Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 136



Mặc dù trước đây cô đã ở cùng với Lục Thanh Minh, và mặc dù trước đây Lục Thanh Minh cũng đối tốt với cô, nhưng hai người chưa bao giờ ngủ chung giường, huống chi là xoa bụng cho cô khi cô bị đau lúc tới tháng thế này.

Cô thật sự không ngờ Hoắc Anh Tuấn sẽ làm ra chuyện như vậy, hơn nữa anh ấy rất nhẫn nại, nhưng cô cũng ngại không dám để anh xoa quá lâu: “Thôi, tôi không đau đến như vậy… “Im miệng và đi ngủ đi.” Anh ra lệnh, nhưng tay anh vẫn tiếp tục.


Khương Tuyết Nhu không dám nói nữa, không bao lâu, cô đã ngủ thiếp đi vì cơn đau đã giảm bớt.

Sáu giờ sáng ngày hôm sau, cô cố gắng dậy làm bữa sáng, đánh thức Hoắc Anh Tuấn đang ở một bên. “Em đang làm gì đấy?” “Anh ngủ đi, tôi làm điểm tâm.” “Nếu không khỏe thì đừng đi.” Hoắc Anh Tuấn một lần nữa kéo cô vào trong ngực, theo bản năng đưa tay đặt ở bụng dưới của cô. “Tôi không đau nữa. Cô kéo anh. “ồ” Anh lại nhắm mắt lại, Khương Tuyết Nhu lén lút nhìn về phía anh, đó là vẻ mặt không người phụ nữ nào có thể cưỡng lại, nhất là khi anh dịu dàng. Trái tim cô như không thể khống chế nổi, cô im lặng cúi đầu.

Vụ kiện với gia đình họ Chu rất nhanh đã đến.

Vào ngày xét xử, Khương Tuyết Nhu đến tòa với Hoắc Anh Tuấn và Ngôn Minh Hạo. Khi đến lầu dưới tòa án, Ngôn Minh Hạo đậu xe xong, ba người xuống xe, điện thoại di động của Hoắc Anh Tuấn đột nhiên vang lên. “Ngôn Minh Hạo, anh đưa người lên trước, tôi nhận điện thoại.” Hoắc Anh Tuấn nhận điện thoại, đi đến bên cạnh.

Khương Tuyết Nhu và Ngôn Minh Hạo đi thang máy lên.


Vừa ra khỏi thang máy, cô đã nhìn thấy một nhóm người đứng ở cửa, bao gồm cả Khương Thái Vũ và vợ ông ta, Khương Kiều Nhân, Lạc Hồng Giang, cũng như Chu

Mộc Thanh và luật sư của anh ta. Sau khi nhìn thấy Khương Tuyết Nhu, Chu Mộc Thanh sải bước tới, tràn đầy tức giận: “Khương Tuyết Nhu, hãy trân trọng những giây phút cuối cùng của cô. Sau vụ kiện này, cuộc đời cô sẽ kết thúc.”

Khương Tuyết Nhu không tức giận lắm, dù sao thì Chu Mộc Thanh cũng là nạn nhân: “Anh Chu, tin hay không thì tùy, chuyện này không liên quan đến tôi.” “Không liên quan gì đến cô?” Chu Mộc Thanh chế nhạo: “Là cô tới tìm tôi kí hợp đồng. Cô cứ luôn miệng nói sẽ xây cho tôi một khách sạn độc nhất vô nhị. Bây giờ mọi thứ rối tung cả lên. Tôi không quan tâm lòng tham cô có thế nào, hay có bao nhiêu người tham gia vào. Chuyện này, cô phải chịu trách nhiệm.”

Càng nói về điều đó, anh càng phát cáu, khách sạn Hoàng Hải là dự án do bố anh giao cho anh, anh đã bỏ rất nhiều tiền và công sức để thực hiện. Anh chỉ muốn làm cho dự án này vừa ý với bố mình. Cuối cùng, nó bị cháy mất mấy tầng, khiến anh ta bị bố mình mắng mỏ nặng nề.

Khi nhìn thấy điều này, Khương Thái Vũ nhanh chóng thở dài: “Cậu Chu, thật sự là tôi đã không dạy dỗ con gái mình chu đáo. Tôi thực sự không nên giao cho con bé quản lý một dự án lớn như vậy. Đừng lo lắng, tổn thất lần này bên tôi sẽ chịu. Bù sẽ bù, bồi thường sẽ bồi thường, và tôi hứa sẽ sử dụng những vật liệu tốt nhất cho các cậu”. “Tôi hy vọng ông sẽ thực hiện những gì mình nói. Tôi sẽ nhờ tổ chuyên môn kiểm tra và nghiệm thu sau. Nếu có vấn đề gì xảy ra, lần sau sẽ chính là ông.”


Khương Thái Vũ nhìn Chu Mộc Thanh rời đi, vẻ mặt nhìn Khương Tuyết Nhu lập tức thay đổi: “Tuyết Nhu, con làm cho bổ thật sự thất vọng. “Chủ tịch Khương diễn sâu quá rồi.” Khương Tuyết Nhu vừa nghe đã cảm thấy lửa giận bùng cháy. “Rõ ràng là Lạc Hồng Giang đã làm tất cả. Ông không cần thích tôi, nhưng tôi là con ruột của ông. Chẳng lẽ tôi còn không bằng một người cháu trai không cùng huyết thống hay sao?”

Khương Thái Vũ ánh mắt lóe lên phức tạp, Lạc Tâm Du vội vàng đứng lên nói: “Mày đang nói cái gì vậy? Lâm Hồng Giang trong sạch. Mày phá hủy danh tiếng công ty, bây giờ còn muốn hại chết anh họ của mày, sao lòng mày lại hung ác như vậy?” “Mẹ, tôi là con gái ruột của mẹ đó!” Khương Tuyết Nhu khàn giọng hét lên, trái tim dù có mạnh mẽ đến đâu cũng bằng xương bằng thịt: “Mẹ biết không? Lạc Hồng Giang, anh ta mua chuộc người trong phòng giam, thiếu chút nữa giết chết tôi rồi!” “Này, đừng nói nhảm.” Lạc Hồng Giang nhanh chóng nhảy ra ngoài: “Vu cáo là phạm pháp, cô có chứng cứ gì không?”

- ----------------------




Bình Luận (0)
Comment