Dư Âm Vẫn Còn Thoảng Bên Tai

Chương 37

_____________________ 

Một làn gió thổi nhẹ qua đường phố rồi biến mất, âm thanh ‘lách tách’ của pháo hoa nhỏ dần. Hàng cây sừng sững bên đường không động đậy, chỉ phe phẩy lá cây, trong đôi mắt tràn ý cười của Lương Tự chỉ có cô.

Dư Thanh lại cúi đầu chơi pháo hoa, làm như không nghe thấy.

Ánh lửa lập lòe trên con đường không có đèn đường trông đẹp vô cùng, Lương Tự cúi đầu nhìn cô gái đơn thuần ngây thơ chưa rõ sự đời trước mặt mình, đáy lòng hóa mềm nhũn. Nhớ tới cái đêm ở sân ga Tây Ninh, trong phòng khách sạn, cô ngủ mà chẳng đề phòng gì, bây giờ nhớ lại đúng thật là muốn giết anh đây mà. 

Hồi lâu không nghe thấy anh nói gì, Dư Thanh liếc nhìn anh một cái.

“Sao anh không nói gì?” Cô hỏi.

Pháo hoa trong tay đã cháy hết, cô buồn chán ngẩng đầu nhìn anh. Rít xong hơi thuốc cuối cùng, Lương Tự ném thuốc xuống đất, sau đó hất cằm về phía tòa nhà cũ nát phía trước. 

“Tới rồi.” Anh nói.

Dư Thanh nhìn về phía khu nhà cũ đó, trong mắt lóe lên vẻ bình tĩnh, rồi ngẩng đầu lên cười với anh.

“Anh ở lầu mấy?”

“Lầu bảy.”

Dư Thanh như thể không chờ nổi nữa, lôi kéo tay anh đi ngay về hướng đó. Hành lang lúc sáng lúc tối, Lương Tự mở đèn pin di động rồi nắm tay cô dắt lên lầu, có thể nghe thấy tiếng thở dốc khe khẽ của cô.  

Trong khu nhà quá yên tĩnh, như thể không có ai ở.

“Mệt không?” Anh thấp giọng hỏi, “Muốn anh cõng em không.”

Đang định cúi người xuống, Dư Thanh lập tức lên tận hai bước để tránh. Có lẽ nhận ra mình đã phát ra tiếng động quá lớn, cô kịp thời khựng lại.

“Làm như em yếu ớt lắm.” Cô nói nhỏ. 

Lương Tự khẽ cười, thấy cực kỳ sảng khoái tự đáy lòng.

Cô nhanh nhảu đi trước anh, đèn pin lay động theo từng bước chân. Cuối cùng cũng đến lầu bảy, Dư Thanh thở phì phò. Lối đi trên tầng này rất dài, có hơn mười hộ gia đình đóng rèm mở đèn. Nhà của Lương Tự ở góc trong cùng, Dư Thanh ngoan ngoãn đi theo anh vào nhà.

Anh mở đèn, đóng cánh cửa phía sau.

Cả không gian quá nhỏ, bày biện đơn giản đến mức nhìn thoáng qua là đã thấy hết mọi thứ. Dư Thanh chầm chậm ngồi xuống chân giường, chống hai cánh tay ra sau, ngước mắt nhìn bóng đèn, như thể đã quay về tầng hầm ở thôn Tiểu Lương. Lương Tự lấy ly rót nước cho cô, nhìn gương mặt ngây thơ của cô, khóe môi cong lên.

“Bây giờ nói chuyện lớn tiếng được rồi.” Anh đưa nước cho cô.

Dư Thanh nhận lấy uống một ngụm rồi đưa ly cho anh, trong phòng có mùi hương nam tính trên người anh. Cô khẽ ngửi một lúc rồi nhìn xung quanh, trên tủ đầu giường có mấy quyển sách dày cộp.

Cô đi tới lật xem, toàn là về sửa chữa ô tô.

Lúc quay đầu lại, Lương Tự đã ngồi bên mép giường. Anh lẳng lặng nhìn cô, vỗ vào phần giường bên cạnh. Dư Thanh cắn môi dưới, chậm rãi bước đến ngồi xuống, mùi hương trên người anh càng thêm nồng đậm.

Bầu không khí đầy căng thẳng lẫn mờ ám. 

“Sao anh tìm được chỗ này vậy.” Cô cố gắng đẩy đi cảm giác như sương mù này, rồi nhìn ra cửa sổ đã đen kịt, “Yên tĩnh quá.” Có sự tự do và kiểu mà cô thích.

Vừa mới dứt lời, đã bị anh bế lên ngồi trên đùi anh.

Cô bất ngờ “Á” một tiếng, sau đó bên tai bắt đầu nóng hổi, không dám quay đầu lại nhìn anh. Chỉ nghe thấy tiếng cười thấp của Lương Tự, có hơi nóng phả vào cần cổ trắng nõn thon gầy của cô. Đâu phải chưa từng được anh hôn bao giờ, chỉ là sau một thời gian dài lại trở về trong vòng tay anh, ít nhiều Dư Thanh cũng cảm thấy có chút không chân thật.

“Lương Tự ơi.” Suy nghĩ của cô bay loạn xạ, chỉ cảm thấy bên tai ươn ướt.

Anh ậm ừ đáp “Ừm”, hôn tai và cổ cô từ phía sau. Cô không dám nhúc nhích, để mặc anh hôn. Da đầu cô tê dại vì hơi nóng ẩm ướt đó, nụ hôn của anh dần di chuyển về phía trước, dừng bên xương quai hàm của cô. Lưng Dư Thanh cứng đờ, anh giơ tay xoay mặt cô lại đối diện với anh.

Sau đó anh hôn lên môi cô.

Dư Thanh nhắm tịt mắt không dám mở, chỉ có thể cảm nhận được đôi môi nóng rực của anh. Lương Tự ôm mặt cô, đưa lưỡi vào trong miệng cô từng chút một, một tay chầm chậm lướt xuống, quanh quẩn bên làn da lộ ra ở lưng quần.

Lông mi cô run rẩy, Lương Tự mê mẩn mùi hương của cô, nụ hôn thêm sâu hơn.

Không biết bao lâu trôi qua, điện thoại trong túi quần anh đổ chuông. Nhân lúc anh khựng lại, Dư Thanh nghiêng đầu tránh môi anh, tựa đầu lên vai anh. Lương Tự liếm vị ngọt trên môi, mỉm cười bắt máy.

Là Chu Hiển hỏi chuyện nhạc phổ, hai ba câu là cúp máy.

Trong phòng lại chìm vào yên tĩnh, Dư Thanh tựa vào ngực anh, không muốn ngẩng đầu lên chút nào. Lương Tự nghiêng đầu hôn thêm vài cái nữa lên phần vai lộ ra do lúc nãy lôi kéo, hít một hơi thật sâu.

“Đi thôi.” Giọng anh khàn khàn, “Anh đưa em về.”

Nghe anh nói thế, Dư Thanh vẫn không chịu ngẩng đầu lên, vậy là Lương Tự ngồi đó ôm cô đến tận khi sắc đỏ trên khuôn mặt cô gái trong vòng tay anh nhạt đi. Từ sau tối hôm đó, Dư Thanh không dám vạ miệng nói muốn đến chỗ anh nữa, nhưng cũng nhờ câu “Đâu phải chưa từng ngủ bao giờ” mà đã học được chút thường thức.  

Dạo này Bắc Kinh lại thay đổi, chẳng mấy chốc đã đến tháng mười hai.

Bình thường Lương Tự xong việc ở tiệm xe thì sẽ đến trường tìm Dư Thanh, lúc không phải đến quán bar thì sẽ ngồi tự học cùng cô. Trên thực tế là bận đến mức không có thời gian gặp nhau, chỉ có thể gọi một cuộc hay nhắn một tin cho cô biết. Đôi khi cô sẽ đến tiệm sửa xe chờ anh, cùng nhau ăn một bữa rồi anh đưa cô về lại trường. Anh rất hiếm khi đưa cô đến quán bar, một là vì chỗ đó lộn xộn, hai là vì quá khuya, trừ khi có bọn Trần Bì ở đó.

Một hôm đến rạng sáng Lương Tự mới diễn xong, đi nghỉ ngơi.

Anh ngồi trên ghế sofa trong góc khui bia uống, mới được nửa chai vào bụng thì Lý Vị bước vào. Cái vẻ mệt mỏi đó hệt như đã phải kéo xe ngựa suốt mấy ngày, nhưng trên mặt lộ ra vẻ mong chờ. Lương Tự nhướng mày nhìn sang, trong mắt hiện lên nét ngạc nhiên.

“Sao giờ này tới đây?” Anh hỏi.

“Ở trường bận quá, chỉ rảnh được lúc này.” Lý Vị uống hết chai bia mà Lương Tự đang uống dở, Lương Tự vừa “Chậc” một tiếng thì nghe thấy Lý Vị hỏi, “Chu Hiển đâu?”

Nghe vậy, Lương Tự cười khinh.

“Hôm nay nó bận không tới.” Anh nhướng mày, “Mày tìm nó làm gì?”

Lý Vị: “…..”

Trong quán bar khá ồn ào, Lương Tự lấy áo khoác trên sofa vắt lên vai. Hai người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện, Lương Tự lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, ngậm trong miệng, sau đó khum hai tay lại với nhau, mở bật lửa châm thuốc.

Lương Tự kẹp điếu thuốc rít một ngụm, rồi híp mắt chầm chậm phả ra một làn khói. Anh liếc nhìn thằng bạn vừa nhắc đến Chu Hiển thì trở nên không mấy tự nhiên bên cạnh mình, đưa mắt nhìn về phía đường phố đằng xa.

“Bên chỗ mày nếu có căn nào thích hợp.” Lương Tự nói, “Để ý giúp tao.”

Lý Vị: “Đang ở yên lành đổi chỗ làm gì?”

“Bên đây tao ở thì không sao, nhưng với con gái thì không ổn.” Lương Tự nói, “Không an toàn.”

“Dư Thanh?”

Ánh mắt ‘Còn ai vào đây’ của Lương Tự làm Lý Vị im bặt, sau đó cậu bày vẻ mặt như bừng tỉnh, chỉ chỉ vào cái đống phía dưới của Lương Tự, rồi trố mắt nhìn anh như thể anh là tên cầm thú.

“Muốn chết hả.” Lương Tự nhàn nhạt nói.

“Tao còn tưởng mày làm gì Dư Thanh rồi chứ.” Lý Vị vỗ ngực thở phào, “Nghĩ tới sau này thế nào chưa?”

Lương Tự: “Tích cóp chút tiền đã rồi tính tiếp.”

Anh cần nhất bây giờ chính là cái thứ tầm thường nhất trên thế giới này, những ước mơ thời trẻ dường như đã bị lu mờ bởi hiện thực trước mắt, chỉ có bản thân anh mới biết khát vọng tự đáy lòng anh mãnh liệt đến nhường nào.

Có tiếng đàn guitar não nề ở phía cầu vượt đằng xa.

Lương Tự bóp tắt thuốc nhìn sang đó, nhìn thấy người hay được gọi là chú Đàm, ăn mặc phong cách punk, tay đang “bơi qua bơi lại” trên dây đàn. Dạo này rất hiếm khi chạm mặt nhau ở quán bar, Lương Tự vô thức đi sang đó.

Chỉ mới đi được vài bước, chú Đàm đã xuống cầu vượt.

Trông bóng lưng đó như thể không muốn bị người khác làm phiền, Lương Tự chỉ đành dừng bước chân. Lý Vị từ phía sau đi tới, cũng liếc nhìn bóng dáng dần trở nên mơ hồ đó. 

Lương Tự nhìn sang chỗ khác: “Đi thôi.”

Sau đó lại bận rộn suốt cả tuần, tiệm xe bận tối mắt tối mũi, thường xuyên tăng ca đến khuya. Đối với một người vẫn đang học nghề nên tiền lương ít ỏi như Lương Tự, thu nhập ở quán bar có thể giúp cuộc sống của anh đỡ chật vật hơn.

Lúc đó đã vài hôm không gặp Dư Thanh.

Vẫn là một buổi chiều ăn không ngồi rồi, cùng dưới một bầu trời Bắc Kinh, cách nhau vài dặm, ở một nơi vô cùng sầm uất. Lúc đó Dư Thanh đang bị Trần Thiên Dương rủ rê đi mua giày cao gót, cô không thấy hứng thú, chỉ đi theo phía sau.

Lần nào cầm lên xem giá tiền xong, Trần Thiên Dương cũng bỏ xuống lại.

Vì lý do đó mà cả hai đã lòng vòng suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng Trần Thiên Dương cũng tìm được một đôi giày khá ưng ý về mọi mặt. Cô nhìn cô bạn ở bên kia thử tới thử lui, trong lòng chợt nảy ra một ý định. 

Hình như Lương Tự từng nói vài “quan điểm” có liên quan đến giày cao gót. 

Ngay khi cô định tìm một đôi để thử, anh “tâm đầu ý hợp” gọi đến, đại khái là tan làm sớm nên muốn đến tìm cô. Nhìn thoáng qua Trần Thiên Dương đang xoay tới xoay lui ở phía trước, Dư Thanh nhíu mày, không biết nên nói thế nào.

“Nghĩ gì thế.” Lương Tự nhận thấy được cô đang im lặng, “Có nghe thấy anh nói không?”

Dư Thanh đáp “Ừm” rồi nói: “Em đang đi chơi với bạn.” Sợ làm trễ nải thời gian của anh vì không về được ngay, nhưng vẫn muốn gặp anh nên cô nói: “Hay anh tới quán bar trước đi, lát nữa em qua đó?”

Nghe giọng điệu dò hỏi nhẹ nhàng của cô, Lương Tự bật cười.

“Tới gọi cho anh.” Anh nói.

Dư Thanh cúp máy, vừa ngước lên thì thấy vẻ mặt hóng chuyện của Trần Thiên Dương, có lẽ là nghe thấy hai chữ quán bar lúc cô nói chuyện điện thoại nên la lối đòi đi theo, nhưng hiển nhiên chuyện quan trọng nhất là muốn xem bạn trai của Dư Thanh trông thế nào.

Hai cô không ở đó nữa, bắt xe đến thẳng quán bar.

Đang lúc mặt trời lặn, con đường trời trong nắng đẹp không mấy khi ồn ào đó đến lúc này đã bắt đầu có dòng người qua lại đông đúc hơn. Vừa xuống xe, Trần Thiên Dương đi trước cả cô. Cái tên ‘Thanh Long’ tầm thường của quán bar ở bên đường cực kỳ nổi bật, cô nàng kia đã đi thẳng vào trong.

Dư Thanh chạy theo sau, chợt thấy Trần Thiên Dương sững sờ nhìn phía trước.

Cô nhìn theo ánh mắt đó, dường như mấy chàng trai ngồi trên sofa đang chơi bài. Lúc này trong quán bar không đông lắm, Chu Hiển đang trên sân khấu hát một bản tình ca. Lương Tự ngậm điếu thuốc, cúi đầu xào bài, một cô gái mặc váy ngắn đi tất chân trong một ngày lạnh giá thế này đang đứng trước mặt anh.

Là cô MC nữ ở đại học T.

Vậy là Dư Thanh cũng đứng yên nhìn chằm chằm, bầu không khí lúc này trong quán bar hết sức hài hòa. Lý Vị vừa nhìn bài vừa nhìn Chu Hiển trên sân khấu, lúc liếc qua cửa thì sửng sốt, huých vào cánh tay của chàng trai kế bên.

Chỉ trong một giây, Lương Tự đã nhìn sang đây.

“Dư Thanh.” Trần Thiên Dương kích động nói, “Anh ấy thấy mình rồi.”
Bình Luận (0)
Comment