Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1157

Chương 1157

Sở Văn Khiêm liếc xéo hắn một cái, chán ghét nói: “Thật là chó mèo gì không biết, còn không lấy gương soi thân phận hiện tại.”

Ngôn Minh Hạo tức giận bước tới, Hoắc Anh Tuấn ngăn lại, giọng điệu lãnh đạm: “Sở Văn Khiêm, tôi khuyên anh tém tém lại đi, không phải lần nào cũng may mắn có người chết thay anh một mạng đâu.”

Ánh mắt Sở Văn Khiêm thay đổi, chế nhạo, “Hoắc Anh Tuấn, anh lần trước mạng lớn không chết, sớm muộn gì cũng chết trong tay tôi.”

Vẻ mặt Hoắc Anh Tuấn không thay đổi, ánh mắt kiêu căng của Sở Văn Khiêm như không để anh vào mắt.

“Ha, tôi nghĩ anh thật mơ mộng hão huyền. Anh đang nghĩ tới việc thiết lập quan hệ hợp tác với tập đoàn Garson sao? Hoắc Thị sẽ một lần nữa trở mình. Tôi nghĩ anh đang nằm mơ. Tôi nói cho anh biết, chủ tịch Garson không nhìn đến anh, còn anh, không cần phải đi quấy rầy người ta. ”

Sở Văn Khiêm vẫy tay với quản lý đại sảnh sau khi nói.

“Sở tổng, có chuyện gì vậy?” Quản lý đi tới ngay lập tức ân cần hỏi han.

“Người này, muốn đi quấy rối khách trên phòng tổng thống, cậu phải xem, đừng để anh ta tuỳ tiện đi lên.” Sở Văn Khiêm cười nói.

Ngôn Minh Hạo tức giận nói: “Chúng tôi đã hẹn trước.”

“Anh hẹn trước?” Sở Văn Khiêm cười nhạo. “Đừng nói láo, Nhiều người giàu có ở Nguyệt Hàn đến thăm chủ tịch, nhưng đều bị từ chối. Anh nói đã hẹn rồi, ai sẽ tin?”

Người quản lý lập tức cau mày, “Xin đừng làm phiền khách VIP của khách sạn chúng tôi, hãy rời đi ngay lập tức.”

“Có nghe không, còn không mau rời đi.” Sở Văn Khiêm cũng bắt đầu hùng hổ doạ người, “Quản lý, tôi nghĩ bọn họ không muốn rời đi, tốt hơn là nên điều động an ninh lái xe đưa người đi.”

Ngôn Minh Hạo nổi giận đùng đùng, tâm trạng vốn dĩ đang tốt đẹp của Hoắc Anh Tuấn cũng bị làm cho tức giận, một đôi mắt quét qua như X quang, trên người mặc một bộ âu phục thẳng tắp, toát ra khí chất lạnh lẽo, quản lý rùng mình một cái không thể giải thích được.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn và những người khác nhanh chóng cười nói: “Hoắc tổng, sao anh còn chưa lên, chủ tịch chúng tôi đang đợi anh.”

Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy người đàn ông này thì sửng sốt, “Là anh.”

Người này chính là tài xế Rolls-Royce mà anh ta đụng phải lần trước khi lái xe cùng Tiểu Khê, xem ra người ngồi trên ghế phụ lái chính là giám đốc bí ẩn của tập đoàn Garson lúc bấy giờ.

“Đúng, là tôi.” Tài xế cười liếc Sở Văn Khiêm cùng những người khác.

Sở Văn Khiêm cũng nhận ra hắn, lúc nãy đi lên thăm thì bị người này chặn lại, nghic đến chủ tịch Garson thật sự là muốn gặp Hoắc Anh Tuấn, cả khuôn mặt đều tái nhợt, “Vừa rồi tôi tới thăm? Tại sao lúc đó ông nói chủ tịch Garson không có ở đó, chẳng lẽ chủ tịch ông không biết Hoắc Anh Tuấn là ai sao? Hoắc thị đã kém hơn trước rất nhiều, bây giờ đã là mặt trời hoàng hôn, Sở gia mới là đệ nhất gia tộc của Nguyệt Hàn. ”

Tài xế nhàn nhạt liếc hắn một cái, cười cười: “Sở tổng, anh tới đây nhiều lần, chủ tịch chúng tôi không chịu gặp, anh không hiểu chỉ là lấy cớ cho anh thể diện sao.”

“Có người quá coi trọng bản thân.” Hoắc Anh Tuấn khẽ liếc Sở Văn Khiêm.

Sở Văn Khiêm ánh mắt tức giận phát hỏa, “Được, ông nói cho chủ tịch ông, sau này đừng hối hận.”

Nói xong anh ta sải bước đi.

Chính là quản lý bị bắt ở giữa với vẻ mặt xấu hổ, “Thực xin lỗi, tôi tưởng…”

“Tôi nghĩ anh nghe lời Sở Văn Khiêm nói, nên thôi làm quản lý ở đây, đến Sở thị mà  xin việc.” Ngôn Minh Hạo chế nhạo, “Chuyện này tôi sẽ báo cáo với lãnh đạo của anh.

Bình Luận (0)
Comment