Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1003

Chương 1003: Cục cưng của chúng ta cũng nhớ anh

Khương Tuyết Nhu bỗng nhớ lại lúc đó của Lục Lạc Dương, cả người đều không ổn: “Anh chặt ngón tay của cậu ấy rồi sao?”

Hoắc Anh Tuấn không nói gì, trong lòng cô anh luôn là một ác ma lúc nào cũng muốn chặt ngón tay người khác sao?

Khương Tuyết Nhu thấy anh không nói lời nào thì nổi giận: “Hoắc Anh. Tuấn, tôi tin rằng Hoắc Phong Lang không phải là kẻ trộm để lộ dữ liệu của Hoắc Thị, cậu ấy không phải người như vậy.”

“Tin sao?” Trong lòng Hoắc Anh Tuấn đột nhiên vô cớ nổi lên một ngọn lửa.

Đây là hai chữ mà giữa anh và cô luôn thiếu, mà cô lại đặc biệt quan tâm. với Hoắc Phong Lang như vậy.

“Khương Tuyết Nhu, em cũng quá ngây thơ rồi, cũng chỉ vì trước đây Hoắc Phong Lang giúp em một lần mà em đã lập tức tin tưởng cậu ta, cậu ta chính là con trai của Sở Minh Khôi, chính Sở Minh Khôi là người có khả năng làm cả nhà họ Hoắc tụi anh chịu khuất phục hơn hai mươi năm. Hai bố con bọn họ đều chung một dã tâm, em có thấy được kết cục của anh hiện giờ không, chính là vì anh tin tưởng cậu ta nên Hoắc Thị mới biến thành cái dạng như ngày hôm nay”

“Tôi tin rằng Hoắc Phong Lang không giống Sở Minh Khôi”

Khương Tuyết Nhu vẫn kiên trì, có lẽ hiện giờ đã không còn ai tin tưởng Hoắc Phong Lang nữa, nhưng cô luôn có một cảm giác rằng Hoắc Phong Lang không phải là loại người không từ mọi thủ đoạn.

Những năm ở nước ngoài, Hoắc Phong Lang đã chân thành giúp đỡ cô

rất nhiều, tất nhiên, cô cũng biết rằng trước đó Hoắc Phong Lang đã từng lợi dụng cô nên trong lòng mới cảm thấy xấu hổ, thế nhưng một người lại sẵn. sàng giải thích rõ mọi chuyện thì cho thấy rằng con người anh ta không xấu.

Sau đó Hoắc Phong Lang không còn cách nào khác mới nhận Hiểu Khuê là con gái mình, anh ta đối với Hiểu Khuê là thật lòng, ngay cả khi anh ta biết rõ Hiểu Khuê chính là con gái của Hoắc Anh Tuấn thì anh ta cũng một lòng chăm sóc cô bé.

Nếu như anh ta muốn có được Hoắc Thị, thì có thể hoàn toàn lợi dụng Hiểu Khuê để đối đầu với Hoắc Anh Tuấn.

Nhưng anh ta lại không làm vậy.

“Em hoàn toàn không biết gì cả.” Hoắc Anh Tuấn bị lời nói của cô làm cho bị thương: “Anh đã điều tra và giám sát, thời gian Hoắc Phong Lang ra vào phòng thí nghiệm trùng với thời gian dữ liệu bị xóa, em nói không phải cậu ta thì là ai?”

Khương Tuyết Nhu nghe xong cũng có chút bối rối.

Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng nói: “Anh không giao cậu ta đến đồn cảnh sát nữa, anh đã cố hết sức kìm chế chỉ lấy đi một chân của cậu ta thôi.”

“Cái gì, anh chặt chân cậu ta?” Khương Tuyết Nhu kinh ngạc.

Đôi môi mỏng của Hoắc Anh Tuấn mím chặt lại, thật ra anh không dùng toàn bộ lực, nếu như Hoắc Phong Lang được chữa trị tốt thì vẫn có thể đi lại, nhưng anh cũng không muốn giải thích nhiều với Khương Tuyết Nhu.

“Chẳng lẽ em muốn anh đập cho cậu ta một trận, sau đó để cho cậu ta trở về Sở Thị, đến lúc đó thế chỗ của Sở Minh Khôi mà nằm trong tay tất cả, nếu cậu ta đã có gan hủy hoại Hoắc Thị, vậy anh đây chỉ còn cách chặn mọi đường lui của cậu ta, sau này Sở Thị sẽ không bị một người què thao túng.”

Khương Tuyết Nhu nghe xong rợn cả tóc gáy, nhưng hiện tại cô không có tâm trạng mà chửi anh nữa: “Hoắc Phong Lang còn đang ở Thanh Long sao?”

“Anh cho người ném ra ngoài rồi.” Nói xong, Hoắc Anh Tuấn cúp điện thoại.

Anh khó chịu liếc nhìn cuộc gọi, thật sự thắc mắc rằng dựa vào cái gì mà sự quan tâm của cô đối với Hoắc Phong Lang còn nhiều hơn cả anh.

Dù thế nào đi nữa anh và cô đã từng trở thành vợ chồng, từng có con cũng đã từng kết hôn.

Trong một ngõ hẻm bé nhỏ vừa tồi tàn lại còn vắng vẻ trong thành phố.

Sau khi một chiếc xe địa hình màu đen dừng lại, Chiến Thành lôi Hoắc Phong Lang đang đau đớn và ngất đi xuống xe rồi ném xuống đất.

Chiến Thành cũng không nhìn nhiều, nhanh chóng khởi động xe rồi đi mất.

Trình Nhã Thanh ngồi ở ghế phụ nhìn Hoắc Phong Lang qua kính chiếu hậu, trước kia cậu hai cũng giống như một bãi chất nhờn, trên người đầy sẹo còn có cả máu nữa.

“Anh Thành, anh nói xem chân của cậu ta có phải sẽ bị cắt bỏ hay không?” Trình Nhã Thanh hỏi nhỏ.

“Nếu cậu ta đi chậm một chút thì sẽ không thành vấn đề, ít nhiều gì cũng vừa giữ lại chút sức lực” Chiến Thành nhíu mày, sau khi trả lời xong lập tức liếc nhìn Trình Nhã Thanh: “Loại chuyện đẫm máu thể này em còn muốn đi theo để làm gì?”

“Người ta nhớ anh mà, hai ngày nay anh đều vội vàng đi, em không biết làm sao để gặp được anh cả.” Trình Nhã Thanh sờ bụng: “Hơn nữa cục cưng của chúng ta cũng nhớ anh lắm.”

Chiến Thành nhanh chóng mềm lòng, ông ta lấy tay sờ đầu cô ta, cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Tuần sau tôi sẽ từ chức rồi rời khỏi Thanh Long”

Bình Luận (0)
Comment