Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1001

Chương 1001: Mọi người trong nhà họ Hoắc đều hận cậu

Chiến Thành yên lặng nhìn anh ta: “Nếu như cậu không đi thì mọi chuyện chắc chắn sẽ càng rắc rối hơn.”

Hoắc Phong Lang cười khổ một tiếng.

Thôi được, anh ta đã sớm biết rằng, Hoắc Anh Tuấn sẽ không bao giờ để yên chuyện này đâu.

Thật ra chỉ có điều là, anh ta cũng muốn tìm cơ hội để nói chuyện với anh, vì chính anh ta cũng

không muốn mình mang cái tội danh là ăn cắp bản quyền đến hết đời rồi cùng nó chết đi.

Chẳng bao lâu sau, Chiến Thành đưa anh ta vào nhà thờ Thanh Long, ngay phía trên nhà thờ đặt bài vị của trưởng lão nhà họ Hoắc.

Mà Hoắc Anh Tuấn đang ngồi trên ghế Lê Hoa, gương mặt đẹp trai ấy cứ thản nhiên, hoàn toàn không thể nhìn thấy được suy nghĩ của anh.

“Cậu lớn, mang người tới rồi.” Chiến Thành dùng sức đá vào chân Hoắc Phong Lang một cái.

Hoắc Phong Lang bị chơi đòn bất ngờ chưa kịp đề phòng, trực tiếp ngã nhào xuống đất, anh ta muốn đứng lên nhưng Chiến Thành lại muốn đè chết anh ta.

Anh ta cắn răng, dùng đôi mắt không phục nhìn Hoắc Anh Tuấn: “Tôi không có làm sai cái gì cả, cũng không có ăn cắp bản quyền, Hoắc Anh Tuấn, chính anh cũng nhìn thấy, mấy ngày qua tôi không có vào Sở Thị, tôi và bố cũng không còn liên lạc với nhau”

“Nếu không còn liên lạc gì nữa thì vẫn còn một chữ bố, ngoài ra bởi vì Sở Minh Khôi có vợ và con riêng bên ngoài, nguyên nhân mà cậu cảm thấy khó chịu, thì cũng cho là cậu bị Sở Minh khối lừa, cho nên mới không chịu đi.” Hoắc Anh Tuấn đi tới trước mặt anh ta, đồi mồi tinh xảo lạnh lùng nói.

Hoắc Phong Lang tức giận nói: “Anh đừng bao giờ suy đoán lung tung có được không, tôi đã sớm biết bố tôi có con riêng bên ngoài, không sai, trước kia là do tôi kích động quá, bởi vì tôi không phục làm thế nào cũng bị cậu giẫm dưới chân. Chỉ là tôi biết đằng sau ông ta còn có con riêng, trong đầu tôi lập tức có ý định cắt đứt và phản bội lại Hoắc Thị, anh có thể không biết, bố tôi… ông ta thật ra chẳng hề quan tâm tôi, dù tôi có đến nhà họ Sở thì cũng chỉ là người ngoài đến không đúng chỗ, với cả tối hận Sở Minh Khôi đã phản bội lại mẹ con tôi, tôi hận ông ta.”

“Nói ông ta không quan tâm cậu, sau khi cậu bị tôi đưa đến đồn cảnh sát, thì sao suốt đêm ra vào đồn cảnh sát để nộp tiền bảo lãnh cho cậu?” Khuôn mặt Hoắc Anh Tuấn lộ rõ vẻ châm chọc: “Thôi được rồi, ông ta đã công khai tuyên bố sẽ cho cậu đổi họ, sau này cậu sẽ là Sở Phong Lang”

“Đó là âm mưu gây chia rẽ tôi và người nhà họ Hoắc” Hoắc Phong Lang gào lên giải thích: “Con. người ông ta rất nham hiểm”

“Ông ta nham hiểm hay không thì không cần cậu nói, tôi tự biết.” Hoắc Anh Tuấn tức giận đá một cái vào lưng anh ta.

Hoắc Phong Lang lập tức bị đạp xuống nằm trên mặt đất, hai mắt đỏ ửng, tức giận nắm chặt tay dùng sức đập xuống mặt đất: “Tôi không làm, Hoắc Anh Tuấn, tại sao anh không tin tôi, con người Hoắc Phong Lang tôi dám làm dám chịu.”

“Tôi cũng rất muốn tin cậu.” Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy gương mặt của anh ta, không hiểu vì sao trong | lòng bỗng cảm thấy đau.

Cứ nghĩ rằng, anh vẫn chán ghét và căm thù sự tồn tại của Hoắc Phong Lang, nhưng không hiểu vì sao, nhìn thấy dáng vẻ này của Hoắc Phong Lang, thì cả người anh sẽ phát cáu không thể nào giải thích được

Có lẽ, anh cũng không có ghét Hoắc Phong Lang đến như vậy, chuyện ân oán của các thế hệ đi trước quả thực không phải chuyện và cũng chẳng liên quan đến hai người bọn họ, bọn họ sinh ra không phải là thứ để người khác lựa chọn.

Lúc đầu anh đã từng nghĩ mấy năm nữa sẽ giao quyền lại cho Hoắc Phong Lang, để cho anh ta cái vị trí tổng giám đốc toàn quyền quản lí Hoắc Thị, dù sao đó cũng là con của Hoắc Nhã Lam, chính xác là anh em cùng mẹ khác bố của anh.

“Hoắc Phong Lang, trong hai ngày nay tôi đã điều tra và giám sát phòng thí nghiệm, tôi cũng rất muốn rửa sạch mọi nghi ngờ của cậu, nhưng trùng hợp thay, thời gian xóa dữ liệu và thời gian cậu ra vào phòng thí nghiệm cũng khớp với nhau, cậu nói nếu không phải cậu làm thì ai làm?” Dưới chân Hoắc Anh Tuấn dùng sức, trong lời nói tràn đầy thất vọng và tức giận: “Cậu xứng với tổ tiên nhà họ Hoắc sao, nhà họ Hoắc chúng ta đã tốn hơn một trăm năm, mới có thể gây dựng lên nhà họ Hoắc của ngày hôm nay, nhưng nhờ có cậu mà toàn bộ đều bị phá tan.”

“Làm sao… làm thế nào mà..” Vẻ mặt Hoắc Phong Lang ngỡ ngàng.

Thời gian dữ liệu bị xóa và thời gian anh ta ra vào phòng thí nghiệm là trùng khớp.

Rõ ràng là có người có ý sắp đặt.

Nhưng người xóa dữ liệu là người của Sở Minh Khôi, tại sao Sở Minh Khôi lại muốn hại anh ta tới như vậy, anh ta vô tội, anh ta là con của ông ta cơ mà.

Nước mắt tuyệt vọng từ từ chảy xuống từ khóe mắt.

“Đúng vậy, tôi cũng rất muốn biết vì sao nhà họ Hoắc đã làm gì để biến thành dáng vẻ như ngày hôm nay” Hoắc Anh Tuấn cười, một nụ cười đau thương: “Tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy để chế tạo con chíp, giờ lại bị cậu đưa cho người khác, bây giờ là Hoắc Thị, đừng nói là những gia tộc hàng đầu của Nguyệt Hàn cũng sẽ bị lọt khỏi top một trăm công ty hàng đầu Nguyệt Hàn, chưa kể đến bây giờ trong tay chúng ta không có vốn cố định, đây đều là món quà do cậu bạn tặng. Hoắc Phong Lang, tôi muốn cậu biết, bà nội nhận cậu, ông nội cũng hận cậu, mỗi người trong nhà họ Hoắc đều hận cậu, cậu và người nhà họ Sở đều giống nhau cả, đều là những con sói”

“Cậu ghen tỵ với tôi, cậu hận tôi, cậu cũng có thể cạnh tranh công bằng với tôi, nhưng vì sao cậu lại muốn dùng cái thủ đoạn hèn hạ như thế hả?”

Bình Luận (0)
Comment