Thình thịch, thình thịch, thình thịch......
Tiếng tim đập chưa bao giờ rõ ràng đến thế.
Thẩm Nghịch khoác ánh trăng, bước chậm lại, như một thợ săn cẩn trọng, từ từ tiếp cận con mồi cuối cùng đã sập bẫy.
Nàng sợ bước chân lớn hơn một chút, con mồi sẽ biến mất.
Nàng sợ tiếng thở d.ốc của mình nặng hơn một chút, động tĩnh mà nàng vừa nghe thấy sẽ biến thành ảo giác, tan biến trong thực tại.
Ánh mắt xuyên qua tầng tầng cỏ dại, nàng nhìn thấy hai nữ nhân đang quấn quýt lấy nhau.
Ánh trăng không chút kiêng dè chiếu sáng họ.
Xung quanh tối tăm hoang vắng, chỉ có hai nữ nhân xinh đẹp này là sáng rực.
Đúng là nàng.
Là chính Thẩm Nghịch, cùng với Biên Tẫn.
Trong bụi cỏ, Thẩm Nghịch cuồng nhiệt hôn môi Đại sư tỷ chưởng môn.
Vị Đại sư tỷ sạch sẽ, lạnh lùng ngày thường, giờ phút này bị nàng hôn đến quần áo xộc xệch, mặt mày ửng hồng.
Hơi thở của các nàng theo gió thoảng, lọt vào tai Thẩm Nghịch, tai nàng cũng hơi ửng đỏ.
Người dưới thân bị hôn đến mê mẩn, hoàn toàn không còn sức lực để ý đến xung quanh.
Thẩm Nghịch trong bụi cỏ một tay chống lên đầu gối sư tỷ, khống chế độ nghiêng.
Một tay khác ở nơi khuất tầm nhìn.
Nàng phát hiện có người đang đến gần.
Hai đôi mắt gần như giống hệt nhau chạm nhau trong không trung.
Thẩm Nghịch ở đằng xa cảm thấy khô cả họng, nhìn chính mình trong bụi cỏ, khóe môi nàng rõ ràng mang theo vẻ tà mị.
Biên Tẫn khẽ rê.n rỉ vài tiếng, mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi, dính vào cổ và vai mảnh khảnh.
Thẩm Nghịch trong bụi cỏ cắn chặt môi người trong lòng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Thẩm Nghịch kia.
Như thể đắc ý tuyên bố, cũng như dụ dỗ mời gọi.
......
Thình thịch!
Tim đập đột nhiên nhanh hơn, Thẩm Nghịch bật dậy.
Đây là phòng ngủ ở Hầu phủ, đã đến giờ, nàng tỉnh lại từ thế giới trong giấc mơ của Biên Tẫn.
Biên Tẫn vốn đang ngủ, bị nàng động mạnh cũng mở mắt.
"Sao vậy?"
Giọng nói lạnh lùng vững vàng từ phía sau truyền đến.
Thẩm Nghịch từ từ quay người lại.
Biên Tẫn ngồi dậy, vẫn giữ khoảng cách nửa người với nàng, người hơi nghiêng về phía trước, khuôn mặt thanh tú phá tan bóng tối, như mặt nước được ánh đèn chiếu sáng, in vào đáy mắt Thẩm Nghịch.
Biên Tẫn: "Tìm được gì không?"
Thẩm Nghịch: "...... Không."
"Gặp nguy hiểm sao?"
Suýt chút nữa cùng chính mình chơi trò chơi ba người có tính là nguy hiểm không?
Lời đại nghịch bất đạo này đương nhiên không thể nói ra, Thẩm Nghịch không chắc vì sao Biên Tẫn lại chôn giấu một cảnh tượng như vậy ở nơi sâu thẳm trong giấc mơ. Nàng như vừa trở về từ một thế giới khác, đầu óc hỗn loạn, cần phải phân biệt thực tại và giấc mơ.
Khó trách phải khống chế thời gian liên hệ cảnh trong mơ, còn phải thiết lập thời gian làm lại, nếu không ra vào quá nhanh quá thường xuyên, thật sự dễ dẫn đến tinh thần thác loạn.
Thẩm Nghịch vẫy vẫy tay, muốn xuống giường lấy một lọ dịch dinh dưỡng an thần.
Vừa động đậy, vết thương ở eo khiến nàng hít vào một hơi, chống tay lên giường không thể nhúc nhích.
Biên Tẫn liếc nhìn nàng, đi đến lấy một lọ dịch dinh dưỡng đưa cho nàng.
Thẩm Nghịch: "Cảm ơn......"
Đúng là loại dịch dinh dưỡng nàng muốn.
Uống một hơi cạn sạch, nhịp tim trở lại bình thường, cuối cùng cũng hoàn toàn trở lại thực tại.
Biên Tẫn đang ngồi ở mép giường, hai tay ôm trước ngực, im lặng nhìn nàng.
Nàng biết, Biên Tẫn đang đợi nàng kể về những gì đã gặp trong thế giới giấc mơ.
Thẩm Nghịch nói thật.
Nói thật một phần nhỏ.
Kể về việc nàng trấn an đám nấm nhỏ như thế nào, sau đó xuất hiện một đóa "Hoa ăn thịt người", nuốt nàng vào, rồi rơi xuống Song Cực Lâu.
Nói Biên Tẫn lại cho rằng mình là một Đại sư tỷ ôn nhu hòa ái.
Biên Tẫn: "Không thể nào, ta đối với các sư muội sư đệ luôn nghiêm khắc."
Thẩm Nghịch thầm nghĩ, thì ra sư tỷ vẫn còn tự biết mình.
Sau khi nói xong, Biên Tẫn lại nghĩ ngợi, cảm thấy mình hơi phiến diện.
Câu nói đầy đủ hẳn là "Không thể nào, ta đối với các sư muội sư đệ, ngoại trừ một vị tiểu sư muội nào đó, luôn nghiêm khắc."
Đương nhiên, lời này nàng không thể nói trước mặt "Vị tiểu sư muội nào đó" được.
Biên Tẫn trầm tư: "Ngươi bị hoa trong rừng nuốt vào, từ nhụy hoa rơi xuống Song Cực Lâu, điều này có thể là do đột phá phòng bị ý thức, tiến vào tầng sâu hơn......"
Nàng nói được một nửa thì dừng lại.
Thẩm Nghịch giúp nàng nói tiếp: "Tầng sâu hơn của ý thức?"
Biên Tẫn: "...... Có thể nói như vậy."
Nghĩ ngợi một lát, nàng lại hỏi:
"Ngươi có phát hiện gì không?"
Thẩm Nghịch nghi ngờ trong lời nàng có ẩn ý.
Thẩm Nghịch hỏi lại: "Ý ngươi là?"
Biên Tẫn: "Ví dụ như, một vài chuyện khác thường."
Ví dụ như, những chuyện mà nàng tốn rất nhiều công sức muốn che giấu.
Những chuyện đó nhiều vô kể, Thẩm Nghịch thầm nghĩ, cơ bản đều là chuyện khác thường, chẳng có mấy chuyện bình thường.
Chỉ là, đó đều là chuyện riêng của sư tỷ, bản thân sư tỷ chắc chắn biết rõ, không có gì đáng để nhắc đến.
Nhỡ đâu có một số chuyện là vết thương của nàng, nàng đã vất vả lắm mới quên được, giờ lại từ một góc ký ức lôi chúng ra cho đương sự xem, chẳng phải là xát muối vào vết thương người khác sao? Không cần thiết.
Thẩm Nghịch nói: "Giấc mơ của ngươi đối với ta rất khác thường."
Biên Tẫn cảnh giác.
"Khác thường như thế nào?"
"Đáng yêu đến khác thường."
Biên Tẫn:......
Nghe Thẩm Nghịch nói vậy, Biên Tẫn cố nhịn xuống không trợn mắt.
Bất quá khoảnh khắc căng thẳng rất nhỏ đó không thể thoát khỏi mắt Thẩm Nghịch.
Thẩm Nghịch xác định, phân tích trước đó của sư tỷ là đúng.
Thế giới trong giấc mơ của sư tỷ có rất nhiều tầng.
Bình nguyên với tượng đá khổng lồ của sư tôn là tầng ngoài cùng.
Hang động trong bình nguyên là phần phức tạp nhất của tầng ngoài, chôn giấu nhiều nỗi đau nhất. Còn khu rừng là một mê cung khổng lồ, tượng trưng cho lớp phòng bị cuối cùng của tầng ngoài giấc mơ.
Một khi đột phá lớp phòng bị đó, có thể tiến vào tầng tiếp theo của giấc mơ.
Tầng thứ hai, Song Cực Lâu, hoàn toàn thiên về tình cảm, là bí mật của sư tỷ.
Hai nữ binh dẫn Thẩm Nghịch xuống hồ sâu, có lẽ là tầng thứ ba sâu hơn nữa.
Nơi ẩn chứa những tâm tư thầm kín khó thấy.
Vì sao lại có hai nữ binh xa lạ, Thẩm Nghịch không hiểu, nhưng những gì nhìn thấy ở tầng thứ ba rõ ràng tượng trưng cho tình yêu.
Đi qua từng tầng thế giới trong giấc mơ, Thẩm Nghịch không thể không nghĩ đến một chuyện —— sư tỷ cũng thích nàng.
Không chỉ là thích, mà còn có d.ục v.ọng với nàng.
D.ục v.ọng sâu thẳm ẩn chứa trong nội tâm.
......
Thẩm Nghịch không chắc việc trước đây không thể vào tầng thứ hai là do mình chưa đủ can đảm vu.ốt ve đám nấm, thể hiện thiện ý, nên bỏ lỡ "Cơ hội tốt" bị Băng Lam Dạ Đàm nuốt vào sớm hơn.
Hay là do lần này bị nữ nhân không mặt bắt đi đã làm thay đổi tâm thái của Biên Tẫn, nên lần này mới được phép đi vào nơi sâu thẳm trong tim nàng.
Thẩm Nghịch nghiêng về khả năng thứ nhất.
Dù sao hai ngày nay trên mặt sư tỷ viết rõ "Người sống chớ đến gần".
Không thể nào trong tình huống tâm trạng tệ như vậy mà lại buông lỏng phòng bị với Thẩm Nghịch.
Trên thực tế, Thẩm Nghịch cũng từng muốn từ bỏ.
Việc Biên Tẫn hoàn toàn mở lòng với Thẩm Nghịch trong thế giới nội tâm mà chính nàng cũng không biết, chính là do lần này Thẩm Nghịch bị cướp đi ngay trước mắt nàng, suýt chút nữa mất mạng.
Sự lo lắng đến mức gần như phát cuồng lúc đó đến hôm nay vẫn chưa hoàn toàn nguôi ngoai, vẫn còn sợ hãi.
Cho nên, việc nàng nói "Giận chính mình" là thật lòng.
Gãy xương, xuất huyết nội tạng, toàn thân trầy xước, vẫn còn hiện rõ trước mắt.
Nàng giận chính mình không thể bảo vệ Thẩm Nghịch, khiến Thẩm Nghịch bị thương nặng như vậy.
Trong lòng càng lo lắng, nếu mình rời đi, mang theo "Nghịch Tâm" do Thẩm Nghịch dốc tâm huyết tạo ra, nhỡ đâu nàng gặp nguy hiểm tương tự thì sao?
Ai sẽ bảo vệ nàng?
Nàng giận mình không thể vẹn toàn, cũng giận nỗi lo lắng về sự vẹn toàn đó.
Tâm tư Biên Tẫn từ hỗn loạn khó xử dần ổn định lại, bỗng nhiên phát hiện đầu ngón tay Thẩm Nghịch ở ngay bên môi mình.
Hình ảnh môi lưỡi bị người kia trêu đùa hiện lên trong đầu, Biên Tẫn nghiêng đầu tránh khỏi sự đụng chạm của Thẩm Nghịch.
Ngón tay Thẩm Nghịch hụt hẫng, nhưng cũng không khó chịu.
"Ta chỉ phát hiện môi ngươi cũng bị thương. Là lúc cứu ta sao?"
Mấy ngày nay Thẩm Nghịch bị đau đớn làm cho bối rối, vết thương của Biên Tẫn ở gần bên trong môi, không nhìn kỹ rất khó phát hiện.
Vừa rồi Biên Tẫn không biết đang nghĩ gì, môi hơi hé mở, một vết rách sâu in vào đáy mắt Thẩm Nghịch, trông rất đáng sợ.
Thẩm Nghịch đau lòng, muốn xem rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào.
Biên Tẫn lại không muốn để nàng chạm vào.
Dù bị từ chối, lòng Thẩm Nghịch vẫn đau nhói.
"Sư tỷ, lần sau đừng vì ta mà mạo hiểm."
Biên Tẫn nhìn sang chỗ khác, lạnh nhạt nói: "Chỉ là vẫn cần dựa vào ngươi để tìm lại ký ức đã mất thôi, không cần nghĩ nhiều."
Nghe xong, Thẩm Nghịch không hề khó chịu, ngoan ngoãn gật đầu, khóe môi dường như còn có chút ý cười.
"Ừ, ta biết."
Biên Tẫn: ?
Thẩm Nghịch biết những lời mà Biên Tẫn thường nói, chẳng phải đều là vì tìm lại ký ức, vì độ thân mật, xem Thẩm Nghịch như thủ đoạn dùng tốt hoặc công cụ sao?
Đều nói dối.
Dù sao mặc kệ ngoài miệng nói thế nào, trong lòng lại thích Thẩm Nghịch vô cùng.
Là ai trong đám đông chỉ cần liếc mắt là có thể thấy sư muội, là ai dưới trời trăng dây dưa với một sư muội chưa đủ, còn muốn dụ dỗ thêm một sư muội nữa.
Thẩm Nghịch gật đầu lia lịa.
"Ừ ừ, chỉ là lợi dụng ta thôi, không nghĩ nhiều, ta chưa bao giờ nghĩ nhiều."
Biên Tẫn:......
Cảm giác có gì đó không đúng.
Những ngày sau đó.
Thẩm Nghịch không dám lỗ m.ãng, sau khi biết được tâm ý thật sự của Biên Tẫn, lại trở về những ngày hễ không vừa ý là lại làm nũng với Biên Tẫn.
Mà Biên Tẫn ngoài mặt lạnh lùng, miệng thì vô tình, nhưng thân thể lại không nhịn được mà thỏa mãn mọi yêu cầu của nàng.
Ăn mặc thì không cần phải nói, trước đó mấy đêm Biên Tẫn đều quay lưng về phía nàng ngủ, mấy ngày nay, Thẩm Nghịch ban đêm nói lạnh, giữa mùa hè Biên Tẫn đắp chăn cho nàng cũng không ăn thua, nhất định phải được Biên Tẫn ôm mới ngủ được.
Biên Tẫn: "Ta đi lấy chăn bông cho ngươi."
Thẩm Nghịch:......
Thẩm Nghịch: "Chăn bông dày quá, nặng quá, bí bách, không thoải mái."
Biên Tẫn nhìn cái gáy tròn tròn của nàng, cảm thấy nàng thật ranh mãnh.
Không nói gì nữa, Biên Tẫn từ phía sau ôm nàng lên.
Thân thể mềm mại dán vào lưng Thẩm Nghịch, được Biên Tẫn ôm vào lòng ng.ực cảm giác vô cùng an tâm.
Được bao bọc bởi mùi hương nhàn nhạt trên người sư tỷ, dần dần thấm vào, như trở về cố hương.
......
Sau vài ngày, vết thương trên người Thẩm Nghịch đã gần như khỏi hẳn, ban đêm hai người lại bắt đầu hôn nhau.
Biên Tẫn đương nhiên là bị động, ban đầu còn cự tuyệt.
Đợi khi Thẩm Nghịch không nói một lời mà mở môi lưỡi nàng ra, sự lạnh lùng chống cự ban đầu dần tan chảy thành sự đồng lõa im lặng giữa môi răng.
Chỉ số xúc giác đạt đến con số đáng sợ 300.
Tay Thẩm Nghịch đặt trên xương chậu Biên Tẫn, chậm rãi xoa xát rồi di chuyển lên trên.
Như có tia lửa nhảy múa trong cơ thể.
Càng hôn càng sâu, bỗng nhiên, cả hai đều nhận ra một loại cảm giác cộng hưởng khó tả.
Cảm xúc như mở tung chiếc hộp, lời nói của Biên Tẫn im lặng, tay thậm chí còn chống cự, nhưng rõ ràng nụ hôn khiến nàng vô cùng thích thú, khó có thể kháng cự.
Cảm xúc này rõ ràng truyền đến Thẩm Nghịch.
Cảm giác "Thích" mãnh liệt như thủy triều, từ bờ biển xa xôi gào thét trào dâng đến, trong chốc lát nuốt chửng ngực Thẩm Nghịch.
Tim Thẩm Nghịch đập nhanh hơn, mặt ửng hồng.
Giống hệt màu sắc trên người Biên Tẫn lúc này.
"Là chức năng cộng hưởng tình cảm trong mô-đun liền cành......"
Thẩm Nghịch hôn vành tai Biên Tẫn, nói bên tai nàng.
"Sự ma sát da thịt giữa bạn lữ, nếu chỉ có cảm nhận một phía, có lẽ không thể thật sự khiến cả hai đều vui vẻ. Cộng hưởng tình cảm, chính là có thể cảm nhận những cảm xúc nhỏ nhất của nhau trong lúc thân mật. Sư tỷ đây là muốn......"
Biên Tẫn lập tức bị nàng nói thẳng toạc ra mà mặt nóng bừng, che miệng nàng lại.
"Không cho nói."
Thẩm Nghịch sợ Biên Tẫn thật sự tức giận, ngoan ngoãn nói trong lòng bàn tay nàng: "Được, ta không nói."
Hai người im lặng nhìn nhau.
Ngoài miệng không nói, nhưng cộng hưởng tình cảm đã nói cho Thẩm Nghịch biết, nàng nói đúng.
Giọng Thẩm Nghịch vẫn còn vương vấn trong tay Biên Tẫn.
"Lúc này ta vẫn chưa nói......"
Là chính ngươi tự mình cảm nhận ý nghĩ thật sự của ta.
Tài liệu về mô-đun liền cành 66 trang, nàng đã đọc xong theo từng bước của Biên Tẫn, năm chức năng chính có thể hiểu rõ như lòng bàn tay.
Sợ Thẩm Nghịch lại gặp chuyện, chính Biên Tẫn đã chủ động đề nghị mở tất cả các chức năng.
Chỉ là không ngờ tối nay lại tự đào hố chôn mình như vậy.
Không chỉ mặt đỏ bừng, đầu ngón tay Biên Tẫn đặt trên vai người kia, trong mắt toàn là xấu hổ và bực bội.
Thẩm Nghịch đón nhận đôi mắt xinh đẹp xấu hổ bực bội của nàng, hôn càng sâu.
Cộng hưởng tình cảm vô cùng chính xác, ngay cả phản ứng của cơ thể cũng có thể truyền thẳng đến nội tâm đối phương.
Thẩm Nghịch dễ dàng tìm thấy nơi yếu ớt nhất.
Sư tỷ bị đè dưới chăn thở d.ốc hỗn loạn.
Giống hệt như nàng trong bụi cỏ ẩn nấp trong giấc mơ.
Tiếng thở d.ốc ẩn sâu trong cổ họng, nàng luôn không phát ra âm thanh cụ thể, chỉ là tiếng r.ên rỉ mơ hồ, nhưng lại bị Thẩm Nghịch khơi gợi đến không thể kiềm chế.
Cộng hưởng tình cảm, chỉ số xúc giác không ngừng đạt đến giá trị cao nhất trong lịch sử.
Lần nào chỉ số cũng là cao nhất, nhưng lần sau lại có thể đạt đến mức cao hơn.
Tay phải bị Thẩm Nghịch giữ chặt, đặt trên mặt giường xộc xệch.
Nàng không thể nói nên lời, chỉ nhẹ giọng thốt lên: "Ngươi......ngươi vẫn chưa đủ."
Rồi sau đó Biên Tẫn nói gì Thẩm Nghịch hoàn toàn không nghe rõ, lắc đầu, rồi lại khó chịu gật đầu.
Thẩm Nghịch ôm nàng, cảm nhận nàng lại một lần nữa run rẩy, nghe nàng không chịu nổi mà gọi mình "Sư muội"......
Nếu lần trước còn có chút dè dặt, lần này hoàn toàn là sự phóng túng triệt để.
Phóng túng đến cuối cùng, là Biên Tẫn quấn lấy Thẩm Nghịch hôn, đến nỗi không còn để ý đến vết thương ở môi.
Nàng giận mình lo lắng, càng giận mình lại thích Thẩm Nghịch đến vậy.
Giận xong rồi, lại không thể kiềm chế được sự rung động trong tim, chìm đắm trong đó.
Là phải rời đi.
Nhưng giờ phút này thật sự được Thẩm Nghịch ôm, bị nàng chiếm hữu, hưởng thụ sự quyến luyến không rời của nàng, Biên Tẫn không thể không nghĩ, nếu mình đi rồi, ai sẽ yêu thương Thẩm Nghịch, ai sẽ vì nàng ngăn cản nguy hiểm?
Ban đêm ai sẽ dỗ dành nàng ngủ, ai sẽ cùng nàng hôn nồng nhiệt?