt trần trong tiềm thức nàng, nhận được ân huệ đặc biệt, đồng thời mang về một phần chân thật trong cuộc đời Biên Tẫn.
Dù là khổ đau hay ngọt ngào, đó đều là những tháng ngày nàng không thể tham dự vào.
Lấy đi một phần của nàng ấy, đặt vào trong lòng mình, chẳng phải như vậy hai người đã hòa làm một thể thống nhất rồi sao?
Nghĩ ngợi, giữa hai hàng lệ mông lung, độ thân mật cư nhiên tăng thêm một điểm.
Thẩm Nghịch:......
Được rồi.
Tạm thời cứ để biển hiệu của Cục Dân chính treo đó.
.
Chợ phía tây, phố Ngày Mai.
Giữa tiếng cãi cọ ồn ào trong quán rượu, nơi một góc khuất, có một nữ nhân lặng lẽ cúi đầu, chẳng nói một lời, chỉ lặng lẽ uống rượu.
Trước mặt Lý Cực đầy những ly rượu đổ nghiêng ngả, nàng đã có vài phần say, cả người lười biếng dựa vào sô pha, nhìn như đến tiêu khiển, nhưng ánh mắt không ngừng đánh giá những khách nhân ra vào xung quanh.
Đây là quán rượu mà trước đây nàng đã gặp Tằng Khuynh Lạc.
Nàng đã uống ở đây hơn một canh giờ.
Khang Dật và Phồn Chi ngồi ở một góc khác, vừa trải qua vụ bắt cóc, vẫn còn sợ hãi, suốt cả quá trình ánh mắt không dám rời khỏi Lý Cực nửa phần.
Sau khi điện hạ được cứu trở về, Khang Dật không dám hỏi nàng rốt cuộc đã bị họ làm gì, vì sao cổ bị siết đến sưng đỏ khó coi, khóe miệng cũng bị rách.
Tâm trạng Lý Cực không tốt, nhìn cách nàng đối xử với Hạ Lan Trạc là biết, trong lòng nàng có tức giận, không ai dám chọc vào nàng, chỉ có vài thị nữ giúp nàng thay thuốc đắp nước, nửa câu cũng không dám nói.
Vừa mới đỡ hơn một chút, liền nói muốn đến quán rượu này uống rượu, uống suốt cả đêm.
Khang Dật và Phồn Chi định dọn dẹp, nàng nói "Không cần".
Rồi gọi hết các loại rượu trong thực đơn của quán. Lý Cực thầm nghĩ, nếu Tằng Khuynh Lạc dám xuất hiện ở đây, nàng nhất định sẽ bắt nàng ấy đến trước mặt, hành hạ cho hả giận.
Những hình ảnh về cách lăng nhục Tằng Khuynh Lạc hiện lên trong đầu nàng hết lần này đến lần khác.
Cho đến khi Khang Dật đến nói: "Điện hạ......"
Lý Cực nheo đôi mắt say khướt, "Nàng đến?"
Khang Dật không biết "Nàng" mà Lý Cực nói là ai, do dự một chút rồi nói:
"Không phải, điện hạ, trời đã sáng rồi, quán rượu sắp đóng cửa, chúng ta về thôi."
Lý Cực:......
Lý Cực từ nhỏ đã uống rượu, lúc vui vẻ uống, lúc không vui cũng uống.
Khi viết chữ vẽ tranh thì càng uống thả cửa.
Đã rất lâu rồi nàng chưa say.
Đêm nay trở lại Đế quốc khách điếm, vậy mà ở trong phòng nôn mửa đến trời đất tối tăm.
Khang Dật và Phồn Chi ở bên ngoài canh giữ, các thị nữ cũng không dám rời nửa bước, nhìn nhau lo lắng.
Lý Cực nôn đến lục phủ ngũ tạng đảo lộn, đến khi nào trở lại giường cũng không nhớ rõ.
Trong cơn mơ màng hỗn loạn toàn là hình ảnh của Tằng Khuynh Lạc, muốn bắt lấy nàng, mỗi lần vươn tay đều hụt.
Thật phiền phức.
Nàng là thứ gì? Dám đối với ta như vậy.
Thật phiền......
......
Khang Dật thức trắng một đêm, sáng sớm nghe thấy tiếng động truyền ra từ trong phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa nhìn vào.
Lý Cực không biết tỉnh từ lúc nào, khoác áo choàng, đang ngồi xổm trước bàn cầm bút vẽ loạn.
Dưới chân rơi vãi rất nhiều bức tranh đã vẽ xong, một vài bức, tất cả đều là hình ảnh những con chim sẻ bị trói chặt, bị cầm tù, bị nắm chặt trong lòng bàn tay nữ nhân.
Hết bức này đến bức khác, Lý Cực không nói một lời, mu bàn tay nổi gân xanh, mặc kệ mực dính đầy người.
Khang Dật không dám quấy rầy nàng, ánh mắt lập lòe, sau đó đóng cửa lại.
.
Nghỉ ngơi hai ngày, vết thương trên người Đệ Ngũ Khuyết đã khỏi bảy tám phần.
Hôm đó nàng đang xem cuốn thoại bản mà Hạ Lan Trạc mua về cho nàng, bỗng nhiên có linh cảm, ném cuốn thoại bản đi, nằm lên đùi Hạ Lan Trạc, lập tức gửi yêu cầu trò chuyện cho Thẩm Nghịch.
Vừa kết nối được, Đệ Ngũ Khuyết đã hưng phấn nói: "Ta nghĩ ra một kế hoạch tuyệt vời! Nhất định có thể thuận lợi đột phá nơi 'Ngươi hiểu'!"
Thẩm Nghịch đang thử nghiệm xem nhiệt độ cao đến mức nào có thể đốt cháy cánh tay cụt của nữ nhân không mặt.
Tạm dừng công việc, đẩy kính bảo vệ mắt lên trán.
Thẩm Nghịch biết nơi "Ngươi hiểu" mà nàng nói là gì.
Vùng cấm của Viện Nghiên Cứu Phát Minh Tối cao.
Gần đây Thẩm Nghịch luôn tâm niệm hai việc, một là ký ức của Biên Tẫn, hai chính là vùng cấm này.
Thẩm Nghịch nói: "Ngươi cứ đến phủ ta, gặp mặt rồi nói."
Đệ Ngũ Khuyết: "Được!"
Đệ Ngũ Khuyết vừa định tắt máy, Thẩm Nghịch bên kia nghe thấy Biên Tẫn nói gì đó, "À" một tiếng, ánh mắt quay lại, nói với Đệ Ngũ Khuyết:
"Cùng Hạ nữ lang cùng nhau đến đây đi. Lúc trước ngươi không phải nói đầu óc nàng rất tốt sao, có thời gian thì đến đây nói chuyện phiếm."
Đệ Ngũ Khuyết ngẩng đầu hỏi Hạ Lan Trạc: "Đi không?"
Lúc này Hạ Lan Trạc đang uống rượu táo, mỉm cười, dùng tay đeo găng sờ đầu Đệ Ngũ Khuyết.
Tóc Đệ Ngũ Khuyết rất nhiều và dày, sờ vào rất thích.
Hạ Lan Trạc biết, đây là cái bẫy mà Biên Tẫn giăng ra, muốn gặp mặt thử lòng.
Đi sao, không biết có thể toàn mạng trở về không.
Không đi sao, về sau cánh cửa phủ Tĩnh An hầu e là sẽ vĩnh viễn đóng lại với nàng.
Hạ Lan Trạc nhấp một ngụm rượu.
Đúng là một màn Hồng Môn Yến.
Chú thích:
Hồng Môn Yến" (鸿门宴) bắt nguồn từ điển tích lịch sử Trung Quốc, chỉ bữa tiệc do Hạng Vũ bày ra để ám sát Lưu Bang nhưng cuối cùng thất bại. Từ đó, "Hồng Môn Yến" trở thành một điển cố chỉ một bữa tiệc hay một tình huống tưởng như bình thường nhưng thực chất lại đầy nguy hiểm, âm mưu và sát khí rình rập.