Dư Âm Vẫn Còn Thoảng Bên Tai

Chương 32

Trời chưa tối hẳn, Lương Tự đã về lại nhà thuê.

Anh mua một chai bia, ngồi uống một mình bên bệ cửa sổ, từ tầng bảy nhìn thấy hàng cây dương che phủ đường phố bên dưới, phía sau là một bãi đỗ xe lớn. Nơi này hẻo lánh, không có đèn đường, quan trọng là tiền thuê rẻ, diện tích chưa đến 30 mét vuông, một chiếc giường và một cái toilet là đã đủ cho anh sống.

Trong phòng chỉ có bóng đèn mờ nhạt.

Khá giống với tầng hầm ở thôn Tiểu Lương, bóng người dao động qua lại trên mặt đất càng thêm hiu quạnh và đơn điệu. Uống hơn nửa chai, Lương Tự nằm trên giường muốn ngủ một lát, chỉ chốc lát sau lại mở mắt ra.

Anh sờ tìm thuốc lá và bật lửa ở bàn nhỏ cạnh giường.

Khi ánh lửa lập lòe trước mặt, bàn tay của Lương Tự khẽ đung đưa, sau đó ném bật lửa trở lại bàn. Anh gối một cánh tay sau đầu, mắt hơi híp lại, chìm vào yên tĩnh. 

Lúc đó Lý Vị gọi điện đến.

Sự bình tĩnh tận đáy lòng mới vừa tìm lại được đột nhiên bị phá vỡ, Lương Tự cau mày ấn nghe máy. Ở đầu dây bên kia, Lý Vị nói đơn giản muốn giới thiệu việc cho anh, Lương Tự dụi đầu thuốc, ngồi dậy từ trên giường.  

“Không cần.” Anh nói, “Tao tìm được rồi.”

Lý Vị hỏi: “Làm gì đấy?”

Dựa vào bằng cấp của Lương Tự, tất nhiên không thể tìm được một công việc nào tốt, mấy ngày nay anh đã đội mưa đội gió chạy đến rất nhiều nơi tuyển công nhân lao động phổ thông. Tiền mang từ nhà đến đã tiêu gần hết, phải cắn răng đến công trường làm việc trước đã.

Người trẻ tuổi có lòng hăng hái nên cũng người khác đánh giá cao.

“Mày học phẫu thuật tim vẫn ổn mà hả.” Lương Tự chỉ nói vài câu đơn giản về chuyện của mình rồi đổi chủ đề, “Trần Bì nói mày bận như chó.”

“Thằng đó có bao giờ nói được câu nào giống người.”

Lương Tự cười. 

“Chừng nào rảnh, đám mình gặp nhau?” Lý Vị đề nghị.

“Tạm thời chưa được.” Hôm nay có ca nghỉ nên anh mới rảnh rỗi, sau này thì khó, “Nói sau đi.”

Một cuộc điện thoại không đến mười lăm phút, Lương Tự cúp máy, không biết lại nghĩ đến gì đó mà cau mày. Khi đó, so với đường phố Bắc Kinh rực rỡ ánh đèn, một hội quán trong góc tuy trông đơn giản nhưng sang trọng.

Dư Thanh đang ngồi trên ghế sofa ở sảnh tầng một.

Cô đã đến đây gần nửa tiếng, Dư Tằng vẫn còn nói chuyện với khách hàng chưa ra. Vài phút sau, Trương Ngụy Nhiên ra ngoài mua một ly trà chanh mà con gái thích uống, không ngờ người này lại có tâm đến thế.

Dư Thanh lúng túng nhận lấy, nói cảm ơn.

“Nếu đang chán,” Trương Ngụy Nhiên nói, “có thể nói chuyện với tôi.” Ngồi đối diện nhau đã lâu đến vậy mà cô hầu như chẳng nói gì.

Dư Thanh nhìn chằm chằm vào ống hút.

“Trước giờ bố vẫn bận thế này?” Cô hỏi.

“Ừ.” Trương Ngụy Nhiên nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, “Thật ra hôm nay chưa bận bằng một nửa bình thường.”

Dư Thanh cứng họng, lại không nói gì nữa.

Khi bầu không khí giữa hai người có chút bế tắc, cách đó không xa đột ngột có tiếng gọi “anh Ngụy Nhiên” vang lên. Dư Thanh nghe thấy cũng ngẩng đầu lên, người phụ nữ đang khoác tay người đàn ông đó cũng cùng bước đến đây.

Trương Ngụy Nhiên đã đứng lên, hơi khom lưng: “Sếp Tiết.”

Nhưng ánh mắt của người đàn ông đó lại quanh quẩn Dư Thanh đang ngồi vững như núi, trong mắt có chút nghiền ngẫm lẫn nét cười. Không phải Dư Thanh không nể mặt mũi của Trương Ngụy Nhiên, mà là vì cô không ngờ rằng người phụ nữ đi cùng với người được gọi là sếp Tiết này lại là Hứa Kính.

Cơn sóng ngầm giữa hai người đang dâng trào, nhưng đều vờ như không biết nhau.

Từ đầu đến cuối Dư Thanh không hề nhìn lấy sếp Tiết một lần, sau đó xoay người bỏ đi. Không ai ngờ rằng cô gái này sẽ làm vậy, trông sếp Tiết có vẻ ngượng ngùng, Hứa Kính cong khóe môi nhìn chằm chằm vào nơi nào đó. 

“Đàn em của tôi không hiểu chuyện.” Trương Ngụy Nhiên bình tĩnh nhìn thoáng qua Hứa Kính, cười làm lành nói, “Mong tiết Tổng không để bụng.” Nói thật thì anh cũng không làm được gì cô.  

Tiết Thiên xua xua tay giả vờ tỏ vẻ không để ý, trò chuyện vài câu với Trương Ngụy Nhiên, sau đó rời đi với Hứa Kính, người mà vẻ mặt đã hoàn toàn cứng ngắc. Khi hai người đó đã đi, Trương Ngụy Nhiên mới chạy ra ngoài, Dư Thanh đang đứng trong góc khuất ở sảnh lớn, chân đá gạch cẩm thạch dưới chân mình.  

Trương Ngụy Nhiên đến gần, Dư Thanh liếc nhìn hướng xe của họ đang rời đi.

“Chừng nào Dư Tằng mới bận xong?” Cô hỏi.

Trương Ngụy Nhiên nâng cổ tay nhìn đồng hồ của mình: “Chắc sắp rồi.”

Đang nói chuyện, tiếng bước chân từ bên trong vang lên, Dư Tằng đang bắt tay tạm biệt khách hàng. Cô chậm rãi chuyển tầm mắt đến người bố này của mình, đúng lúc người đàn ông nghiêng đầu sang đây, bước đến.

“Sao đứng ngoài đây?” Dư Tằng hỏi.

Đã lâu rồi không gặp, Dư Thanh hơi hoảng hốt.

“Ngồi ở trong đợi hơi chán.” Trương Ngụy Nhiên trả lời giúp cô, “Ra đây hít thở không khí.”

Nhìn cô con gái cúi đầu không nói chuyện, Dư Tằng thở dài: “Ngụy Nhiên à, cậu đi lấy xe đi.” Trương Ngụy Nhiên đáp lại một tiếng rồi đi trước.

“Bố biết một nhà hàng món Hồ Nam ngon lắm.” Dư Tằng hơi cúi người xuống, “Dắt con đi ăn thử.”

Người đàn ông trước mặt rõ ràng chỉ mới bốn mươi, nhưng nửa đầu đã lấm tấm bạc. Từ nhỏ đã biết bố xem công việc quan trọng hơn bất cứ thứ gì, đến cái mức độ quên mất cả bản thân đó cô đã từng nhìn thấy, lần nào cũng chẳng muốn quan tâm, nhưng mỗi lần gặp nhau lại không giận nổi.

Cô mím môi, khẽ đáp “Dạ”.

Dư Tằng thầm thở phào, muốn đến xoa đầu con gái, nhưng cuối cùng vẫn không giơ tay ra. Tối đó, cũng xem như hai cha con đã có một bữa cơm trong hòa hợp, sau đó Dư Tằng đích thân chở cô về trường.

Cô không hỏi bất kỳ một câu nào về Lục Nhã.

Có lẽ vì vậy mà Dư Tằng luôn không biết phải làm gì với đứa con gái này. Ngoài việc cho con tất những gì tốt nhất trong khả năng của mình, ông còn muốn dành thời gian nói chuyện với con, cho dù là nghe con hỏi một câu “Tại sao bố mẹ lại ly hôn” mà con nhà người ta rất muốn hỏi cũng được.

Sau hôm đó, Dư Tằng rời khỏi Bắc Kinh ngay.

Trương Ngụy Nhiên theo dõi dự án ở đây, thỉnh thoảng đến trường thăm cô. Dư Thanh không có ác cảm gì với người đàn ông này, có lẽ là biết anh chăm sóc cô nhiều hơn vì Dư Tằng đã nhờ vả, thế nên trước khi mở miệng cũng uốn lưỡi bảy lần rồi mới nói.

Cuộc sống năm ba trải qua một cách bình thường như thế.

Từ khi bắt đầu khai giảng, phòng ký túc xá của cô tương đối bận bịu, ngoài các chứng chỉ như kỳ thi CET, mấy cô bạn khác còn phải thi GRE, chỉ có cô và Trần Thiên Dương khá nhàn rỗi. Một người bận “dụ dỗ” anh giao hàng, người kia có hứng thú với kiến trúc cổ nên hay chạy ra ngoài tìm tòi.

Giữa trưa hôm đó, cô về ký túc xá sau khi ăn cơm ở căn tin.

Trần Thiên Dương nằm dài trên giường than trời than đất, Dư Thanh thấy nhiều nên quen rồi. Hai cô bạn thi GRE đã đến thư viện từ giữa trưa, so với Phương Dương thì cũng ngang ngửa chứ không kém hơn. Chiều này cô phải ra ngoài nên lập tức lên giường nghỉ ngơi, mới đặt đầu lên gối, đã nghe Trần Thiên Dương “đau lòng khóc ròng”.

“Ảnh không tới nữa.” Trần Thiên Dương vùi đầu vào chăn.

Dư Thanh ngớ ra một lúc mới hiểu ra: “Cậu bạn giao cơm hả?”

“Chủ quán nói ảnh nghỉ làm rồi.” Mặt mũi Trần Thiên Dương đầy đau khổ, “Có phải sau này không được gặp lại nhau nữa không.” Nói xong thì thở dài một hơi, “Bắc Kinh lớn thế này biết đi đâu mà tìm chớ.”

Dư Thanh: “…”

Nghe cô bạn kể lể, Dư Thanh nằm nghiêng người không nhúc nhích, chỉ có đôi mắt chớp chớp. Cô thầm đếm ngày trong lòng, ngoài mặt gió êm sóng lặng, nhưng bàn tay đang nắm chặt đã tiết lộ nỗi lòng của cô.

Còn người trong nỗi lòng đó đang phơi mình dưới cái nắng chói chang.

Lương Tự mặc chiếc áo thun ba lỗ đen đã ướt sũng, đẩy xe chất đống xi măng, bước đi khó nhọc trên công trường, mặt đầy mồ hôi và bụi bặm, đôi giày canvas cũ mèm đang kéo lê dưới đất đã dơ hầy.

Một công nhân lớn tuổi dạy anh cách tiết kiệm sức hơn.

Sau khi đẩy hết xe này đến xe khác, Lương Tự ngồi dưới bóng râm nghỉ ngơi, vặn đại một chai nước suối kế bên uống ừng ực. Anh lấy chiếc khăn đặt trên vai lau mặt, châm điếu thuốc, ánh mắt rơi vào chiếc xe ủi trước mặt.

Tuy bây giờ hơi mệt, nhưng cũng đã thuận buồm xuôi gió. 

Hơn nữa là hai hôm trước anh còn tìm được việc hát ở quán bar, ban ngày làm việc ở công trường, buổi tối đến hát vài ba bài, cũng kiếm được kha khá. Anh ngậm điếu thuốc, tay bấm điện thoại, tiếc rằng trong đó không có một bức ảnh nào. 

“Sao rồi, quen chưa?” Một công nhân lớn tuổi hơn đi ngang qua hỏi thăm.

Lương Tự đứng lên: “Cũng ổn.”

“Còn trẻ nên vất vả chút.” Người đó vỗ vai anh, “Làm tốt vào.” 

Lương Tự gật đầu nhẹ.

Người đó mỉm cười rồi đi làm việc của mình, Lương Tự đứng tại chỗ hút hết điếu thuốc, bỏ điện thoại vào túi quần rồi tiếp tục làm việc. Đến chiều, công việc cũng không còn nhiều, lúc đó anh đang đứng ở lối vào công trường nghe quản đốc sắp xếp công việc, đột nhiên nghe thấy một giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ bên tai mình. Cả tấm lưng của anh bỗng cứng đờ, không dám quay đầu lại nhìn. 

Chỉ nghe thấy cô đang hỏi đường nào đó đi thế nào.

Nghe thấy giọng nói đó, Lương Tự không khỏi nở nụ cười, đến khi người phía sau đi rồi, anh mới quay đầu lại nhìn. Chỗ này một khu vực chưa khai phá, khá hẻo lánh, vậy mà cô dám một mình tới đây.

Không kìm lại được sự ngạc nhiên trong lòng, bèn xin ông chủ cho nghỉ để đi theo.

Dư Thanh cũng cảm nhận được phần nào mình bị theo dõi, nhưng hễ quay đầu lại thì chẳng thấy ai. Ngay cả đang ban ngày ban mặt, cô cũng không khỏi thấy sợ hãi, thế là gọi điện cho Trần Thiên Dương, cô bạn chỉ cô chạy lẹ bắt xe thoát khỏi đó.  

Dư Thanh nhìn trái phải trên dưới, không còn cách nào khác.

Đến khi cô đã lên xe đi xa, Lương Tự mới bước ra khỏi góc tường, anh đút hai tay vào túi quần, khóe môi nở nụ cười nhạt. Trên đường về công trường nhận được điện thoại của Trần Bì, câu trước câu sau đều như vô tình nhắc đến Dư Thanh.

Lương Tự vừa đi vừa châm điếu thuốc.

“Mới gặp.” Anh cười, “Bị tao hù chạy mất rồi.”

Trần Bì: “Hả?”

“Nhưng cô ấy không biết là tao.” Câu này có chút châm biếm.

“Rốt cuộc giữa hai người là sao đây?”

Trần Bì vẫn luôn muốn biết suy nghĩ thật tận đáy lòng Lương Tự, dù sao thì tất cả những chuyện xảy ra với Dư Thanh trong suốt hai năm qua làm người khác rất đau lòng. Trần Bì là người ngoài mà còn thấy khó chịu, cậu không tin Lương Tự không cảm nhận được. 

“Giờ đừng nói chuyện này được không.” Lương Tự đổi đề tài, “Mày gọi làm gì?”

Trần Bì thầm thở dài.

“Tất nhiên là chuyện tốt rồi.” Trần Bì nói, “Khoa của tao có một cậu bạn cực kỳ mê rock, muốn nói chuyện với mày.” 

Một tay Lương Tự cầm di động, tay kẹp điếu thuốc còn lại giơ lên gãi chân mày. Anh phóng tầm mắt ra khu đất trống rộng lớn phía trước, chiếc máy xúc đang đậu ở công trường, thời tiết cực kỳ trong xanh, gió nhẹ phớt qua mặt, thổi đi hết bụi bặm.

“Được thôi.” Anh nói.
Bình Luận (0)
Comment