Đủ Đau Thương Em Sẽ Từ Bỏ

Chương 20


Mỗi người một tâm trạng.

Diệp Mặc anh rất buồn khi nghe cô nói giữa hai người đã không còn khả năng nữa.

Vậy từ bây giờ anh sẽ chỉ đơn giản là cha của Tư Thần mà thôi.

Như vậy cũng tốt bên anh cô không hạnh phúc thì để cô được tự do lựa chọn.
Hạ Uyển lăn qua lăn lại mà không ngủ được.

Cô nghĩ đến việc Diệp Mặc và ánh mắt tuyệt vọng nhìn cô hôm nay cô cũng thấy nhói đau.

Vì cả đêm không ngủ được lên mắt cô trở thành gấu trúc luôn.
- Á...!mami sao người nhìn giống ma vậy?
" Cốc" vào đầu thằng con cô dám chê mẹ nó giống ma.

Cô cũng vội soi gương mình thì "á" ai vậy?
- Đấy mami thấy chưa? người giống ma còn gì.

Con nói đâu có sai.
- Con mau mau lấy đá cho mami.

Mami con xinh đẹp vậy mà giờ thành như này thật lãng phí.
- Con đói rồi lên giờ không có sức đâu mà đi giúp mami.


Mami còn chưa nấu cơm cho con nữa kìa.
- Con chỉ ăn với ăn.

Con không giúp mami thì không có cơm đâu mà ăn.
Tư Thần Thở dài rồi cũng lắc mông mà đi lấy đá giúp cô.
- Của mẹ đây.

Giờ thì mami đi nấu cơm cho con ăn được chưa.

Con đói hết ruột gan rồi.
- Chờ ta thêm 5p thôi nhé.

Con muốn ăn gì.
- Miễn có đồ ăn là được.

Chứ tầm này rồi thì mami còn hỏi làm chi.
Hạ Uyển thầm nghĩ đúng là thằng con trời đánh của cô mà.

Chỉ biết ăn và ăn thôi.

Sao số cô khổ vậy.

Nhìn đồng hồ cũng chẳng còn sớm nữa.

Nghĩ và làm cùng lúc Hạ Uyển vội vã đi làm đồ ăn cho con trai và thêm vào đó là thay đồ và trang điểm để đến công ty.
Vừa bước chân ra khỏi cổng thấy hai chiếc xe đỗ ngoài cổng nhà cô.

Diệp Mặc bước xuống xe tiến lại gần mẹ con cô thì một người nữa cũng vậy.
- Anh đến đón Tư Thần đi học.
- Dạ vâng.
Diệp Mặc nhìn người đàn ông kia đánh giá một lượt.

Anh ta cũng khá lịch sự và trông khá ổn.

Để tránh hiểu lầm anh đã nói trước.
- Hạ Uyển anh đưa em đi làm.
Diệp Mặc anh cũng muốn cô thỏa mãi lên anh đề nghị đưa Tư Thần đi học.

Nói không đau không đúng, có ai thấy vợ mình đi với người đàn ông khác mà không ghen.
- Em...!em...
Hạ Uyển ấp úng nói, tình huống này cô chưa từng nghĩ đến.


Tất cả ba người đàn ông đang nhìn về phía cô chỉ để chờ cô ra quyết định phán quyết.

Cô đang ra hiệu cầu cứu thằng con trai cô nhưng có vẻ nhóc đang không hợp tác với mẹ mình mà mặc kệ cô muốn lựa chọn ai thì lựa chọn người đấy.
Diệp Mặc thấy cô khó xử anh lên tiếng giải vây giúp cô và bế Tư Thần vào xe luôn.
- Em đi với cậu ta đi dù gì cũng cùng đường.

Còn Tư Thần hôm nay anh sẽ đưa đón bé.

Hạ Uyển chưa kịp nói thì Tư Thần đã được Diệp Mặc đưa vào trong xe rồi.

Giờ cô chỉ còn cách đi cùng Thành Nhất.
- Chúng ta đi thôi Hạ Uyển?
- Dạ vâng.
Trên xe của cô, cô vẫn suy nghĩ về Diệp Mặc nhìn ánh mắt đó cô biết anh chỉ kìm nén sự tức tối mà thôi.

Cô phải làm sao đây?
Trên xe của bố con nhà Tư Thần thì cậu đúng là con thỏ giả nai.
- Sao baba hèn vậy?
- Gì cơ? Ba hèn bao giờ nào?
- Để mẹ cho người đàn ông khác đúng là mất mặt mà.

Mẹ mà theo người đàn ông đó là con cũng theo luôn đó ba.
" Cốc"
- á sao baba đánh con? Ba ba thật là.
- Con còn nói sao? Chẳng phải con theo phe ba giờ lại chuyển đối tượng sao? Con đúng là đồ phản bội.
- Tại ba ngốc quá đó thôi mỗi việc theo đuổi mẹ cũng không xong làm con phải chia li.

Hu...hu..
- Được rồi là tại ba...!con đừng khóc nữa.

Diệp Mặc mà biết thằng con mình nó vừa nhỏ nước mắt giả chắc tức xì khói mất.

Sao nó có thể lươn lẹo vậy chứ? Diệp Mặc bế Tư Thần vừa xoa lưng cậu cho cậu được an ủi.
Đến trường anh để cho cậu tự đi vào.

Anh muốn con anh tự lập từ nhỏ.

Anh không về tập đoàn mà anh bảo Thư kí Tần lái xe đến quán bar.

Anh uống rất nhiều đến khi anh ngất đi thì thư kí Tần hốt hoảng đưa anh đến viện.
Sau 4h cấp cứu anh mới tỉnh dậy.

Thư kí Tần gọi cho Hạ Uyển bảo cô đón Tư Thần vì Diệp Mặc có việc bận.

Anh không muốn cho Hạ Uyển biết anh đang ở viện.
- Bác sỹ đã nói rồi từ giờ sếp đừng uống rượu nữa.
- Tôi biết rồi.

Cậu đừng lảm nhảm nữa đi.
- Sếp như vậy có ngày....
Diệp Mặc biết tên kia định nói gì mình lên anh đã cho hắn một ánh mắt cảnh cáo làm cho thư kí Tần im luôn.

Ở viện 2 ngày anh mới được về nhà, anh liền gọi cho Tư Thần vì hôm đó không thể đưa thằng bé đi chơi..

Bình Luận (0)
Comment