Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 105



Anh một câu “Không có cách nào” mang đầy một ngữ điệu cưng chiều không biết nói sao cho phải.

Hạ Văn Trì nói: “Cho nên bây giờ cô ấy ở đâu? Ăn xong rồi liền đem cậu quẳng đi?” “Im miệng.” Hoắc Anh Tuấn trợn mắt nhìn anh một cái, mở cửa xe đi lên rồi nhắm mắt lại, anh bây giờ đau đến mức một câu cũng không muốn nói.

Hạ Văn Trì nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, len lén nhắn cho Khương Tuyết Nhu một tin nhắn. “Chị dâu, lão Hoắc vì cô mà ăn cay đến nỗi dạ dày bây giờ bị đau vô cùng, tôi bây giờ đưa cậu ta vào bệnh viện, cô chở có so đo với cậu ta làm gì, anh ta không nói, nhưng trong lòng có thể rất quan tâm cô.” “Cậu mới vừa làm cái gì đấy?” Hoắc Anh Tuấn chợt mở mắt ra, lấy đi chiếc điện thoại di động, đọc những lời bên trong, mặt mũi liêm sỉ gì cũng rơi sạch: “Tôi quan tâm cô ấy? Tôi thấy là đầu óc của cậu bị nước vào rồi.” “Đây là khổ nhục kế để cho chị dâu quay trở lại nấu cơm cho cậu.” Hạ Văn Trì trong lòng mệt mỏi, thừa nhận là mình thích người ta khó khăn đến như vậy sao.

Hoắc Anh Tuấn hừ một tiếng, ngược lại không lên tiếng trả lời.


Chẳng qua là ánh mắt không ngừng nhìn vào điện thoại di động chờ tin nhắn trả lời.

Rất nhanh, điện thoại di dộng có động tĩnh.

Khương Tuyết Nhu gửi đến một tin nhắn: “Bệnh viện quốc tế số 2 của thành phố Thanh Đồng”, cũng nói thêm: “Bệnh viện quốc tế ở Thanh Đồng chữa bệnh dạ dày rất tốt, đưa anh ta đến sớm một chút lấy số rồi khám đi, à đúng rồi, lẩu cay là do anh ta muốn cùng tôi đi ăn, không liên quan gì đến tôi, các người đừng hòng lừa bịp tiền của tôi.

Hạ Văn Trì yên lặng rụt cổ một cái, đưa tay về phía Hoắc Anh Tuấn: “Có thể đưa điện thoại di dộng cho tôi được không, tôi mới mua không lâu.

Lời còn chưa nói hết, đã bị Hoắc Anh Tuấn hung hăng đập vứt ra ngoài cửa sổ.

Hạ Văn Trì ủy khuất yên lặng cắn miệng, nhìn cái người cả người tức giận giống như là muốn bốc lửa giận ba mét kia, anh ta cũng không dám bắt anh bồi thường.

Hoắc Anh Tuấn bây giờ không chỉ đau dạ dày, mà còn dâng lên một tia đau lòng.


Anh không hiểu, tại sao người phụ nữ này nói thay đổi liền thay đổi ngay, rõ ràng trước đây không lâu cô vẫn thích anh yêu anh đến chết đi sống lại mà

Mấy ngày kế tiếp, Lục Thanh Minh cùng Lương Hải Quỳnh ba lần bốn lượt chạy tới tập đoàn Kim Tuệ.

Nhưng mà Lương Duy Phong căn bản là không muốn nhìn thấy bọn họ, ngay cả điện thoại cũng không nhận.

Lục Thanh Minh không còn cách nào khác, dứt khoát chạy ngay đến khu công trình biệt thự để tìm người.

Nhưng mà Lương Duy Phong mấy ngày nay bận bịu công chuyện, việc ở trên công trường đều là do Khương Tuyết Nhu phụ trách. “Tuyết Nhu, cô có thể giúp tôi gọi điện thoại liên lạc với cậu của tôi được hay không?”

Lục Thanh Minh đi tới trước mặt Khương Tuyết Nhu, mới trôi qua mấy ngày ngắn ngủi, anh ta đã từng đẹp trai đến nhường nào mà bây giờ lại trở nên tiều tụy đi rất nhiều

Khương Tuyết Nhu nhìn mà thổn thức.


Đã từng nói Lục Thanh Minh là thiếu gia đẹp trai số một số hai thành phố Thành Đông này, hôm nay thật là càng nhìn lại càng xấu xí hẳn đi. “Tôi tại sao phải giúp anh, tôi với anh là kẻ thù. “Cô đừng nói như vậy, cô đã quên chúng ta đã lớn lên cùng nhau rồi sao” Lục Thanh Minh tận tình nói: “Nếu như không có biện pháp cứu vãn tình hình hợp tác với tập đoàn Kim Tuệ, đám người hội đồng quản trị kia sẽ bắt tôi từ chức vị trí tổng giám đốc ở công ty, đến lúc đó, tôi cũng sẽ mất đi quyền thừa kế. “Liên quan gì đến tôi? Anh cũng không phải là vị hôn phu của tôi, anh đi mà tìm Khương Kiều Nhân kìa.”

Khương Tuyết Nhu vừa nói vừa cắn bánh mì, buổi sáng còn không chưa ăn sáng, thật là đói bụng. “Cậu của tôi căn bản không thích Kiều Nhân.” Lúc Thanh Minh lại nắm lấy tay cô: “Tuyết Nhu, tôi biết cô hận tôi, tôi cũng không có biện pháp gì, đính hôn với Kiều Nhân chỉ là để củng cố địa vị, huống chi tôi với cô ta cũng chưa kết hôn, trong lòng tôi từ đầu đến cuối chỉ có cô, cô quên là chúng ta từ nhỏ đến lớn đã lớn lên cùng nhau, cũng có tình cảm với nhau sao.”

Khương Tuyết Nhu vội vàng hất tay anh ta ra, bị anh ta hại đến nỗi suýt chút nữa thì cả cơm cũng không có mà ăn nữa là.

- ----------------------




Bình Luận (0)
Comment