Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1009

Chương 1009: Trong lòng của em thật sự không có một chỗ cho anh sao?

Khương Tuyết Nhu vốn dĩ đồng ý chuyển đến chỗ của Lương Duy Phong.

Nhưng nghe những lời anh nói xong, cô lập tức do dự.

“Em không phải đang nghĩ sẽ đưa cháu của anh đến ở chỗ của Lương Duy Phong đấy chứ, đừng có nằm mơ” Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy vẻ mặt của cô, cả người trở nên cáu kỉnh.

Khương Tuyết Nhu bất lực thở dài: “Được.”

Hoắc Anh Tuấn lại không cảm thấy không yên lòng, dù sao biểu hiện của Khương Tuyết Nhu đã ngược lại với lời nói rất nhiều.

“Em vẫn còn muốn ở cùng Lương Duy Phong sao?” Hoắc Anh Tuấn có chút không thể tưởng tượng nổi: “Em đã ngủ với anh lâu như vậy, mà em vẫn chưa chịu ly hôn với Lương Duy Phong, hay là anh ta không đồng ý?”

Khương Tuyết Nhu bị giọng điệu ngông cuồng của anh làm cho mặt đỏ bừng, người đàn ông này thật sự không biết xấu hổ là gì.

“Hoắc Anh Tuấn, tôi muốn ở cùng với ai không liên quan gì đến anh, trước đây, anh có thể kiêu ngạo, chúng tôi không làm gì được anh. Nhưng nhà họ Hoắc các anh hiện tại đến cả tập đoàn Hồng Nhân cũng không bằng, anh còn không đáng giá bằng tôi, anh cảm thấy anh xứng với tôi, tôi có thể làm vừa ý anh sao?”

Cô lạnh lùng nói, trước đây anh luôn không coi cô vào mắt, cho rằng cô đang muốn leo vào nhà họ Hoắc. Hiện tại tình thế đã thay đổi, cô còn không mau ra sức chế giễu.

Quả nhiên, khuôn mặt điển trai của Hoắc Anh Tuấn vài giây sau đã trở nên vô cùng khó chịu.

Anh có thể không quan tâm đến sự khinh thường của tổng giám đốc Hà, thậm chí là sự giễu cợt từ những người khác anh cũng không quan tâm, nhưng những lời của Khương Tuyết Nhu không khác gì một cái tát giáng xuống mặt anh.

Đàn ông có niềm kiêu hãnh của riêng mình, thế nhưng địa vị hiện tại của anh đến cả Khương Tuyết Nhu cũng không bằng, thậm chí càng không bằng đối thủ cạnh tranh là Lương Duy Phong.

Trong lòng anh cảm thấy vô cùng chua xót, không ngờ rằng mình sẽ có ngày này.

“Còn có, anh làm cho rõ” Khương Tuyết Nhu lạnh lùng nhắc nhở anh: “Mặc dù anh được Trình Nhã Thanh bọn họ bảo lãnh ra ngoài, thế nhưng việc anh bắt cóc tôi vẫn chưa kết thúc đầu, cục cảnh sát vẫn liên tục gọi điện thoại cho tôi để đến lấy lời khai. Nếu tôi trực tiếp nói với cảnh sát anh bắt cóc tôi, bạo hành tôi.

Hoắc Anh Tuấn, anh có thể ngồi ở đây nói chuyện với tôi sao? Ít nhất anh cũng sẽ ở tù mấy năm, đợi đến khi anh ra ngoài, tôi với anh đã khác nhau một trời một vực rồi, hãy nhớ, anh là bùn còn tôi là mây”.

“Em muốn trực tiếp tống anh vào tù sao?” Hoắc Anh Tuấn cả người chấn động, vẻ mặt đau khổ.

“Anh đã dám làm mà còn phải sợ sao? Có điều tôi có thể cho anh một cơ hội, trong vòng ba ngày, tôi muốn Hoắc Phong Lang xuất hiện trước mặt của tôi, nếu không đừng trách tôi khách sáo”

Khương Tuyết Nhu nói xong xoay người rời đi.

Hoắc Anh Tuấn đột nhiên từ phía sau nắm lấy cổ tay cô, dùng sức đè cô vào tường, đôi mắt đen nặng trĩu.

“Tuyết Nhu, Hoắc Phong Lang quan trọng với em, Lương Duy Phong quan trọng với em, đến cả Hiểu Khuê cũng quan trọng đối với em. Vậy anh thì thế nào? Trong lòng của em thật sự không có một chỗ cho anh sao? Lẽ nào trong lòng em, anh không có chút nào đặc biệt sao?”

Trong giọng nói của anh để lộ ra một nỗi buồn hiếm thấy.

Có lẽ do gần đây xảy ra quá nhiều chuyện khiến người đàn ông quyền lực này lộ ra sự yếu đuối.

Khương Tuyết Nhu bất thần một lúc, nhưng rất nhanh đẩy anh ra.

“Hoắc Anh Tuấn, trước đây có nhưng từ chuyện Lục Lực Dương lần đó thì đã hết rồi. Xin hãy nhớ lời tôi nói, tôi đang rất nghiêm túc.”

Cô rời đi mà không quay đầu lại.

Hoắc Anh Tuấn không đuổi theo, anh dựa người vào tường, ngẩng đầu, nhìn lên trần nhà, không hiểu tại sao, mắt đau đến kinh khủng.

Anh rất mệt mỏi, vào lúc này, anh thật sự rất muốn cô ở lại bên anh.

Chỉ cần cô ở đây, cho dù anh có tuyệt vọng thì cũng sẽ trở nên vui vẻ, nhưng cô không ở đây, anh dường như bị mất hết động lực.

Bình Luận (0)
Comment