Dụ Ái Thành Hôn, Ông Xã Phúc Hắc Khó Đỡ

Chương 6



Nhóm dịch: Mèo Đen

Tần Tiểu Bắc đang vẽ bản thiết kế, tiếng gõ cửa vang lên ba tiếng gọn gàng. 

Tần Tiểu Bắc nhanh nhẹn kéo ngăn kéo của bàn trà ra, trực tiếp nhét giấy phút vào trong ngăn kéo, nhấc chân đá ngăn kéo vào, sau đó đi mở cửa.

Nhìn thấy Bùi Kình Nam đứng ở cửa, cô không hề bất ngờ, nhưng vẫn hơi ngạc nhiên cười một tiếng với Bùi Kình Nam: "Tới rồi à?"

Bùi Kình Nam bởi vì ba chữ "Tới rồi à" nghe được mà hơi nhíu mày, anh và cô quen đến vậy à?

Anh đóng cửa lại, đưa tay kéo Tần Tiểu Bắc vào trong ngực, kiềm chế vòng eo của cô.

Vốn chỉ muốn tạo cho cô chút áp lực về tâm lý, không ngờ sau khi kéo vào trong ngực, cơ thể anh lại dấy lên phản ứng bản năng. 


Anh dứt khoát giữ chặt eo cô, để cô cảm nhận được sự bất thường từ nơi nào đó của anh.

Anh mập mờ nhìn cô, chú ý đến sự thay đổi ánh mắt của cô.

Khóe môi Tần Tiểu Bắc chứa ý cười, trong con ngươi lại bình tĩnh lạ thường.

Không đọc được tin tức mình muốn trong đôi mắt của Tần Tiểu Bắc, Bùi Kình Nam buông Tần Tiểu Bắc ra, lấy từ trong túi quần trái ra một hộp nhẫn tinh xảo, mở ra, chìa đến trước mặt Tần Tiểu Bắc. 

"Nhẫn cưới sao?" Tần Tiểu Bắc cười hỏi.

Nụ cười của cô nhìn như xán lạn, lại không đạt đến đáy mắt, bị Bùi Kình Nam bắt được.

Khóe môi Bùi Kình Nam nhếch lên, giọng mỉa mai: "Không hài lòng à?"

"Sao lại vậy được?" Tần Tiểu Bắc nhìn chiếc nhẫn, tán thưởng nói: “Kiểu dáng rất mới lạ."

"Phụ nữ quả nhiên đều là loại khẩu thị tâm phi, cái này thì sao?" Bùi Kình Nam lại lấy ra một hộp nhẫn khác từng trong túi quần phải, mở ra ở trước mắt Tần Tiểu Bắc. 

Giây phút anh mở hộp nhẫn đó, quan sát chặt chẽ sự thay đổi ánh mắt của Tần Tiểu Bắc.

Đôi mắt Tần Tiểu Bắc hiện lên tia sáng óng ánh, chớp chớp mắt.

"Thích kiểu nào?" Bùi Kình Nam hỏi.

Vừa rồi, anh lấy ra chiếc nhẫn trị giá ba ngàn trước, sau lấy ra chiếc nhẫn trị giá ba mươi vạn.  


Có câu nói, lửa có thể thử vàng, vàng có thể thử được phụ nữ, bình sinh chỉ cần không phải là người phụ nữ tâm tư tinh tế, thử một lần là biết.

"Thích cái này!" Tần Tiểu Bắc chỉ vào chiếc nhẫn trị giá ba mươi vạn nói.

"Nhìn xem có thích hợp không?" Bùi Kình Nam lạnh giọng nói.

Loại phụ nữ hám giàu rất khó người ta rất khó thưởng thức. Nhưng người phụ nữ trước mặt này trực tiếp hám làm giàu, ít nhất cũng khiến bạn dễ chịu hơn loại phụ nữ một mặt nói yêu bạn, một mặt lại nghe ngóng khắp nơi xem bạn có bao nhiêu tài sản trên danh nghĩa, phát hiện tài sản trên danh nghĩa của bạn không đạt được ước muốn trong lòng cô ta, sẽ tìm một lý do đường hoàng để chia tay. 

Tần Tiểu Bắc chìa ngón tay ra trước mặt Bùi Kình Nam: "Anh đeo vào cho tôi đi."

"Cho cô mặt mũi à?" Bùi Kình Nam mỉa mai.

"So với nhẫn, tôi để ý đến cục dân chính đăng ký kết hôn hơn, cho nên, đeo hay không đeo thứ này cũng được." Tần Tiểu Bắc cười nói.

"Ha ha!" Bùi Kình Nam cười lạnh.

Anh thô lỗ đưa tay kéo kéo tay cô, lồng chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của cô: "Trước khi ly hôn không cho phép bỏ ra."

Tần Tiểu Bắc lại cười: "Vậy lúc nào chúng ta ly hôn vậy?"

Sắc mặt Bùi Kình Nam đột nhiên trầm xuống. A, còn chưa kết hôn đã nghĩ ly hôn trước, người phụ nữ này được lắm!

Anh mỉa mai: "Chờ đến khi tôi chán cơ thể cô."

Một khi kết hôn, còn tuỳ tiện muốn ly hôn? Anh không giày vò cô ta đến nỗi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, liệu có xứng với việc anh bị cô ta lấy quần lót đi không?

Điện thoại vang lên, Bùi Kình Nam nhìn thoáng qua màn hình, nhận điện thoại.


Đầu bên kia, mẹ thúc giục ở trong điện thoại: "Kình Nam à, bao giờ thì con trở về? Vừa rồi ông con phát cáu, nếu con còn không về nữa, thì đừng bao giờ quay về. Đúng rồi, mẹ thấy đứa nhỏ Vũ Vi này rất không tệ, ngoại hình xinh đẹp, thông minh lanh lợi, cư xử chừng mực, bao giờ thì con trở về gặp đây?" 

"Ngày mai con sẽ trở về!" Bùi Kình Nam nói.

"Được, mẹ sẽ đi nói cho ông con!" Mẹ rất vui vẻ ở trong điện thoại.

Bùi Kình Nam cúp điện thoại day day mày, trong đầu hiện lên lời của Quý Vũ Vi: Vũ Vi, Tiểu Vi, Vi Vi, Quý Vũ Vi đây! Anh còn nhớ em không?

Cách gọi "anh Kình Nam" khiến cả người anh nổi da gà, phản cảm đến nỗi cả dạ dày cũng cảm thấy không thoải mái.

Có lẽ là lớn tuổi, hoàn toàn không chịu nổi loại con gái già mồm này.

Thấy Tần Tiểu Bắc nhìn anh, anh lạnh lùng nghiêng mắt nhìn cô một cái: "Thu dọn xong thì cùng nhau ăn cơm, buổi chiều đi đăng ký!" 

Ra khỏi quân đội, sớm muộn cũng sẽ bị trong nhà ép kết hôn, nếu cười người mà gia đình cố nhét, tương lai dù không thích, ly hôn cũng sẽ rất phiền phức, phải kiêng kỵ rất nhiều. Chẳng bằng cưới người phụ nữ này, tương lai sống thoải mái. Huống chi, khuôn mặt cô ta giống khuôn mặt người mà anh đã từng yêu.

Giống sao? Ha ha, là trùng hợp hay là cố ý, đây là vấn đề khó.

Không sao, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, bất kể người phụ nữ này mang theo mục đích như thế nào, anh cũng sẽ gậy ông đập lưng ông!




Bình Luận (0)
Comment