Đèn sân khấu xuyên qua tấm rèm rọi nhấp nháy xuống đất.
Nói xong, Lý Vị ngửa đầu nhìn bầu trời, màn đêm đen như mực không có lấy một ngôi sao.
Lương Tự mở bật lửa châm thuốc, đốm lửa sáng lên từng chút một.
Điện thoại trong túi anh vang lên.
Lương Tự lấy ra nhìn, vừa ấn nghe máy áp điện thoại vào tai, vừa giơ tay vỗ vào vai Lý Vị. Trong điện thoại Dư Thanh nói không tìm thấy anh, Lương Tự lấy điếu thuốc ra khỏi môi, vòng qua trước rèm sân khấu.
Đúng lúc Trần Bì nhảy xuống.
“Đi ngó nó đi.” Lương Tự hất cằm ra phía sau, “Ở đây để tao.”
Trần Bì chẳng hiểu mô tê gì, chỉ đi qua đó. Lương Tự thấy Dư Thanh ở cửa sân thể dục.
Cô đứng bên một thân cây, hai tay đút vào hai cái túi lớn trước yếm, đi giày canvas trắng, tóc lòa xòa ngang vai, nhìn cứ như mới mười mấy tuổi.
“Sao đứng ở đó?” Anh đến gần.
Dư Thanh ngẩng đầu cười với anh, rút hai tay ra khỏi túi.
Lương Tự nắm tay cô đi vào trong, dưới đất có rác vứt lung tung. Chu Hiển đang dọn dẹp thiết bị âm thanh, màn sân khấu đã bắt đầu được gỡ xuống.
Khi dọn sạch sẽ nơi đó thì đã rạng sáng.
Sau đó Lương Tự bắt xe cùng cô về nhà thuê, Dư Thanh chẳng hề thấy buồn ngủ chút nào, cô bế Kỳ Kỳ từ trong tủ quần áo ra ôm vào lòng. Lương Tự vào tắm nước lạnh chừng mười phút, để trần thân trên bước ra ngoài.
“Dạo này con nhóc này rụng quá chừng lông.” Dư Thanh ngồi ở mép giường, vừa nựng mặt mèo béo vừa hỏi anh, “Tối còn kêu không anh?”
Lương Tự cười cười, bế con mèo khỏi vòng tay cô lên, ném về lại trong tủ.
“Đạt được rồi.” Anh nhìn cô nói.
Dư Thanh “Hả” một tiếng: “Hồi nào?”
Đôi mắt đó sạch sẽ vô cùng, Lương Tự nhếch môi thấp giọng nói ra hai chữ. Vừa dứt lời, mặt Dư Thanh lập tức đỏ bừng, Lương Tự không nói không rằng áp người xuống. Đến bây giờ cô vẫn mơ mơ màng màng về chuyện nam nữ, hoàn toàn mặc anh khống chế, cơ thể chẳng mấy chốc đã rã rời.
Ngà voi trên cổ anh lướt qua ngực cô.
Dư Thanh rất thích anh thế này, lúc thì ngang ngược lắm, nhưng cũng có lúc rất đỗi dịu dàng. Cô hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, khóe môi nở nụ cười, có cả chút ít ngại ngùng, môi cứ mím chặt lại.
“Chừng nào dọn qua đây?” Anh cắn lên xương quai xanh của cô.
Dư Thanh bị buộc phải ngẩng đầu, cố ý không đáp lời. Cô nhớ lại anh của trước đây, và anh của bây giờ, dường như không thay đổi nhiều, một sức mạnh trong cốt tủy từ thời niên thiếu vẫn còn đó, cô có thể cảm nhận được, mãi mãi chân thành.
Cô nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nhìn anh. Đột nhiên cô cảm thấy bản thân mình rất may mắn, có thể gặp được một chàng trai dũng cảm, trong lòng chỉ có cô, mãi mãi đứng sau lưng cô, không sợ hãi, không lùi bước, chuyện gì cũng toàn tâm toàn ý nghĩ đến cô.
Cô chưa bao giờ biết được rằng mình có thể cảm nhận được một tình yêu chân thật đến vậy, như thể cô là người may mắn nhất trên thế giới này, mặc dù có đau khổ, nhưng may mắn là anh vẫn ở đây, mãi mãi ở đây.
Cảm giác này thực sự tốt biết bao.
Họ có thể thế này thật lâu thật lâu, làm những gì họ thích, đến sống ở nơi họ thích. Có lẽ rất lâu sau này, sẽ có một đứa con, cũng không biết anh thích con trai hay con gái.
Bên ngoài tối đen không thấy điểm cuối, Dư Thanh vẫn chìm trong suy nghĩ miên man, môi cứ cười mãi, rồi dần chìm vào giấc ngủ với nụ cười bên khóe môi. Sáng hôm sau thức dậy, Lương Tự đã đến tiệm sửa xe, cô lật người dậy đi tắm rửa rồi về trường.
Trong ký túc xá, Trần Thiên Dương ngủ mê mệt đến chiều tối.
Hôm đó Dư Thanh lười vận động nên cũng leo lên giường, mở chiếc bàn nhỏ ra, ôm gối nằm xem phim. Trong phim, Leon đang ôm một chậu cây đi cùng với Mathilda trên đường phố sầm uất, hết thảy mọi thứ xung quanh dần trở nên im ắng.
“Phim gì vậy?” Trần Thiên Dương bỗng chồm lên.
Dư Thanh giật mình, tháo tai nghe xuống: “Sát thủ chuyên nghiệp.”
Cô vừa nói xong, Trần Thiên Dương đã từ giường mình leo sang đây, cũng ôm gối trong lòng nói muốn xem với cô. Cuối phim, hai cô gái khóc bù lu bù loa, khăn giấy bị ném đến đầu giường.
“Có phải lúc nào cuộc sống cũng khó khăn.” Trần Thiên Dương vẫn còn rơm rớm nước mắt, “Hay chỉ khi lúc nhỏ mới thế?”
Dư Thanh phối hợp nói: “Lúc nào cũng thế.”
Bài «Shape of my heart» vang lên, Mathilda ngồi xổm trên bãi cỏ trước nhà người nhận nuôi mình chôn chậu cây của Leon xuống đất. Mặt trời tỏa nắng ấm áp vô cùng, Trần Thiên Dương nói với cô rằng mình và Lý Vị đã quen nhau.
Dư Thanh đã đoán được từ trước nên không mấy ngạc nhiên.
“Nhưng mình cứ cảm thấy có gì đó là lạ.” Trần Thiên Dương đặt cằm trên chiếc gối ôm màu hồng, “Hình như anh ấy không phải cực kỳ để ý đến mình lắm.”
Trong ấn tượng của Dư Thanh, chàng trai này có cách đối nhân xử thế rất tốt, cô vẫn luôn xem họ là bạn tốt. Cô tắt giao diện màn hình và đóng máy tính, im lặng trong chốc lát.
“Con người Lý Vị tốt lắm.” Dư Thanh nói, “Chắc là cậu nghĩ nhiều thôi?”
Trần Thiên Dương rên một tiếng rồi lắc lắc đầu làm tóc tai bù xù, vùi mặt vào giữa chân, cũng không biết đang nghĩ gì. Khoảng mười giây sau, cô nàng ngẩng đầu, mở laptop của Dư Thanh lên, tìm một bộ phim khác rủ cô xem cùng.
“Tuần sau mình phải làm ca đêm.” Trần Thiên Dương nói, “Hôm nay sa đọa một bữa đi.”
Ánh nắng hắt vào đến tận góc giường trong cùng của ký túc xá, hai cô gái dựa vào nhau xem phim rất chăm chú.
Đó là một lần hiếm hoi trong năm tư được sống nhàn nhã như thần tiên, không nghĩ ngợi về bất cứ điều gì, chỉ yên tĩnh trải qua một buổi chiều lười biếng.
Tối đó, Lương Tự gọi điện đến.
Lúc đó anh vừa mới đến hẻm tiệm đàn, miệng ngậm thuốc lá nói chuyện với cô.
Bên dưới ngọn đèn đường xa xăm là cái bóng vừa mỏng vừa dài, một phần áo phông xám của anh bị giắt vào dây nịt, có lẽ lúc tìm thuốc lá trong túi vô thức giắt vào không hay, lúc này trông có hơi lôi thôi.
Tới tiệm đàn anh mới cúp máy.
Anh đẩy cửa đi xuống tầng hầm. Chu Hiển và Trần Bì đang bận việc riêng. Giống như mọi ngày, ba người chỉnh sửa và ghép lại với nhau. Cả một quá trình, từ viết lời đến soạn nhạc đến sắp xếp bố cục, đều do ba người đi từ đầu đến cuối.
Họ cũng bắt đầu tham gia vài cuộc thi nhạc underground quy mô nhỏ.
Thi thoảng Đàm Gia Minh sẽ đến hướng dẫn, nhưng cuối cùng mọi thứ vẫn dựa vào chính họ. Thời gian “ủ bệnh” của thể loại nhạc kén người nghe có lẽ sẽ rất dài, dù có là nhạc jazz hay rock hay nhạc đồng quê đi nữa thì cũng sẽ như vậy.
Tất nhiên cũng có lúc không mấy thuận lợi.
Số tiền họ bỏ ra cho một buổi biểu diễn đường phố không ít tí nào, giá vé tầm hai ba chục tệ cũng không phải quá đắt. Còn phải thuê địa điểm, dựng sân khấu, đi quảng cáo, xong xuôi mọi việc thì cũng phải đâu đó hơn nghìn tệ, hầu như ai trong giới underground cũng đã từng phải chịu lỗ.
Thế nên Trần Bì đề nghị: “Hay đám mình vào quán bar đóng quân lần nữa.”
Họ bàn bạc với Đàm Gia Minh, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc tiếp tục học ở tiệm đàn thì những chuyện khác không thành vấn đề. Đối với họ, học hành có thành tích rồi thì cũng nên bước ra đối mặt với thế giới, tất nhiên với tiền đề là không được làm mất mặt chú Đàm.
Họ bận bịu trong tiệm đàn cả ngày thứ bảy.
Tuần đó Lương Tự được nghỉ hai ngày cuối tuần, từ tối hôm qua đến bây giờ chỉ mới ngủ được vài tiếng. Mắt thấy Chu Hiển và Trần Bì cũng đã mệt mỏi, nhưng vẫn còn cúi đầu gảy đàn guitar. Anh nửa ngồi nửa nằm trên ghế duỗi người, hai tay chỉnh lại dây nịt rồi đứng lên.
Anh xoa mặt đi ra ngoài.
Hôm đó nắng đẹp vô cùng, đi đến đâu cũng sáng sủa, Lương Tự vừa chờ xe buýt vừa gọi cho Dư Thanh.
Ven đường có một đôi tình nhân đang rúc vào nhau trông rất thích mắt, Lương Tự vô thức nhìn thoáng qua, sau đó nhìn sang chỗ khác.
Điện thoại được bắt máy, nghe giọng cô như đang ngủ trưa.
“Chút nữa là anh đến rồi.” Xe đến, Lương Tự bước lên, “Em soạn đồ đạc đi, xem muốn mang gì theo.”
Dư Thanh lập tức tỉnh táo: “Đồ đạc gì?”
Nghe vậy, Lương Tự nhướng mày, anh tìm một chỗ trong góc ngồi xuống rồi mới đáp lại cô. Cô không quên anh từng nói muốn cô dọn đến ở chung, nhưng không nghĩ lại sớm thế này.
“Vậy…….” Dư Thanh vẫn hơi mắc cỡ, nhỏ giọng hỏi, “Bây giờ em soạn?”
Lương Tự thấp giọng cười: “Ừm.”
Xe buýt chạy thẳng về phía trước, đến nơi tiếp theo thì dừng lại, người lên người xuống, sau đó tiếp tục chạy.
Lương Tự nhìn ánh mặt trời đi ngoài cửa sổ, bên đường đối diện là một dãy cửa hàng quần áo và trang sức.
“Anh nhớ em có váy jean?” Anh hỏi.
Dư Thanh ‘Ừm’ rồi nói: “Anh muốn em mặc cái đó?”
Lúc này cô đang rúc mình trong chiếc chăn mỏng, không hiểu tại sao, chợt nhớ tới giọng cười trầm thấp của anh lúc anh chạm vào cô ở nhà thuê. Bây giờ cô có cảm giác như anh ở đầu dây bên kia đã nở nụ cười tươi, Dư Thanh vùi mặt vào chăn.
“Mặc đẹp vào.” Anh nói.
Anh nói xong, Dư Thanh cúp máy, lập tức bật người dậy nhảy xuống giường. Sau khi lục lọi trong tủ hồi lâu, cô phối được vài món, đứng ngắm mình trước gương. Đồ trong vali không nhiều lắm, chỉ mười phút đã soạn xong.
Không bao lâu sau, anh lại gọi đến.
Dư Thanh kéo vali đóng cửa ký túc xá, vừa đi ra ngoài vừa nói chuyện điện thoại với anh. Mới đến cổng ký túc xá thì đã thấy anh đứng dưới gốc cây bên ngoài, đầu đội mũ đen, một tay đút túi quần.
Nghe tiếng bánh xe chuyển động, Lương Tự ngẩng đầu.
Cô mặc áo thun trắng tay ngắn và chân váy jean dài đến đầu gối, tóc xõa ngang vai, gò má vừa mềm vừa trắng như củ sen. Ánh nắng Bắc Kinh chiếu từ phía đông nam dừng bên chân cô, đôi giày canvas thân trắng đế xanh lá làm cô trông thêm phần hoạt bát.
“Sao anh đến nhanh vậy?” Cô hỏi.
Lương Tự lấy tay ra khỏi túi quần, bước tới cầm vali của cô, tay còn lại nắm tay cô đi xuống bậc thềm.
“Trên đường không kẹt xe.” Anh nói, “Muốn đi đâu chơi?”
Dư Thanh hỏi lại: “Hai tụi mình?”
“Em nghĩ sao.” Lương Tự cười, “Không thì bảo em ăn diện đẹp đẽ vậy làm gì.”
Dư Thanh quay mặt sang một bên: “Em không ăn diện cũng đẹp.”
Lúc này trên đường khá đông sinh viên qua lại, họ đi ngoài cùng lề đường nên cũng có vài người quay lại nhìn. Có cô gái đi ngang qua nhìn sang, Dư Thanh đăm đăm về phía trước, nhưng tim không khỏi đập nhanh hơn.
“Chị gái này.” Lương Tự trêu, “Có ai tự khen mình vậy không?”
Dư Thanh ngẩng đầu lườm nhẹ anh một cái, Lương Tự cười càng tươi hơn nữa, nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình. Da của cô quá mềm, chà nhẹ thôi là để lại vết đỏ, ngón tay thon dài mềm như không xương, sờ vào thích không chịu được.
Họ về nhà thuê trước để cất vali.
Hôm đó anh gác lại hết mọi việc, chỉ chuyên tâm dắt cô đi chơi, là cuối tuần nên Bắc Kinh rất đông người, Dư Thanh không muốn đi xe. Hai người đi dạo khắp các đường lớn hẻm nhỏ, cô thực sự đầy sức sống, thấy đồ chơi của trẻ con cũng thích, một tay cầm kẹo bông gòn một tay cầm hồ lô đi về phía trước.
“Từ từ thôi.” Lương Tự đi theo phía sau.
Dư Thanh chẳng thèm nghe, háo hức vừa đi vừa nhìn. Khi rẽ vào phố mua sắm, cô định vòng ra ngoài nhưng bị anh kéo vào.
“Chỗ này toàn bán quần áo thôi, có gì vui đâu.” Cô nói.
“Ừm.” Lương Tự nhìn hai bên đường, “Mua váy cho em.”
Dư Thanh nghiêm túc nhìn anh chốc lát để xác nhận người này không hề nói đùa, sau đó kéo vạt áo anh, ngón trỏ chỉ vào chiếc váy jean ngắn của mình. Chiếc váy màu xanh nhạt ôm lấy đôi chân trắng nõn và mảnh khảnh của cô, Lương Tự nhìn từ trên xuống.
Cô nói: “Em có rồi.”
“Biết em có rồi.” Lương Tự không đổi nét mặt nhìn sang chỗ khác, trực tiếp dắt cô vào một cửa hàng phía trước, “Có của anh mua chưa?”
Dư Thanh ngạc nhiên, rồi nhoẻn miệng cười.
Sau đó anh thích một chiếc đầm hai dây màu trắng, nhưng giá hơi đắt.
Dư Thanh nói không thích mà vẫn không lay chuyển được anh, cuối cùng vẫn mua chiếc đầm đó, sau đó cô không muốn đi dạo nữa.
Mặt trời lặn dần, hai người quay về theo đường cũ.
Khi xe buýt dừng ở đầu hẻm gạch đỏ, trời đã chập tối, họ ăn tối ở quán ven đường rồi mới về nhà. Bên đường có con mèo hoang ngủ say sưa, đầu hẻm có ông cụ tay cầm cờ màu đen muốn chơi cho xong ván cờ.
Thế giới này đẹp đẽ và to lớn vô ngần, có núi cao sông dài, năm tháng hồng hoang.
(Truyện được edit bởi Sqsq1306 và chỉ đăng trên WordPress này) ____________________
SQ:
Mình edit theo bản raw hiện tại trên Tấn Giang, nên là có chỗ sẽ khác với bản convert vì bản convert dùng raw cũ. Trong chương này, đoạn bị đổi là từ đoạn Lương Tự hỏi Dư Thanh “chừng nào dọn tới đây” đến hôm sau Dư Thanh về ký túc xá, trong bản raw cũ là H nhẹ, còn bản raw mới đã được đổi thành suy nghĩ của Dư Thanh như ở trên.
Còn dưới đây là đoạn H nhè nhẹ đó ( ͡° ͜ʖ ͡°)
Ngà voi trên cổ anh lướt qua ngực cô.
Dư Thanh khẽ rên, tay tự nhiên ôm đầu anh, mắt thấy anh vùi đầu xuống. Sau đó trong đêm tối chỉ cảm nhận được hơi thở nặng nhọc của anh, có cả bàn tay nấn ná trên đầu ngực hồng hào của cô.
“Chừng nào dọn sang đây?” Anh cắn xương quai xanh của cô.
Dư Thanh bị buộc phải ngẩng đầu lên, khẽ “Ừm” một tiếng, cả người bị anh giam cầm không thể thốt lên được lời nào. Lương Tự cởi hết quần áo của cô, cởi dây nịt của mình, đỡ lấy nơi bên dưới đẩy thẳng vào trong cô.
Ngay lúc đó, cô ấy không kìm được mà kêu ra tiếng.
Lương Tự thấp giọng cười, ôm chặt cô hơn, bên dưới ra vào mạnh hơn nữa. Bộ ngực mềm mại của cô áp sát vào ngực anh, ngón tay cô cào nhẹ lưng anh, đầu hơi ngả ra sau. Không lâu sau, mùi của nam lẫn nữ hòa vào nhau nơi đầu giường, tóc mái ướt át dán vào má cô, càng lộ vẻ quyến rũ.
Mùi hương của cuộc yêu nồng vô cùng.
Bên ngoài tối om không nhìn thấy điểm cuối, cô dần chìm vào giấc ngủ. Hôm sau thức dậy, Lương Tự đã đến tiệm xe, cô trở người dậy đi tắm rửa, sau đó về lại trường.
SQ: Khác vậy đó ))