Dư Âm Vẫn Còn Thoảng Bên Tai

Chương 57

Đó là một ngày hè tháng bảy nóng nực ở Bắc Kinh, trên đường đầy xe cộ, ùn tắc cực kỳ nghiêm trọng. Lúc Dư Thanh và Lương Vũ đến quán cà phê thì không nhìn thấy Trương Ngụy Nhiên, người đang chờ ở đó là một người đàn ông trung niên mặc đồ vest.

Người đó đưa hai cô đến công ty.

Trên đường đi mới biết Trương Ngụy Nhiên không thể đến đây vì đang phải tiếp một khách hàng rất quan trọng, Dư Thanh vẫn chưa quen lắm với thân phận thương nhân của người đàn ông này. 

Lương Vũ ngồi trong xe hơi cúi gằm cổ, một bàn tay nắm chặt tay của Dư Thanh.

Đến công ty, vào thang máy lên tầng cao nhất.

Dư Thanh nắm tay cô nhóc đi theo người đàn ông mặc đồ vest vào trong, mới đi được vài bước thì cửa phòng làm việc mở từ trong ra. Trương Ngụy Nhiên đi ra cùng với một người nước ngoài, ánh mắt nhìn thoáng qua hai cô gái, bước chân dừng lại. 

“Giang Tư.” Trương Ngụy Nhiên nói với người đàn ông mặc đồ vest đứng cạnh Dư Thanh, “Tiễn Vincent giúp tôi.” Sau đó nói những câu tạm biệt khách sáo, Dư Thanh nắm tay Lương Vũ đang cứng đờ người đứng sang một bên.

Một phút sau, trong phòng tiếp khách chỉ còn ba người.

“Chúng ta vào trong thôi.” Trương Ngụy Nhiên nói.

Một lúc sau, một cô thư ký xinh đẹp vào phòng làm việc bưng trà rót nước rồi lặng lẽ đi ra ngoài. Lương Vũ vẫn cứ cúi đầu, hai tay ôm tách trà, nghe Dư Thanh và người đàn ông đó nói chuyện với nhau.

Khi thấy Dư Thanh lấy từ trong cặp ra một chiếc lọ tròn, Trương Ngụy Nhiên hơi ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười nhạt. 

“Cô Lục thích ăn mứt trái cây?”

Dư Thanh không đoán trước được người này sẽ hỏi vậy nên khẽ “Hả?”, rồi đáp “Ừ” xem như đã trả lời.

“Dạo này học hành thế nào?” Trương Ngụy Nhiên đổi chủ đề, “Năm nay năm cuối rồi, có dự định gì chưa?”

Nghe cứ như bậc cha chú hỏi han, Dư Thanh vô thức nhíu mày lại.

“Anh với mẹ tôi cực giống ở điểm này.” Nghe cô nói vậy, Trương Ngụy Nhiên bật cười, rồi nhấp một ngụm trà. Dư Thanh không trả lời, chỉ kéo Lương Vũ sang, nói: “Bây giờ công ty anh có tuyển người không?”

Trương Ngụy Nhiên nhướng mày: “Sao vậy?”

Dư Thanh cũng không khách sáo, nói đại khái về tình hình của Lương Vũ, cô nhóc này vẫn đang đỏ mặt cúi đầu.

Lúc này Trương Ngụy Nhiên mới nghiêm túc nhìn sang, đôi mắt đó trong sáng và ngại ngùng. 

“Khóa đào tạo thực tập sinh năm nay đã bắt đầu được hai tuần rồi.” Trương Ngụy Nhiên nhìn Dư Thanh, nói, “Cô bé mới học năm nhất, không cần gấp gáp, sang năm đến là được, lúc đó tôi sẽ bảo trợ lý sắp xếp.”

Một câu vô cùng đơn giản, xem như đã lót đường cho tương lai của Lương Vũ.

Đến tận trước khi ra về, Lương Vũ cũng không dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông đó. Trên đường về, mặt trời vẫn cao tít phía trên, thỏa sức tỏa ánh nắng. Hai chị em ngồi tàu điện ngầm đến khu mua sắm dưới lòng đất đi dạo, sau đó ăn cơm rồi về nhà thuê.

Bắc Kinh thực sự quá to lớn, quá bận rộn.

Lương Vũ chỉ ở đây một tuần rồi về thôn Tiểu Lương, rất nhiều điều trong đoạn ký ức ngắn ngủi đó đã bị giấu đi vĩnh viễn. 

Dư Thanh mua một chiếc vali làm quà tặng đậu đại học cho Lương Vũ, bên trong còn để thêm vài món đồ trang sức nữ xinh xắn.

Hôm cô bé về, Lương Tự đang bận, một mình Dư Thanh đưa cô bé đến ga xe lửa.

Sân ga chật ních người ra người vào, Lương Vũ lên xe rồi, Dư Thanh vẫn đứng đó một lúc lâu. Mấy đêm nay hai chị em ngủ chung một giường, lần nọ Lương Vũ hỏi cô chị thích gì ở anh em, Dư Thanh đáp dịu dàng nè săn sóc nè.  

“?!” Suýt nữa Lương Vũ đã hét toáng lên, “Ông anh lạnh nhạt với người khác của em mà dịu dàng á?”

Khi đó, không hiểu sao cô lại cảm thấy rất thân thiết rất ấm lòng, giống như lúc này, chăm sóc em gái anh thật tốt, là đã tự đảm đương được phần nào với tư cách là bạn gái anh rồi.

Ra khỏi nhà ga, cô gọi cho Lương Tự.

Hình như anh đang bận, anh vừa bắt máy thì cô nghe thấy một loạt tiếng động rất ồn. Một lúc sau, hình như như anh đi đến một nơi yên tĩnh, sau đó có tiếng mở bật lửa lách cách.

“Anh hút ít thôi.” Cô nhíu mày.

Lương Tự bật cười: “Biết rồi.”

Mấy ngày nay anh bận tối mắt tối mũi ở tiệm sửa xe lẫn tiệm đàn, Đàm Gia Minh đã đồng ý và bắt đầu dạy họ sáng tác nhạc tự do. Những bài hát do lão Đàm sáng tác có hơi khác biệt, không phải kiểu thịnh hành đại chúng, về post rock thì có yêu cầu rất cao, mỗi một nhịp trống phải được đánh đúng lúc đúng chỗ. Tối nào cũng ở đến đêm hôm khuya khoắt, lúc thực sự buồn ngủ thì dựa vào thuốc lá để tỉnh táo. 

“Lương Vũ mới lên xe lửa.” Dư Thanh không tin anh sẽ hút ít lại, nhưng không nhắc nữa, “Em báo cho anh biết.”

Lương Tự đáp “Ừm”, có phần tự trách bản thân, may mà có Dư Thanh ở đây. Anh rít nhẹ vài hơi thuốc, nhìn đăm đăm về phía hoa cỏ bên đường, chiếc áo phông xám bị gió thổi áp sát vào bụng, hằn dấu dây nịt rất rõ ràng.

“Muốn ăn gì, tối anh dắt em đi.” Anh phủi tàn thuốc.

Dư Thanh đang đứng bên đường chờ xe buýt, nghe anh hỏi thì cong môi cười. Đúng lúc có xe buýt từ xa đến, cô quẹt thẻ, lên xe, tìm chỗ ngồi xuống mới trả lời anh.

“Khao em hả?” Giọng nói có chút tinh nghịch.

“Ừa.” Lương Tự cười, “Còn muốn sao nữa?”

Xe buýt khởi động, Dư Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi lại cong lên. Nắng vàng len lỏi từ cửa sổ vào dừng trên má cô, mái tóc dài đến cổ lòa xòa bên vai bị gió thổi che cả mắt.

Những ngày sau đó, Lương Tự càng bận hơn.

Có thời gian để ăn một bữa thế này cực kỳ hiếm hoi, anh dành cả đêm trong tiệm đàn, sáng sớm đến tiệm sửa xe. Dư Thanh biết lúc này anh đang trong giai đoạn đặc biệt nên hiếm khi làm phiền, mới đầu tháng tám đã về lại ký túc xá.

Giữa tháng, Trần Thiên Dương cũng đến.

Thư viện trong trường hoạt động 24 giờ, hai cô thích ở đó đến khuya mới về.

Bình thường Lương Tự sẽ gọi cho cô vào giờ nghỉ trưa hoặc chiều tối trên đường đến tiệm đàn, cô nhớ anh thì sẽ dành thời gian đến ở cạnh anh chốc lát.

Trần Thiên Dương cười nói: “Rõ ràng cùng ở Bắc Kinh mà hai người cứ làm như đang yêu xa.”

Ngày tháng cứ thế chậm rãi trôi qua, Bắc Kinh gần như đầy nắng suốt cả tháng đó. Một buổi chiều nhàn rỗi, Dư Thanh đang đọc truyện tranh trong thư viện, rồi hệt như cảnh tượng lần trước, Phương Dương đến.  

Tay trái xách một chiếc cặp màu đen, chất đầy bia và đồ ăn vặt.

Dư Thanh giật mình: “Gì đây?”

“Tìm chỗ nào đó hai đứa mình giải quyết hết.” Phương Dương đứng dưới cây ngô đồng trong sân trường, trên gương mặt là nụ cười xán lạn, “Tao đậu cấp sáu rồi.”

Nhớ mấy tháng trước đã hứa sẽ mời một bữa, không ngờ sẽ đến sớm thế này, Dư Thanh thấy vui tận đáy lòng. 

Mặc dù đang là kỳ nghỉ hè, nhưng trường vẫn đông những sinh viên thức đêm ôn thi GRE, hai cô chạy đến dốc tình nhân phía sau trường học.

Chỗ đó chẳng có ai, hai bên toàn là cây cối.

Nhớ lại lần đầu tiên uống rượu cũng chỉ có hai cô, hồi mười mấy tuổi lén uống một ngụm rượu trắng của ông ngoại ở nhà bà ngoại, cay cả buổi trời, cứ phải thè lưỡi ra không khác gì chó mặt xệ. Lần thứ hai là vào tết năm nào đó, ở tiệm tạp hóa nhà Phương Dương, mỗi người uống một chai Thanh Đảo. 

“Mày biết lúc đó tao thế nào không.” Phương Dương ngồi xếp bằng trên mặt đất, miêu tả lại chính mình lúc tra điểm thi cấp sáu, giơ hai tay che mắt lại, “Làm y chang vậy nè, xong từ từ hé ra chút xíu để nhìn, mém đau tim luôn.”

Dư Thanh cầm chai bia uống một ngụm, cười ha ha.

“Bây giờ vui rồi ha.” Cô nói.

Phương Dương đột nhiên không thể kìm được mà nở nụ cười toe toét, một năm qua đã phải bỏ ra bao nhiêu, không ai hiểu rõ bằng chính bản thân cô. Kể xong thì mũi chua xót, hốc mắt đỏ bừng.

“Mày nghĩ tao nghiêm trọng hóa chuyện này quá mức đúng không?” Phương Dương chầm chậm cất lời. 

Dư Thanh thành thật gật đầu.

“Nhớ lần đầu tao rớt cấp bốn khóc bù lu bù loa không.” Phương Dương nói, “Hôm đó lúc nhà tao ăn cơm, bố tao nói con gái của bạn bố tao mới lên năm hai đã có bằng cấp sáu, còn tao học xong năm hai mà vẫn chưa đậu nổi cấp bốn.”

Dư Thanh buồn bã cào nắp chai bia.

“Đó là lần thứ hai bố nặng lời với tao tới vậy.” Hai hàng nước mắt bỗng lăn dài trên má Phương Dương, “Tao không sợ gì hết Dư Thanh, chỉ sợ bố thất vọng về tao thôi.”

Dư Thanh giơ tay lau nước mắt cho cô bạn.

“Còn lần đầu?” Cô khẽ hỏi.

Môi Phương Dương đã run rẩy: “Hồi lớp 11 tao thi cuối kỳ không được điểm cao, bố nói tao thế này thì ra đời làm được cái giống gì.” Từng giọt nước mắt lần lượt rơi xuống, “Thi đại học không tốt đã là cú sốc lớn với ông ấy rồi.”

“Ông ấy là bố tao.” Phương Dương không thể ngừng khóc, nói “Tao không muốn bố thất vọng lần nữa.”

“Tao biết mà.” Dư Thanh cũng khóc theo, “Đừng khóc.”

Một buổi ăn mừng đang tốt đẹp bỗng chốc biến thành đại hội khóc lóc, khóc cạn khóc khô hết nước mắt, hai cô nàng cùng bật cười. Tổng cộng có bốn năm chai bia, Dư Thanh uống hơn phân nửa, ngay lúc này cô nhớ đến Dư Tằng trầm tĩnh và ít lời. 

Hai cô mơ mơ màng màng uống, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo.

Dư Thanh vẫn nhớ chính mình đã gọi điện cho Lương Tự nhưng chẳng nói gì, hình như còn nấc một cái rõ kêu. Khi đó chiều tà đã buông xuống đường chân trời, cành lá trên dốc tình nhân chao nghiêng như được mạ một lớp vàng.

Uống hết bia, cô đứng trên bãi cỏ.

Khóe mắt nhìn thấy bên tay phải có người đi tới, cô quay sang nhìn, ngẩn cả người.

Lương Tự mặc áo sơ mi đen và quần jean, đang thở hổn hển như thể đã chạy rất lâu. 

Phương Dương cũng đứng dậy, bỏ mấy chai bia rỗng vào cặp, đeo cặp lên lưng.

“Về trước nhé.” Phương Dương cười với họ, “Sáng mai còn phải đến thư viện giành chỗ.”

Nói xong thì đi xuống dốc theo hướng ngược lại, Dư Thanh chưa kịp nói năng gì, cô nàng kia đã nhanh chóng bước vào khuôn viên trường. Lương Tự bước tới cạnh cô, khẽ cau mày, mùi bia trên người cô không ít chút nào.

“Uống mấy chai?” Anh hỏi.

Dư Thanh cười toe toét, giơ hai ngón tay rưỡi. Nửa ngón tay kia là cô gập nửa một ngón tay lại, trông hờn dỗi cực kỳ. 

Lương Tự bất lực thở dài, vươn tay dắt cô đi từ con đường nhỏ trên dốc tình nhân xuống dưới. 

Anh bắt xe ngoài cổng trường, đưa cô về nhà thuê.

Dư Thanh dựa vào vai anh ngủ trên đường về, đến lúc xuống xe, Lương Tự không đánh thức cô, trực tiếp bế cô về nhà. Ráng chiều trải dài khắp hẻm nhỏ, trên con đường vắng lặng có mấy đứa trẻ nô đùa. 

Sắc trời dần tối lại.

Dư Thanh nằm trên giường ngủ ngon lành với cả người đầy mùi rượu, lúc thức dậy lần nữa thì trời đã khuya. 

Trong phòng mở đèn vàng ấm áp, cô nhìn khắp nơi nhưng không thấy Lương Tự đâu. Dư Thanh ngồi trên giường dụi mắt, rồi đứng lên định ra ngoài xem thử. 

Đèn ở cửa đang sáng.

Lúc đó Dư Thanh không nghĩ ngợi gì cả, tay trực tiếp mở cửa nhà vệ sinh, mắt vừa nhìn thấy thứ khổng lồ nào đó thì cả người cứng đờ. Lương Tự cũng sửng sốt, lập tức kéo dây khóa quần lên. 

“Sao dậy rồi?” Trông anh không được tự nhiên lắm, giơ tay phải sờ cổ mình, hỏi cô, “Muốn đi tắm không?”

Dư Thanh vẫn còn sững sờ, sau đó gật đầu.

Thời gian đi tắm lần này của cô không ngắn chút nào, lúc đi ra cô mặc đầm ngủ, đang giữa hè, phần đùi trắng nõn lộ ra ngoài. Lương Tự đang nằm trên giường gấp chơi điện thoại, nghe thấy tiếng động thì nhìn sang cô. 

Hai người nhìn nhau trong màn đêm tĩnh mịch.

Đã mấy ngày không gặp, cô còn uống say bí tỉ thế này mà anh cũng không la không rầy, Dư Thanh ngoan ngoãn cụp mắt xuống đi đến giường, giở chăn lên nằm xuống. Bầu không khí yên lặng lạ thường, Lương Tự giơ tay tắt đèn tường.

“Lương Tự ơi.” Cô túm tấm chăn.

Hành động tắt đèn của anh khựng lại, trong phòng chỉ còn tiếng thở của hai người và tiếng ngáy của Kỳ Kỳ trong tủ. Sau một lúc rất lâu, anh nghe thấy cô khẽ hỏi.  

“Anh quyết định được muốn gì chưa?”
Bình Luận (0)
Comment