Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 124



Cho nên cô ở trong lòng Hoắc Anh Tuấn đã trở thành người đàn bà mỗi ngày vì anh ta mà lấy nước mắt rửa mặt?

Cô đã yêu anh ta yêu đến nỗi chỉ muốn cả đời làm cơm cho anh ta, chỉ muốn làm vợ của anh ta?

Khương Tuyết Nhu đã chấn kinh, đầu óc cũng loạn, cô càng nghiêm trọng mà hoài nghi mình kiếp trước có phải đã đào nhầm mộ tổ tiên của Lâm Minh Kiều hay không?

Nếu không tại sao đầu tiên là đem cô đẩy vào cái hố


Hoắc Anh Tuấn này, bây giờ thật vất vả mới bò ra ngoài, lại tạo nên cho cô một hình tượng cô gái si tình?

Mà người ta mới vừa cứu mình, cô cũng không thể trở mặt vô tình nói là Lâm Minh Kiều lừa anh.

Cho nên cô lại phải bắt đầu chật vật bước lại trên con đường diễn xuất? “Cậu không nên trách tớ, tớ ban đầu cũng là vì cứu cậu đó, chậm một chút nữa nói không chừng cậu cũng sẽ ở bên trong bị tra tấn dữ dội.”

Lâm Minh Kiều làm bộ đáng thương nằm ở bên tai cô nói: “Cậu ngàn vạn lần đừng đến trước mặt Hoắc Anh Tuấn vạch trần tớ, nếu không chúng ta nhất định sẽ bị anh ta giết chết, người ta là đại luật sư, không chọc nổi, không chọc nổi! Nói sao thì cậu bây giờ đã được bảo lãnh ra, nhưng phía bên nhà họ Chu bên kia còn sẽ tố cáo cậu, cậu muốn hoàn toàn trở lui toàn thân chỉ có thể tìm Hoắc Anh Tuấn hỗ trợ.”

Khương Tuyết Nhu thiếu chút nữa đã phun máu ra ngoài.

Cho nên đâu đó vòng vo một chút, lại muốn cô đi lấy lòng Hoắc Anh Tuấn?

Theo bản năng, cô thật không muốn ôm mục đích nào đó đến gần anh. Lâm Minh Kiều: “Tớ nói cho cậu biết, trừ Hoắc Anh Tuấn ra, Đông Thành này bất kỳ người nào cũng sẽ không giúp được cậu. Anh ta không ra mặt, cậu sẽ bị phản có tội, lúc đó cũng không phải là mấy năm. Số tiền tổn thất lớn hơn triệu thì cũng phản hình từ mười năm trở lên, nếu xử lý ác độc thậm chí là hai ba chục năm, nói thêm nữa, cậu cũng không muốn mang danh tham nhũng cả một đời đó chứ.”


Trái tim Khương Tuyết Nhu bỗng chùng xuống, cô không cam lòng nắm tay chặt thành đấm.

Đúng vậy, cái mũ bẩn này tập đoàn nhà họ Khương không thể chụp lên đầu cô, cô nhất định phải chứng minh mình trong sạch.

Xe đến bệnh viện.

Ở cửa phòng cấp cứu vào sớm đã có bác sĩ chờ đợi, bác sĩ trông coi tự mình đẩy Khương Tuyết Nhu vào làm kiểm tra toàn thân.

Rất nhanh kết quả kiểm tra đã có, Hoắc Anh Tuấn cầm ở trong tay.

Vết thương của cô so với trong tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, hơn nữa người hạ thủ rất âm độc, bề ngoài thoạt nhìn là bị thương da thịt, nhưng xương bên trong cùng bộ phận khác cũng đều có chút tổn thương. “Anh Hoắc, trừ những vết thương bên ngoài này ra, thân thể cô Khương tổn thương khá nghiêm trọng, sau này rất khó mang thai”

Hoắc Anh Tuấn ngẩn ra, nhưng ngay sau đó sáng tỏ.

Khương Tuyết Nhu liên tục hai lần bị nhiễm lạnh nghiêm trọng, đừng nói là phụ nữ trẻ tuổi, coi như vậy thì dù có là đàn ông cũng không gánh nổi. “Nhất định phải điều dưỡng cho cô ấy thật tốt.” Hoắc Anh Tuấn cau mày thật chặt, người phụ nữ của anh khó có thể có con sao, nhưng sau này…


Không đúng, anh đang suy nghĩ gì, coi như người phụ này rất yêu mình, anh cũng chưa nghĩ ra có nên để cho cô ấy sinh con cho mình hay không. Sau khi bác sĩ rời đi, Ngôn Minh Hạo rất nhanh đem tài liệu thu thập được giao vào tay cho anh. “Hoắc thiếu gia, khách sạn bị cháy, tất cả đều là cháu bên ngoại của Khương Thái Vũ đổi công ty, đổi dây điện chất lượng kém không phù hợp, chuyện này công ty Khải Phong cũng có vài người biết, chẳng qua là Lạc Hồng Giang cho bọn họ không ít lợi ích tốt, mọi người cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, sau chuyện này, nhà họ Khương bởi vì muốn giữ Lạc Hồng Giang, đem cô Khương đẩy ra làm người chết thế.”

Hoắc Anh Tuấn cảm thấy không tưởng tượng nổi: “Một người cháu lại vẫn hơn cả người con ruột. “Có thể… Thật rất không thích đứa con gái này đi, hơn nữa Lạc Hồng Giang rất biết lấy lòng người, những năm này tham không ít, cũng đưa rất nhiều vật đáng tiền cho vợ chồng Khương Thái Vũ.”

Ngôn Minh Hạo dừng lại, lại nói: “Biết được cô Khương ra ngoài, nhà họ Chu bên kia đã mời luật sư giỏi chuẩn bị tố cáo” “Ừ, tôi biết.”

Hoắc Anh Tuấn cầm tài liệu đi lên phòng bệnh VIP.

- ----------------------




Bình Luận (0)
Comment