Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1357

Chương 1357

Trong lòng Tống Dung Đức trầm xuống.

Anh ta đương nhiên không tin, nhưng anh ta nghĩ đến Nhạc Hạ Thu dây dưa với nhà họ Sở hoặc là Lương Duy Phong thì rùng mình.

Sở Minh Khôi trăm phương ngàn kế đánh cắp số liệu con chip của Hoắc Thị, gần đây bộ mặt thật của Lương Duy Phong cũng bị vạch trần.

Những người này đều là một đám không có đạo đức, không có ranh giới cuối cùng, cặn bã.

Hoắc Anh Tuấn nhàn nhạt nhắc nhở: “Tôi đoán nếu có một ngày ông chủ bên cạnh vứt bỏ Nhạc Hạ Thu, mà cậu lại được nhà họ Tống coi trọng, Nhạc Hạ Thu vẫn sẽ quay đầu tìm cậu, cậu nên tỉnh ngộ ra mà cách xa người phụ nữ một chút, nếu cậu không làm được thì đừng theo đuổi Lâm Minh Kiều.”

Tống Dung Đức buồn bã bĩu môi: “Tôi cũng không phải người ngu. . . .”

“Cậu là một kẻ ngu.” Hoắc Anh Tuấn khẳng định nói.

“. . .”

Tống Dung Đức tức giận: “Hoắc Anh Tuấn, cậu không đả kích tôi thì sẽ chết sao.”

Hoắc Anh Tuấn không thay đổi sắc mặt: “Lâm Minh Kiều là bạn tốt của Tuyết Nhu, bây giờ tôi vất vả lắm mới tái hợp với Tuyết Nhu, tôi không hy vọng chuyện của cậu và Lâm Minh Kiều sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của tôi và Tuyết Nhu.”

“Hả, hai người tái hợp rồi?” Tống Dung Đức kinh ngạc.

“Ừm.” Hoắc Anh Tuấn híp mắt: “Tôi hy vọng sau này chúng ta tụ tập thì cậu khách sáo với Tuyết Nhu một chút, cô ấy không nợ cậu gì cả, cũng không nợ Nhạc Hạ Thu điều gì, tôi không cần có trách nhiệm với Nhạc Hạ Thu, trước kia mỗi lần cậu nhắm vào Tuyết Nhu thì tôi không giúp cô ấy, dẫn đến tôi và cô ấy ngày càng xa cách, đây là sai lầm lớn nhất của tôi, nếu tôi được chọn lại thì sẽ chọn đánh cậu.”

Tống Dung Đức tức muốn hộc máu: “Cậu thăm bệnh hay là uy hiếp tôi vậy, rốt cuộc ai quen biết với cậu lâu hơn, cậu chưa từng nghe nói anh em như tay chân à.”

“Trước kia tôi xem như tay chân, kết quả con của tôi trải qua cuộc sống không có cha, tôi suýt nữa mất đi hai đứa bé đáng yêu và gia đình hoàn chỉnh, sau này tôi sẽ không để chuyện này xảy ra nữa.”

Hoắc Anh Tuấn dừng một chút, chuyển đề tài: “Mà. . . Tuyết Nhu vô cùng thông minh, bình tĩnh nhìn xa trông rộng, năng lực soi người xấu rất mạnh, cô ấy phát hiện ra rất nhiều chuyện hơn chúng ta, hơn nữa cô ấy làm việc trên thương trường nhiều năm, tôi đương nhiên nghe lời cô ấy sẽ tốt hơn, sự thật chứng minh trước kia tôi không nghe lời vợ nên mới bị người ta lừa gạt.”

Trên mặt Tống Dung Đức và Quý Tử Uyên đầy vạch đen.

“Anh Tuấn, cậu cố ý đến đây khoe khoang người phụ nữ của mình.”

Lần này, Quý Tử Uyên cũng không thể nhịn được nữa nói.

“Tôi nói sai à.” Hoắc Anh Tuấn sắc bén hỏi: “Nếu các cậu tỉnh táo thông minh thì vì sao lúc trước đều nói Nhạc Hạ Thu tốt, kết quả làm cho tôi xem mắt cá là trân châu, đôi khi bên cạnh phải có người tỉnh táo kéo tôi một cái.”

“Còn có cậu nữa, Tử Uyên, tôi đã sớm muốn nói với cậu, không ngờ cậu lại kết hôn với Thang Nhược Lan, cậu điên rồi, cô ấy là người phụ nữ hai mặt, cậu quên trước kia Hạ Văn Trì nói cô ta thế nào sao.”

Quý Tử Uyên nâng trán: “Trước kia cậu không quan tâm chuyện của tôi và Thang Nhược Lan, hôm nay cậu uống nhầm thuốc à?”

Hoắc Anh Tuấn đột nhiên nói: “Bởi vì Tuyết Nhu nói Thang Nhược Lan bỏ đá xuống giếng lúc cô ấy gặp chuyện, trước kia tôi không tin, hiện tại cô ấy nói gì thì tôi cũng tin, người phụ nữ như vậy không xứng với cậu.”

Lông mày Quý Tử Uyên hiện lên u ám, một lát sau anh ấy cười nhẹ nói chuyện: “Cậu nói không sai, Thang Nhược Lan không xứng với tôi, vậy cậu nói xem người phụ nữ thế nào mới xứng được với tôi?”

Hoắc Anh Tuấn nhíu mày: “Trong hôn nhân, thân phận và địa vị chỉ xếp thứ hai, quan trọng nhất là có thích hay không, có yêu hay không yêu. . . .”

Bình Luận (0)
Comment