Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1082

Chương 1082 Là do tôi không tốt

Tống Dung Đức tức giận chỉ trích. Vừa rồi, khi nhìn thấy cô ấy sắp bị người khác đụng ngã, trái tim của anh ta vô cùng khẩn trương. Hình như việc anh ta chạy tới và kéo cô ấy lại là theo bản năng.

Thật ra anh ta cũng không có ghét sự tồn tại của đứa nhỏ… như anh ta tưởng tượng.

Ngược lại người phụ nữ này, rõ ràng là vẫn chưa làm tròn tính tự giác của một người phụ nữ khi có thai.

“Tống Dung Đức, tôi đau…” Lâm Minh Kiều chợt nhíu đôi lông mày thanh tú rồi khẽ kêu.

Tống Dung Đức lập tức tỏ ra lo lắng: “Cô đau… đau ở đâu, bụng sao?” Anh ta sợ tới mức vội vàng sờ lên bụng cô ấy: “Hay là phía dưới chảy máu…”

“Không phải, anh nắm bả vai của tôi khiến tôi cảm thấy đau” Lâm Minh Kiều nhìn một người đàn ông đang vội vã luống cuống khom người rồi sờ tới sờ lui trên bụng của mình khiến mặt đỏ tới mang tai, cho nên cô ấy phải cắn răng nhắc nhở.

“… À.” Lúc này, Tống Dung Đức mới nhớ tới việc mình vẫn đang nắm lấy bả vai của cô ấy, cho nên anh ta vội vàng buông ra rồi nói với giọng điệu tức giận: “Sao cô không nói rõ ràng? Làm tôi sợ muốn chết”.

Lâm Minh Kiều liếc nhìn anh ta với ánh mắt phức tạp: “Có cái gì mà phải sợ chứ? Nếu không có đứa nhỏ này, không phải anh có thể ở cùng Nhạc Hạ Thu sao?”

“Đó cũng là một sinh mệnh mà. Cô không cần phải nói như vậy, làm tôi trông giống một kẻ máu lạnh vô tình” Tống Dung Đức thì thầm.

Lâm Minh Kiều cười khẩy: “Số lần máu lạnh vô tình của anh còn ít sao? Trong lòng anh, chỉ cần có thể làm cho Nhạc Hạ Thu vui vẻ ở bên cạnh anh là được rồi, anh hoàn toàn không nghĩ đến việc đúng hay sai”.

“… Cô có thể đứng lật lại mấy món nợ cũ kia không?” Tống Dung Đức đau đầu nói.

“Không thể” Lâm Minh Kiều lạnh lùng đẩy anh ta ra rồi đi thẳng về phía trước.

Làm cho Tống Dung Đức tỏ ra rất lo lắng. Mua đồ một lát rồi một lát lại phải chăm sóc cô ấy để không bị người ta va phải.

Sau khi lên xe, anh ta lấy một túi cổ vịt cay nho nhỏ từ trong túi mua đồ ra: “Cho cô”

Lâm Minh Kiều nhìn anh ta một cái: “Không phải anh nói không cho tôi ăn đồ ăn vặt sao?”

“Chỉ là một miếng nhỏ, đây là giới hạn của tôi” Tống Dung Đức nói với giọng điệu lấy lòng: “Tôi xin lỗi, trước kia là do tôi không tốt”

Anh ta vốn có khuôn mặt tuấn tú, môi đỏ răng trắng. Lúc muốn lấy lòng người khác, thực sự là có thể khiến cho trái tim của bao người phụ nữ phải trào dâng.

| Lâm Minh Kiều sửng sốt trong vài giây, cuối cùng cô ấy cũng có thể hiểu được vì sao trên mạng lại có nhiều fan thích trai tơ trẻ đẹp như vậy.

Có gương mặt đẹp trai đúng là hữu dụng.

Cô ấy khẽ thở dài trong lòng rồi lạnh lùng lấy túi cổ vịt cay: “Nếu xin lỗi mà có tác dụng thì còn cần cảnh sát để làm gì chứ? Tổn thương mà mấy người gây ra cho tôi đã khắc sâu vào trong lòng tôi rồi.”

“Nhạc Trạch Đàm cũng đã bị phế rồi, cô cũng không phải là không biết” Tống Dung Đức thì thầm.

“Có phải là do anh phế không?” Tống Dung Đức: “… Mặc dù không phải là do tôi phế, nhưng tôi cũng có ở đó.”

“Đúng vậy, lúc anh ở đó, anh nhất định sẽ nói. Trời ơi, thật ra cũng không cần tàn nhẫn như vậy. Dù sao anh ta cũng là anh trai của Hạ Thu, làm vậy không được hay lắm.” Lâm Minh Kiều bắt chước giọng điệu khi nói chuyện của anh ta.

Tống Dung Đức im lặng một lúc lâu. Người phụ nữ này có phải là một con giun đũa ở trong bụng anh ta không vậy?

Làm cho anh ta cảm thấy thật xấu hổ. Với tư cách là sếp của cô ấy, anh ta có còn thể diện nữa không?

Lâm Minh Kiều cười khẩy một tiếng, cô ấy cũng không để ý tới anh ta nữa mà chỉ chuyên tâm ăn cổ vịt.

Cũng bởi vì Tống Dung Đức cảm thấy xấu hổ và thấy có chút áy náy.

Vì thế, sau khi đến nhà cô ấy, lúc người giúp việc là chị Triệu bước ra đón: “Cậu Tống, cậu để tôi làm cho.”

Bình Luận (0)
Comment