Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1160

Chương 1160

“Phải, đáng hận là Sở Minh Khôi nguỵ trang quá nhiều. Hầu như tất cả mọi người ở Nguyệt Hàn đều coi ông ấy là một quý ông lịch lãm, nho nhã. Trong đời yêu thích duy nhất là Hoắc Nhã Lam và nghệ thuật.”

Lục Minh Anh cười giễu cợt, “Trong mắt người khác, cha là kẻ không biết xấu hổ, dùng mọi cách để leo lên mẹ con. Dù cho cha cùng Hoắc Nhã Lam có nói gì đi nữa, bà ấy đều cho rằng cha xúi giục chia ly, hủy hoại tình cảm bà ấy và Sở Minh Khôi, không ai tin cha cả. ”

“Cha, con xin lỗi…”

Đôi môi mỏng của Hoắc Anh Tuấn khẽ mấp máy, anh không còn ghét Lục Minh Anh nữa.

Tuổi trẻ anh vất vả nhưng Lục Minh Anh cũng chẳng khá hơn là bao.

“Không, cha mới nên là người xin lỗi. Cha là đàn ông, nhưng cha thậm chí không thể bảo vệ con trai mình.”

Lục Minh Anh lắc đầu, tràn đầy tự trách, “Cũng may, sau bốn năm năm, cha lưu lạc tới nước Ý, đổi tên ở đó, tìm được thân phận mới. Cha cũng trở về, muốn gặp con. Nhưng khi biết con ở trường đóng cửa học tập, cha không quấy rầy con, sau này cha chăm chỉ làm việc ở nước Ý, mở công ty, lập ra tập đoàn Garson, nghe nói con đã là người giàu nhất Nguyệt Hàn rồi. Với tư cách là một người cha, cha muốn làm cho công ty trở nên lớn mạnh hơn. Hai cha con chúng ta được đoàn tụ, nhưng không ngờ vài ngày trước cha lại nghe tin về Hoắc Thị.”

“Vậy… Biệt thự Hoắc Thị thật ra là do cha  mua?” Hoắc Anh Tuấn hỏi.

“Ừ.” Lục Minh Anh đột nhiên cau mày, hừ lạnh, “Nếu không phải vì giúp con, cha sẽ không bao giờ mua biệt thự Hoắc Thị.”

Hoắc Anh Tuấn biết, có lẽ Lục Minh Anh vẫn rất hận Hoắc Nhã Lam.

Nhưng có thể hiểu được nếu là anh, anh cũng hận Hoắc Nhã Lam.

“Cha, sao cha không con sớm hơn? Lần trước con ở Tuyết Minh Sơn, con đã đụng phải xe của cha.” Hoắc Anh Tuấn bật cười.

“Cha không muốn đánh  rắn động cỏ.”

Lục Minh Anh cười nói: “Còn nữa, cha biết Hoắc Thị luôn muốn cùng tập đoàn Garson hợp tác. Cha đã đợi con, nhưng cha đợi bao nhiêu ngày rồi con mới tới.”

Hoắc Anh Tuấn xấu hổ, trong khoảng thời gian đó ngày nào anh cũng luộm thuộm, mất hết tinh thần chiến đấu, thậm chí còn không nghĩ đến công việc.

“Sở Minh Khôi hẳn là chưa bao giờ nghĩ rằng cha sẽ là chủ tịch tập đoàn Garson. Vừa rồi Sở Văn Khiêm còn muốn đến gặp cha.” Hoắc Anh Tuấn cười đùa.

“Còn chưa đến lúc Sở Minh Khôi biết.” Lục Minh Anh lắc đầu, “Cho dù bây giờ cha cũng không hẳn là đối thủ của Sở gia, Sở gia đã dựa vào Landry từ lâu rồi.”

“Con đã đoán được.” Hoắc Anh Tuấn giễu cợt, “Dữ liệu của Tinh phiến là do Sở gia đưa cho Landry.”

“Thứ hai, đằng sau Sở gia còn có những kẻ giết người bí ẩn.” Lục Minh Anh ánh mắt thâm thúy nói, “Nếu không thì tại sao hơn 20 năm trước Sở Minh Khôi lại có thể huy động nhiều người như vậy đuổi theo cha ra nước ngoài.”

Hoắc Anh Tuấn cảm thấy trong lòng ớn lạnh.

“Gần đây cha đã điều tra chuyện của con.” Lục Minh Anh đột nhiên nói, “Lương Duy Phong và Sở gia thông đồng với nhau.”

“Con đã sớm đoán ra rồi.” Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, “Con lo lắng anh ta sẽ là Sở Minh Khôi thứ hai.”

Lục Minh Anh nhìn anh cười cười, lại vươn tay vỗ vỗ vai hắn, “Đừng lo lắng, cha đã cảnh cáo anh ta, hiện tại sẽ không đụng tới Khương Tuyết Nhu.”

Lục Minh Anh giải thích: “cha đã cảnh cáo Lương Duy Phong trước rồi. Lương Duy Phong không biết thân phận của cha, sợ bị cha giết chết. Hừ, con phải tìm giành lại Khương Tuyết Nhu càng sớm càng tốt , và để cô ấy ly hôn với Lương Duy Phong sớm hơn. ”

Bình Luận (0)
Comment