Đồ ăn đã dùng xong, trà tiêu thực cũng được dọn lên.
Đệ Ngũ Khuyết đặc biệt hứng thú với nữ nhân không mặt, biết được thứ này lại là ma chủng do Nữ đế Huyền Nhật quốc luyện ra, nàng hít hà một hơi.
Đệ Ngũ Khuyết: "Chiến lực của nữ nhân không mặt đối với những người có thiên phú chiến đấu, tuyệt đối là một thứ vũ khí giết người hàng loạt siêu việt cấp S, Tần Vô Thương chỉ là một máy móc sư cấp S, làm sao nàng có thể chế tạo ra loại đồ vật này, lại còn có thể khống chế được?"
Thẩm Nghịch: "Nữ nhân không mặt chỉ là một bán thành phẩm, không có tư duy cũng không có mặt, chỉ có thể chấp hành nhiệm vụ, không biết nói cũng không biết tự hỏi. Nàng ta là ma chủng do Tần Vô Thương luyện ra."
Thẩm Nghịch chiếu cấu trúc của nữ nhân không mặt ra, nói về cấu tạo và đặc điểm của thứ này, những người khác ở đây đều không phải là máy móc sư, nghe xong cũng không hiểu gì.
Tằng Khuynh Lạc đan mười ngón tay vào nhau, vừa suy tư vừa nói:
"Vậy nên, thứ này không phải con người cũng không phải máy móc, là một đống, ừm, chất keo sinh học?"
Thẩm Nghịch: "Bề ngoài là chất keo, bên trong hẳn là cũng cần thứ gì đó giống như ngọc bích để điều khiển."
Nghe như vậy, mọi người đều có chút không tưởng tượng ra đó rốt cuộc là thứ gì.
Thẩm Nghịch tìm một số ví dụ tương tự dễ hiểu.
"Mọi người đều nhớ những chuyện xảy ra trong lịch sử tương lai nhiều thế hệ, khi trí tuệ nhân tạo cấp thấp vừa mới xuất hiện. Trí tuệ nhân tạo cấp thấp có thể viết văn, có thể vẽ tranh, thậm chí tạo ra các loại video phong cách. Khi đó phương pháp hệ thống sử dụng rất nguyên thủy, thông qua thu thập một lượng lớn tác phẩm, coi như dữ liệu huấn luyện, lấy ra đặc điểm rồi đưa vào mô hình mạng nơ-ron. Mô hình mạng nơ-ron này chính là bắt chước nơ-ron thần kinh não người, thông qua thay đổi dần dần tạo ra mô hình cụ thể. Sau khi huấn luyện hoàn thành, mô hình có thể dựa vào mệnh lệnh đưa vào để tạo ra các tác phẩm phong cách tương tự."
Thẩm Nghịch nghĩ nghĩ, lại nói: "Ừm, có lẽ không thể gọi là tác phẩm, chỉ là một loại bắt chước sau khi học sâu."
Thẩm Nghịch vừa nói như vậy, Biên Tẫn nhớ ra.
Biên Tẫn nói: "Ta nhớ rồi, lúc đó tranh vẽ của trí tuệ nhân tạo luôn vẽ không tốt bàn tay, thừa một ngón tay hoặc thiếu một ngón, hoặc là cách dùng tay không đúng, giống như trí tuệ nhân tạo không thể hiểu được logic sử dụng tay của con người, cho nên không thể miêu tả chính xác. Chẳng phải giống với ma chủng do Tần Vô Thương luyện ra sao."
Ma chủng của Tần Vô Thương có cánh tay máy móc phụ trợ, còn tay và vũ khí của nữ nhân không mặt thì dứt khoát dính liền nhau.
Đều là bởi vì chúng không hiểu logic của bàn tay, không biết dùng tay.
Lời Thẩm Nghịch và Biên Tẫn nói khiến mọi người rùng mình.
Biên Tẫn đã giấu một số suy đoán của nàng về Lý Nhược Nguyên mà nàng đã trao đổi với Thẩm Nghịch trước đó, không nói ra trước mặt mọi người.
Những nét chữ xấu xí của Lý Nhược Nguyên, đến cả cầm đũa cũng không biết, đúng là đặc điểm của ma chủng.
Nếu nói ma chủng Lý Nhược Nguyên là do sư tỷ của Tần Vô Thương luyện chế, kỹ thuật luyện ma chủng của sư tỷ Tần Vô Thương còn giỏi hơn Tần Vô Thương, cho nên càng thông minh, càng sống động, vậy thì hợp lý.
Mọi chuyện về Lý Nhược Nguyên đều rất quan trọng, là con át chủ bài quan trọng, tạm thời không để Hạ Lan Trạc biết được.
Hạ Lan Trạc hiển nhiên cũng rất hứng thú với ma chủng.
Hạ Lan Trạc nói: "Vậy nên, nguyên lý luyện ma chủng của Tần Vô Thương tương đồng với trí tuệ nhân tạo cấp thấp trong tương lai nhiều thế hệ, cũng là thông qua thu thập một lượng lớn dữ liệu mục tiêu, học sâu, luyện ra mô hình có độ tương tự cao với mục tiêu. Nàng gọi đó là ma chủng."
Thẩm Nghịch bổ sung: "Dữ liệu này rất có thể là thông tin gen."
Tằng Khuynh Lạc xoa xoa cánh tay nói: "Kỹ thuật này hẳn là đã rất thành thục rồi, vậy mà chưa từng nghe qua. Ma chủng và người máy móc không giống nhau, người máy móc là chế tạo ra, còn loại ma chủng này giống như là...... đánh cắp gen của người, luyện ra một người khác vô cùng giống."
Đệ Ngũ Khuyết: "Khó trách Tần Vô Thương có thể tạo ra thứ có sức mạnh tương đương với Biên Tẫn, hóa ra là đang luyện ma chủng."
Đệ Ngũ Khuyết vuốt cằm suy tư.
"Vậy tại sao lại cố tình không tạo ra mặt?"
Thẩm Nghịch nhớ lại Biên Tẫn đột nhiên xuất hiện đêm đó, hơi thở sống động không gì sánh được, khiến nữ nhân không mặt trở nên giống như một miếng giẻ lau xám xịt.
Thẩm Nghịch nói: "So với các bộ phận khác trên cơ thể người, khuôn mặt là khó làm nhất. Cứ nhìn người máy móc hiện tại mà xem, đã rất giống người thật, nhưng chỉ cần nhìn kỹ, đặc biệt là khi so sánh với người thật, vẫn có thể nhận ra sự gượng gạo. Khuôn mặt của máy móc thương mại và gia dụng đều rất cứng đờ, quân dụng thì đơn giản là không chú trọng hình thức. Loại người như Tần Vô Thương làm ra thứ dựa trên người khác, còn cần mặt mũi gì chứ."
Đệ Ngũ Khuyết nhìn về phía Biên Tẫn, "Tần Vô Thương luyện ma chủng cho chính mình thì rất tiện, muốn dữ liệu gì thì tự thu thập là được. Vậy nữ nhân không mặt thì sao? Cũng thu thập dữ liệu của ngươi sao?"
Đệ Ngũ Khuyết hỏi quá trực tiếp, dưới bàn, đầu gối Hạ Lan Trạc khẽ chạm vào đùi nàng.
Đệ Ngũ Khuyết:......
Đúng rồi, trước đây không thiếu lời đồn về Biên Tẫn và Tần Vô Thương, sao nàng lại buột miệng nói ra chủ đề nhạy cảm như vậy.
Biên Tẫn thì không để ý.
Tần Vô Thương thông qua ma chủng của mình gây sóng gió ở thành Trường An, Biên Tẫn đã gặp hai lần, đại khái cũng hiểu được bản tính người này.
Nàng tuyệt đối không thể có liên quan tình cảm với Tần Vô Thương.
Những năm này Biên Tẫn đã trải qua quá nhiều sinh tử, lúc trẻ bị người ta chém một nhát dao cũng phải trả lại mười nhát. Bây giờ chỉ cảm thấy còn sống là tốt rồi, cũng không để ý một hai lần thất bại.
Biên Tẫn nói thẳng: "Có lẽ trong ba năm ta mất trí nhớ, đã trở thành vật thí nghiệm của Tần Vô Thương. Trong những thí nghiệm lặp đi lặp lại của nàng, đã luyện thành nữ nhân không mặt có sức mạnh tương đương với ta."
Nàng vừa nói xong, mọi người đều im lặng.
Biên Tẫn ngược lại an ủi mọi người.
"Hiện giờ chúng ta đã biết được thủ đoạn của Tần Vô Thương, thì cũng có thêm một tầng phòng bị, sau này đừng để nàng bắt được rồi luyện ra loại ma chủng tương tự là được."
Mọi người:......
Vốn dĩ không nghĩ đến chuyện này, bị Biên Tẫn nói vậy thì da đầu đều tê rần.
Thẩm Nghịch đã từng đến thế giới trong mơ của Biên Tẫn, được hưởng rất nhiều lợi ích, hiện tại tâm thái của nàng rất ổn định.
Bất quá ổn định thì ổn định, có thể sớm ngày tự tay đâm chết Tần Vô Thương kẻ tâm thần đó thì đương nhiên càng tốt.
Thẩm Nghịch hỏi Đệ Ngũ Khuyết: "A Khuyết, ngươi có hỏi Tiểu cô cô của ngươi về chuyện của sư tỷ Tần Vô Thương không?"
Đệ Ngũ Khuyết nói: "Ta đã liên lạc với nàng rồi, nhưng Tiểu cô cô ta thích nhất là đi du ngoạn khắp nơi, gần đây không biết chạy đến chỗ nào rồi, mười ngày cũng chưa chắc liên lạc với nhà một lần. Lần trước nói chuyện với nàng thì nàng không trả lời, ta đã gửi tin nhắn cho nàng rồi. Nàng thấy thì sẽ trả lời thôi."
Thẩm Nghịch: "Được, chờ tin tức của nàng."
Trà được thay mới, mọi người bắt đầu bàn luận kế hoạch đột nhập vào vùng cấm.
Vốn là Vạn cô cô đến đưa trà bánh, nhưng hôm nay bàn chuyện cơ mật, càng ít người biết càng ít nguy hiểm, nên đổi thành Thẩm Nghịch tự mình đi lấy.
Thẩm Nghịch chồng mười cái khay lên nhau trở về, điêu luyện như đang biểu diễn tạp kỹ.
Đệ Ngũ Khuyết "Oa" một tiếng, "Tay của máy móc sư đúng là không giống người thường, làm được cả vậy sao?"
Đệ Ngũ Khuyết hoàn toàn không có ý gì khác, chỉ là có vài người lại hiểu sai.
Khi Thẩm Nghịch đặt đĩa điểm tâm mà Biên Tẫn thích trước mặt nàng, ánh mắt Biên Tẫn bị bàn tay của Thẩm Nghịch thu hút.
Những vệt nước làm ướt ga giường đêm đó, chính là chảy xuống từ mu bàn tay xinh đẹp này.
Phát hiện ánh mắt Biên Tẫn, động tác thu tay của Thẩm Nghịch chậm lại một nhịp.
Biên Tẫn chớp mắt, giả vờ như không có gì xảy ra, thu hồi ánh mắt.
Tim đập loạn nhịp hồi lâu.
Đêm đó lại thành ra như vậy......
Là lần đầu tiên, cũng nhất định là lần cuối cùng.
Nhịp tim của Biên Tẫn đập nhanh hơn bình thường rất nhiều, Thẩm Nghịch bên kia ôm ngực, lông mày hơi nghi hoặc.
Nhịp tim bất thường này đến quá đột ngột, giống như là từ người khác truyền vào lòng nàng.
Đúng là do Biên Tẫn truyền cho Thẩm Nghịch.
Trong mô-đun liền cành có một chức năng, gọi là "Cộng hưởng tình cảm".
Chức năng cộng hưởng tình cảm đúng như tên gọi, khi một trong hai người có tình cảm biến đổi, người còn lại sẽ sinh ra cộng hưởng vi diệu.
Lúc đau khổ thì truyền cho nhau cảm xúc, lúc rung động cũng vậy.
Tâm ý tương thông, có thể nói là không có bất kỳ riêng tư nào.
Biên Tẫn vốn không muốn mở.
Nhưng độ thân mật không thể giảm xuống, nếu không liên hệ cảnh trong mơ cũng sẽ bị rút ngắn, bất đắc dĩ, Biên Tẫn chỉ có thể đồng ý mở tất cả các chức năng của mô-đun liền cành.
Khi mở, Biên Tẫn còn lo lắng, những ý nghĩ quá mức nhiệt tình của Thẩm Nghịch có thể ảnh hưởng đến mình.
Không ngờ, Thẩm Nghịch còn chưa ảnh hưởng đến nàng, nàng đã liên lụy làm cho Thẩm Nghịch mệt mỏi.
Biên Tẫn vì nhớ lại sự phóng túng tột độ đêm đó mà nhiệt độ cơ thể tăng lên, trên trán Thẩm Nghịch cũng đổ một lớp mồ hôi nóng.
Thẩm Nghịch vừa lúc ngồi đối diện Tằng Khuynh Lạc, Tằng Khuynh Lạc thấy dáng vẻ nàng có chút kỳ lạ.
"Tiểu sư tỷ, nóng quá sao? Hệ thống điều hòa nhiệt độ này có thể giảm nhiệt độ một chút không?"
Thẩm Nghịch nói "Không sao", cầm vạt áo quạt gió.
Nàng đã đoán được là do cộng hưởng tình cảm gây ra.
Ánh mắt cầu cứu nhìn Biên Tẫn, muốn nàng nhanh chóng nghĩ cách, đừng để tim đập nhanh như vậy nữa.
Ai ngờ Biên Tẫn đang nhắm mắt, hoàn toàn không để ý đến nàng đang ở trong tình thế nước sôi lửa bỏng.
Thẩm Nghịch:......
Tính năng xui xẻo này bây giờ thì trực tiếp tắt đi.
Độ thân mật tăng thêm một.
Thẩm Nghịch:......
Được, chơi vậy đúng không.
Cảm giác sẽ bị đùa chết......
Biên Tẫn thả lỏng điều chỉnh hơi thở, khi cảm xúc lắng xuống, ý thức trở lại, nghe thấy Đệ Ngũ Khuyết đang thao thao bất tuyệt nói về kế hoạch kinh thiên động địa của nàng.
Đệ Ngũ Khuyết: "...... Chỉ cần lửa này cháy lên, họ tự nhiên sẽ mang thứ quan trọng nhất đi. Chúng ta không cần xông vào trong, chỉ cần ở bên ngoài chờ cướp đường là được."
Thẩm Nghịch chống cằm, dùng ánh mắt "Ngươi tỉnh rồi à" nhìn thủ phạm Biên Tẫn, ngoài miệng nói với Đệ Ngũ Khuyết:
"Đây là kế hoạch tuyệt diệu ngươi nói sẽ không sơ suất chút nào sao?"
Biên Tẫn đã không sao, mặt Thẩm Nghịch vẫn còn hơi ửng đỏ một cách không tự nhiên.
Đệ Ngũ Khuyết: "Sao vậy, có gì không đúng sao?"
Thẩm Nghịch vô tội bị liên lụy uống một cốc nước đá lớn, cố gắng dập tắt cơn nóng ran, nói:
"Thật ra thì không có gì. Chỉ là việc canh phòng của Viện Nghiên Cứu Phát Minh Tối Cao rất nghiêm ngặt, lửa này làm sao đốt? Ai đi đốt?"
Đệ Ngũ Khuyết: "Ừm......"
Hạ Lan Trạc tiếp lời Đệ Ngũ Khuyết.
"Dùng thuật thôi miên ngụy trang thành nhân viên vệ sinh lẻn vào Viện Nghiên Cứu Phát Minh Tối Cao, đặt mồi lửa, đến giờ thì châm lửa. Bất quá việc này yêu cầu Hầu quân làm một số mồi lửa có thể điều khiển từ xa, lại không dễ bị phát hiện."
Đệ Ngũ Khuyết mắt sáng lên, "Đúng vậy, ta chính là ý này."
Thẩm Nghịch tạm thời không nói gì, nhìn về phía Biên Tẫn.
Thật ra Thẩm Nghịch có chút không chắc chắn, vì sao Biên Tẫn cố ý muốn gọi Hạ Lan Trạc tham gia kế hoạch này.
Kế hoạch lần này là xâm nhập Viện Nghiên Cứu Phát Minh Tối Cao, nơi tuyệt mật, không cẩn thận là mất mạng.
Người đồng hành nhất định phải là người một nhà.
Tằng Khuynh Lạc thì khỏi phải nói, cùng một sư môn, Biên Tẫn đã từng chăm sóc nàng, tình cảm của nàng với Biên Tẫn rất sâu đậm, lại cùng Thẩm Nghịch vào sinh ra tử.
Còn Đệ Ngũ Khuyết, là hảo bằng hữu mà Thẩm Nghịch đã đổi bằng cả mạng sống.
Còn Hạ Lan Trạc thì sao, Thẩm Nghịch thậm chí còn không hiểu nhiều về bối cảnh của người này.
Quan hệ của Đệ Ngũ Khuyết và Hạ Lan Trạc phát triển đến mức này, cũng coi như là trong dự kiến.
Hạ Lan Trạc, Thẩm Nghịch biết không nhiều, chỉ biết vị Tiết độ sứ Mục Châu này là một nhân vật mới nổi trong quan trường xuất thân từ một nhánh của Hạ gia trong những năm gần đây.
Trước đây Đệ Ngũ Khuyết dựa vào chiến công, học thức và gia thế, vững vàng ngồi vào vị trí Tiết độ sứ Mục Châu.
Kết quả Hạ Lan Trạc xuất hiện trở thành lãnh đạo trực tiếp của nàng.
Chuyện này đặt vào người khác thì chắc chắn sẽ rất tức giận, Đệ Ngũ Khuyết tuổi trẻ khí thịnh, tài năng xuất chúng, vậy mà chỉ có thể làm Phó thủ của người khác.
Khi đó Thẩm Nghịch còn ở Mục Châu, vốn định an ủi Đệ Ngũ Khuyết, chuẩn bị tiệc rượu, nếu nàng có gì khổ sở thì đến chỗ hảo bằng hữu trút bầu tâm sự.
Kết quả đêm đó, chẳng thấy nàng buồn rầu gì, chỉ thấy nàng toàn nói về sự si mê với Hạ Lan Trạc.
Thẩm Nghịch: ?
Đệ Ngũ Khuyết hoàn toàn không có vì bị đoạt vị trí Tiết độ sứ mà có ý kiến gì với Hạ Lan Trạc.
Ngược lại còn bị mê mẩn đến thất điên bát đảo.
Hận không thể đem tất cả những từ ngữ tốt đẹp nhất đều đặt lên người Hạ Lan Trạc.
Lúc đó hai người này còn chưa ở bên nhau —— đừng nói là ở bên nhau, người ta Hạ Lan Trạc căn bản còn chưa từng liếc mắt nhìn nàng —— Thẩm Nghịch còn có thể nói vài câu chê bai.
Thẩm Nghịch: "Ngươi có biết vị đại nhân Tiết độ sứ của ngươi vừa nhìn đã biết là yêu tinh ngàn năm hóa thành hình người, thích nhất kiểu người gì không?"
Đệ Ngũ Khuyết: "Giống như ta?"
Thẩm Nghịch thành thật gật đầu.
Đệ Ngũ Khuyết đặc biệt vui vẻ, "Thật sự là giống như ta sao? Vì sao vậy?"
"Thiên kim thiếu tâm cơ, yêu tinh tỷ tỷ thích nhất."
Đệ Ngũ Khuyết:......
Hóa ra là đang nói nàng ngốc.
Lúc đó Thẩm Nghịch thuận miệng nói đùa, không ngờ lại thành sự thật.
Đệ Ngũ Khuyết từ đó trở thành một con chó nhỏ ngốc bị Hạ Lan Trạc sai khiến.
Hạ Lan Trạc muốn đến thành Trường An có việc, Đệ Ngũ Khuyết cũng tự mình tìm cớ, từ ngàn dặm xa xôi đi theo đến.
Sợ nàng đường đường là Tiết độ sứ không ứng phó được công việc, càng sợ nàng ở thành Trường An đất khách quê người bị người ức hiếp, nhất định phải đi theo phía sau, giúp nàng làm mọi việc ổn thỏa thì trong lòng mới yên tâm.
Lúc này Hạ Lan Trạc vẫn còn một số công việc chưa xong, nói là đang chờ người của Hộ Bộ trả lời kết quả báo cáo công tác, bảo Đệ Ngũ Khuyết về Mục Châu trước, nàng cũng không về, thế nào cũng phải đợi Hạ Lan Trạc xong việc rồi cùng nhau trở về.
Đệ Ngũ Khuyết từng vào sinh ra tử với Thẩm Nghịch, đối xử chân thành.
Cũng từng đồng tâm hiệp lực với Hạ Lan Trạc, ân ái mặn nồng.
Nhưng nói cho cùng, Thẩm Nghịch và Hạ Lan Trạc chưa từng cùng nhau trải qua sóng gió, chỉ có đêm đó ra tay giúp đỡ.
Liên hợp với Hạ Lan Trạc, là có nguy hiểm.
Nhưng Biên Tẫn đã bảo nàng đến, đều có mưu tính.
Quả nhiên, Biên Tẫn nghe xong lời Hạ Lan Trạc, tán thành nói:
"Là một cách hay. Hầu quân, mồi lửa không thành vấn đề chứ."
Thẩm Nghịch: "Chuyện này đơn giản."
Biên Tẫn gõ nhịp, "Được, vậy đợi Hầu quân làm xong mồi lửa, chúng ta sẽ định thời gian cụ thể."
Ăn uống no say, kế hoạch cũng đã định, Đệ Ngũ Khuyết và Hạ Lan Trạc rời khỏi Hầu phủ, Tằng Khuynh Lạc cũng đi tắm.
Thẩm Nghịch hỏi Biên Tẫn: "Có phải ngươi đang thử Hạ Lan Trạc không?"
Biên Tẫn: "Vì sao lại nghĩ vậy?"
"Thử xem Hạ Lan Trạc có phải là người đã cứu Lý Cực ngày hôm đó không? Nàng có phải là mưu sĩ của Lý Cực không?"
Biên Tẫn đoán là không thể giấu được Thẩm Nghịch, nhưng không ngờ nhanh như vậy đã bị nàng nhìn thấu.
Biên Tẫn: "Tạm thời vẫn chưa xác định."
Thẩm Nghịch: "Ngươi là muốn xem, Hạ Lan Trạc có đưa chuyện này báo lại cho Lý Cực không, coi đây là cái bẫy, dụ Lý Cực xuất hiện, rồi bắt gọn?"
Biên Tẫn: "Ta đúng là có kế hoạch như vậy."
Hạ Lan Trạc và Đệ Ngũ Khuyết trở lại Đế quốc khách điếm.
Hạ Lan Trạc nhận được tin nhắn, lấy cớ có việc công ra ngoài lên lầu, đến tầng cao nhất, báo cáo kế hoạch của Biên Tẫn và những người khác cho Lý Cực.
Lý Cực say rượu nhiều ngày, sau khi nôn ra máu đêm qua thì hôm nay nghỉ ngơi, không uống rượu nữa, sáng sớm đã dậy vẽ tranh đến giờ.
Khi Hạ Lan Trạc nói chuyện, nàng đang hết sức tập trung vẽ đường nét.
Sau khi Hạ Lan Trạc nói xong kế hoạch của Thẩm Nghịch và những người khác, phân tích:
"Biên Tẫn cố ý báo cho ta kế hoạch, là muốn thông qua miệng ta dụ điện hạ xuất hiện. Nếu điện hạ ra tay, không chỉ có khả năng rơi vào bẫy của họ, mà còn khiến Biên Tẫn xác định là ta đang truyền tin tức."
Lý Cực chống cằm, không ngẩng đầu, tỉ mỉ vẽ xong khuôn mặt mỹ nhân trong tranh.
"Yên tâm, ta sẽ không xuất hiện. Sẽ có người khác lập công chuộc tội."
Hạ Lan Trạc cúi đầu không nói.
Xem ra Lý Cực vẫn muốn dùng con bài Tần Vô Thương.
Lúc này, tại Tĩnh An Hầu phủ.
Biên Tẫn buông khăn che mặt, tiếp tục nói với Thẩm Nghịch:
"Nhưng Lý Cực vừa mới bị bắt, bây giờ chắc chắn là chim sợ cành cong, sẽ không dễ dàng xuất hiện."
Đầu óc Thẩm Nghịch vừa chuyển, đã hiểu.
"Nếu Lý Cực sẽ hợp tác với Tần Vô Thương, có lần một thì sẽ có lần hai. Nếu là ma chủng của Tần Vô Thương đến, trực tiếp bắt trói ném đến Viện Nghiên Cứu Phát Minh Tối Cao, nghiên cứu phát minh ra thứ gì đều tính lên đầu nàng. Nếu là nữ nhân không mặt đến, bắt về rồi hủy diệt nghiên cứu."
Thẩm Nghịch cười, nói tiếp: "Như vậy cũng tốt, chỉ cần làm cho Tần Vô Thương quấy phá Viện Nghiên Cứu Phát Minh Tối Cao, rồi quay lại tung video Khuynh Lạc nhìn thấy nàng và Lý Cực mưu đồ bí mật lên mạng, Lý Cực sẽ trở thành bia chỉ trích của mọi người. Cái danh phản quốc này nàng phải gánh cho tốt."
Biên Tẫn cười nhạt, nàng biết mỗi bước Thẩm Nghịch đều đoán được.
Trên đời này e là không còn ai hiểu nàng như Thẩm Nghịch.
Thẩm Nghịch quay người lại, bỗng chốc phát hiện có ai đó ở rất gần.
Biên Tẫn dời mắt, lùi lại một bước.
Thẩm Nghịch mím môi, quả nhiên vẫn trốn tránh nàng.
Người thì tránh được, mộng thì không trốn được.
Thẩm Nghịch nằm xuống giường, đôi mắt xinh đẹp nhìn Biên Tẫn:
"Thời gian làm lại đã đến, đêm nay để ta tiếp tục vào trong mộng của ngươi nhé."
......
Lý Cực vẽ xong mặt mỹ nhân, ngước mắt hỏi Hạ Lan Trạc: "Chuyện ta bảo ngươi làm đã làm xong chưa?"
Hạ Lan Trạc: "Điện hạ muốn xóa ký ức của nàng, ta đã xóa khỏi mô-đun ký ức của Tằng Khuynh Lạc. Nhưng để không bị nàng phát hiện, chỉ có thể khiến nàng không thể lấy ra phát tán ra ngoài, bản thân nàng vẫn chưa quên."
Lý Cực buông bút, nở nụ cười ngọt ngào với Hạ Lan Trạc.
"Vậy là được rồi. Ta không muốn giống như Biên Tẫn, mang tội phản quốc. Dù sao lòng dân cũng không dễ gì lấy được. A Trạc, ngươi thật giỏi."
Nàng cầm lấy bức tranh vừa vẽ xong, mở ra cho Hạ Lan Trạc xem.
"Giống không giống, có thích không?"
Nữ nhân trong tranh là A Ban.
Lý Cực quả thực rất có linh khí hội họa, A Ban dưới ngòi bút của nàng sống động như thật, xuyên qua trang giấy nhìn Hạ Lan Trạc cười.
"Tặng cho ngươi." Lý Cực nói, "Ngươi lại đây lấy."
Không khí lập tức trở nên vi diệu.
Khang Dật và Phồn Chi vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ và cửa ra vào, nghe thấy Lý Cực nói vậy cũng quay người lại.
Hạ Lan Trạc im lặng một lát, bước lên trước, dùng tay đeo găng cầm lấy bức tranh cuộn tròn.
Ngay khi nàng sắp chạm vào bức tranh, tay Lý Cực động đậy.
Đầu ngón tay Hạ Lan Trạc hơi co lại.
Ngay sau đó, bàn tay mềm mại của Lý Cực đặt lên mu bàn tay Hạ Lan Trạc.
Lý Cực nhẹ giọng nói: "Lần trước ta có chút tức giận, ra tay hơi nặng. Ta xin lỗi ngươi, đừng để bụng ta."
Môi Hạ Lan Trạc mất tự nhiên căng thẳng, sau đó nói:
"Thuộc hạ sẽ không để bụng."
Lý Cực cách găng tay véo nhẹ xương ngón tay Hạ Lan Trạc.
"A Trạc của ta ngoan nhất. Đi đi, về bồi Đệ Ngũ muội muội của ngươi đi."
Hạ Lan Trạc cuộn tròn bức tranh lại, khi sắp rời đi thì Lý Cực đột nhiên nói thêm một câu:
"Đệ Ngũ muội muội của ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, nghe nói thiên phú dị bẩm, rất lợi hại. Dù sao ngươi và nàng cũng chỉ là quen biết bình thường, nàng chắc vẫn tin tưởng ngươi. Ngươi đi thôi miên nàng, đưa đến giường của ta."
Lý Cực lười biếng nằm nghiêng sau án thấp, ngáp một cái, nói:
"Cũng cho ta nếm thử xem là mùi vị gì. Gần đây ta rất cô đơn, ngươi biết đó."
Tay Hạ Lan Trạc đột nhiên nắm chặt.
Một lúc lâu sau, không thể nói ra nửa chữ.
Nhìn sống lưng cứng đờ của Hạ Lan Trạc, Lý Cực đột nhiên vui vẻ cười lớn.
"Đùa ngươi thôi. Sao ta lại cướp ái nhân của ngươi."
Hạ Lan Trạc nhếch mép.
Không biết nụ cười của mình cứng ngắc đến mức nào, cũng không muốn biết.
Khang Dật nhìn vẻ mặt tái nhợt của Hạ Lan Trạc khi rời đi, thầm nghĩ, điện hạ lại bình thường rồi.
Mấy ngày trước vì nữ nhân họ Tằng kia, cả người nàng nóng nảy suy sụp tinh thần, hắn nửa bước cũng không dám rời đi, chỉ sợ điện hạ làm bậy.
Sau khi nôn ra máu, điện hạ dường như đã suy nghĩ cẩn thận hơn.
Khang Dật không còn mong gì hơn, chỉ hy vọng điện hạ đừng lại phát điên.
......
Ngoại ô Trường An.
Ma chủng của Tần Vô Thương đi đến một con hẻm nhỏ sâu hun hút, nhìn thấy gì đó, "Ai da" một tiếng, lập tức bước nhanh về phía trước.
"Ta tìm ngươi khổ sở lắm rồi! Sao ngươi lại thành ra thế này?"
Nữ nhân không mặt mất một cánh tay, không biết từ khi nào bị Hắc khối Rubik lây nhiễm, tứ chi bị vặn vẹo lung tung, từ sâu trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ quái dị.
Tần Vô Thương khóc than nửa ngày, khóe miệng lại cong lên thành nụ cười "Khanh khách".
Xung quanh chợt vang lên tiếng cảnh báo của dị thú cấp Ứng Long.
"Suỵt."
Tần Vô Thương lập tức dán bùa lên trán nữ nhân không mặt, tiếng cảnh báo dần yếu đi.
Bên ngoài ngõ nhỏ, Kim Ngô Vệ được lệnh xuất động gấp gáp không hiểu ra sao.
"Sao lại biến mất?"
"Dị thú cấp Ứng Long, may mà không thật sự xuất hiện, nếu không......"
"Đừng nói nhảm, tìm kiếm lại lần nữa."
Tần Vô Thương thò nửa đầu ra, đợi Kim Ngô Vệ đi hết, nàng lại trở lại bên cạnh nữ nhân không mặt, nhìn dáng vẻ càng ngày càng dữ tợn của nó, cảm thán:
"Bây giờ ngươi, mới là tác phẩm nghệ thuật chân chính."
Chú thích:
Mô hình mạng nơ-ron (hay mạng thần kinh nhân tạo - Artificial Neural Network - ANN) là một mô hình tính toán được lấy cảm hứng từ cách thức hoạt động của bộ não con người. Nó bao gồm một tập hợp các đơn vị xử lý, được gọi là nơ-ron (neuron) hoặc nút (node),được kết nối với nhau thông qua các liên kết (connection) với các trọng số (weight) được gán cho mỗi liên kết.